Lâm Chính và Diệp Tâm Ngữ mất một tiếng đồng hồ mới chọn được một sợi dây chuyền kim cương hình hoa hồng tặng cho Lâm Chính.
“Nghe này, đây là quà anh mua cho chị Nhu, lát nữa anh phải trao tận tay chị ấy, biết chưa?”, Diệp Tâm Ngữ nghiêm túc nói.
“Biết rồi, biết rồi”.
Lâm Chính cười nhăn nhó.
Nhưng anh vẫn rất vui.
Lâm Chính nhìn sợi dây chuyền kim cương tinh xảo kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Tiểu Nhu nhìn thấy sợi dây chuyền này chắc chắn cũng rất vui cho mà xem.
Nhưng khi hai người chuẩn bị về nhà thì Tô Nhu gọi tới.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu?”.
“Vẫn đang trong thành phố?”.
“Vậy à? Thế này đi, anh đưa Tâm Ngữ vào nội thành ăn cơm nhé, em vẫn đang ở công ty, mới nhận được một đơn hàng lớn nên phải tăng ca, không về ngay được!”, Tô Nhu có chút bất đắc dĩ nói.
“Không sao, em cứ làm đi, anh đưa cô ấy đi ăn, em muốn ăn gì để anh mang cho?”.
“Cái gì cũng được”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu rồi tắt điện thoại.
“Sao thế?”, Diệp Tâm Ngữ ngoảnh sang hỏi.
“Chị cô phải tăng ca, không về ngay được, tôi đưa cô đi ăn cơm, rồi mang đồ ăn cho cô ấy”, Lâm Chính cười đáp.
“Thế à? Cũng được”, Diệp Tâm Ngữ gật đầu, có chút thất vọng, nhưng đúng lúc này, cô ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội lấy điện thoại ra tìm, cuống quýt nói: “Đúng rồi Lâm Chính, chúng ta đi ăn dược thiện đi”.
“Dược thiện?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Đúng, tôi nghe nói không lâu trước đó Dương Hoa mới mở một nhà hàng dược thiện ở trung tâm thành phố, rất hot trên mạng, không những công khai giá cả, mà đồ ăn còn rất bổ dưỡng, do thần y Lâm của Dương Hoa phân phó bác sĩ Đông y đích thân điều phối, mùi vị tuyệt vời, còn có thể bổ âm dưỡng nhan, chúng ta đi ăn thử nhé!”.
“Cái này thì tôi biết, nhà hàng dược thiện của Dương Hoa đúng không? Được, bây giờ chúng ta đi”, Lâm Chính gật đầu.
“Được, để tôi gọi điện đặt chỗ trước”.
Diệp Tâm Ngữ hưng phấn nói, lập tức gọi điện thoại.
Nhưng một lát sau, cô ta tỏ vẻ thất vọng.
“Thôi rồi, không đi được rồi”.
“Sao thế?”, Lâm Chính kỳ quái nhìn cô ta.
“Nhà hàng dược thiện hot quá, nghe nói bàn đã được đặt trước đến tận ba tháng sau, lần này chúng ta không có cơ hội ăn rồi”, Diệp Tâm Ngữ chán nản đáp.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Không sao, thực ra tôi đã đặt trước rồi, yên tâm đi, chúng ta cứ đến đó là sẽ có chỗ”.
“Thật không?’, Diệp Tâm Ngữ bán tín bán nghi.
“Cứ đi đi”.
Lâm Chính mỉm cười.
Hai người lái xe đến nhà hàng dược thiện.
Đây là nhà hàng do Mã Hải đề xuất mở, ông ta muốn mở trước một nhà hàng làm thí điểm, dù sao Dương Hoa cũng khởi nghiệp từ y dược, mà ở Long Quốc, thị trường bảo vệ sức khỏe và dưỡng sinh lại cực kỳ lớn. Nếu bắt tay vào làm dược thiện, mở một nhà hàng vừa có lợi ích thực tế, vừa ngon, lại có hiệu quả bồi bổ thì chắc chắn có thể làm mưa làm gió trên mạng.
Thế là nhà hàng dược thiện của Dương Hoa chính thức khai trương.
Nào ngờ sau khi khai trương, độ hot của nó đã vượt quá sức tưởng tượng của Mã Hải.
Có thể nói nhà hàng dược thiện này hoạt động 24 tiếng, đoàn người xếp hàng trước cửa chưa bao giờ dứt. Người Long Quốc ở khắp nơi đổ xô đến Giang Thành chỉ để nếm thử một món ăn của nhà hàng dược thiện, thậm chí rất nhiều người nổi tiếng ở nước ngoài cũng đến Long Quốc, chạy thẳng tới nhà hàng nhỏ mới mở này ở Giang Thành.
Diệp Tâm Ngữ đã đọc được tin về nhà hàng dược thiện từ lâu, đương nhiên cũng rất muốn đến đây.
Lần này đến đây cô ta vốn cũng không ôm nhiều hi vọng lắm, nhưng khi nghe tin Lâm Chính đã đặt bàn trước thì lập tức trở nên vô cùng kích động.
Chương 2842: Thương lượng
Bây giờ là năm giờ chiều, ở cổng vào nhà hàng dược thiện đã có vài cảnh sát mặc đồng phục duy trì trật tự.
Người xếp hàng đã lên đến hàng nghìn người.
Những người đó đều mang theo dụng cụ chuẩn bị xếp hàng xuyên đêm.
Số người quá nhiều, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm, nhân viên của nhà hàng đã không đủ để duy trì trật tự hiện trường, do đó thời gian này luôn có cảnh sát đến giúp.
Lâm Chính đi thẳng tới, nhíu chặt mày.
Anh thấy nhiều người cầm theo giỏ lớn hoặc nồi lớn đến đây, hiển nhiên bọn họ đến để đóng gói mang về.
Lâm Chính cũng đã nghe Mã Hải nói, nhiều người đến nhà hàng dược thiện gói canh bổ dưỡng về cho người già hoặc phụ nữ trẻ nhỏ trong nhà uống, nâng cao sức đề kháng của bọn họ, giúp bọn họ không bị nhiễm bệnh.
Mã Hải đã chuẩn bị mở thêm vài nhà hàng dược thiện nữa, nhưng loại nhà hàng này không phải nói mở là có thể mở. Bởi vì đầu bếp của nhà hàng rất đặc biệt, phải là một người am hiểu Đông y, nếu không, chỉ hiểu biết về món ăn thì không thể nấu được dược thiện.
Phần lớn đầu bếp ở đây đều được đào tạo ở Học viện Huyền Y Phái.
Đào tạo cần có quá trình, do đó nhà hàng dược thiện thứ hai mãi không thể khai trương.
Chính vì vậy mà một số bên truyền thông không ngừng công kích nhà hàng dược thiện, nói bọn họ chơi trò tiếp thị đói. Chuyện này đúng là oan cho Lâm Chính và Mã Hải.
Lâm Chính lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mã Hải, Mã Hải lập tức nhắn quản lý nhà hàng đến tiếp đón.
“Là cậu Lâm sao? Chào cậu, tôi là quản lý Quản Khấu, tôi đã để dành bàn đặt trước cho cậu, xin hỏi cậu dùng bữa bây giờ luôn sao?”, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, vẻ mặt căng thẳng, dè dặt cúi người trước Lâm Chính.
Ông ta biết danh tính của Lâm Chính từ Mã Hải, đương nhiên không dám chậm trễ.
“Quản lý Quản à? Dẫn chúng tôi qua đó đi”, Lâm Chính nói.
“Được được, mời hai vị đi bên này”, quản lý Quản khom lưng, cung kính nói.
Diệp Tâm Ngữ kinh ngạc nói: “Không ngờ thái độ phục vụ của nhà hàng dược thiện lại tốt như vậy, đích thân quản lý ra tiếp đón!”.
Lâm Chính cười cười, không lên tiếng.
Hai người vào nhà hàng, cả nhà hàng sôi sục, khắp nơi toàn thấy đầu người.
Vô số người chìm đắm trong hương thơm của dược thiện.
Trong không khí lan tràn mùi hương say lòng người.
Diệp Tâm Ngữ hít sâu một hơi, không khỏi nhắm mắt chìm đắm, miệng chảy cả nước miếng.
“Thơm quá…”.
“Cậu Lâm, mời cậu ngồi đây đợi một lát, chúng tôi vừa mới trống dược một phòng riêng đã sắp xếp người đi dọn dẹp, khoảng một phút nữa là sạch sẽ tinh tươm. Mời cậu uống chút trà nóng trước!”, quản lý Quản bưng hai ly trà đi tới, cung kính nói.
“Đông khách như vậy còn nhường phòng riêng cái gì, để dành phòng cho người khác đi. Chúng tôi chỉ có hai người, ngồi ở đại sảnh cũng được”, Lâm Chính cười nói.
“Ngồi ở đại sảnh?”, quản lý ngạc nhiên.
“Cũng được”, Diệp Tâm Ngữ hoàn hồn lại, cười nói: “Quản lý, làm phiền ông lấy thực đơn cho tôi nhé!”.
“A… Được, được… được thôi!”.
Quản lý Quản không kiên trì được nữa, vội vàng đi lấy thực đơn tới.
Nhìn những bức hình hấp dẫn trên thực đơn, Diệp Tâm Ngữ thèm ăn gọi liền tám món.
“Không ăn hết cô phải gói mang về, không được lãng phí”, Lâm Chính cười nói.
“Xem thường ai chứ? Tôi là người luyện võ, anh cũng nhìn thấy thân thủ của tôi rồi đấy, sức ăn của những người như chúng tôi không phải các anh có thể so sánh. Tám món thì có là gì, sợ là lát nữa tôi còn phải gọi thêm nữa đấy!”, Diệp Tâm Ngữ đắc ý nói.
“Được thôi, hôm nay cô cứ ăn thỏa thích”, Lâm Chính cười đáp.
Diệp Tâm Ngữ nghe thấy giọng điệu không đúng, trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng vui cười.
Lúc này, hai bóng người đột nhiên đi tới, đứng trước bàn ăn.
“Cô chủ!”.
Diệp Tâm Ngữ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên hỏi.
“Chú Tùng? Chú Hoài? Sao hai người lại đến đây?”.
“Cô chủ, chúng tôi nhận lệnh của dì đến đây tìm cô, xem ra cô vẫn ổn, chúng tôi cũng yên tâm rồi”.
Song Hùng nhà họ Diệp bình thản nói.
“Chú Tùng, cháu không sao. Lần này nhờ có Lâm Chính nên cháu mới không sao, không thì nói không chừng hai kẻ đê tiện Nhạn Tề và Nhậm Nhiên lại gây khó dễ cho cháu rồi”, Diệp Tâm Ngữ cười cười, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lâm Chính?”.
Hai người cùng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên bàn.
“Chào mọi người, tôi là Lâm Chính, anh rể của Tâm Ngữ”, Lâm Chính gật đầu, xem như chào hỏi.
“Anh rể?”.
“Vậy là chồng cháu gái nuôi của dì sao?”.
Hai người hỏi.
“Vâng”, Diệp Tâm Ngữ gật đầu.
“Hóa ra là vậy…”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều có thể nhìn ra biểu cảm trong mắt nhau.
“Cô chủ, chúng tôi phải đưa cô về, cô không thể ở lại Giang Thành. Tình hình nơi này phức tạp, cô ở lại đây thì bà nội cô thực sự không yên tâm”, chú Tùng kia nói.
“Cháu hiểu, nhưng mọi người yên tâm, cháu ở đây thêm vài ngày rồi sẽ tự về, đợi cháu làm xong chuyện đã”, Diệp Tâm Ngữ nhíu mày.
Tịnh Thế Bạch Liên còn chưa lấy được, sao cô ta chịu rời đi?
“Cô chủ, chúng tôi hiểu tâm tư của cô, nhưng chúng tôi hi vọng cô đừng rước họa, thứ đó không phải ai cũng có thể chạm vào được!”, chú Tùng nhỏ giọng, nghiêm túc cảnh cáo.
“Nếu cô không nghe lời khuyên, chúng tôi chỉ đành cưỡng chế dẫn cô đi!”, chú Hoài cũng lên tiếng.
Diệp Tâm Ngữ biến sắc, mấp máy môi, không nói gì.
Chút tâm tư của cô ta sao có thể giấu được?
“Cậu tên Lâm Chính đúng không?”, chú Tùng nhìn sang Lâm Chính.
“Phải, hai vị là chú của Tâm Ngữ vậy thì ngồi xuống cùng ăn đi, tôi mời”, Lâm Chính cười nói.
“Không cần đâu, chúng tôi đến đây có hai chuyện, chuyện thứ nhất là đưa Tâm Ngữ về nhà an toàn, chuyện thứ hai có liên quan đến cô Tô Nhu vợ cậu”.
“Vợ tôi?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cô Tô Nhu vợ cậu là cháu gái nuôi của dì chúng tôi, dì chúng tôi rất thương cô Tô Nhu, chỉ vì chuyện trong nhà bận rộn, không thể dành thời gian gặp nhau. Nay bà ấy biết hôn nhân của cô Tô Nhu không được hạnh phúc cho lắm nên đã ủy thác chúng tôi đến thương lượng với cậu!”, chú Hoài nói.
“Thương lượng?”.
Lâm Chính mỉm cười, trên mặt không hề hoảng hốt: “Các người định thương lượng thế nào?”.
Chương 2843: Bạn bè
Song Hùng nhà họ Diệp lại không khách sáo, ngồi xuống đối diện Lâm Chính. Chú Tùng lấy ra một tờ chi phiếu từ túi áo khoác ngoài, sau đó lấy bút viết lên đó một dãy số, rồi đẩy đến trước mặt Lâm Chính.
“Đây là một trăm triệu, dành cho cậu”, chú Tùng bình tĩnh nói.
Diệp Tâm Ngữ hồi hộp, lập tức hiểu ý của hai người, nhưng cô ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
“Một trăm triệu?”, Lâm Chính ngẩn người, sau đó cười nói: “Chúng ta lần đầu gặp mặt, ông đã cho tôi phong bì nặng như vậy không thích hợp lắm nhỉ?”.
“Không có gì không thích hợp, cậu Lâm, chúng tôi cũng đã điều tra sơ qua về cậu. Chúng tôi biết bây giờ cậu chỉ là một nhân viên tạp vụ làm thuê cho một trạm xá nhỏ, còn cô Tô Nhu là CEO của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành. Tôi cảm thấy giữa hai người có sự chênh lệch nhất định. Chúng tôi còn tìm hiểu được cậu và cô Tô Nhu kết hôn đều là vì lời nói của ông cụ Tô, cô Tô Nhu hiếu thảo, không nỡ làm trái ý ông cụ nên mới gả cho cậu. Theo chúng tôi thấy, đây không phải cuộc hôn nhân dựa trên tình cảm, sẽ không được lâu dài”, chú Hoài thản nhiên nói.
“Tình cảm có thể dần dần vun đắp, tôi và Tiểu Nhu đã kết hôn mấy năm rồi, tình cảm giữa chúng tôi cũng càng ngày càng tốt, tôi nghĩ chuyện này không phải vấn đề gì lớn”, Lâm Chính nói.
“Vậy còn thành tựu giữa hai bên thì sao? Cô Tô Nhu ở Giang Thành cũng có danh tiếng nhất định, hơn nữa chúng tôi đã điều tra, cô ấy thậm chí còn trở thành hội viên của Thương Minh, không lâu trước còn tham dự hội nghị Long Thủ. Cô Tô Nhu có thể nói là tiền đồ vô hạn. Nếu cô ấy có người chồng như cậu, tôi cảm thấy sự nghiệp của cô ấy sẽ không được giúp ích gì, thậm chí có đôi khi còn cản trở cô ấy. Lâm Chính, chúng tôi…”.
“Cậu Lâm, cậu cũng ở đây à? Ha ha ha, hôm nay đúng là may mắn, không ngờ lại gặp được cậu ở đây!”.
Chú Tùng còn chưa nói xong, một tiếng cười sang sảng đã vang lên ngắt lời ông ta.
Chú Hoài và chú Tùng đều nhíu mày, quay đầu nhìn.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, hai người đã sững sờ.
“Ông là… gia chủ nhà họ Khánh, Khánh Dung?”, chú Hoài lên tiếng.
“Ồ?”, Khánh Dung nghiêng đầu, quái lạ nhìn hai người: “Các ông là?”.
“Chào ông Khánh, chúng tôi là người của nhà họ Diệp ở Long Xuyên!”.
Hai người lập tức đứng dậy, cúi người trước Khánh Dung.
Bọn họ không ngờ lại gặp được cá sấu vùng Tây Nam Khánh Dung, người đứng đầu của nhà họ Khánh ở đây!
Người này là nhân vật từng hợp tác mật thiết với nhà họ Diệp, thực lực hùng hậu, địa vị cao quý, bọn họ không thể đắc tội.
“Người nhà họ Diệp ở Long Xuyên sao? Không ngờ các ông và cậu Lâm cũng là bạn bè. Ha ha, nhà họ Diệp các ông cũng không tệ!”, Khánh Dung cười lớn, nhưng không quan tâm hai người cho lắm, mà ngẩng đầu nói: “Cậu Lâm, cậu đợi một lát, để Khánh Dung rót ly rượu mời cậu một ly”.
“Không cần đâu ông Khánh, tôi có chút chuyện phải bàn, ông cứ lo việc của ông đi”, Lâm Chính nói, từ đầu đến cuối không đứng dậy.
Chú Hoài và chú Tùng biến sắc.
Lâm Chính thật to gan, ngay cả bọn họ cũng đứng dậy, thế mà từ đầu đến cuối Lâm Chính cứ ngồi đấy… Chẳng lẽ cậu ta không biết Khánh Dung có thân phận gì? Bất kính như vậy không sợ chọc giận ông ta sao?
Hai người nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không phát hiện ra, đáng ngạc nhiên hơn là Khánh Dung cũng không tức giận.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến hai người rớt cả tròng mắt ra đã xuất hiện.
Khánh Dung đột nhiên cung kính cúi đầu trước Lâm Chính, sau đó dè dặt nói: “Nếu cậu Lâm có việc phải làm thì Khánh Dung không làm phiền nữa. Phục vụ, chi tiêu của bàn này cứ tính cho tôi, biết chưa?”.
“Cảm ơn ông Khánh”, Lâm Chính gật đầu.
“Cậu Lâm khách sáo rồi, cậu cứ từ từ dùng bữa, tôi đi trước”.
Nói xong, Khánh Dung quay người rời đi.
Hành vi cử chỉ vô cùng thận trọng.
Điều này khiến hai người chú nhà họ Diệp hoàn toàn sững sờ.
“Cậu Lâm Chính, cậu và gia chủ nhà họ Khánh… có quan hệ rất thân thiết sao?”, chú Hoài cảm thấy kỳ quái, nhỏ giọng hỏi.
“Không tính là thân thiết, chỉ là bạn bè quen biết”, Lâm Chính cười đáp.
“Bạn bè?”.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt không mấy tự nhiên.
Cung kính như vậy mà là hành vi giữa bạn bè?
Chương 2844: Bạn bè hơi nhiều
“Xem ra chúng tôi đã xem thường cậu Lâm Chính rồi”.
Chú Hoài thở dài, lạnh nhạt nói: “Có thể làm bạn với người như gia chủ Khánh Dung, tôi nghĩ điều tra của chúng tôi trước kia đã có sai sót. Cậu Lâm chắc không chỉ đơn giản là người làm thuê ở một trạm xá đâu nhỉ?”.
“Tôi đúng thật có một vài nghề phụ”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Những cái đó chúng tôi không quan tâm, mặc dù cậu có quan hệ với gia chủ Khánh Dung, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nhà họ Khánh so với nhà họ Diệp vẫn có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa, lần này là bà cụ yêu cầu, mệnh lệnh của bà ấy cả nhà họ Diệp không ai dám cãi lại, cho nên ý của tôi là tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn làm theo chúng tôi…”.
“Cậu Lâm, thật sự là cậu sao? Tốt quá rồi, không ngờ lại gặp cậu ở đây! Hôm nay tôi thực sự vinh hạnh quá!”.
Một giọng nói kích động khác lại vang lên ngắt lời chú Tùng.
Chú Tùng sững sờ, chú Hoài và Diệp Tâm Ngữ cũng nhìn sang người lên tiếng.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của người đó, mấy người họ không khỏi chấn động trong lòng.
“Ngô Khai Sầu?”.
“Chẳng phải là… phó hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh đây sao?”.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Ngô Khai Sầu biết thân phận của Lâm Chính, cho nên dù Lâm Chính xuất hiện với gương mặt này, ông ta cũng nhận ra anh là nhân vật khủng khiếp đến thế nào.
“Hội trưởng Ngô? Ông cũng ở đây à?”, Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.
“Nhà hàng dược thiện ở Giang Thành đã vang danh thế giới từ lâu. Nghe nói mỗi một món ăn ở đây đều là thứ đại bổ, tôi là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, sao có thể không đến đây nếm thử? Nếu có tác dụng với người luyện võ, tôi nghĩ hoàn toàn có thể quảng bá dược thiện này tạo phúc cho người dân!”, Ngô Khai Sầu cười đáp.
“Vậy Hội trưởng Ngô phải dùng thật ngon miệng”, Lâm Chính gật đầu đáp
“Cậu Lâm, những người này là?”, Ngô Khai Sầu nhìn thấy ba người đang ngồi đối diện, cẩn thận hỏi.
“À, đây là em gái tôi, Diệp Tâm Ngữ. Còn hai người này có thể xem là chú tôi, chú Hoài và chú Tùng”, Lâm Chính cười, giới thiệu một cách đơn giản.
“Ái chà, chú Hoài, chú Tùng, chào hai vị. Ha ha, hai vị có một người cháu giỏi đấy!”, Ngô Khai Sầu vội tiến tới bắt tay, cười ha ha nói.
“Hả? À, à…”.
“Cảm ơn… Cảm ơn Hội trưởng Ngô…”.
Hai người ngẩn ngơ, nói năng cũng trở nên không được lưu loát.
Mặc dù Ngô Khai Sầu không có trình độ võ thuật gì, nhưng thân phận địa vị của ông ta lại không thấp. Với vai trò là phó hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh, ông ta đại diện cho cả Chính phủ Long Quốc.
Một nhân vật như vậy không phải gia tộc lánh đời nào đó có thể chọc giận, nếu không thì sẽ là đối đầu với Chính phủ Long Quốc.
Nhưng… vì sao người như ông ta cũng quen biết Lâm Chính?
Không phải theo điều tra thì Lâm Chính chỉ là một người ở rể nhà họ Tô, không có thành tựu gì thôi sao?
Rốt cuộc… chuyện này là sao?
“Cậu Lâm, tôi không quấy rầy mọi người dùng bữa nữa, có chuyện gì cứ gọi tôi. Phục vụ, chi phí bàn này cứ tính cho tôi!”.
Ngô Khai Sầu hô lên, cúi người trước Lâm Chính, sau đó quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, Ngô Khai Sầu vô cùng cung kính.
Từ đầu tới cuối, Lâm Chính không hề đứng lên.
Lần này, chú Hoài và chú Tùng đều cảm thấy kỳ lạ.
Hai người nhìn nhau, có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Thật ra bọn họ không kinh ngạc vì Lâm Chính có thể quen biết những người bạn có thân phận siêu phàm, mà bọn họ kinh ngạc là vì sao bạn bè của anh đều không phải người ở Giang Thành…
“Thật ngại quá, chú Hoài, chú Tùng, không ngờ ở đây lại nhiều người quen như vậy, chúng ta tiếp tục đi”, Lâm Chính cười nói.
“Được, chúng ta tiếp tục…”.
“Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”.
Hai người hơi lơ đãng.
“À, hình như là nói đến chuyện tôi sẽ cản trở sự phát triển của Tiểu Nhu”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cản… Cản trở…”.
Hai người há hốc miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Đúng lúc này lại có tiếng nói vang lên.
Hai người nhìn lại, suýt chút nữa rớt khỏi ghế.
“Chú Hoài, chú Tùng, hai người không sao chứ?”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng đỡ hai người, quái lạ hỏi.
“Không sao, không sao…”.
Hai người cực kỳ quẫn bách, vẻ lúng túng càng rõ rệt.
Người đến không quan tâm đến hai người họ mà nhìn sang Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu cũng dùng bữa ở đây à? Ha ha ha, hôm nay đúng là ngày hoàng đạo!”.
“Ồ? Ông Chu? Chào ông!”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn qua, khẽ gật đầu, vẫn không đứng dậy.
Sắc mặt hai người chú kia trắng bệch.
Diệp Tâm Ngữ tỏ ra nghi hoặc nhìn người tới, do dự một lúc vẫn không nhịn được hỏi: “Lâm Chính, đây là…”.
“À, tôi giới thiệu một chút, đây là quân đoàn trưởng Chu Huyền Long của quân đoàn Long Huyền, thuộc bốn quân đoàn lớn nhất Long Quốc!”, Lâm Chính cười đáp.
Chương 2845: Gây cản trở cái gì?
Diệp Tâm Ngữ mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lần này cô ta đã hiểu vì sao chú Hoài và chú Tùng lại có vẻ mặt như vậy.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền… lại qua đây chào hỏi Lâm Chính…
Điên rồi sao?
Nhân vật lớn như vậy đâu phải người bình thường có thể quen biết?
Người con rể của nhà họ Tô này rốt cuộc có lai lịch gì?
Mấy người họ hết sức kinh ngạc.
“Cậu Lâm, chuyện lần này… vô cùng xin lỗi… Tôi chính thức xin lỗi cậu ở đây”, Chu Huyền Long đột nhiên cúi xuống, nói đầy áy náy.
“Ầy, ông Chu nói như vậy là xem tôi như người ngoài rồi, tôi chưa bao giờ trách ông, không cần phải vậy!”, Lâm Chính tùy ý xua tay, cười nói.
“Cậu Lâm…”.
Chu Huyền Long còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính ngắt lời: “Được rồi, ông Chu, đến đây rồi thì cứ thưởng thức món ngon chỗ này đi, những chuyện khác không cần nói gì nữa”.
“Nhưng cậu Lâm, lần này không chỉ có tôi đến xin lỗi cậu, còn một người nữa cũng đến tìm cậu!”, Chu Huyền Long vội nói.
“Ồ? Là ai?”.
Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Chu Huyền Long đứng sang bên, hai cảnh vệ sau lưng ông ta lập tức nghiêng người sang.
Một người đàn ông mặt mày tuấn tú khẳng khái, vẻ mặt nghiêm túc sáng sủa đi tới.
Chú Hoài và chú Tùng ở phía sau nhìn thấy thì lập tức hóa đá, giống như mất hồn.
Diệp Tâm Ngữ không biết người đàn ông này là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của chú Hoài và chú Tùng, cô ta lập tức hiểu ra thân phận người này… cực kỳ không đơn giản…
“Anh Lâm, Thiên Viễn đến Giang Thành để xin lỗi, mong anh tha thứ cho sự lỗ mãng và bất kính của Thiên Viễn trước kia, xin lỗi anh Lâm!”.
Mộc Thiên Viễn bước tới phía trước, cung kính cúi người chín mươi độ trước Lâm Chính, hơn nữa không đứng thẳng dậy ngay mà cứ giữ dáng vẻ cúi người như vậy, giống như đang đợi câu trả lời của Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Mộc Thiên Viễn, trước kia anh đã xin lỗi rồi, không cần phải đến Giang Thành tìm tôi nữa”.
“Không, anh Lâm, chuyện nào ra chuyện đó. Trước kia tôi luôn cảm thấy anh không thể chữa khỏi cho ông nội tôi, còn nhiều lần nhục mạ anh, tôi đúng là không phải con người! Bây giờ ông nội đã khỏe mạnh, tôi mới cảm thấy khi xưa tôi khốn nạn đến thế nào! Anh Lâm, hay là anh đánh tôi mấy cái đi, cho tôi mấy cái bạt tai cũng được, nếu không… nếu không lương tâm tôi sẽ không yên”, Mộc Thiên Viễn đỏ cả hai mắt, cắn răng, đau khổ nói.
Lâm Chính nhìn ra được Mộc Thiên Viễn thật lòng hối lỗi. Người như anh ta vốn thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy. Lúc ấy Mộc Thái Cực bị bệnh nan y, không còn sống được bao lâu. Các bác sĩ nổi tiếng ở khắp nơi đều không cứu chữa được, sao anh ta dám tin vào Lâm Chính được chứ?
Lâm Chính đã làm được, lại còn giúp nhà họ Mộc hóa giải nguy cơ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mộc Thiên Viễn rất sùng bái cao nhân như vậy, anh ta sao có thể không hối hận vì sự vô tri và vô lễ của mình năm xưa?
“Mộc Thiên Viễn, anh đã thật lòng xin lỗi, tôi cũng xin tiếp nhận. Anh đã đến Giang Thành thì nếm thử dược thiện ở đây đi. Tôi sẽ nói quản lý sắp xếp chỗ ngồi cho anh!”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm ơn anh Lâm!”.
Mộc Thiên Viễn ngẩng đầu lên, nước mắt dâng tràn.
Anh ta vội vàng lấy một tờ giấy ra, viết số điện thoại lên trên đó.
“Anh Lâm, đây là số điện thoại của tôi. Dù ở chân trời góc bể, chỉ cần anh có việc hãy gọi vào số của Thiên Viễn, Thiên Viễn nhất định dốc hết sức đến trợ giúp!”, Mộc Thiên Viễn cung kính nói.
“Được, số điện thoại tôi xin nhận”.
Lâm Chính gật đầu, nhận lấy cất đi.
Mộc Thiên Viễn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, được quản lý dẫn đi sắp xếp chỗ ngồi.
“Thật ngại quá, là một vài bệnh nhân trước kia”.
Lâm Chính lắc đầu, lại nhìn sang chú Hoài và chú Tùng, hỏi: “Chúng ta tiếp tục chủ đề lúc nãy đi, hai người nói tôi cản trở Tiểu Nhu, sao đó thì sao?”.
“Không… không… không sao cả!”.
“Tôi thấy cậu và cô Tô Nhu rất xứng đôi, cản trở gì chứ, đó chỉ là trò đùa của chúng tôi thôi!”.
“Đúng đúng đúng, chỉ là trò đùa, chỉ là trò đùa!”.
Chú Tùng và chú Hoài vội vàng xua tay, cười gượng nói.
“Trò đùa?’.
Lâm Chính sững sờ, sau đó cười nói: “Hai chú đúng là khôi hài!”.
“Ha ha ha ha”.
“Phải phải, chúng tôi thích đùa nhất đấy!”.
Hai người cười cười nhưng trên trán lại toát đầy mồ hôi, trong lòng phát hoảng.
Diệp Tâm Ngữ ở bên cạnh tỏ ra nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được hạ giọng hỏi: “Chú Hoài, chú Tùng, người thanh niên lúc nãy là ai thế? Sao hai người lại có vẻ mặt đó?”.
Chú Hoài giật mình, do dự một lúc mới đè thấp giọng nói: “Người thanh niên vừa rồi là Mộc Thiên Viễn, cháu trai của Mộc long soái, một trong tam đại long soái của Long Quốc!”.
“Cái gì?”.
Diệp Tâm Ngữ lập tức la lên.
“Sao thế?”.
Lâm Chính đang uống trà ngước mắt nhìn.
“Không, không có gì, không có gì…”, Diệp Tâm Ngữ hoàn hồn lại, cười gượng đáp.
Chẳng lâu sau, món ngon dược thiện quý hiếm được bưng lên. Lâm Chính cầm đũa lên, cười nói: “Không cần khách sáo, ăn đi!”.
“Ăn ăn ăn…”.
Chú Hoài cười gượng, trong lòng lại nổi sóng, hồi lâu khó mà bình phục.
Chú Tùng mượn cớ đi vệ sinh, đến nhà vệ sinh thì lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người ở nhà họ Diệp.