Trước cửa Long Cung có rất nhiều người của Long tộc.
Đám Thu Ngạn cũng đã đến nơi.
Là người hiểu rõ về Lâm Chính, hắn đương nhiên phải có mặt, mặc dù rất muốn nghỉ ngơi một lát cho hồi sức.
Đất đá xung quanh biến thành bột mịn, một con đường rộng rãi kéo dài đến bên ngoài.
Các Long võ giả khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức, còn các Long võ giả mới đến thì đứng trước của Long Cung nghiên cứu gì đó.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một người bỗng kêu lên.
"Long Tu đại nhân đến!".
Tất cả các Long võ giả đều kinh ngạc, lần lượt đến trước con đường bằng phẳng mới được trải ra kia, xếp hàng hai bên, cúi người, sau đó chậm rãi quỳ xuống.
"Bái kiến Long Tu đại nhân!".
"Bái kiến Long Tu đại nhân!".
Ngay cả mấy Long võ giả kia cũng không dám ngồi điều tức nữa, mà đều đứng lên hành lễ.
Sau đó giọng nói hùng hồn vang lên, một ông lão tóc bạc da mồi, mặc bào trắng, râu dài đến eo, đi tới.
Đồng tử ông lão có màu vàng kim, đầu có hai sừng, hai cánh tay còn có từng lớp vảy rồng bao phủ, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu sải bước đi tới.
"Tất cả đứng lên đi".
Ông lão sẵng giọng.
"Cảm ơn Long Tu đại nhân".
Tiếng hô lại vang lên, mọi người đều đứng dậy, nhưng vẫn không dám thẳng người, thái độ rất cung kính.
"Long Tu đại nhân, sao ông lại đến đây? Long Tử vương hạ đâu?".
Long võ giả dẫn đầu cung kính hỏi.
"Sao? Xử lý chút chuyện vặt vãnh này mà cũng cần Long Tử đại nhân đích thân ra mặt? Các cậu làm ăn kiểu gì thế hả?".
Ông lão tức giận quát: "Long Tử đại nhân vốn định đích thân đến đây, nhưng bị lão nô ngăn cản, làm thuộc hạ mà không chia sẻ được gánh nặng với cấp trên thì tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?".
"Long Tu đại nhân nói chí phải! Nói chí phải!".
Long võ giả vội nói.
"Được rồi, nói cho tôi biết người kia đâu?".
Ông lão lạnh lùng hỏi.
"Trong Long Cung ạ".
"Long Cung?".
Ông lão nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: "Cánh cửa này không có dấu hiệu bị phá hoại, hơn nữa còn chưa đến lúc mở Long Cung, sao cậu ta lại vào được?".
"Chúng tôi cũng thấy rất lạ, tên kia ấn linh tinh mấy cái vào cánh cửa, rồi cánh cửa bỗng mở ra, nhìn hắn có vẻ biết rất rõ về cấu tạo của cánh cửa này".
Long võ giả dẫn đầu nói.
"Biết rõ cấu tạo của cánh cửa?".
Long Tu bỗng nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Muốn biết cấu tạo của Long Cung thì chỉ có một cách, đó chính là có được bản đồ xây dựng Long Cung. Mà bản đồ này chỉ cất ở tầng cuối cùng của Long Cung, lẽ nào... người này đã lấy được truyền thừa của Long Cung?".
"Truyền thừa của Long Cung?".
Các Long võ giả biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Xem ra phải giết người này rồi, phá cửa rồi vào trong xử lý cậu ta đi!".
Long Tu bình thản nói.
"Phá cửa?".
Mọi người giật nảy mình.
"Long Tu đại nhân, chúng tôi chỉ sợ không có khả năng này..."
Long võ giả dẫn đầu có chút ngại ngùng nói.
"Tôi biết là cậu không có bản lĩnh này, các cậu là cái thá gì chứ? Sao có thể phá được cơ quan do người kia tạo nên? Khi người kia nắm được long lực tung hoành thiên địa, còn chưa biết các cậu đang ở xó xỉnh nào đâu!".
Long Tu hừ một tiếng đầy khinh bỉ, sau đó lật bàn tay, một vật nhọn lóe lên ánh vàng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
"Đinh Thần Long?".
Mọi người lập tức kêu lên thất thanh.
"Thứ này sẽ phá được cánh cửa".
Long Tu mặt không cảm xúc nói.
Chương 5172: Cái giá của thần khí
Các tộc nhân của Long tộc đều không ngờ Long Tu lại đem theo chí bảo của Long tộc tới.
"Đây chính là đinh Thần Long sao?".
"Trời ơi? Đây là lần đầu tôi thấy đấy!".
"Nghe nói thứ này do tổ tiên của Long tộc chúng ta dùng răng của thần long tạo nên, có thể phá được vạn vật trên đời, cực kỳ cứng rắn, vô cùng sắc bén. Từ nhỏ tôi đã được nghe truyền thuyết về đinh Thần Long, không ngờ hôm nay còn được nhìn thấy tận mắt".
"May mắn quá!".
Người của Long tộc ở xung quanh xì xào bàn tán, châu đầu ghé tai.
Long võ giả dẫn đầu lập tức đứng lên, nhận lấy đinh Thần Long với vẻ cung kính.
Bàn tay cầm đinh Thần Long của ông ta cũng run lên.
Long Tu nhìn một cái đầy khinh miệt, bình thản nói: "Cầm cẩn thận đấy thằng chó, cậu làm hỏng nó thì cẩn thận cái đầu".
"Vâng vâng, Long Tu đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ không để xảy ra bất cứ sơ suất gì".
Long võ giả dẫn đầu vội đáp.
Long Tu chìa tay ra vuốt nhẹ một cái lên đinh Thần Long kia.
Soạt!
Đinh Thần Long lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi như mặt trời.
"Đi đi".
Long Tu phẩy tay.
"Tuân lệnh".
Long võ giả dẫn đầu cung kính đáp lại một tiếng, sau đó sải bước đi về phía cánh cửa.
Người của Long tộc ở xung quanh đều dạt ra, ánh mắt ai nấy trở nên nóng rực.
Long võ giả dẫn đầu hít sâu một hơi, sau đó cầm đinh Thần Long đâm mạnh vào cánh cửa.
Long lực tinh thuần trên người ông ta giải phóng toàn bộ, giống như một chiếc chùy lớn gõ mạnh vào đinh Thần Long.
Nhưng khoảnh khắc long lực xuất hiện, Long võ giả dẫn đầu phát hiện long lực trên người mình lại ùa ra ngoài một cách mất khống chế.
Dù ông ta ngăn lại kiểu gì vẫn không thể dừng được.
Long lực nhanh chóng bị rút sạch.
Nhưng vẫn chưa đủ, sức mạnh bản nguyên, tinh huyết, và tất cả khí lực của ông ta cũng đều bị rút đi.
Luồng sức mạnh này nhanh chóng tác động lên đinh Thần Long.
Ầm!
Đầu còn lại của đinh Thần Long lập tức tỏa ra sức phá hoại cuồn cuộn không gì sánh được, xuyên qua cánh cửa Long Cung.
Cánh cửa Long Cung lập tức nổ tung.
Đá vụn bay tung tóe khắp nơi.
Người của Long tộc vội tránh né.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc mới dừng lại.
Chỉ thấy lúc này, Long võ giả đang cầm đinh Thần Long đã khô quắt lại, toàn thân không còn dấu vết gì của long lực, thậm chí còn không cảm nhận được khí lực.
Ông ta ngã vật ra đất, đôi mắt lõm sâu, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương, miệng há to, hít thở một cách khó nhọc.
"Đại nhân!".
Các Long võ giả khác cũng xúm lại, kiểm tra thương thế cho ông ta.
"Tu vi của ông ấy mất hết rồi".
"Không chỉ tu vi mà khí lực cũng không còn, tuổi thọ chỉ còn lại một năm..."
"Sao lại thế này?".
Các Long võ giả tỏ vẻ khó tin.
"Sao hả? Các cậu nghĩ ai cũng có thể sử dụng đinh Thần Long sao?".
Long Tu chắp hai tay sau lưng, cất bước đi tới, đỡ lấy đinh Thần Long trong tay Long võ giả dẫn đầu, mặt không cảm xúc nói: "Phát động thần vật như thế này cần sức mạnh rất lớn, long lực của cậu ta không đủ thì đinh Thần Long sẽ tự động hút sức mạnh bản nguyên và sức mạnh thọ nguyên của cậu ta để bù vào! Cậu ta cũng coi như không tệ, ít nhất đã phát huy được một nửa uy lực của đinh Thần Long, coi như không khiến tôi thất vọng!".
"Hả?".
Các Long võ giả đều vô cùng kinh ngạc.
"Thần khí vốn là thần vật được thần linh sử dụng, người phàm dám sử dụng thì phải trả giá, chính vì cậu ta trả giá nên mới trở nên thế này".
Long Tu lại vung tay lên: "Được rồi, cửa đã mở, mau vào cứu cậu Long Thăng đi!”.
Chương 5173: Cải tạo
Tiếng nổ lớn lập tức làm kinh động đến Lâm Chính đang ở trong Long Cung.
Anh nhíu mày, đứng phắt dậy nhìn ngó xung quanh.
Lúc này anh đã đến tầng thứ ba.
Do quen thuộc với cơ quan ở đây, nên Lâm Chính đi không chút trở ngại.
Nhưng anh biết, các cửa ải khảo nghiệm trong Long Cung không thể ngăn được người của Long tộc.
Bọn họ có long lực, chắc chắn thế như chẻ tre, những thứ trong Long Cung thừa sức để đối phó với người dưới Võ Thần chứ không thể ngăn cản long lực.
Lâm Chính lo lắng cánh cửa Long Cung không thể ngăn cản người của Long tộc, nhưng anh nghĩ ít nhất có thể cầm cự một hai ngày. Nhưng không ngờ chưa đến nửa ngày, đám người này đã phá được cửa.
"Xem ra mình đã coi thường người của Long tộc rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Thằng khốn... Mày... không thoát được đâu... Bọn họ đuổi kịp rồi... Tao nói cho mày biết, dù mày có chạy đến chân trời góc biển cũng vô ích, Long tộc trước giờ có thù tất báo, huống hồ mày còn bắt em trai nuôi của Long Tử, Long tộc sẽ không bỏ qua cho mày đâu..."
Long Thăng gãy hết tay chân nằm ở dưới đất, khó nhọc kêu lên, ý đồ khuyên nhủ Lâm Chính.
Nhưng vô ích.
"Anh không cần lãng phí nước bọt đâu, nếu tôi đã lựa chọn ra tay, thì sẽ không bị vài ba câu nói của anh dọa dẫm, tôi biết Long tộc có thực lực như thế nào".
Lâm Chính vừa mân mê cơ quan trước mặt vừa nói, không thèm liếc Long Thăng lấy một cái.
Anh đã giao thủ với người của Long tộc mấy lần, từ đám người Thu Ngạn đến Long võ giả, anh biết sự đáng sợ của người Long tộc.
Ngay cả cánh cửa Long Cung cũng không ngăn cản được bọn họ, đủ để thấy Long tộc đáng sợ đến mức nào.
Cánh cửa Long Cung bị phá, thời gian cho Lâm Chính lại càng eo hẹp hơn.
Chỉ e cơ quan ở tầng một và tầng hai sẽ bị họ phá trong chớp mắt.
Bây giờ hy vọng duy nhất chính là cơ quan ở tầng ba này.
Tầng ba của Long Cung không giống với những tầng khác, nơi này cực rộng lớn, lại bày đầy các rương báu cơ quan. Sau khi có được truyền thừa ở tầng ba, Lâm Chính đã nắm rõ như lòng bàn tay cơ quan ở đây. Anh cũng có thể tháo cơ quan trong các rương báu kia ra làm nguyên liệu, tiến hành cải tạo sửa đổi những cơ quan này.
Lối vào từ tầng ba lên tầng bốn nằm ở bàn cờ, một bên là người khiêu chiến, một bên là người cơ quan, đi từng bước theo quy luật của cờ tướng.
Nếu người Long tộc tiến vào bàn cờ, chỉ e ai cũng là xe, xông thẳng tới chém giết.
Thế nên Lâm Chính phải cố gắng nâng cao sức chiến đấu của những người cơ quan này, đồng thời bố trí chiến thuật hợp lý. Nếu đối đầu trực diện với người của Long tộc, cho dù những người cơ quan này đã được anh nâng cao sức chiến đấu, thì nhất thời vẫn không đủ để chống lại người của Long tộc.
Ngay cả cánh cửa Long Cung cũng bị phá, thì không lý nào bọn họ không đấu được với những vật chết này.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, dường như nghĩ ra gì đó, huy động long lực rót vào người cơ quan.
"Đúng rồi, thêm long lực cho chúng thì sẽ phát huy công lực khác hẳn..."
Lâm Chính vừa rót long lực vừa lẩm bẩm.
Long Thăng đang nằm dưới đất không khỏi sửng sốt.
"Mày đang cải tạo cơ quan?".
Lâm Chính không nói gì, chỉ tập trung làm việc.
Long Thăng nhìn không hiểu, nhưng khi thấy Lâm Chính rót long lực vào trong người cơ quan, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác không lành.
"Tôi ở đây! Tôi ở đây! Mau tới cứu tôi!".
Long Thăng lập tức gào lên.
Hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Tiếng gào vang khắp bốn phía.
Chương 5174: Sao có thể làm khó chúng ta chứ?
Các Long võ giả vừa xông vào cửa đã nhận ra giọng nói này.
"Hình như là tiếng của cậu Long Thăng".
"Tốt quá, cậu Long Thăng không sao".
"Long Tu đại nhân, cậu Long Thăng vẫn còn sống, chắc cậu ấy đang ở tầng dưới, hoặc tầng dưới nữa..."
Một người của Long tộc quay lại hét lên với Long Tu.
"Vậy cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau vào đó bắt người! Nghe đây, nếu bắt gặp thằng nhãi kia thì bắt sống! Tôi phải đích thân đưa cậu ta đến trước mặt Long Tử, cho Long Tử xử lý, để người đời biết rốt cuộc là kẻ chán sống nào dám đối đầu với Long Tử. Tốt nhất là lấy thi thể người này làm tiêu bản, mang ra thị chúng để cảnh cáo người đời".
Long Tu bình thản nói.
"Vâng".
Mọi người kêu lên, lập tức chạy tới lối vào tầng dưới.
Người của Long tộc có long lực gia trì, thực lực vô cùng mạnh mẽ, khí thế như chẻ tre, thử thách ở tầng một và tầng hai đều không ngăn cản được bọn họ.
Các cường giả Long tộc xông thẳng vào tầng ba.
Nhưng vừa vào đến tầng ba, họ đã nghe thấy tiếng vang rền vang lên ở phía xa, xen lẫn tiếng kêu của Long Thăng.
"Hắn sắp đến tầng bốn rồi! Mau cứu tôi! Mau cứu tôi!".
Tiếng kêu gấp gáp.
Người của Long tộc lập tức chạy về phía lối vào tầng bốn.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng đúng lúc này!
Ầm!
Không biết người Long tộc chạy đầu tiên giẫm phải cái gì, dưới chân bỗng dưng phát nổ, sau đó cả người hắn bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Một luồng long lực cuồn cuộn lan ra xung quanh.
Tất cả bọn họ giật nảy mình, lập tức lùi lại, đưa mắt nhìn quanh.
Nguồn của vụ nổ là một chiếc rương.
Những chiếc rương báu này có ở khắp nơi trong tầng ba.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy khó tin là bên trong rương không ngừng tỏa ra long lực dồi dào.
Lại nhìn người của Long tộc bị nổ bay kia, hai chân bị gãy, da thịt toàn thân nứt toác, nằm bất động dưới đất, thở một cách khó nhọc.
"Trong chiếc rương này có chứa long lực, chạm vào sẽ phát nổ, đây chắc chắn là cơ quan do người kia bố trí".
Có người nhìn chằm chằm chiếc rương kia rồi phân tích.
"Cái gì?".
"Chết tiệt!".
"Long Tu đại nhân nói, thằng khốn kia có thể vào được Long Cung thì chắc chắn đã nhận được truyền thừa của Long Cung, tinh thông thuật cơ quan, mọi người hãy cẩn thận".
"Hừ, thuật pháp này thì có ích gì chứ? Hắn nghĩ Long tộc chúng ta là hạng vô dụng sao?".
Người của Long tộc khinh bỉ nói, sau đó giơ bàn tay lên, vung về phía trước.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Rất nhiều long lực hóa thành những con thần long nhỏ dài, lao về phía những chiếc rương phía trước.
Vô số tiếng nổ vang lên.
Cả tầng ba đều rung chuyển.
Tất cả rương báu đều nổ tung.
Bọn họ thấy thế đều nở nụ cười.
"Hừ, thủ đoạn chôn bom này sao có thể làm khó chúng ta chứ? Mau đi cứu cậu Long Thăng thôi!".
"Được!".
"Đi!".
Bọn họ lấy lại tự tin, lao về phía lối vào.
Người của Long Tu nhanh chóng đến trước bàn cờ.
Mới nhìn một cái, sắc mặt của bọn họ liền trở nên khó coi.
Bởi vì các bức tượng trong bàn cờ trước mặt thoạt nhìn rất khác lạ.
Trên người chúng không những có rất nhiều phù triện, mà còn có dấu vết mới được cải tạo.
Quân tốt biến thành ba đầu sáu tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng, cơ thể đại tướng thì to hơn hẳn, nguy nga sừng sững như một ngọn núi nhỏ.
Điều khiến người ta kinh hãi nhất là xung quanh mỗi bức tượng đều có long lực vô cùng đáng sợ.
Chương 5175: Người máy đặc biệt
“Những pho tượng này đều bị hắn cải tạo rồi!"
Một người Long tộc trầm giọng nói.
"Hừ, biết ngay thằng nhóc kia nhất định có âm mưu, mọi người không nên tiến vào bàn cờ, chúng ta ở bên ngoài phá hủy bàn cờ đi!"
“Được!”
Mọi người rối rít hùa theo, sau đó thúc giục long lực bắt đầu đánh về phía bàn cờ.
Đùng đùng đùng…
Một lượng lớn long lực khổng lồ và đáng sợ giáng xuống bàn cờ như dòng sông cuồng nộ, những vụ nổ dữ dội liên tục vang vọng.
Bàn cờ rung chuyển dữ dội, cả ba tầng mặt đất đều rung chuyển.
Tuy nhiên, sau khi vụ nổ lắng xuống, mọi người tỏ ra kinh ngạc. .
Từng bức tượng bên trong bàn cờ còn nguyên vẹn, không một vết xước.
"Làm sao có thể?"
"Tại sao... . nó không vỡ?"
“Sao chúng ta có thể cùng nhau biến một ngọn núi thành tro bụi, nhưng lại không thể phá hủy những bức tượng này kia chứ?”
"Rốt cuộc những bức tượng này được làm bằng chất liệu gì vậy?"
Những giọng nói kinh ngạc lần lượt vang lên.
"Chắc chắn do thằng nhóc đó giở trò!"
Lúc này, đã có người tìm được manh mối!
Mọi người rối rít nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông đang cúi xuống mép bàn cờ, vươn tay ra và chạm vào thứ gì đó trên bàn cờ.
Bàn cờ làm bằng đá cẩm thạch được phủ một lớp lưu quang kỳ dị.
"Hình như là một loại bột phốt pho nào đó dùng để khuếch đại và gia cố...”
"Anh đã từng nhìn thấy chưa?"
"Chưa! Chưa từng thấy...”
"Bàn cờ này đã hình thành một lá chắn bảo vệ tự nhiên. Nếu không tiến vào bàn cờ thì khó có thể phá hủy được các bức tượng!"
"Hay là mời Long Tu đại nhân tới đây đi? Dùng lại đinh Thần Long?"
Không biết ai đã nói ra một câu.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều rùng mình.
"Hay anh đi kích hoạt đinh Thần Long đi?"
Những người bên cạnh nhìn về phía người đàn ông và nói.
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, hắn cười nói: "Không, không, không…"
"Nếu không làm vậy thì câm miệng, không ai muốn chết vì đinh Thần Long đâu? Anh muốn chúng ta đều chết à?"
"Về phần Long Tu đại nhân thì đừng có mơ, nếu ông ấy biết chúng ta bị mặc kẹt ở đây nhất định sẽ trách phạt chúng ta!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Vào rồi tính? Chẳng lẽ người Long tộc như chúng ta lại sợ những pho tượng này ư?"
"Được! Vào thôi!"
"Chúng chỉ là những vật thể vô hồn! Chúng ta có thể dễ dàng đối phó với chúng!"
Lời vừa dứt, bảy tám người Long tộc lần lượt nhảy lên bàn cờ.
Ngay lập tức, những bức tượng trong bàn cờ được kích hoạt.
"Xem ra bên chúng ta sẽ đi trước!"
Một người hét lên.
Người ở phía trước cũng không hề do dự, anh ta lao về phía trước và nhảy về phía trước bốn ô vuông, vượt qua ranh giới, đáp xuống giữa ba bức tượng ở phía đối diện.
Không nói một lời, anh ta rút lưỡi kiếm ra khỏi thắt lưng và vung nó một cách dữ dội vào các bức tượng.
Nhưng trong chốc lát, tất cả những bức tượng này cũng sống dậy, nhiều lưỡi kiếm đáng sợ khác nhau tấn công mạnh mẽ vào đám người Long tộc.
"Cương khí hộ thể!"
Người đàn ông gầm lên, cơ thể của anh ta được bao phủ bởi một lớp long lực đã biến thành cương khí.
Sức mạnh phi thăng thông thường sẽ không thể đột phá được lớp khí này, thậm chí cả long lực cũng không thể.
Nhưng ngay giây sau.
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Rắc rắc…
Khí lực bao quanh cơ thể người đàn ông đột nhiên xuất hiện những vết nứt, như muốn sụp đổ, anh ta lảo đảo như sắp ngã.
"Cái gì?"
Người đàn ông kinh hoàng và vội vàng cố gắng né tránh.
Tuy nhiên.... Không còn kịp nữa.
Đùng!
Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã.
Cương khí nổ tung.
Đao kiếm và vũ khí rơi xuống người đàn ông như một cơn bão dữ dội.
Người đàn ông không kịp né tránh, lập tức bị chém thành từng mảnh rồi chết tại chỗ.
“Hả?”
Mọi người chấn động, tất cả đều sợ hãi và bị dọa ngây ngốc tại chỗ...