Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3211: Giả vờ

Diệp Quân không hề biết suy nghĩ của Hề Trọng, những lời hắn vừa nói là thật, hắn không gọi được Thần Minh.

Nếu có thể thì hắn nào có lãng phí thời gian với đám người này.

Giết hết toàn bộ là được.

Mẹ nó chứ!

Chuốc bực vào mình?

Lúc này, dĩ nhiên Diệp Quân cảm nhận được sự thay đổi của Hề Trọng, hắn quay sang nhìn Hề Trọng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, hắn hiểu được đối phương đang nghĩ gì, cười nói: “Hề điện chủ, nếu ông cây này khó thì có thể leo sang cành khác, ta hiểu”.

Hề Trọng lại lắc đầu: “Thượng sứ, vừa rồi ta ngu muội vì suy nghĩ muốn sống, mong ngươi lượng thứ”.

Diệp Quân nhìn Hề Trọng, hơi ngạc nhiên…

Hề Trọng cười khổ nói: “Thượng sứ, thành thật mà nói, mọi người đều muốn sống cả, nhất là những người đã sống rất lâu như bọn ta, bọn ta không chỉ muốn sống mà còn muốn có nhiều quyền lợi hơn, nhưng…”

Nói rồi ông ta nhìn ra đằng xa, người bên cạnh người phụ nữ váy trắng ngày càng nhiều, ông ta khẽ nói: “Nhưng ta tin ngươi là sứ giả Thần Minh thật”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Hề Trọng quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vì chỉ có như thế, ta mới có hy vọng sống”.

Trước đó ông ta váng đầu, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, giết Diệp Quân trước? Ông ta không nghĩ mình có thể giết được Diệp Quân trước mặt, người đàn ông này đối mặt với nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy nhưng lại rất bình tĩnh, phong thái tự tin và bình tĩnh thật sự là hiếm có, cho dù người đàn ông này không phải là sứ giả Thần Minh thì chắc chắn cũng là được một thế lực siêu cấp nào đó nuôi dưỡng.

Thứ hai, cho dù ông ta có thể giết được Diệp Quân, ông ta có thể sống sót thật sao?

Sẽ không.

Ông ta đã phản bội cấp trên của mình, những người đó không còn tin tưởng ông ta nữa, cho dù cấp trên có thể cho ông ta sống thì đó cũng sẽ sống một cách nhục nhã, vì điều đó có nghĩa là sự nghiệp chính trị của ông ta đã chấm dứt, hơn nữa tiếp theo ông ta sẽ bị đàn áp, cuối cùng bị giáng chức, tước bỏ quyền lợi…

Trong vòng xoáy chính trị này, một khi ngươi đã đứng về phe ai thì sẽ không còn đường lui.

Bây giờ điều duy nhất ông ta có thể làm là đi theo Diệp Quân đến cùng.

Một là giàu sang phú quý, hai là đạo sinh tử biến mất.

Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi và lo lắng trước đó của ông ta đều biến mất, ông ta quay đầu lại nhìn đám cường giả ở phía xa, bật cười: “Thượng sứ, ngươi phân phó gì, ta đều sẽ nghe theo”.

Đối với ông ta, bây giờ do dự và lập trường không vững có thể dẫn đến tình thế cam go, có những việc hoặc là không làm, nhưng một khi đã làm thì phải làm đến cùng.

Đời người là thế, nhiều lúc bước đi rồi thì không hối hận.

Giải quyết là xong.

Sau khi nhìn thấy đối phương kiên định với lập trường của mình, Diệp Quân mỉm cười nói: “Chúng ta cứ đợi xem, nền văn minh Thần Minh cũng không thể luôn hướng về họ được”.

Những lời này có ẩn ý khác.

Hề Trọng nhìn Diệp Quân, gật đầu, sau đó nói: “Được”.

Nói rồi ông ta nhìn về phía xa, trong thời không đó, ngày càng có nhiều người xuất hiện phía sau đám người phụ nữ váy trắng.

Ý nghĩ ban đầu của đám người này rất đơn giản, quan sát xem thực lực của Diệp Quân và phía trên ai mạnh hơn.

Nếu Diệp Quân mạnh hơn, họ sẽ xuất binh cứu giúp, nhưng nếu Thần Châu mạnh hơn thì họ sẽ tiêu diệt.

Giờ xem ra rõ ràng là bên Thần Châu mạnh hơn, nếu đã thế thì tất nhiên họ sẽ đứng về phía Thần Châu không do dự.

Chèn ép ngược?

Đó là chuyện mà chỉ những kẻ chơi cờ bạc mới làm, bất cứ ai thông minh đều hiểu rõ mình phải chắc chắn về mọi chuyện và đừng đặt hy vọng vào những “canh bạc” hão huyền.

Hề Trọng trước mặt này là kiểu người không có đầu óc.



Trong tối, lúc này điện chủ điện Nguyên Chúng Thần – Cổ Hạo và điện chủ điện Bắc Thần – Thiên Gia cũng đang quan sát, họ cũng muốn xem thực lực của Diệp Quan và Thần Châu trước khi đưa ra quyết định, giờ xem ra bên Diệp Quân đã hoàn toàn bị nghiền nát.

Cả điện Nam Thần Minh bị đánh vào nhà ngục, tất cả cường giả Thần Cảnh bắt đầu bị rút cạn thần lực…

Không lâu sau, cả điện Nam Thần Minh đều bị phá hủy.

Bây giờ bên Diệp Quân xem như đã thất bại hoàn toàn, hơn nữa còn không có cơ hội thắng.

Thiên Gia nhìn Diệp Quân chằm chằm, ánh mắt lóe sáng: “Hắn không có cơ hội thắng”.

Cổ Hạo lại lắc đầu.

Thiên Gia quay sang nhìn Cổ Hạo, Cổ Hạo nhìn Diệp Quân bên dưới: “Hắn rất bình tĩnh”.

Thiên Gia nói: “Có thể là giả vờ”.

Cổ Hạo nhìn Diệp Quân: “Không giống đang giả vờ”.

Thiên Gia hơi mất kiên nhẫn: “Thời gian không còn nhiều, ngươi muốn nói gì thì nói nhanh lên”.

Cổ Hạo bỗng hỏi: “Giả sử Diệp Quân đang giả mạo sứ giả Thần Minh thật, vậy mục đích của hắn là gì? Động cơ của hắn là gì?”

Thiên Gia nhíu mày.

Cổ Hạo khẽ nói: “Thiên Gia, không có lý do, hoàn toàn không có lý do gì cả, có gì đó rất dị thường, kiếm của hắn, ấn Thần Minh hắn… Ngươi thấy không? Kiếm của hắn có thể chống lại pháp chỉ Thần Minh, trong ấn Thần Minh của hắn có khí tức của Thần Minh thật… Ta nói, có khả năng nào hắn là sứ giả Thần Minh thật, mà Thần Minh không xuất hiện, muốn kiểm tra xem có bao nhiêu người trong điện Thần Minh trung thành với cô ta không?”

Hai tay Thiên Gia siết chặt lại.
Chương 3212: Chèn ép

Cổ Hạo phân tích tiếp: “Hiện giờ đứng về phe Thần Châu chắc chắn là quyết định tốt nhất, nhưng chúng ta phải phản bội Thần Minh thật sao?”

Thiên Gia lập tức phản đối: “Nếu hắn không phải là sứ giả Thần Minh thì sao?”

Cổ Hạo nhìn Thiên Gia: “Khí tức Thần Minh đó không phải là giả…”

Thiên Gia sầm mặt: “Ngươi nghĩ khí tức Thần Minh đó không phải giả, nhưng không có cách nào chứng minh nó là thật, hơn nữa như ngươi vừa nói, cho dù Thần Minh muốn xem thử vũ trụ Thần Minh có bao nhiêu người trung thành với cô ta thật thì tại sao không tự xuất hiện mà lại bảo sứ giả Thần Minh đến? Hơn nữa, sứ giả Thần Minh này còn là một kẻ Tiết Độc…”

Cổ Hạo nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ… Thần Mình đã trở lại, mà thiếu niên trước mặt này xuất hiện ở đây là lời cảnh cáo của cô ta với chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta…”

Thiên Gia mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng: “Xem ra ngươi đã quyết định rồi”.

Cổ Hạo gật đầu, y không muốn đánh cược, mà như những phân tích vừa rồi, trong thâm tâm y luôn cho rằng người trước mặt này chính là sứ giả Thần Minh, thiếu niên này là lời cảnh cáo của Thần Minh cho những tín đồ như họ, cũng là cơ hội cuối cùng cho họ.

Đây là sự nhân từ của cô ta.

Thiên Gia quay sang nhìn Cổ Hạo: “Vẫn là câu nói đó, ta không tin Thần Minh đã trở lại, vì nếu cô ta trở lại, cũng sẽ không chọn một kẻ Tiết Độc. Không chỉ vậy, cô ta sẽ không thông báo gì cho những người đi theo mình năm đó như thế… Hơn nữa, cho dù cô ta có quay lại… ta cũng không nghĩ bây giờ cô ta có thể kiểm soát được mọi thứ… Dù sao nghe nói sở dĩ năm đó cô ta biến mất là vì bị bị thương rất nghiêm trọng…”

Cổ Hạo nhìn Thiên Gia: “Ta biết người bên Thần Châu cũng nghĩ giống ngươi”.

Thiên Gia nhắm mắt lại, siết chặt tay lại nói: “Cổ Hạo, ngươi nhìn phía dưới xem, bên cạnh Diệp Quân chỉ có Hề Trọng, cường giả của các vũ trụ đều đã đứng về phía Thần Châu… điều này chứng tỏ tất cả rồi đấy”.

Cổ Hạo cười nói: “Ngươi quên vừa rồi chúng ta mới tung xúc xắc đó sao? Đó là điểm tối thiểu, ý của trời là muốn chúng ta xuất binh cứu giúp”.

Thiên Gia không cảm xúc: “Thiên mệnh? Có ý gì? Mệnh của ta là do ta không phải do trời”.

Cổ Hạo gật đầu: “Đạo khác nhau, không tâm đầu ý hợp”.

Nói rồi y bước đến một bước, sau đó giọng y vang vọng: “Điện Nguyên Trung Thần Minh nghe lệnh đến cứu giúp”.

Vừa dứt lời, Cổ Hạo dẫn theo mấy trăm cường giả đỉnh cấp đến, sau đó đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Quân, cúi đầu chào nói: “Chào Thượng sứ”.

Tất cả cường giả phía sau ông ta cũng đều chào: “Chào thượng sứ”.

Thái độ đột ngột của Cổ Hạo khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, không ai ngờ Điện Nguyên Trung Thần Minh lại có hành động dị thường như vậy.

Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân cũng vô cùng ngạc nhiên, vì ông ta không ngờ lúc này Điện Nguyên Trung Thần Minh lại đến cứu giúp.

Diệp Quân nhìn Cổ Hạo một lát rồi nói: “Không cần đa lễ”.

Cổ Hạo đứng dậy, nhìn Diệp Quân, y mỉm cười, sau đó dẫn theo cường giả bên cạnh đi đến phía sau Diệp Quân.

Lúc này Thiên Gia dẫn các cường giả điện Bắc Thần Minh đến phía sau người phụ nữ váy trắng đó.

Mặc dù bên Diệp Quân có thêm Cổ Hạo, nhưng thực lực chung vẫn kém xa bên người phụ nữ váy trắng.

Bên Diệp Quân chỉ có bốn cường giả cảnh giới Thần Minh, hai người đến từ điện Nguyên Thần Minh và hai người đến từ điện Nam Thần Minh, còn bên người phụ nữ váy trắng thì có đến tám cường giả cảnh giới Thần Minh, ngoài ra còn có hơn một trăm cường giả cảnh giới Chủ Thần siêu cấp, trong đó phần lớn đều là những người có chức vụ chính thức.

Không chỉ thế, còn có ngày càng nhiều cường giả gia nhập vào bên người phụ nữ váy trắng.

Sau khi Cổ Hạo dẫn người của mình gia nhập phía bên Diệp Quân, cường giả cả điện Nguyên Thần Minh cũng bị nhắm thành mục tiêu của pháp chỉ Thần Minh, thần lực bắt đầu giảm xuống rõ rệt, mà họ đối mặt với pháp chỉ Thần Minh đó nhưng lại không có cách nào để chống cự.

Đi ngược chiều gió!

Thấy thế, các cường giả phía sau người phụ nữ váy trắng lập tức cười nhạo, Cổ Hạo làm như vậy chắc chắn là đang tìm chết.

Lúc này, một ông lão bước ra bên cạnh người phụ nữ váy trắng bước ra, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng, cung kính nói: “Tôn thượng, hãy ra lệnh lập tức để bọn ta xử tử kẻ Tiết Độc giả mạo sứ giả Thần Minh này”.

Những người khác cũng đều nói thế.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, chỉ liếc mắt một cái, thời không chỗ Diệp Quân bắt đầu sụp xuống.

“Cẩn thận!”

Cổ Hạo và Hề Trong đến chỗ Diệp Quân cùng lúc, đồng thời sức mạnh của họ bảo vệ Diệp Quân, nhưng bản thân họ lại bị chấn động lùi về sau bởi sức mạnh khủng khiếp.

“Giết!”

Lúc này ông lão trước đó bỗng bước ra, ông ta chỉ vào Diệp Quân: “Giết chết kẻ Tiết Độc này”.

Nói rồi ông ta và các cường giả bên cạnh ông ta lao đến.

Lúc này, các cường giả trong thành cũng lần lượt lao ra, họ bảo vệ Diệp Quân và liên tục lùi về sau, nhưng vì cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn, vừa giao tranh, bên Diệp Quân đã bị chèn ép.

Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân định ra tay, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn đằng xa, híp mắt: “Đến rồi”.

Vừa dứt lời, một tia huyết quang bỗng lao đến trong đám người bên người phụ nữ váy trắng, các cường giả Thần Châu còn chưa kịp phản ứng, hàng chục cái đầu của cường giả Thần Cảnh trong đám người đều bay lên trời.

Máu tươi bắn lên tung tóe!


Chương 3213: Khá đấy

Biến cố bất ngờ khiến tất cả cường giả bên người phụ nữ váy trắng đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu lại nhìn, ở tận cuối tầm nhìn, một người phụ nữ áo đỏ đang chậm rãi bước ra, trên tay cầm một chiếc đao cong, trên mặt còn dính máu, hệt như một vị sát thần.

Tu nữ cầm đao cong.

Thấy người phụ nữ này xuất hiện, Hề Trọng thở phào nhẹ nhõm, nếu vị đại gia này không đến nữa thì e là bên họ chỉ có thể đến kiếp sau mới trung thành với Thần Minh lần nữa.

Ở đằng xa, người phụ nữ váy trắng bên Thần Châu cũng dừng lại, cô ta chậm rãi quay đầu nhìn Tu nữ cầm đao cong, hơi híp mắt, ánh mắt hiện lên vẻ trang nghiêm hiếm thấy.

Tu nữ cầm đao cong không quan tâm đến ai khác, đi thẳng về phía Diệp Quân ở phía xa, thấy vậy, các cường giả nhanh chóng tránh đường, không dám ngăn cản.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tu nữ cầm đao cong đi đến chỗ Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân nói: “Ta… xử lý… công việc… đến… muộn rồi”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Việc gì thế?”

Tu nữ cầm đao cong lấy một chiếc nhẫn ra, rồi ném cho hắn.

Hàng ngàn cái đầu đẫm máu bay ra từ trong chiếc nhẫn, cái đầu đầu tiên hóa ra là của điện chủ Trung Chúng Thần Điện - Mộ Dung.

Thấy thế mọi người ở đó đều hoảng sợ.

Tu nữ cầm đao cong nhìn Diệp Quân, liếm khóe môi: “Ta… giết hết… người… của… Trung Chúng Thần Điện… rồi”.

Diệp Quân: “…”

Giết cả Trung Chúng Thần Điện!

Nghe Tu nữ cầm đao cong nói thế, Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, cô gái tưởng chừng như mềm mại và yếu đuối này lại tàn nhẫn như vậy… tàn sát toàn bộ Trung Chúng Thần Điện.

Các cường giả xung quanh cũng bị sốc, cả Trung Chúng Thần Điện đều bị tàn sát? Đó là Trung Chúng Thần Điện đấy, có thực lực và có tương lai nhất trong mấy Chúng Thần Điện đấy, mà bây giờ cường giả đỉnh cấp của Trung Chúng Thần Điện đã bị giết…

Tu nữ cầm đao cong chậm rãi quay lại, ánh mắt cô ta lướt qua các cường giả ở phía xa, những ai bị cô ta nhìn cũng đều dựng tóc gáy, lạnh sống lưng.

Tu nữ Thần Minh!

Tu nữ Thần Minh chỉ có ba người, trong nền văn minh Thần Minh, họ có địa vị khá đặc biệt, sức mạnh cũng đáng sợ, là những tồn tại mà rất nhiều người không dám khiêu khích, lúc này thấy Tu nữ cầm đao cong bảo vệ Diệp Quân như thế này, họ đều cảm thấy hơi sợ, đồng loạt nhìn sang Diệp Quân, lẽ nào tên này là sứ giả Thần Minh thật à?

Cuối cùng tu nữ Thần Minh nhìn sang người phụ nữ váy trắng, lúc này người phụ nữ váy trắng cũng đang nhìn cô ta.

Mọi người đều nhận ra pháp chỉ Thần Minh đó không có tác dụng với tu nữ Thần Minh, sức mạnh của pháp chỉ Thần Minh vừa đến gần cô ta thì bị tản đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng mọi người chợt trầm xuống, hiển nhiên pháp chỉ Thần Minh không nghĩ tu nữ Thần Minh trước mặt là kẻ Tiết Độc.

Tu nữ cầm đao cong bỗng cầm đao cong lên đi về phía người phụ nữ váy trắng, mỗi bước đi của cô ta sẽ để dấu chân đẫm máu trên mặt đất, thấy thế các cường giả ở đó đều rất ăn ý tránh sang một bên, sợ bị ảnh hưởng.

Tất nhiên họ không dám đối diện trực tiếp với Tu nữ cầm đao cong, người mạnh nhất dĩ nhiên phải để lão đại đấu rồi.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tu nữ cầm đao cong đến gần, híp mắt lại, mặc dù ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại không hề sợ hãi, lúc này cơ thể Tu nữ cầm đao cong bỗng trở nên hư ảo.

Huyết quang xuất hiện!

Một chiếc đao cong lặng lẽ đánh thẳng vào trước mặt người phụ nữ váy trắng, thời không trước mặt bị xé toạc, âm thanh xé toạc sắc bén giống như xé nát vải lụa, cực kỳ chói tai.

Ánh mắt người phụ nữ váy trắng hiện lên một tia lạnh lùng, cô ta xòe bàn tay ra, chỉ thấy khu vực cô ta đang đứng bỗng xuất hiện những luồng ánh sáng, trong luồng ánh sáng đó dày đặc những phù văn màu vàng, tạo thành một luồng sáng giống như con nòng nọc bao quanh người phụ nữ váy trắng, luồng ánh sáng đó được bao phủ bởi lớp khí tức cổ xưa, như thể đến từ hàng trăm triệu năm trước.

“Thần Pháp Quả Thân”.

Có người ở đó nhận ra thần thông của người phụ nữ váy trắng, ngạc nhiên nói.

Thần pháp!

Lúc đầu khi Thần Minh sáng tạo ra thần pháp, đã ban cho mỗi luật pháp một sức mạnh bí ẩn, cũng là một trong những thần vật siêu cấp của nền văn Thần Minh: “Thần Minh Pháp”.

Mọi luật lệ trong “Thần Minh Pháp” đều có sức mạnh đáng sợ để hủy diệt thế giới, mà người phụ nữ váy trắng trước mặt đang thi triển một trong những luật của “Thần Minh Pháp”, rõ ràng cô ta chỉ nắm được một luật pháp, nếu cô ta hiểu hết trọn vẹn “Thần Minh Pháp” thì chắc chắn là sự tồn tại bất khả chiến bại, có thể nói chỉ đứng sau chủ ấn Thần Minh có thể trấn áp mọi thứ trong truyền thuyết.

Ầm!

Lưỡi đao của Tu nữ cầm đao cong đánh mạnh vào luồng sáng phát ra từ quanh người người phụ nữ váy trắng, hai luồng sức mạnh hội tụ lại với nhau, giống như hai ngọn núi lửa đang phun trào cùng nhau nổ tung, một làn sóng khí đáng sợ lan ra, tất cả mọi người ở đó đều bị chấn động lùi về sau, còn điện Nam Thần Minh cách đó không xa biến thành tro bụi.

Hề Trọng và Cổ Hạo bảo vệ trước người Diệp Quân, chống đỡ làn sóng khí sức mạnh khủng khiếp này.

Diệp Quân nhìn chằm chằm khu vực đó, người phụ nữ váy trắng và Tu nữ cầm đao cong đứng ở cùng một chỗ, hai người phụ nữ đều không lùi nửa bước, đao cong của Tu nữ cầm đao cong xé toạc luồng ánh sáng xung quanh người phụ nữ váy trắng, sức mạnh đáng sợ có trong đao cong chém mạnh vào luồng ánh sáng, nhưng luồng sáng đó ẩn chứa sức mạnh của Thần Minh, đao cong không thể xé nát nó thành từng mảnh.

Tu nữ cầm đao cong bỗng thu đao lại, lúc này hai tay cô ta cầm đao cong chém vào không khí một cái.

Một luồng huyết mạch bán nguyệt đập vào trên luồng sáng đó.

Ầm!

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng động khá lớn, người phụ nữ váy trắng bị văng ra xa mấy vạn trượng.

Tu nữ cầm đao cong bay lên không trung, tay phải cầm đao cong vung ra.

Đao cong lao đến đập mạnh vào trên luồng sáng trên người người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng lại bị đánh văng ra xa, lần này luồng sáng trên cơ thể cô ta xuất hiện những vết nứt mờ nhạt.

Tu nữ cầm đao cong vươn tay ra, đao cong ở phía xa biến thành một vệt huyết quang bay vào tay cô ta, ngay sau đó cô ta lao ra ngoài, mọi người chỉ nhìn thấy một tàn ảnh màu đỏ lao ra, sau đó họ nhìn thấy người phụ nữ váy trắng lại bị đánh văng ra xa lần nữa, huyết quang quái lan ra…

Áp chế!

Người phụ nữ váy trắng bị áp chế hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào thần pháp để phòng ngự, không có khả năng đánh trả.

Thấy thế sắc mặt đám người Thiên Gia đều trở nên khó coi.

Mấy người Hề Trọng thầm thở phào, thực lực của Tu nữ cầm đao cong càng mạnh, dĩ nhiên sẽ càng tốt cho họ.

Khu vực chiến đấu đằng xa, Tu nữ cầm đao cong cầm đao đập từng nhát vào luồng ánh sáng xung quanh người phụ nữ váy trắng, từng vết lõm xuất hiện trên luồng sáng đó, xung quanh còn có những vết nứt nhỏ lan ra…

Sắc mặt của người phụ nữ váy trắng luồng sáng dần trở nên tái nhợt, vì việc duy trì Thần Pháp Quả Thân này rất tốn sức.

Quân U đứng ở chỗ khác nhìn hai người bên dưới.

Còn có một người đồ đen đứng bên cạnh cô ta, người đó chỉ đứng đó không nói gì.

Quân U nhìn Tu nữ cầm đao cong, không cảm xúc: “Người Thần Minh đào tạo cũng khá đấy chứ”.

Nói rồi cô ta liếc nhìn Diệp Quân, chậm rãi siết chặt tay phải, khẽ cười: “Ta đã rất muốn bóp gãy cổ hắn rồi…”
Chương 3214: Yên lặng

Thấy người phụ nữ váy trắng bị trấn áp, đám người Thiên Gia vừa lo lắng vừa buồn phiền, vì một khi người phụ nữ váy trắng bị đánh bại, ai ở đây có thể ngăn được Tu nữ cầm đao cong?

Ai cũng biết độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng lại không có ai muốn giúp, vì ai cũng không muốn đối mặt với Tu nữ cầm đao cong.

Hề Trọng và Cổ Hạo ở đằng xa nhìn Tu nữ cầm đao cong hệt như sát thần, ánh mắt hơi phức tạp, cảnh giới của họ là cảnh giới Thần Minh giống Tu nữ cầm đao cong, nhưng sức chiến đấu lại cách biệt đến thế.

Rắc!

Luồng sáng quanh người người phụ nữ váy trắng bỗng nứt ra một đường.

Thấy thế, Thiên Gia lập tức đưa ra quyết định, cô ta nhìn các cường giả cảnh giới Thần Minh ở đây, tức giận nói: “Nếu bây giờ không ra tay, lát nữa chúng ta đều sẽ chết”.

Nói rồi gã lao về phía Tu nữ cầm đao cong.

Xung quanh còn có sáu cường giả cảnh giới Thần Minh, họ nhìn nhau rồi lao về phía Tu nữ cầm đao cong ở đằng xa.

Lúc này họ không còn sự lựa chọn nào khác, đúng như Thiên Gia nói, nếu không hành động ngay bây giờ, sau khi Tu nữ cầm đao cong giải quyết xong người phụ nữ váy trắng này thì đến lượt họ, dù sao họ cũng không có thần pháp bảo vệ, có thể đỡ được mấy nhát đao của Tu nữ cầm đao cong?

Nhìn thấy đám người Thiên Gia ra tay, Cổ Hạo và Hề Trọng cũng lao lên trời, ngăn hai cường giả cảnh giới Thần Minh lại, nhưng vẫn còn năm cường giả cảnh giới Thần Minh lao về phía Tu nữ cầm đao cong ở đằng xa. Tu nữ cầm đao cong bỗng dừng lại, cô ta đột ngột quay người, xoay cổ tay, thanh đao trong tay bay lên, một luồng huyết quang bán nguyệt bay lên trời, chém về phía năm cường giả cảnh giới Thần Minh.

Ầm!

Sau khi một luồng huyết quang bị vỡ, Tu nữ cầm đao cong và năm cường giả cảnh giới Thần Minh lùi về sau…

Lúc này cuối cùng người phụ nữ váy trắng cũng có cơ hội thở, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn ánh sáng gần như vỡ vụn xung quanh mình, ánh mắt hiện lên một tia hung ác, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tu nữ cầm đao cong ở phía xa, sát ý nổi lên, nhưng đột nhiên, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân.

Cô ta không do dự lắc mình biến thành luồng sáng lao đến chỗ Diệp Quân.

Rõ là cô ta muốn giải quyết Diệp Quân trước.

Khi thấy người phụ nữ váy trắng đến, Diệp Quân lập tức hiểu ý đồ của cô ta, thế nên lúc người phụ nữ đó lao về phía hắn, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã bay ra.

Người trước mặt này là một cường giả cảnh giới Thần Minh, tất nhiên Diệp Quân không dám sơ suất, nhát kiếm này sử dụng sức mạnh huyết mạch và hai loại kiếm ý của mình, còn có áp chế thời gian.

Khi lao tới chỗ Diệp Quân, người phụ nữ váy trắng chợt phát hiện tốc độ của mình bỗng trở nên cực kỳ chậm, khi cô ta nhận ra có điều không ổn thì kiếm Thanh Huyên màu đỏ đã đâm thẳng vào trước mặt cô ta, nhưng cô ta không hề sợ hãi vì xung quanh cô ta có thần pháp bảo vệ.

Khi tiếng nổ vang lên, Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng cùng lùi về sau, nhưng chẳng bao lâu người phụ nữ váy trắng dừng lại, cô ta nhìn ánh sáng xung quanh, một thanh kiếm xuyên qua trước ngực cô ta.

Kiếm của Diệp Quân lại có thể đâm xuyên qua thần pháp của cô ta.

Nếu vừa rồi cô ta không nhanh chóng tránh đi thì kiếm của Diệp Quân đã đâm xuyên qua cả cơ thể cô ta rồi.

Sao có thể chứ!

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, cô ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.

Ở đằng xa, Diệp Quân nhìn phân thân bị nứt ra của mình, phải nói là cường giả cảnh giới Thần Minh không phải là người mà cường giả cảnh giới Chủ Thần có thể đánh được, nếu không có kiếm Thanh Huyên, hắn thực sự sẽ không thể đánh lại đối phương.

Người phụ nữ váy trắng bỗng tiến đến trước, luồng sáng xung người cô ta biến thành từng lưu quang bắn về phía Diệp Quân.

Thấy thế đồng tử Diệp Quân bỗng co rụt, hắn xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên phóng ra ngàn vạn kiếm quang.

Được sức mạnh ba loại huyết thống hỗ trợ, ý kiếm của hắn trở nên vô cùng hung hãn, kiếm quang lan ra lao về phía luồng sáng.

Ầm ầm…

Khu vực trung tâm đó nổ tung, vô số mảnh vỡ của kiếm quang và luồng sáng liên tục lan ra xung quanh.

Lúc đầu, kiếm quang của Diệp Quân vẫn có thể đối đầu với lưu quang đó, nhưng chẳng mấy chốc kiếm quang của hắn bắt đầu bị áp chế.

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên tia hung ác, hắn siết chặt hai tay lại, toàn bộ sức mạnh của kiếm ý và huyết quang thiêu đốt, sau đó hắn phòng vệ nữa, dậm mạnh chân phải xuống rồi biến thành một đạo kiếm quang bắn lên trời, đâm sầm vào người phụ nữ váy trắng.

Thấy Diệp Quân đến gần, ánh mắt người phụ nữ váy trắng hiện lên sát ý lạnh lùng, Diệp Quân không phải là Tu nữ cầm đao cong đó nên dĩ nhiên cô ta không lùi bước, lập tức biến thành một luồng sáng lao đến chỗ Diệp Quân.

Hai người vừa va chạm vào nhau…

Ầm!

Vô số luồng sáng và kiếm quang cùng nổ tung, hai người cùng lùi về sau, trong lúc đó thân xác thiêu đốt của Diệp Quân bắt đầu bị vỡ vụn từng chút một, trên người người phụ nữ váy trắng cũng xuất hiện không ít vết kiếm.

Khi dừng lại, Diệp Quân đã chỉ còn lại linh hồn.

Diệp Quân giơ tay lên, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lại không hề có vẻ sợ hãi.

Người phụ nữ váy trắng cúi đầu nhìn người mình, trên người có khá nhiều vết kiếm, sâu có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng.

Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy sát khí: “Giết!”

Quân cận vệ phía sau cô ta nhận được lệnh thì lập tức lao ra, hơn một trăm cường giả cảnh giới Chủ Thần đỉnh cấp lao về phía Diệp Quân, uy lực cực mạnh đột nhiên quét qua.

Đánh hội đồng!

Cô ta quyết định không lãng phí thời gian nữa.

Ngoài quân cận vệ, các cường giả cảnh giới Chủ Thần xung quanh cũng lao về phía Diệp Quân như đang tranh công… Họ không dám đánh Tu nữ cầm đao cong, nhưng đánh Diệp Quân trước mặt này… chẳng phải là lãng phí công lao rồi sao?

Diệp Quân nhìn gần một ngàn cường giả cảnh giới Chủ Thần lao đến, nhắm mắt lại…

Không còn đường lui nữa.

Nhưng ngay lúc này bỗng xảy ra một việc.

Ở phía xa, người phụ nữ váy trắng như cảm nhận được gì đó, đồng tử bỗng co rụt lại, cô ta đột nhiên xoay lại, một bàn tay như ngọc đã tóm lấy cổ cô ta, ngay sau đó cái đầu xinh đẹp của cô ta đã bị bóp gãy…

Máu bắn ra.

Chủ nhân của bàn tay đó nhìn chằm chằm đầu của người phụ nữ váy trắng vẫn chưa chết hẳn, khinh thường nói: “Cô là cái thá gì hả?”

Xung quanh yên lặng như tờ.
Chương 3215: Kiêng dè

Biến cố xảy ra bất ngờ, khiến các cường giả ở đó đang xông về phía Diệp Quân đều ngơ ngác.

Tất cả đứng hết tại chỗ như tượng đá, khó tin nhìn đầu lâu máu chảy đầm đìa ở nơi xa.

Thế là bị giết rồi à?

Lúc người phụ nữ váy trắng chết, hai mắt đều mở to, bà ấy nhìn chằm chằm vào người trước mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Người cầm đầu lâu của bà ấy là một cô gái, cô gái mặc một bộ trường bào màu đen bó sát người, eo thắt một chiếc đai lưng màu trắng, cô ta buộc một đuôi ngựa thật dài tới hông, vẻ mặt lạnh lùng, một tay đặt sau người, một tay cầm đầu lâu của người phụ nữ váy trắng, phong thái mạnh mẽ, sát khí ngập trời.

Có người run giọng nói: “Cô ta là… Mục tu nữ!”

Mục tu nữ!

Một trong ba tu nữ!

Mục tu nữ quăng cái đầu lâu xuống trước mặt, sau đó đạp nát một phát: “Đồ chó!”

Mọi người: “…”

Mục tu nữ đi chầm chậm về phía Diệp Quân ở nơi xa, thấy cảnh này, sắc mặt những cường giả vốn chặn trước mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, dồn dập lùi lại.

Giết người phụ nữ váy trắng ngay tức khắc!

Cảnh này thật sự quá chấn động rồi!

Lúc này bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩ chiến đấu nữa!

Có điều, có một đám người ngoại lệ, đó chính là đám quân cận vệ Thần Châu, bọn họ không lùi bước, bọn họ được đào tạo hẳn hoi, chưa từng sợ chết.

Thống lĩnh dẫn đầu quân cận vệ Thần Châu nhìn đăm đăm vào Mục tu nữ, y bỗng gầm thét giận dữ: “Phòng địch…”

Y vừa dứt lời, đang định ra tay, khắc tiếp theo, chỉ thấy Mục tu nữ kia xông tới trước mặt y, y còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay của Mục tu nữ đã tát vào mặt y!

Ầm!

Thống lĩnh quân cận vệ Thần Châu lập tức biến thành một đống sương máu!

Giết trong nháy mắt!

Mọi người: “…”

Các quân cận vệ Thần Châu còn lại cũng ngơ ngác.

Vốn dĩ còn muốn phản kháng một chút… Nhưng bây giờ, thủ lĩnh đã bị giết luôn rồi!

Phó thống lĩnh thấy thế, lập tức quyết đoán nói: “Hôm nay không hợp để chiến đầu, lui!”

Nói rồi, y dẫn quân cận vệ Thần Châu còn lại vội vàng lùi về sau …

Mục tu nữ cũng không đuổi theo bọn họ, cô ta đi thẳng tới trước mặt Diệp Quân: “Ấn Thần Minh.”

Hiển nhiên, thế này là muốn xác nhận thân phận rồi.

Diệp Quân lấy ấn Thần Minh ra đưa cho cô ta.

Mục tu nữ nhìn ấn Thần Minh trước mắt, có khí tức Thần Minh hiện ra, cô ta lấy một miếng ngọc bội màu vàng tím từ trong cổ áo ra, trên mặt ngọc bội khắc một chữ: Mục.

Lúc này, miếng ngọc bội màu vàng tím khẽ rung, có phản ứng.

Thấy cảnh này, trong mắt Mục tu nữ chợt xuất hiện một tia phức tạp, đương nhiên, đa phần vẫn là hưng phấn, cô ta thu ngọc bội lại, sau đó hai chân từ từ khom xuống.

Muốn quỳ!

Có điều, ngay lúc đầu gối sắp chạm đất, cô ta bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì, chỉ siết chặt quả đấm lại.

Sao Diệp Quân không hiểu ý của cô ta được?

Lập tức vội vàng đỡ cô ta dậy: “Mục tu nữ, người mình cả, không cần đa lễ đâu.”

Mục tu nữ buông lỏng nắm đấm, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó quay người nhìn tu nữ cầm đao cong ở nơi xa, lúc này tu nữ cầm đao cong đang bị mấy cường giả Thần Minh vây công, cô ta bỗng xông ra ___

Ầm!

Nơi xa, một cường giả Thần Minh vây công tu nữ cầm đao cong lập tức bị đâm bay ra xa mấy chục ngàn trượng, vừa mới dừng lại, khu vực thời không sau người cô ta lập tức sụp đổ, trở thành một mảnh đen kịt.

Mọi người: “…”

Diệp Quân cũng nghẹn họng nhìn trân trân, Mục tu nữ này… Thực lực thật sự hơi khoa trương rồi.

Thiên Gia và các cường giả Thần Minh thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi dồn dập, vội lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong, trong mắt họ, tràn đầy sợ hãi.

Tu nữ cầm đao cong cầm đao đi tới trước mặt Mục tu nữ, nhếch mép cười: “Mục…”

Mục tu nữ nhìn cô ta: “Lúc trước bảo ngươi tu luyện cho tốt, ngươi cứ không chịu, thích đi cắt cỏ, bây giờ bị bắt nạt rồi chứ gì?”

Bắt nạt?

Nghe thấy lời Mục tu nữ nói, sắc mặt đám người Thiên Gia lập tức trở nên vô cùng khó coi, vừa nãy mặc dù bọn họ đánh hội đồng với tu nữ cầm đao cong, nhưng, không chiếm được tí ưu thế nào, ngược lại, mấy người còn bị thương, nói bắt nạt là thế nào?

Tu nữ cầm đao cong cười hì hì, cô ta hất quai hàm về phía chỗ Diệp Quân, sau đó thấp giọng nói gì đó.

Diệp Quân: “…”

Mục tu nữ quay đầu nhìn Diệp Quân, sau đó cũng thấp giọng nói một câu.

Tu nữ cầm đao cong vội gật đầu, y như gà mổ thóc.

Diệp Quân: “…”

“Mục tu nữ!”

Lúc này, Thiên Gia đi ra, gã nhìn Mục tu nữ, trong mắt có sự kiêng dè: “Ngươi thân là tu nữ Thần Minh, chẳng lẽ muốn nối giáo cho giặc?”

Mục tu nữ nhìn Thiên Gia, Thiên Gia chỉ Diệp Quân: “Hắn chính là kẻ báng bổ, kẻ đảo loạn trật tự, hắn…”

Mục tu nữ bỗng tiến lên tát một cái.

Ầm!

Dưới tình huống xảy ra bất ngờ, Thiên Gia lập tức bị tát cho bay xa mấy chục ngàn trượng, sau khi gã dừng lại, thân xác xuất hiện vết nứt, máu tươi tràn ra.

Gã ngơ ngác.

Mục tu nữ lạnh nhạt nhìn Thiên Gia: “Chỉ số thông minh của chúng ta không cùng một trình độ, cho nên, ngươi đừng nói chuyện với ta, hiểu?”

Mọi người: “…”

Bị nhục mạ như vậy, sắc mặt Thiên Gia lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Mục tu nữ, Thần Châu sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Cho dù gã đã nhìn rõ, ở đây hoàn toàn không có ai có thể làm gì được người phụ nữ này!

Mục tu nữ chả thèm nhìn gã, thay vào đó cô ta ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, ánh mắt cô ta rơi vào thân của Quân U và người mặc áo choàng đen cạnh cô ta.

Quân U nhìn Mục tu nữ, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Mục tu nữ lạnh lùng nhìn Quân U, cô ta thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi Thần Châu.”

Thần Châu!

Hề Trọng cạnh Diệp Quân lập tức kinh ngạc, ông ta vội nói: “Mục tu nữ, cái này… Đi Thần Châu?”

Mục tu nữ gật đầu.

Hiển nhiên Hề Trọng hơi kiêng dè Mục tu nữ cáu kỉnh này, ông ta do dự một chút, sau đó cung kính hỏi: “Mục tu nữ nói như vậy, ắt có ý nghĩ sâu xa, không bằng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK