Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116: Biển lửa

Đằng sau cánh cửa là một chiếc máy ghi âm được bọc cẩn thận. Tiếng kêu được phát ra từ chính chiếc máy đó.

Âm thanh không quá lớn. Có vẻ như nó được cố tình vặn nhỏ, hơn nữa còn được bọc để cách lửa.

Nhìn thấy vậy, lâm Chính biết là mình đã bị gài. Đây chính là chiếc máy dùng để dụ anh.

Chắc chắn là âm mưu. Lâm Chính cảm nhận được điều gì đó không ổn bèn quay người rời đi. Nhưng đúng lúc này...

Rầm! Cánh tay anh dường như chạm phải thứ gì đó.

Toàn bộ kiến trúc dần sụp đổ, trần nhà cũng rơi xuống vùi Lâm Chính vào một chỗ.

Chết tiệt! Lâm Chính trợn tròn mắt, lập tức lăn qua một bên.

Rầm! Trần nhà rơi xuống lập tức tạo thành biển lửa ngay trước mặt anh.

Xung quanh anh, đâu đâu cũng là lửa. Anh vội vàng vận động chân khí để dập lửa đang đốt người mình.

Nguy hiểm quá! Nếu như tốc độ không đủ nhanh thì có lẽ anh đã thành than rồi.

Nam Cung Phi Dương mưu mô thật! Lâm Chính quét mồ hôi trán, thử phóng ra khí tức để làm tiêu tan những ngọn lửa đang ập về phía mình. Dù có thể làm như vậy nhưng cũng chỉ nhất thời. Đứng trước biển lửa vô tình dù tu vi có cao đến đâu thì cũng khó chống lại được.

Đúng lúc này…Lại có âm thanh yếu ớt vang lên. Lâm Chính lập tức lắng nghe. Lần này có vẻ như không phải là máy ghi âm mà là người thật, hơn nữa…trong đó còn có cả giọng của Mã Hải. Vừa rồi Mã Hải nói ông ta đang ở trong tòa nhà.

Lâm Chính nhìn xung quanh. Thế nhưng lửa cao quá khiến anh bị hạn chế tầm nhìn. Giờ muốn lao lên tầng trên để cứu Mã Hải là điều không thể.

Vậy phải làm thế nào đây? Lâm Chính nhanh chóng nghĩ cách. Anh đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó bèn nhìn lên trên.

Trần nhà đã rơi xuống. Anh đanh mắt, nhảy bật lên.

Rầm! Lớp xi măng còn sót lại bị anh đấm vỡ tạo thành một cái hốc. Lâm Chính thuận thế bèn nhảy lên tầng 33…

Tầng 33 cũng ngùn ngụt lửa. Các thanh niên khác đang cầm bình cứu hỏa phun xung quanh. Người này vừa phun vừa ho khù khụ. Thấy Lâm Chính nhảy lên tất cả đều thất kinh.

“Chủ tịch!”, Mã Hải vui mừng, lập tức bước tới.

“Mọi người vẫn ổn chứ? Có ai bị thương không?", Lâm Chính phủi bụi trên người và hỏi.

“Chủ tịch Lâm, về cơ bản không sao. Nhân viên tầng 33 sáng nay đang họp, cộng thêm việc lửa vẫn chưa lan mạnh tới đây và hệ thống cứu hỏa cũng đầy đủ nên mọi người vẫn tạm ổn”, Mã Hải nói.

“Vậy sao? Vậy là lửa xuất hiện khi mọi người đang họp?”

“Có khả năng là như vậy…có điều…”

“Có điều làm sao?”

“Có điều lửa lan nhanh quá, không chỉ có tầng 32 bốc hỏa, thậm chí là đến cả lối thoát hiểm cũng bị lửa chặn lại”, Mã Hải đanh giọng.

Lâm Chính không nói gì. Lửa này là kiệt tác của Nam Cung Phi Dương, không cần đoán cũng biết.

Chỉ có điều Lâm Chính không ngờ rằng thủ đoạn của ông ta lại tuyệt tình như vậy, cử người thâm nhập được vào Dương Hoa mà đến cả người không hay quỷ không biết và đốt được tòa nhà này.

“Giờ không phải là lúc nói chuyện này, tìm cách dập lửa đi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Chủ tịch, bình cứu hỏa sắp dùng hết rồi nhưng lửa vẫn chưa được kiểm soát. Giờ chúng ta đành phải đợi đội cứu hỏa tới thôi…”

“Cao quá, lực lượng cứu viện lại có hạn. Đội cứu hỏa không thể nào kiểm soát được tình hình trong thời gian ngắn đâu. Chúng ta đành phải phối hợp với họ cùng khống chế ngọn lửa mới được. Nếu không, để cháy tiếp thì chịu chết”, Lâm Chính nói.

“Vậy chủ tịch…giờ chúng ta phải làm sao?”, một nhân viên thận trọng hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ: “Tìm vị trí đường nước của tầng này đi.

“Hả?”

“Tìm…kiểu gì đây?”, mọi người bàng hoàng.

“Dù có phải đập tường thì cũng phải tìm ra”, Lâm Chính quát lên, sau đó anh lao về phía bên cửa sổ, mở cửa ra đồng thời gỡ những thứ dễ bốc cháy vứt vào trong nhà tắm.

Ngọn lửa lan nhanh. Lâm Chính nhìn cả tầng lầu cùng cả những ngọn lửa phụt từ tầng dưới lên, anh đấm mạnh vào mặt đất.

Rắc! Nền nhà của tầng trên cũng là trần nhà của tầng dưới cứ thế rơi xuống vùi theo những ngọn lửa.

Thế lửa yếu đi nhiều nhưng một lúc sau lại phụt lên mãnh liệt hơn.

Cứ tiếp tục như thế này sẽ không phải là cách. Lâm Chính đanh mắt. Đúng lúc này Mã Hải kêu lên: “Hệ thống điện nước có lẽ nằm ở đây”.

Lâm Chính quay qua nhìn thì thấy Mã Hải chỉ vào chân ông ta. Lâm Chính không chút do dự, anh đập mạnh xuống.

Rầm! Đường ống nứt vỡ, nước phụt lên bắn tung tóe. Đám đông mừng rỡ hô vang.

Nước phụt lên khiến nhiệt độ của tòa nhà giảm đi nhiều. Đám đông cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng chỉ dựa vào lượng nước từ ống này thì không đủ dập lửa, thậm chí khó có thể kiểm soát được khi ngọn lửa lan càng lúc càng rộng.

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên ấn mạnh lên ống nước đã bị vỡ và phát lực. Một dòng khí lưu kỳ lạ lan ra bên trong tòa nhà. Sau đó thì nước lập tức đóng băng và rơi xuống.

Cả tòa nhà bị bao phủ bởi một lớp băng. Đám đông trố tròn mắt. Mã Hải cũng vậy. Chẳng ai hiểu mô tê gì.

Lớp băng xuất hiện, ngọn lửa lập tức giảm nhỏ đi nhiều, Mã Hải cùng những người khác tiếp tục công việc dập lửa. Tầm hơn nửa tiếng sau cả tòa nhà về cơ bản đã được kiểm soát.

Tất cả mọi người đều thở phào. Bao gồm cả Lâm Chính. Anh buông ống nước ra, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Vừa rồi anh đã phải sử dụng không ít sức mạnh của mình. Nhưng cũng may là ngọn lửa đã được dập thành công.

Thế nhưng anh chưa kịp nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi lại tiếp tục đổ chuông…
Chương 1117: Em đang ở đâu?

Lâm Chính không cần nhìn thì cũng biết là ai gọi tới. Anh lấy điện thoại ra, nhìn số và ấn nút.

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi. Dập lửa đối với cậu chắc không dễ dàng gì nhỉ”, Nam Cung Phi Dương thản nhiên nói.

“Chơi lố rồi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Chỉ mới bắt đầu thôi, thứ thú vị hơn đang nằm chờ phía sau đấy. Đương nhiên, nếu như cậu xé ngay hợp đồng thì đã không xảy ra chuyện gì rồi”.

Nói xong Nam Cung Phi Dương lại tắt máy. Đôi mắt Lâm Chính hừng hực sát khí. Anh nhét điện thoại vào trong túi, dựa lưng vào tường.

Hành động của Nam Cung Phi Dương đúng là nằm ngoài dự liệu của anh. Người này không ra tay với anh mà bắt đầu từ những thứ xung quanh anh. Như vậy còn đáng sợ hơn là đối đầu trực diện.

Hơn nữa Nam Cung Phi Dương cũng biết không dễ đối phó với thần y Lâm. Nếu đến cả Vạn đại sư và A Nghị còn bị anh xử lý dễ dàng như vậy thì việc bắt anh thần phục có lẽ sẽ khiến ông ta phải trả một cái giá rất lớn.

Đợi đã! Ra tay với những người xung quanh sao. Lâm Chính đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn đứng bật dậy.

“Mã Hải!”, Lâm Chính kêu lên.

“Chủ tịch Lâm, sao thế?”, Mã Hải đang giải trình với cảnh sát lập tức nhìn về phía anh.

“Mau, sắp xếp cho tôi một chiếc xe”, Lâm Chính hét lên và lao xuống dưới.

Mã Hải không dám chần chừ, vội vàng gọi điện thoại. Ngay lập tức, một chiếc Audi đỗ dưới lầu. Lâm Chính dính đầy mạt than lập tức chui vào xe và đạp chân ga. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tô Nhu.

Tút tút! Một lúc sau điện thoại mới được kết nối.

“Lâm Chính! Sao thế?”, Tô Nhu hỏi bằng giọng nghi ngờ.

“Em đang ở đâu”, Lâm Chính trầm giọng.

“Em đang ở ngoài bàn bạc với khách, có việc gì không?”

“Em ở đâu?

“Anh sao thế?”, Tô Nhu cảm nhận được điều gì đó không ổn nên lập tức hỏi.

“Mau nói cho anh biết em đang ở đâu?”, Lâm Chính gầm lên.

Tô Nhu giật mình, cảm thấy sững sờ. Lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính bốc hỏa vô duyên vô cớ như vậy, thế là cô ngây người.

“Em…đang ở trang viên Thiên Tứ…”, Tô Nhu nói.

“Đợi anh”, Lâm Chính tắt máy, đạp mạnh chân ga. Tô Nhu hoang mang, cô bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Cô lo lắng Lâm Chính tới lại gây sự. Dù sao thì khó khăn lắm cô mới tiếp xúc được một khách hàng lớn. Nếu mà hỏng việc thì công cốc.

Thôi mặc kệ. Nếu như Lâm Chính gây sự thì chắc chắn cô sẽ không tha cho anh. Tô Nhu suy nghĩ sau đó chạy tới lều trà ở trong vườn hoa và cười với một người phụ nữ: “Xin lỗi bà Tạ, để bà phải cười rồi”.

“Điện thoại của ai thế?”, người phụ nữ chau mày, tỏ vẻ không vui.

“Là…chồng của tôi…”

“Cô Tô, cô đang bàn công chuyện đấy, chồng của cô cũng không thông cảm sao mà giờ lại gọi điện?”

“Thành…thật xin lỗi”.

“Được rồi, chúng ta nói tiếp đi”, người phụ nữ hừ giọng, nho nhã đưa chén trà lên uống và bắt đầu nói chuyện tiếp. Tô Nhu kiên nhẫn lắng nghe.

Mặc dù đơn hàng khá lớn nhưng yêu cầu của vị khách này cũng rất nghiêm khắc. Tô Nhu nghe một lúc thì cảm thấy nếu nhận đơn này sẽ vừa tốn tiền lại tốn thời gian.

“Bà Tạ, bà muốn màu sắc chính xác như này…thì rất khó. Hiện tại các nguyên liệu nhuộm màu của chúng tôi là cố định, màu mà bà cần phối hiếm quá, nếu muốn làm thì chi phí sẽ cao lắm. Nếu như bà vẫn kiên quyết muốn màu này thì thời gian giao hàng và các điều khoản chắc là cần thay đổi một chút”, Tô Nhu do dự, thận trọng nói.

“Công ty các cô làm ăn thế nào thế. Màu sắc bình thường như vậy mà cũng nói đi nói lại. Các cô rốt cuộc có làm được không? Không làm được thì tôi để người khác làm”, bà Tạ tỏ ra không vui bèn đặt mạnh chén trà xuống.

“Bà Tạ, thật sự là chúng tôi rất khó xử”, Tô Nhu tỏ vẻ bất lực.

“Cô..”, bà Tạ tức lắm, định nói gì đó thì lúc này một người đàn ông trung niên bước tới.

“Mạn Hồng, tới lúc phải đi rồi”.

“Em vẫn còn đang bàn chuyện mà”, bà Tạ nhếch miệng.

“Bàn tới đâu rồi?”, người đàn ông trung niên hỏi.

“Cô gái này yêu cầu kéo dài thời gian giao hàng và tăng giá nữa", bà Tạ tỏ ra tức giận bèn thuật lại nội dung.

Người đàn ông chau mày, nhìn Tô Nhu: “Cô Tô, chúng tôi có thành ý tới hợp tác với cô. Cô như vậy là hơi vô lý rồi. Cô kiếm được không ít vậy mà chỉ vì chút chi phí lại đòi tăng giá sao? Cô đúng là ức hiếp người khác đấy”.
Chương 1118: Đi ngang qua

Tô Nhu tỏ vẻ bất lực: “Ông Tạ, mọi người hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý gì. Vừa rồi bà Tạ đề cập tới màu sắc đó thật sự rất hiếm. Chúng tôi mà phối màu thì chi phí sẽ cao lắm. Như vậy thì không chỉ không có lãi mà còn phải bù thêm tiền, thật sự không hề đơn giản”.

“Được rồi, được rồi, cô Tô đã không có thành ý thì chúng ta tìm người khác làm. Mời cô về cho”, người đàn ông trung niên hừ giọng, không muốn nói nhiều với Tô Nhu.

Tô Nhu nghe thấy vậy vội vàng nói: “Ông Tạ, bà Tạ, xin đừng giận, chúng ta thương lượng thêm mà…hay là thế này…tôi sẽ liệt ra một bảng báo giá, mọi người có thể dựa vào giá của nguyên liệu để quyết định thì thế nào?”

“Giờ chúng tôi muốn cô giao hàng theo đúng thời gian quy định và theo giá này, đồng thời những yêu cầu khác thì vợ tôi cũng nói rõ rồi. Nếu cô đồng ý thì ký hợp đồng, còn không thì mời đi cho”. Người đàn ông trung niên hừ giọng đầy kiên quyết. Rõ ràng là ông ta không muốn thương lượng thêm.

Tô Nhu cảm thấy căng thẳng. Cô không biết phải nói gì. Cô vốn tưởng vị khách này cũng dễ nói chuyện. Giờ xem ra càng nhiều tiền thì lại càng quan tâm tới tiền…Tô Nhu thở dài, tỏ ra bất lực. Thế là cô đành phải cúi người: “Thật sự xin lỗi đã làm phiền hai vị”, nói xong cô rời đi.

“Hừ”, bà Tạ hừ giọng, tỏ vẻ khinh thường. Người đàn ông trung niên cũng không giữ cô lại.

Đúng lúc…Tô Nhu định rời đi thì người quản gia kêu lên: “Thưa ông, có người xông vào đây”.

“Cái gì? Ai mà to gan vậy?”, người đàn ông trung niên thất kinh. Một bóng hình tức tốc lao vào. Bọn họ quay qua nhìn. Đó chính là Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính vẫn đang trong dáng vẻ của chủ tịch.

“Chủ tịch Lâm sao?”

Người đàn ông trung nhiên giật mình, tưởng là mình nhìn nhầm. Ông ta lập tức bước tới: “Chủ tịch Lâm, vinh hạnh quá”.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ coi như không nhìn thấy người đàn ông, cứ thế đi tới trước mặt Tô Nhu và nhìn cô. Thấy Tô Nhu không sao anh mới thở phào. Tô Nhu thì há mồm trợn mắt.

“Chủ tịch Lâm…chuyện gì vậy?”, cô sững sờ nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính vừa thoát chết từ trong biển lửa nên quần áo của anh vẫn còn rách rưới và khét lẹt. Mặt anh cũng đen xì, trông hết sức mất hình tượng. Nếu không phải vì khuôn mặt của anh thì có lẽ cô đã không nhận ra rồi.

Lâm Chính giật mình. Lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn mang diện mạo của chủ tịch Lâm.

“Tôi…không có gì…chỉ là đi ngang qua mà thôi. Đi ngang qua mà thôi”, Lâm Chính không tìm được lý do đành bịa ra. Cho dù lời nói dối của anh rất buồn cười.

“Đi ngang qua…”

“Đúng vậy, cô Tô, cô tới đây làm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“À tôi tới đây bàn công chuyện, nhưng có vẻ không được thuận lợi lắm. Chủ tich Lâm, tôi về trước nhé”, Tô Nhu mỉm cười, định rời đi.

“Cô Tô, tôi đưa cô về".

“Không cần đâu, tôi lái xe tới mà”.

“Tôi có một hạng mục muốn bàn với cô. Cô ngồi xe tôi, chúng ta nói chuyện”, Lâm Chính lại nói.

“Chuyện này…”, Tô Nhu do dự. Cô cảm thấy rất kỳ lạ. Cái gọi là hạng mục hợp tác chỉ là cái cớ.

Sự xuất hiện của chủ tịch Lâm bất thường quá. Tại sao anh lại đột nhiên có mặt ở đây? Hơn nữa…cứ một mình muốn đưa mình về? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?

Tô Nhu không hiểu. Cô suy nghĩ và vẫn quyết định nghe xem chủ tịch Lâm muốn nói gì. Ít ra như vậy thì cô còn nắm được sự việc.

“Vậy đươc. Có điều anh đợi tôi, tôi nói một tiếng với chồng tôi để tránh anh ấy hiểu nhầm”, Tô Nhu cười và lấy điện thoại ra, định gọi cho Lâm Chính.

Không hay rồi! Lâm Chính thấy vậy vội vàng lấy điện thoại ra nhưng không kịp.

Anh còn chưa làm được gì thì điện thoại đã đổ chuông. Tô Nhu giật mình, nhìn anh với vẻ kỳ lạ.

Lâm Chính vội vàng cười nói: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại”.

Nói xong anh vờ ấn nút nghe nhưng thực ra là không hề. Rồi đưa máy lên tai như đúng rồi.

“Alo, Mã Hải à…đợi chút…tôi có chút việc đang xử lý, về công ty nói tiếp đi…”, Lâm Chính nói lớn tiếng để Tô Nhu không nghi ngờ.

Tô Nhu thấy không gọi được cho Lâm Chính thì đành từ bỏ. Cô chỉ gửi tin nhắn cho anh.

“Chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói.

“Được”, Lâm Chính thầm thở phào, vội vàng tắt âm thanh.

Đúng lúc này, người đàn ông vội vàng bước lên: “Đợi đã cô Tô, chúng tôi quyết định sẽ ký hợp đồng. Xin cô dừng bước”.
Chương 1119: Mất thị lực

“Ông Tạ, có việc gì sao?”, Tô Nhu nhìn người đàn ông trung tuổi đang đi đến với vẻ mặt khó hiểu.

“Ồ, cô Tô, tôi nghĩ rằng đề nghị vừa rồi của cô rất có lý, yêu cầu của chúng tôi quả thực cũng có phần quá đáng, tôi nghĩ chúng ta nên thông cảm cho nhau thì tốt hơn. Như vậy nhé, chúng ta kí luôn hợp đồng, về đơn này tôi giao cho cô đi làm, thế nào?”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười nói.

“Giao cho tôi?”, Tô Nhu tỏ ra bất ngờ nhưng nhìn thấy Lâm thần y ở bên, cô lập tức phản ứng lại.

Trước đó khi cô tới trang viên này, chủ nhân của trang viên liên tục hỏi cô có mối quan hệ gì với chủ tịch Lâm.

Tô Nhu đương nhiên phủ nhận mối quan hệ với chủ tịch Lâm, cũng chính vì vậy nên thái độ của chủ nhân trang viên đối với cô cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, thậm chí bắt đầu lựa chọn kĩ lưỡng về tờ đơn này, rõ ràng chỉ là một tờ đơn đơn giản nhưng lại làm nó trở nên phức tạp.

Tô Nhu vẫn luôn cho rằng mình làm sai ở bước nào đó, nghĩ đi nghĩ lại không ra. Hiện giờ xem ra hoá ra là về mặt này của Lâm thần y.

Tô Nhu hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Ông Tạ, thật sự xin lỗi, tờ đơn này vẫn nên bỏ đi, tôi không nhận nữa”.

Nói rồi cô toan rời đi.

“Cô Tô, đợi chút đã”, người đàn ông trung tuổi kia vội gọi nhưng không thể khiến Tô Nhu dừng bước.

Tô Nhu là một người con gái mạnh mẽ, đối phương đã đến từ chỗ chủ tịch Lâm thì cô không thể kí hợp đồng với đối phương được.

Người đàn ông trung tuổi thấy có vẻ không thể khuyên được cô nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, hay là chúng ta nói chuyện với nhau một chút”, người đàn ông trung tuổi nhoẻn miệng cười, mặt rõ vẻ nịnh bợ.

“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn ông ta.

Người đàn ông trung tuổi sực nhớ ra và rút tấm danh thiếp từ trong túi quần đưa ra, miệng cười nói: “Chủ tịch Lâm, đây là danh thiếp của tôi, tôi cho rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau!”

Chỉ là...sự nhiệt tình của người đàn ông trung tuổi căn bản không hề được Lâm Chính chú ý đến. Anh cứ thế quay người bước ra khỏi trang viên cùng Tô Nhu.

“Chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm...”, người đàn ông trung tuổi lại lần nữa lên tiếng gọi.

Thế nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

Mỗi ngày Lâm Chính đều gặp không ít người như vậy, không thể nào chú ý đến từng người được.

Sau khi rời khỏi trang viên, Lâm Chính mở cửa xe.

“Đi thôi!”, Lâm Chính nói.

“Vậy xe của tôi thì phải làm sao?”

“Cứ để ở đây trước đã, tôi muốn nói chuyện với cô một chút”,

Lâm Chính nói đồng thời hướng ánh mắt nhìn tứ phía. Trong lòng anh thực sự vẫn luôn nghi ngờ đồng thời cũng đang đề phòng.

Nếu nói Nam Cung Phi Dương muốn ra tay với người bên cạnh anh thì không cần nghi ngờ gì thêm, chắc chắn người đó là Tô Nhu.

Mặc dù bên ngoài đồn thổi về mối quan hệ của anh với Tô Nhu không hề rõ ràng nhưng trong mắt một vài người sáng suốt, càng là mối quan hệ không rõ ràng thì càng có vấn đề.

Nam Cung Phi Dương không phản đối việc đụng đến Tô Nhu.

Kể cả Tô Nhu không hề có vai trò quan trọng đối với chủ tịch lâm thì nhiều nhất là khiến một người bị thương nhầm, trong mắt ông ta mạng người không hề đáng tiền, do vậy mà Lâm Chính vội vàng tới đây để phòng thủ đoạn của Nam Cung Phi Dương, bảo vệ Tô Nhu.

“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì mà không thể nói luôn sao?”, Tô Nhu cảm thấy có gì đó không ổn nên nhìn Lâm Chính một lượt với ánh mắt thận trọng và lên tiếng hỏi.

“Không được!”, Lâm Chính gần như hạ giọng, ngữ khí kiên định đó khiến Tô Nhu không khỏi bất ngờ.

Hoặc có thể là chuyện đó?

Tô Nhu đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mắt cô không khỏi hiện lên ánh nhìn hoang mang. Nhưng quan sát nét mặt của chủ tịch Lâm thì không giống như đến đây vì chuyện đó.

Tô Nhu có phấn khó hiểu.

“Vậy chủ tịch Lâm đã muốn nói chuyện với tôi thì chúng ta nói chuyện đi, có một số chuyện cũng nên nói ra rồi”.

Tô Nhu hít vào một hơi thật sâu và gật đầu.

“Vậy được, cô Tô, mời lên xe”, Lâm Chính mở cửa xe.

“Đợt một lát, tôi lấy áo khoác ngoài trên xe đã”, Tô Nhu hạ giọng rồi đi về xe của mình.

“Được!”, Lâm Chính cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu sau đó ngồi vào xe mình.

Thế nhưng anh vừa ngồi lên xe thì cảm thấy có gì đó không ổn.

Gay go rồi!

Lâm Chính đột nhiên ý thức được gì đó liền vội vàng đẩy cửa xe hô lên về phía Tô Nhu: “Không!”

Nhưng...cuối cùng đã chậm hơn một bước!

Khậc!

Tô Nhu mở cửa xe nhưng đúng giây phút đó, một luồng hàn quang đột nhiên bay từ kẽ cửa xe ra nhắm chuẩn vào đôi mắt cô.

“A!!!”

Tô Nhu che mắt, kêu lên thảm thiết sau đó đó cả cơ thể ngã ra đất.

Lâm Chính lao về phía Tô Nhu như kẻ điên. Thấy Tô Nhu dùng hai tay che mắt kêu lên trong đau khổ, cả cơ thể điên cuồng run rẩy trên mặt đất, cơn đau đớn kịch liệt khiến cô muốn ngất lịm đi.

Lâm Chính xông lên trước nhìn Tô Nhu, anh lập tức lấy châm bạc châm vào khuôn mặt cô, làm ổn định thần kinh cho cô để cô không đến mức hôn mê vì cơn đau đớn quá dữ dội.

Đợi cơn đau dịu bớt đi, Tô Nhu mới từ từ buông tay ra.

“Lâm thần y, tôi...mắt của tôi...nhìn không rõ nữa”, Tô Nhu run rẩy nói.

Lâm Chính gần như ngừng thở.

“Cô...cô nói gì cơ?”
Chương 1120: Phẫn nộ

Tô Nhu nằm trong lòng Lâm Chính bất lực, đôi đồng tử mở to, máu tươi trào ra khỏi mắt.

Lâm Chính nhìn kĩ đôi mắt của Tô Nhu mới thấy đôi mắt của cô đã bị một cây châm thật mảnh xuyên qua.

Cơn đau đớn vì đồng tử bị đâm xuyên là cơn đau đớn dữ đội thế nào. Nếu không phải Lâm Chính làm tê liệt thần kinh của Tô Nhu thì cô đã ngất lịm vì đau đớn từ lâu rồi.

Có điều cho dù là hiện tại thì cô cũng không khá khẩm hơn là bao.

“Lâm thần y, tôi nhìn không rõ...tôi nhìn không rõ gì cả, anh có thể giúp tôi không? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh có thể giúp tôi được không?”, Tô Nhu đau đớn kêu lên.

Lâm Chính nghiến răng, tay nắm chặt, nỗi oán hận trong lòng tăng lên gấp bội.

Anh ôm chặt Tô Nhu vào lòng, hạ giọng nói: “Tiểu Nhu, cô yên tâm tôi sẽ giúp cô bình an vô sự, tôi sẽ lấy lại ánh sáng cho cô”.

“Lâm thần y, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhu gần như nói trong tiếng khóc nấc nghẹn.

“Giờ tôi đưa cô về, tôi sẽ chữa trị mắt cho cô”, Lâm Chính nói với giọng kiên định, sau đó ôm lấy Tô Nhu đi về phía xe của mình.

“Đợi đã! Đợi đã!”, Tô Nhu đột nhiên hốt hoảng thốt lên.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô.

“Có thể...có thể gọi điện cho chồng tôi là Lâm Chính một cuộc điện thoại không? Anh ấy vừa mới nói định đến đây...tôi lo anh ấy không tìm thấy tôi...anh...anh có thể giúp tôi nói với anh ấy một tiếng không?”, Tô Nhu nói với giọng có phần mềm yếu.

Cơn đau đớn tê dại của thần kinh khiến ngữ khí trong lời nói của cô và sức hít thở trở nên yếu đuối thấy rõ.

Lâm Chính vừa nghe không khỏi sững sờ. Vào lúc này rồi mà Tô Nhu vẫn còn nhớ tới Lâm Chính.

“Cô vẫn còn quan tâm tới anh ta làm gì?”, Lâm Chính ôm Tô Nhu để cô vào trong xe rồi nói.

“Dù gì anh ấy cũng là chồng tôi”, Tô Nhu nằm dựa vào ghế phụ một cách bất lực, yếu đuối nói.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô sau đó lấy ra một nắm châm châm vào cổ cô.

Toàn thân Tô Nhu run lên, tiếp đó mi mắt dần dần khép lại, cô chìm vào hôn mê.

Lâm Chính thấy vậy lập tức lái xe về phía học viện Huyền Y Phái.

Ù ù...ù ù...

Lúc này, điện thoại lại lần nữa vang lên.

Lâm Chính cứ thế bấm nghe.

“Lâm thần y, tôi nghĩ rằng lúc này cô Tô Nhu đang rơi vào trạng thái cực kì đau đớn, phải không?”, đầu dây bên kia là giọng nói của Nam Cung Phi Dương.

“Ừm, cô ấy rất khó chịu, có điều cũng may có tôi giúp cô ấy tê liệt toàn thân, hiện giờ cô ấy ngủ rồi”, Lâm Chính khản giọng nói.

“Không hổ là Lâm thần y, y thuật quả nhiên cao cường, mắt của con người là một trong những bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, cũng là một trong những bộ phận phức tạp nhất, hiện giờ có hai cây châm châm vào mắt cô Tô Nhu, tôi nghĩ cho dù là Lâm thần y muốn lấy nó ra thì cũng sẽ không dễ dàng nhỉ?”, Nam Cung Phi Dương điềm nhiên nói.

Lâm Chính trầm ngâm.

Khoảng ba tới bốn giây sau mới chậm rãi lên tiếng.

“Nam Cung Phi Dương”.

“Sao thế? Chuẩn bị xoá hiệp ước với tôi à?”

“Ừm...”

Lâm Chính hạ giọng.

Anh vừa dứt lời, Nam Cung Phi Dương ở đầu dây bên kia tỏ ra bất ngờ.

“Không hề giống cậu, Lâm thần y”.

“Đợi lát nữa tôi sẽ gửi bản gốc của hợp đồng tới chỗ ông”.

“Lâm thần y, nếu cậu sớm đưa ra quyết định này thì sao đến mức cô Tô Nhu phải chịu nỗi đau đến vậy chứ?”, Nam Cung Phi Dương nhếch miệng cười nói, sau đó cúp máy.

Lâm Chính âm thầm cúp máy, nhưng đôi mắt anh đã trở nên đỏ hoe...

Anh gọi điện cho Tần Bách Tùng.

Biết đôi mắt Tô Nhu bị thương, Tần Bách Tùng tỏ ra kinh ngạc, lập tức sắp xếp thiết bị điều trị tốt và đội ngũ y bác sĩ tốt nhất để chuẩn bị trước.

Thế nhưng Lâm Chính từ chối bất cứ sự sự điều trị của bác sĩ.

Anh mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang lên.

Anh muốn đích thân phẫu thuật cho Tô Nhu.

Phía Tần Bách Tùng đứng đợi ở ngoài phòng phẫu thuật còn Mã Hải cũng nhận được tin, vội vàng có mặt.

Biết đôi mắt Tô Nhu bị thương, ông ta cũng sợ hãi đến mức thất thần.

Ông ta rất hiểu Lâm Chính, ông ta cũng hiểu điều này có nghĩa gì...

Mã Hải vội gọi điện cho Từ Thiên.

“Từ Thiên, mẹ kiếp đang ở đâu hả?”, Mã Hải gằn lên.

“Tôi đang giám sát người của Nam Cung Phi Dương”, Từ Thiên tỏ ra khó hiểu: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Cô Nhu xảy ra chuyện rồi, hai mắt không nhìn được nữa”, Mã Hải rít lên.

Nghe vậy, sắc mặt Từ Thiên khó coi thấy rõ, cả người cứng đơ tại chỗ.

“Tôi thấy lần này cậu trả lời với chủ tịch Lâm thế nào”, Mã Hải nói rồi cúp máy.

Từ Thiên thẫn thờ tại chỗ.

Nhưng đúng lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới, là người thân cận với Từ Thiên.

Ông ta vội nghe máy, trầm giọng hỏi: “A Kiệt, sao vậy?”

“Chú Thiên, xảy ra chuyện rồi...người của chúng ta...không còn nữa...”, A Kiệt ở đầu dây bên kia giọng run rẩy, nói với giọng do dự.

Từ Thiên rợn tóc: “Cậu...c nói gì?”

“Thực ra ban đầu người của chúng ta giám sát Nam Cung Phi Dương đã bị Nam Cung Phi Dương khống chế...thay vì nói chúng ta giám sát Nam Cung Phi Dương thì trên thực tế là tnpd vẫn luôn thông qua chúng ta để giám sát Dương Hoa...”, A Kiệt lắp bắp.

Từ Thiên vừa nghe xong thì ngồi sụp xuống đất, hai chân mềm nhũn.

“Mẹ kiếp...các cậu làm việc thế nào đấy hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK