Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2796: Mệnh lệnh

Lâm Chính cũng xem như đã hiểu được tâm ý của Triệu Trọng Tiên.

Anh do dự một lúc, đưa tay nhận lấy tờ giấy.

“Cảm ơn ông cụ Triệu”.

“Được! Được! Thần y Lâm, thiên phú của tôi không cao, tư chất bình thường, mặc dù đã học được Tam Trấn Châm Thuật, nhưng cũng khó mà phát huy được hết tinh túy của nó. Hi vọng nó ở trong tay cậu có thể phát huy được uy lực chân chính của nó!”, Triệu Trọng Tiên cực kỳ vui vẻ, uống một hơi hết tách trà.

Những người khác thấy vậy cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu, đồng loạt hỏi mượn bút viết lại tuyệt học của mình, giao cho Lâm Chính.

Lâm Chính hiểu ý của bọn họ.

Bọn họ hi vọng y học cổ truyền của Long Quốc có thể tiếp tục truyền thừa. Bọn họ hi vọng tuyệt học của mình có thể được phát triển huy hoàng rực rỡ hơn.

Bây giờ gặp được thiên tài hiếm có trong y đạo như Lâm Chính, ai cũng sinh lòng yêu mến. Nhưng bọn họ không thể nhận Lâm Chính làm đồ đệ, dù sao thì y thuật của Lâm Chính cao hơn bọn họ. Vì vậy nên bọn họ chỉ đành chia sẻ tuyệt học của mình, hi vọng Lâm Chính có thể hoàn thành giấc mơ mà bọn họ chưa hoàn thành.

Không lâu sau, trong tay Lâm Chính đã thu thập được một xấp giấy.

Anh nhìn những tờ giấy chi chít chữ, trong lòng dao động.

“Cảm ơn các vị!”.

Lâm Chính đứng dậy, cúi người trước bọn họ.

Bọn họ mỉm cười không nói, trong mắt chứa đầy sự tán thưởng và vui mừng.

Lúc này, trong quán trà đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.

Ngước mắt nhìn lên thì thấy vài nam nữ được sự tháp tùng của nhiều chiến sĩ đi vào.

Dẫn đầu là Mộc Yên Linh!

“Thưa cô, bọn họ đang ở đó!”, một chiến sĩ chỉ vào bàn của Lâm Chính, lập tức hô lên.

Mộc Yên Linh thấy vậy, bước nhanh tới.

“Mấy người các ông mau theo tôi về chữa trị cho ông nội tôi! Nghe rõ chưa?”, Mộc Yên Linh nhìn lướt qua bọn họ, nghiêm nghị quát.

Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày.

“Cô gái, lúc trước chúng tôi muốn chữa trị cho Mộc long soái, nhưng người của các cô đã đuổi chúng tôi đi! Bây giờ lại muốn chúng tôi quay về chữa trị cho Mộc long soái? Đâu có chuyện đó! Chúng tôi chỉ để các cô lợi dụng thôi sao? Gọi là tới đuổi là đi? Các cô sỉ nhục người khác quá đấy!”, Triệu Trọng Tiên nói.

“Đúng vậy!”.

“Hơn nữa, không phải các cô đã mời người ngoại quốc tới khám bệnh cho Mộc long soái rồi sao? Còn bắt chúng tôi quay lại làm gì?”.

“Kẻ ngoại quốc kia lợi hại lắm mà, mấy người già cỗi như chúng tôi sao có thể so được với người ta?”.

Bọn họ ông một câu tôi một câu, làm cho sắc mặt Mộc Yên Linh trở nên cực kỳ khó coi.

Cô ta hơi buồn bực, hạ giọng nói: “Các ông nghĩ như vậy sao?”.

“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Còn vấn đề gì nữa! Anh có biết người các anh chữa trị là ai không? Đó là đại anh hùng của Long Quốc chúng ta, là vị thần bảo vệ của Long Quốc chúng ta! Không có ông ấy, các người có thể yên tĩnh ngồi đây uống trà được sao? Bây giờ đại anh hùng của các người bị như vậy, nhờ các người ra tay cứu chữa, các người lại có thái độ đó coi có được không? Các người cũng xứng được gọi là bác sĩ?”, Mộc Yên Linh tức giận nói.

Bọn họ nghe vậy, mi mày lại nhíu chặt.

“Cô gái, xem ra chúng ta nói chuyện không hợp nhau. Nếu vậy, cô cũng đừng ở đây lãng phí nước bọt nữa, từ đâu đến thì về lại nơi đó đi! Đừng quấy rầy chúng tôi uống trà”, Triệu Trọng Tiên nói.

“Uống trà? Chuyện này không do các người quyết định! Nghe đây, bây giờ tôi nể mặt các người, mau lên xe của tôi đến đảo Bạch Cực cứu chữa cho ông nội tôi. Nếu các người không chịu đi, tôi sẽ trói hết các người lại, đưa đến đảo Bạch Cực!”, Mộc Yên Linh hét lớn, phất tay.

Soạt soạt!

Các chiến sĩ ở sau lưng cô ta xông lên, bao vây bàn này lại.

Khách khứa trong quán đều ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Đám người Triệu Trọng Tiên cũng hơi hoảng loạn.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là bác sĩ đơn thuần, dù được mời đến đảo Bạch Cực đồng nghĩa năng lực của bọn họ cũng không tệ, nhưng so với Mộc Yên Linh vẫn chênh lệch quá nhiều.

“Láo xược, làm càn! Cô nhóc, sao các cô có thể làm như vậy?!”, một ông lão tức giận đứng dậy, chỉ vào Mộc Yên Linh, tức giận run người mà hét lên.

“Cả đời Mộc long soái quang minh lỗi lạc, sao lại có một kẻ hậu bối ngang ngạnh như vậy?”.

“Thật làm người ta tức điên!”.

Những người khác cũng nổi giận, nhưng không làm gì được.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô tên gì?”.

Nghe vậy, Mộc Yên Linh quay đầu nhìn Lâm Chính, nhíu mày: “Anh là ai? Có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?”.

“Cô có chắc là từng gặp anh ta không? Anh ta là thần y Lâm ở Giang Thành!”, chiến sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Anh chính là thần y Lâm ở Giang Thành?”, Mộc Yên Linh kinh ngạc.
Chương 2797: Anh có chắc là muốn tôi gọi?

“Phải”.

Lâm Chính trả lời.

“Tôi biết anh, tôi từng nhìn thấy anh trên tivi, không ngờ lần này anh cũng đến!”, Mộc Yên Linh quan sát Lâm Chính một lượt, khẽ gật đầu: “Anh ở ngoài đời đúng là đẹp trai hơn trên tivi nhiều”.

“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”.

“Không phải, tôi tên Mộc Yên Linh, cháu gái ruột của Mộc long soái. Thần y Lâm, anh có gì muốn nói?”, Mộc Yên Linh nói, không mê trai như fan của thần y Lâm.

“Tôi chỉ muốn nói với cô, mấy người họ ngồi ở đây vốn là để chữa trị cho Mộc long soái, nên bọn họ không có lỗi. Bọn họ xứng đáng với mỗi một người ở Long Quốc, cũng xứng với Mộc long soái. Nhưng các người lại đuổi bọn họ ra khỏi đảo Bạch Cực! Người không cho anh hùng đường sống là các người chứ không phải chúng tôi, các người mới là tội nhân của Long Quốc!”, Lâm Chính trừng Mộc Yên Linh nói.

Nghe vậy, Mộc Yên Linh liên tục lùi về sau, mở to mắt, há miệng không nói nên lời…

Rõ ràng cô ta đã thua về lý.

Nhưng bây giờ ông cụ đang nằm trên giường bệnh, sinh tử chưa rõ, đâu có thời gian dây dưa với Lâm Chính?

Mộc Yên Linh cắn răng: “Thần y Lâm, tôi không muốn nói nhiều, bây giờ anh có chữa hay không?”.

“Không chữa!”, Lâm Chính nói rất dứt khoát, gần như không chút do dự.

“Thần y Lâm, làm vậy không hay lắm thì phải, tốt xấu gì đó cũng là Mộc long soái, bất kể chúng ta có cứu sống được hay không, ít nhất… chúng ta cũng nên qua đó xem sao!”, Triệu Trọng Tiên do dự, tiến tới nói.

Mặc dù trong lòng ông ta cũng không vui vẻ gì, nhưng trước đại nghĩa, ông ta vẫn sẵn lòng đứng ra.

“Yên tâm, xin mọi người hãy nghe tôi, chúng ta cứ ở đây uống trà!”, Lâm Chính nói.

“Cái này…”.

Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

“Thần y Lâm! Anh… đừng có quá đáng! Tôi nói anh biết, nếu anh không đi thì tôi sẽ bắt trói anh đến đó!”, Mộc Yên Linh tức giận hét lên.

“Cô muốn trói thì đề nghị cô làm ngay đi, nhưng cô phải suy nghĩ kỹ hậu quả. Chúng tôi là bác sĩ nhưng chúng tôi cũng là người, cũng có tôn nghiêm của chúng tôi. Nếu cô không thể cho chúng tôi sự tôn trọng thì đừng nói là bắt trói, dù có cầm dao kề vào cổ chúng tôi, chúng tôi cũng không cứu người này!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh…”.

Mộc Yên Linh tức giận đến mức run rẩy cả người, gần như sắp ngất đi.

Cô ta như sắp bùng nổ, chỉ muốn sai các chiến sĩ tinh nhuệ ở đây bắt lấy Lâm Chính ngay lập tức.

Nhưng mệnh lệnh đã đến cổ họng, cuối cùng cô ta vẫn đè nén xuống.

“Anh muốn tôi cho các người sự tôn trọng như thế nào?”, Mộc Yên Linh khẽ cắn răng, hỏi.

“Cô Mộc Yên Linh, cô không đại diện được cho ai cả. Cô đến đây chỉ có thể đại diện cho nhà họ Mộc các cô. Tôi yêu cầu cô hãy gọi cho người nhà họ Mộc, để bọn họ chuẩn bị kiệu đưa chúng tôi về đảo Bạch Cực, như thế chúng tôi mới đồng ý ra tay cứu chữa cho Mộc long soái”, Lâm Chính nói.

Nghe vậy, Mộc Yên Linh tức đến mức phổi sắp nổ tung.

“Cái gì? Bắt tôi khiêng kiệu tới rước các người qua đó?”.

Cô ta chưa từng nghe tới yêu cầu nào quá đáng như vậy.

“Thần y Lâm, cậu điên rồi sao? Bọn họ là nhà họ Mộc đấy!”.

Các ông lão ở phía sau ai nấy đều run run, vô cùng kinh hãi, vội vàng tiến tới nói.

Nhà họ Mộc có địa vị gì ở Long Quốc? Bọn họ nào dám để người của nhà họ Mộc dùng kiệu tám người khiêng?

Chuyện này mà đồn ra, chẳng phải sẽ dẫn tới làn sóng lớn?

Nếu làm người nhà họ Mộc ghi hận, bọn họ sẽ gặp rắc rối rất lớn.

“Thần y Lâm, hay là thôi đi, cứu người quan trọng”, Triệu Trọng Tiên cũng thận trọng khuyên nhủ.

Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nhìn Mộc Yên Linh: “Gọi điện thoại đi!”.

“Anh có chắc là muốn tôi gọi?”, Mộc Yên Linh nheo mắt hỏi.

“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Được! Anh muốn tôi gọi thì tôi gọi, tôi sẽ chuẩn bị kiệu, nhưng tôi sợ kiệu này anh không dám ngồi!”.

Mộc Yên Linh cũng tức giận, nói xong thì lấy điện thoại ra gọi vào một số.

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa đã có chiến sĩ chuẩn bị nhiều chiếc kiệu, xếp hàng chỉnh tề.

Triệu Trọng Tiên và những người khác thò đầu ra nhìn, ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng.

“Chuyện này làm sao giải quyết ổn thỏa?”, có người lo lắng hỏi.

“Đừng sợ, xem thần y Lâm làm thế nào”, Triệu Trọng Tiên nhỏ giọng nói.

Lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể mong chờ vào thần y Lâm.

Đúng lúc đó, một vài bóng người khác đột nhiên đi vào quán trà, sau đó lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em gái, là ai bắt chúng ta khiêng kiệu?”.
Chương 2798: Sao dám?

Bọn họ ngước mắt lên, ai cũng kinh ngạc.

Đám người đi vào ai nấy đều mặc áo quân đội, vóc người cao to, bước đi hùng hổ, khí tức vô cùng dồi dào. Khi bọn họ vào quán trà thì càng tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhiều vị khách trong quán trà bị cảnh tượng này dọa sợ, lặng lẽ rời khỏi đó.

Ông chủ quán trà cũng run rẩy.

Vì ai cũng nhìn ra được áo quần mấy người này mặc không tầm thường, nhất là trên vai bọn họ đều có in hình hoa, có nghĩa cấp bậc bọn họ ở trong quân đội không thấp.

Ít nhất cũng là cấp thống lĩnh trở lên!

Đám người Triệu Trọng Tiên kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.

Để thống lĩnh khiêng kiệu cho bọn họ? Kiệu này khiêng lên... bọn họ sao dám ngồi?

“Anh, là thần y Lâm đó bắt em dùng kiệu khiêng anh ta đến đảo Bạch Cực, anh ta mới đồng ý cứu ông nội!”, Mộc Yên Linh nói.

“Thế à?”.

Người đàn ông dẫn đầu để tóc đầu đinh, cao gần hai mét đi đến gần Lâm Chính, thản nhiên nói: “Nếu anh có thể chữa khỏi cho ông nội tôi, đừng nói là khiêng kiệu anh qua đó, dù có cõng cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu anh không chữa được, vậy thì kiệu này e là anh không đáng được ngồi”.

“Nếu đã như vậy thì tôi không chữa bệnh nữa, các vị về đi”.

Lâm Chính vắt chân lên ngồi, không muốn nói nữa.

Vẻ mặt đám người nhà họ Mộc lập tức trở nên âm trầm.

Sắc mặt người đàn ông đó cũng vô cùng lạnh lẽo.

Triệu Trọng Tiên và Vương Cường vừa đi vào nhìn thấy cảnh đó suýt chút nữa bị dọa phát điên, vội chạy tới.

“Thần y Lâm, cậu đừng cố chấp nữa. Người này là thiếu niên thiên tài của nhà họ Mộc, là tướng quân trẻ tuổi nhất trong quân đội! Đây là nhân vật mà những lãnh đạo cấp cao của Long Quốc vô cùng xem trọng, cậu bảo cậu ta khiêng kiệu chẳng phải là muốn chết sao?”, Triệu Trọng Tiên toát đầy mồ hôi, nói.

“Tướng Lâm, anh đừng làm vậy, nếu anh thật sự bắt người này khiêng kiệu cho anh thì quân đoàn Long Huyền chúng tôi cũng không bảo vệ được anh!”, Vương Cường suýt thì nhũn cả chân ra.

“Tôi cần các anh bảo vệ cái gì?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Bây giờ anh ta đang cầu xin tôi cứu chữa, không phải tôi cầu xin anh ta. Ngoài ra, Lâm Chính tôi thứ nhất không giết người, thứ hai không phạm pháp, anh ta khiêng kiệu cho tôi là chuyện của anh ta, tôi không ép anh ta, tôi làm cản trở ai rồi?”.

“Cái đó…”.

Mấy người họ cạn lời.

Người đàn ông lại phất tay: “Người đâu!”.

“Tướng quân!”.

Vài chiến sĩ lập tức tiến lên.

“Mời thần y Lâm lên kiệu, tôi sẽ đích thân khiêng kiệu”, người đàn ông lạnh lùng nói.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngay cả Mộc Yên Linh cũng ngạc nhiên.

“Anh…”, Mộc Yên Linh há miệng, muốn nói lại thôi.

“Để cứu ông nội, dù hi vọng mỏng manh cũng không sao, mất mặt chút có gì phải sợ?”.

Người đàn ông nói, sau đó hét to với Lâm Chính: “Thần y Lâm, lên kiệu đi!”.

Nói xong, anh ta đích thân đi đến phía đầu kiệu, vén rèm kiệu lên.

Lâm Chính cũng không khách sáo, đi tới ngồi vào trong kiệu.

Người xung quanh suýt thì bị dọa phát điên.

Bọn họ tin rằng khi chuyện này đồn ra ngoài chắc chắn sẽ khiến lãnh đạo của Long Quốc chấn động.

Đứa con cưng của trời này lại đi khiêng kiệu cho người khác…

Thật là điên cuồng!

Đám người Triệu Trọng Tiên không dám ngồi kiệu, đi bộ theo kiệu Lâm Chính quay về đảo Bạch Cực.

Trái tim Vương Cường suýt thì vọt ra khỏi cổ họng, nhìn kiệu đi vào trong đảo, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Chu Huyền Long.

Chu Huyền Long biết được chuyện này cũng đứng ngồi không yên.

“Sếp, ông nói lần này thần y Lâm… có bình an vô sự không?”, Vương Cường muốn khóc.

“Nếu chữa khỏi cho ông cụ thì chắc chắn sẽ bình an vô sự, nếu không chữa khỏi…”.

“Cậu chủ đó sẽ giết thần y Lâm sao?”, Vương Cường cẩn thận hỏi.

“Cậu ta thì không… nhưng mà… người còn lại sẽ làm!”, vẻ mặt Chu Huyền Long rất nặng nề, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, khàn giọng nói: “Tôi thấy tôi vẫn nên chuẩn bị một chút. Tuy không biết có tác dụng gì không, nhưng thần y Lâm là tôi mời đến, dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho cậu ta. Vương Cường, cậu nghe đây, hãy trông coi ở đó thật kỹ cho tôi, nếu có bất cứ động tĩnh nào, lập tức báo cho tôi biết!”.

“Vâng!”, Vương Cường dõng dạc đáp.

Kiệu dừng trước sân.

Người đàn ông kia vén rèm ra, nói mà không có cảm xúc gì: “Thần y Lâm, xin mời!”.
Chương 2799: Tôi là ai? Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành!

Mọi người nhìn mà toát mồ hôi hột, ai nấy đều khiếp sợ.

Lâm Chính không biết thân phận của người đàn ông này, nhưng bọn họ biết.

Bảo người này khiêng kiệu?

Thần y Lâm… điên rồi!

Nhưng Lâm Chính không phát hiện ra điều này. Sau khi rèm được vén lên, anh bước nhanh vào nhà, cùng mọi người đi chữa trị cho Mộc Thái Cực.

Lúc này Mộc Thái Cực chỉ còn hấp hối.

Cơ thể đã bắt đầu lạnh đi.

Trong phòng, bà lão vẫn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ bi thương.

Ông Chung muốn cố gắng giữ chút hơi tàn cho ông cụ, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.

Lúc này Hàn Triệu đã quỳ sẵn dưới đất.

Đợi Lâm Chính bước vào cửa, anh ta lập tức dập đầu với Lâm Chính, cực kỳ cung kính, không dám ngang ngược.

Lâm Chính liếc nhìn anh ta, vẻ mặt hờ hững.

“Trong các ông, ai đã châm Tố Vấn Ngũ Hành Châm cho Mộc long soái?”, ông Chung thấy người đã đến, lập tức lên tiếng hỏi.

“Tố Vấn Ngũ Hành Châm?”.

“Đó là châm pháp trong truyền thuyết, sao chúng tôi biết được?”.

“Không phải tôi”.

“Tôi không biết”.

Bọn họ ngạc nhiên nói, đồng loạt lắc đầu.

“Là tôi”.

Lâm Chính tiến tới.

Mọi người đều dồn ánh mắt lên người anh.

“Ồ?”, ông Chung vô cùng ngạc nhiên, quan sát Lâm Chính một lượt, không tin nổi nói: “Không ngờ người kế thừa Tố Vấn Ngũ Hành Châm lại trẻ tuổi như vậy! Thật không thể tin được!”.

Lâm Chính không trả lời ông ta, mà đi tới bên cạnh Mộc long soái, lặng lẽ kiểm tra, nhíu mày: “Làm lỡ thời gian lâu quá rồi”.

“Phải”, ông Chung vội nói: “Mong cậu hãy mau mau sử dụng Tố Vấn Ngũ Hành Châm lần nữa, nếu muộn hơn, e rằng Tố Vấn Ngũ Hành Châm cũng không còn tác dụng”.

“Đã không còn tác dụng nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Hơi thở yếu ớt, chức năng của lục phủ ngũ tạng đều đã ngừng hoạt động, tiếp tục sử dụng Tố Vấn Ngũ Hành Châm cũng chỉ uổng công”.

Ông Chung hít sâu một hơi.

“Vậy là ông nội tôi không thể chữa được nữa?”.

Vẻ mặt người đàn ông ở cạnh đanh lại, lạnh lùng nói: “Anh đã bảo đảm sẽ chữa khỏi cho ông nội tôi, bây giờ lại nói lời như vậy, anh đang giỡn mặt tôi sao?”.

Dứt lời, mấy người nam nữ đứng cạnh người đàn ông đó tiến tới, ai nấy nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách lạnh lẽo, khí thế khủng khiếp, sát ý mãnh liệt.

Lâm Chính không sợ, nhíu mày nhìn người đàn ông: “Anh tên gì?”.

“To gan, tên tuổi của tướng quân là anh được hỏi sao?”, một nữ chiến sĩ trên vai có in văn hoa lập tức quát lên.

Người đàn ông kia ngăn nữ chiến sĩ đó lại, nói: “Tôi tên Mộc Thiên Viễn, là cháu trai của Mộc long soái. Tuy không phải ruột thịt, nhưng trong lòng tôi, Mộc long soái chính là ông nội của tôi”.

Mộc Thiên Viễn nói bằng giọng to rõ, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, nói mà mặt không có cảm xúc nào: "Anh đã là tướng quân thì xem ra địa vị của anh ở trong quân đội không thấp, nhưng tính tình của anh lại nóng nảy, không hề ổn trọng chút nào. Người như anh sao có thể trở thành tướng quân, chắc là nhờ quan hệ phải không?”.

“Anh nói cái gì?”, Mộc Thiên Viễn tức giận.

Các chiến sĩ khác cũng nổi giận, gần như sắp bùng nổ, ai nấy chỉ muốn xông tới xé xác Lâm Chính.

“Khốn nạn, mày dám sỉ nhục tướng quân của bọn tao!”.

“Tao giết mày!”.

Một chiến sĩ không nhịn được hét lên một tiếng, chuẩn bị xông tới.

“Yên lặng chút cho tôi!”.

Lúc này, bà lão đột nhiên quát lên.

Mộc Thiên Viễn và đám người đó sững sờ.

“Bà nội…”.

Bà lão không quan tâm đến Mộc Thiên Viễn mà dùng đôi mắt mờ đục nhìn Lâm Chính.

“Tiểu thần y, ông nhà tôi… có còn chữa khỏi được không?”.

“Từ đầu đến cuối tôi không hề nói ông ấy không còn cứu được, chỉ có cháu bà làm ầm lên, quấy nhiễu sự thanh tịnh của người bệnh”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Cậu thật sự có thể chữa được?”, bà lão đứng phắt dậy.

Những người khác cũng nhìn về phía Lâm Chính, vẻ mặt ngạc nhiên.

Lâm Chính quay đầu nhìn, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sao không chữa được? Tôi là ai? Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành!”.
Chương 2800: Long Đằng Cửu Dương Châm

Giọng nói vang lên vô cùng tự tin. Bà cụ bừng tỉnh: “Những người không liên quan ra ngoài cho tôi”.

“Mọi người ra ngoài đi, phần còn lại giao cho thần y Lâm. Mau ra ngoài”, Hàn Vĩ Long lên tiếng.

Những người khác không dám làm trái lời bà cụ, lập tức rời khỏi phòng. Mộc Thiên Viễn hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nhìn Mộc long soái, sau đó cúi người trước thần y Lâm.

“Thần y Lâm, vừa rồi Thiên Viễn mạo phạm tới anh, xin lỗi anh. Long Quốc không thể không có ông được. Tất cả trông cậy cả vào anh”, nói xong người này sải bước đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Đám đông cảm thán. Người có thể khiến Mộc Thiên Viễn cúi đầu có lẽ chỉ có Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng nhìn rồi quay người nói: “Chuẩn bị châm”.

“Vâng”, đám người Triệu Trọng Tiên lập tức trở nên tất bật, trợ giúp cho Lâm Chính.

Ông Chung cũng giúp sức. Thế nhưng ông ta vẫn cảm thấy không yên: “Thần y Lâm, Tố Vấn Ngũ Hành Châm không có tác dụng với Mộc long soái vậy cậu định dùng cách gì để chữa trị cho ông ấy?”

“Tình hình hiện tại của Mộc long soái vô cùng nghiêm trọng. Sắc thuốc, lập tức sắc thuốc. Ngay tại đây”, Lâm Chính nói.

“Vâng”, đám đông lấy đồ ra, bỏ vào những thứ dược liệu phối sẵn, tìm vài chiến sĩ tới sắc thuốc.

Ục ục…Thuốc sôi ùng ục, mùi thuốc sộc lên mũi.

Lâm Chính cũng bắt đầu tiến hành châm cứu. Anh chỉ ghim năm châm. Khi châm thứ 5 vừa ghim xuống thì đám đông đã phải thốt lên.

“Huyền Không Châm?”, bà cụ nói.

“Tại sao lại là Huyền Không Châm?”, có vẻ Triệu Trọng Tiên không hiểu về châm pháp nên hỏi.

“Mọi người nhìn kỹ vị trí của năm châm này trên cơ thể của Mộc long soái. Thực tế những châm này không hề tiếp xúc da của ông ấy”, bà lão trầm giọng.

Tất cả nhìn kỹ bèn tái mặt: “Ôi trời, đúng là châm bạc không hề tiếp xúc vào da của Mộc long soái”.

“Chuyện gì vậy? Châm không tiếp xúc da có thể đứng thẳng như vậy sao? Thật thần kỳ, hơn nữa không tiếp xúc thì có tác dụng gì chứ?”, một ông cụ cảm thấy kỳ lạ.

“Chắc ông không biết, mặc dù châm không tiếp xúc nhưng khí phát ra từ đầu châm đã đi vào cơ thể của Mộc long soái rồi. Năm châm này vô cùng huyền diệu, mỗi châm đều đang khẽ rung lên, chúng đang không ngừng duy trì khí tức do thần y Lâm gia trì và rót vào cơ thể của long soái. Châm không cần ghim vào da thật, chỉ cần khí tức có thể rót vào cơ thể là được. Khí tức hợp nhất, châm là thể mẹ, khí là thể con, dùng châm ngự khí, thật tinh diệu”, ông Chung vuốt râu, tỏ vẻ khâm phục.

“Cơ thể của Mộc long soái không thể chịu đựng được việc châm đâm trực tiếp vào cơ thể. Vì như vậy hệ thần kinh và kinh mạch sẽ bị tấn công mạnh. Do đó cần dùng thuốc nữa. Huyền Không Châm là phương án tốt nhất”, Lâm Chính vừa rót thuốc vừa nói.

“Bái phục, bái phục”, ông Chung chắp tay.

“Ông Chung, ông biết về Huyền Không Châm chứ?”, Triệu Trọng Tiên hỏi.

“Không biết”, ông Chung nói thẳng.

Đám người Triệu Trọng Tiên nín thở. Y thuật của thần y Lâm thật sự kinh người.

“Các vị, giúp tôi rót số thuốc này vào cơ thể của Mộc long soái”, lúc này Lâm Chính bưng vài bát thuốc đen kịt tới.

Đám đông trợ giúp. Lâm Chính lại lấy ra Hồng Mông Long Châm ghim lên người long soái.

Châm bạc phát ra ánh sáng lấp lánh. Tầm hơn 30 phút sau, 30 cây châm đã được đặt đúng vị trí trên người long soái theo phương pháp Huyền Không Châm.

Nhìn thấy vị trí của những cây châm này, sắc mặt của bà cụ trông vô cùng đặc sắc.

“Lẽ nào…đây là Long Đằng Cửu Dương Châm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK