“Phải dùng phương thuốc trực tiếp phối chế tại đây. Sau đó mời người bị mắc bệnh dùng thử. Nếu như có hiệu quả thì có thể chứng minh phương thuốc đó là có thật, còn ngược lại thì có nghĩa là giả”.
“Không được, vì mất nhiều thời gian quá. Dù là thuốc của tập đoàn Dương Hoa thì cũng cần phải ít nhất một tháng mới có hiệu quả rõ rệt”, phía bên Dương Hoa lên tiếng.
Họ biết là Khang Gia Hào đang muốn kéo dài thời gian. Bởi vì Khang Gia Hào không hề biết đây là hai phương thuốc.
Chẳng ai dám tin cả.
Vì dù sao thì bệnh nhồ máu não vẫn là một câu hỏi khó chưa có cách nào khắc phục. Vậy mà trong một thành phố nhỏ lại có tới hai phương thuốc có thể điều trị được bệnh này.
Vậy thì ai mà tin cho được?
Đòn này bên Hoa Dương thật sự không đỡ được. Vì vậy ông ta cần phải kéo dài thời gian để có thể thu thập được thông tin có lợi cho bên mình và tiến hành phản công.
Nhà họ Tô không hiểu điều này còn tưởng là phía bên Dương Hoa chột dạ nên hét lớn: “Phương thuốc của các người rõ ràng là giả, các người không dám dùng thì có”.
“Đúng vậy. Lửa thử vàng. Các người không dám làm thì tức là của các người là đồ giả”.
“Đừng có ra vẻ ở đây nữa”, Tô Bắc, Tô Trân cũng kêu lên.
“Đừng nói nữa…”
Khang Gia Hào sắp bị cái đám não như heo này chọc giận tới tức chết đến nơi rồi.
Bọn họ đâu hiểu rằng người ta dám đưa phương thuốc ra thì chắc chắn thuốc của họ là thật. Muốn giám định quá dễ dàng.
“Tốn thời gian cũng không sao nhưng phải thử uống ngay tại đây. Đương nhiên phải có cả những bác sĩ chuyên môn tiến hành theo dõi, giám sát. Phải là hành vi hợp pháp”, quan tòa nói.
Kỷ Văn gật đầu: “Đã quyết định như vậy thì phía bên tôi cũng sẽ hợp tác. Một tháng sau tất cả sẽ được làm sáng tỏ”.
“Nếu cả hai bên không có vấn đề thì tòa tuyên bố tập đoàn Dương Hoa cho tiến hành bào chế thuốc ngay tại hiện trường rồi cho thử nghiệm. Nếu như thuốc có hiệu quả thì vụ án này sẽ được tuyên án lại từ đầu”.
“Đợi đã thưa quan tòa”, đúng lúc này Mã Hải lên tiếng.
“Thưa quan toà, người ủy thác bên tôi có ý kiến”, Kỷ Văn vội vàng nói.
“Xin mời”.
Mã Hải nói: “Thưa quan tòa, tôi muốn mời chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi có mặt, hơn nữa tiến hành trị nhồi máu não theo cách thứ ba. Cách này thời gian điều trị ngắn, chỉ cần bảy ngày, hơn nữa ngay lập tức có thể nhìn thấy hiệu quả. Điều đó đủ để chứng minh chúng tôi không hề trộm phương thuốc của nhà họ Tô. Tôi nghĩ có thể dùng cách này để chứng minh sự trong sạch của tập đoàn Dương Hoa”.
“Cái gì?", cả hiện trường như muốn phát điên.
Lúc này, đến cả quan tòa cũng đứng ngồi không yên.
Cách thứ ba sao? Tập đoàn Dương Hoa…có tới hai phương thuốc trị nhồi máu não cơ à?
Điên hết rồi! Điều này sẽ khiến cả thế giới phát điên lên mất.
“Nhồi máu não từ khi nào đã trờ thành cảm cúm thông thường để có thể chữa trị dễ dàng như vậy chứ?”, Khang Gia Hào cảm thấy chua chát và kinh ngạc vô cùng.
Trận đấu này nhìn có vẻ là họ sẽ thắng nhưng thực ra là bị rơi vào bẫy của người khác rồi…
“Luật sư Khang, chuyện gì vậy? Ông mau nghĩ cách lật đổ họ đi chứ!”, Liễu Khiếu Sinh ngây người ,vội vàng lên tiếng.
“Hết cách rồi”, Khang Gia Hào lắc đầu: “Người ta căn bản không hề ăn trộm, hơn nữa còn đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Trận này, khả năng là sẽ thất bại".
Liễu Khiếu Sinh tái mặt. Cả nhà họ Tô cũng sững sờ.
“Thưa quan tòa, người ủy quyền Lâm Chính của bên tôi không được khỏe, có lẽ do lần đầu ra hầu tòa nên hơi căng thẳng. Tôi hi vọng anh ấy có thể được nghỉ ngơi trước, tới bệnh viện kiểm tra. Sau đó mời chủ tịch của Dương Hoa tới chứng minh phương thuốc”, lúc này Kỷ Văn lại lên tiếng.
Thẩm phán Trương gật đầu; “Yêu cầu của luật sự bị cáo có hiệu lực”.
“Cảm ơn quan tòa”, Kỷ Văn gật đầu, để người đưa Lâm Chính đi.
Tô Nhu ngây người. Cô thấy sắc mặt Lâm Chính tái đi nhiều bèn hỏi: “Lâm Chính, anh sao thế?”
“Không có gì, anh hơi mệt thôi”.
“Để em đưa anh đi bệnh viện”, Tô Nhu nói.
“Cô Tô, tạm thời cô không rời đi được. Anh Lâm sẽ do chúng tôi chăm sóc”, người bên cạnh lên tiếng, sau đó đưa Lâm Chính rời đi.
Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng.
“Sao nó không chết sớm đi xíu chứ”, Trương Tinh Vũ lạnh giọng.
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi mà”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ. Trương Tinh Vũ hừ giọng, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Kỷ Văn nói: “Thưa quan tòa, chủ tịch của chúng tôi đã đến, đang đợi bên ngoài, có thể mời anh ấy vào được chưa?”
“Gọi anh ấy vào đi”, thẩm phán nói.
“Vâng”, Kỷ Văn gật đầu.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Cạch.
Một người đàn ông mặc vest bước vào. Vô số người đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông này. Đây chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết của tập đoàn Dương Hoa.
Cuối cùng cũng đã xuất hiện…
Chương 142: Kỳ tích (1)
Khoảnh khắc người đàn ông bước vào, tất cả đều đổ dồn sự chú ý về phía anh.
Người đàn ông đi thẳng lưng, sang trọng trong bộ vest lịch lãm. Thế nhưng anh lại đội mũ lưỡi trai, che kín nửa khuôn mặt.
“Là Lâm Chính sao?", Tô Nhu ngồi dưới thất thanh.
“Cái gì mà Lâm Chính? Tô Nhu, con bị điên rồi”, Trương Tinh Vũ ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào con gái.
Tô Nhu giật mình, định thần lại. Cô nhìn người này một lần nữa. Dù là dáng người hay là khuôn mặt thì đều rất giống Lâm Chính. Chỉ có một điểm khác thôi...
Đó là người đàn ông này đẹp trai quá!
Dù chỉ lộ nửa khuôn mặt nhưng có thể đoán ra được đây đúng là một trang hào kiệt. E rằng cả những bậc thầy nghệ thuật cũng khó có thể điêu khắc được khuôn mặt đẹp như thế này.
Tô Nhu rất muốn lao tới lôi mũ của người đàn ông ra để xem có phải là Lâm Chính hay không. Thế nhưng lúc này anh đang đứng trước mặt thẩm phán thì cô mới ý thức được rằng, đây là truyền kỳ của Giang Thành, là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.
Tô Nhu lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ hoang đường và cười chua chát.
Người như vậy sao có thể là Lâm Chính được chứ?
Người như vậy là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa đang lên như diều gặp gió đó!
Trẻ quá! Không ít người cảm thán.
“Xin chào thẩm phán Trương”, người này lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm, ông Mã nói rằng trong tay cậu là phương thuốc thứ ba điều trị nhồi máu não. Xin hỏi có phải là thật không”, thẩm phán Trương hỏi.
“Đúng vậy”, chủ tịch Lâm phất tay, bên ngoài có hai bác sĩ mặc áo bác sĩ màu trắng bước vào. Cùng lúc này, còn có cả một bệnh nhân cao tuổi theo sau.
Người này tuổi rất cao, ngồi xe lăn, không được tỉnh táo. Thế nhưng sau khi người này xuất hiện thì không ít người kêu lên.
“Đây chẳng phải là thẩm phán Mục sao?”, có người kêu lên.
Những người làm việc trong quan tòa cũng bàng hoàng.
Người này chẳng còn gì xa lạ. Bởi vì đó là thẩm phán nổi tiếng của Nam Thành. Ông ta đã giữ chức này ba mươi năm rồi, là tiền bối của giới pháp luật thành phố. Đúng ra chỉ còn một năm nữa là ông ta nghỉ hưu, nhưng trước khi về hưu đã phải xử lý một vụ án lớn, do nhiều đêm mất ngủ nên bị đột quỵ hay còn gọi là nhồi máu não, suýt nữa thì mất mạng.
Mặc dù ông ta được cứu sống nhưng nửa thân dưới bị liệt hoàn toàn.
Chủ tịch Lâm đưa tài liệu cho thẩm phán, sau đó phất tay. Lại có một nhóm người đi tới. Họ mang theo cối, chày và ấm sắc thuốc cùng một lượng lớn dược thảo. Những người này bắt đầu bắc bếp, bào chế.
Đám đông đơ người. Thẩm phán Trương nhìn tài liệu, không nói gì, cũng không hề ngăn cản.
Mùi thuốc nhanh chóng lan khắp tòa.
“Thưa thẩm phán, sao ông có thể cho phép họ múa rìu qua mắt thợ như thế chứ?”, nhà họ Tô không chịu đựng thêm được nữa. Tô Bắc bèn đứng lên.
“Nếu như chủ tịch Lâm không làm được thì đương nhiên đây là trò bịp bợm. Còn nếu chủ tịch Lâm có thể làm được thì chứng minh cũng được nhiều điều đấy. Các vị hà tất phải sốt ruột như thế chứ?”, Kỷ Văn nghiêm túc nói.
Tô Bắc hừ giọng, không nói gì.
“Cứ để họ làm đi”, bà cụ Tô nói bằng vẻ vô cảm.
“Phương thuốc nhà chúng tôi là do lão tổ truyền lại. Cả Hoa Quốc này chỉ có một bản. Chắc chắn là tập đoàn Dương Hoa đã ăn cắp. Bọn họ không thể nào có phương thuốc thứ hai được. Cứ đợi đi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi”.
Nhà họ Tô gật đầu. Liễu Khiếu Sinh cũng đồng ý.
Khoảng hai tiếng sau, chủ tịch Lâm đổ thuốc ra và đưa tới trước thẩm phán Mục. Hai vị bác sĩ sau khi kiểm ta thuốc không độc hại thì đưa cho thẩm phán Mục uống.
Uống xong, tất cả mọi người đều đứng dậy, rướn cổ nhì thẩm phán Mục. Đợi ông ta có sự thay đổi.
Phía bên nhà họ Tô cũng đứng lên. Mắt họ trố tròn, nhìn người đàn ông. Thế nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ mà người đàn ông vẫn ngồi bất động trên ghế, không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Hai vị bác sĩ cũng kiểm tra sơ qua và lắc đầu với thẩm phán Trương. Cả hiện trường nín lặng.
“Đã thấy chưa? Không hề có tác dụng? Thằng này nó làm bậy đấy, ha ha…”, Tô Bắc bật cười, vui mừng khoa tay múa chân. Cả nhà họ Tô cũng vui mừng không ngớt.
“Yên lặng! Nguyên cáo, nếu còn làm ồn thì chúng tôi có thể coi đó là tội khinh miệt quan tòa đấy”, thẩm phán Trương hét lên.
Nhà họ Tô vội vàng im lặng, nụ cười tắt lịm. Xung quanh thì xuýt xoa.
Chương 143: Kỳ tích (2)
“Chủ tịch Lâm, phương thuốc này tầm bao lâu mới có hiệu quả”, thẩm phán hỏi.
“Một tiếng đồng hồ”.
“Thế nhưng đã qua nửa tiếng rồi mà vẫn không hề thấy bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục. Có phải là có vấn đề không?”, thẩm phán Trương hỏi.
Trong vòng một tiếng đồng hồ có thể khiến một người bị đột quỵ có chuyển biến tích cực thì đúng là…khó hơn lên trời.
“Mong quan tòa cho chúng tôi thêm nửa tiếng nữa’, Kỷ Văn nghiêm túc nói.
Thẩm phán cũng là người kiên nhẫn. Ông ta gật đầu: “Vậy được, vậy cho bị cáo thêm nửa tiếng”.
“Hoang đường, quá hoang đường. Chuyện này chắc chắn sẽ bị cả nước cười vào mặt cho xem. Chuyện này quá hoang đường”, bà cụ Tô cười nói.
Liễu Khiếu Sinh lắc đầu: “Sau ngày hôm nay, e rằng tập đoàn Dương Hoa sẽ xong đời nhỉ”.
Điều này không chỉ là thân bại danh liệt mà còn hơn thế nữa.
Mã Hải không nói gì nhưng vô cùng căng thẳng. Kỷ Văn thì vẫn điềm đạm nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy cơ thể anh ta đang run lên.
“Tinh Vũ à, bà nói xem chủ tịch Lâm có thắng không?”, Tô Quảng căng thẳng hỏi.
“Chắc chắn thắng”, Trương Tinh Vũ nghiêm túc gật đầu, nhìn người đó với vẻ nghiêm túc. Đôi mắt bà ta sáng lấp lánh: “Hơn nữa ông có phát hiện ra không? Người này nhìn rất xứng đôi với Tô Nhu nhà mình đấy”
Tô Nhu đang nhìn chăm chăm chủ tịch Lâm bỗng giật mình, vội vàng nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy?”
“Mẹ nói không đúng sao? Chủ tịch Lâm tuổi trẻ lại giàu có, chắc chắn không hề tầm thường. Hơn nữa con xem, đúng ra cậu ta chẳng phải làm gì, Mã Hải có thể giải quyết được hết, thế nhưng cậu ta lại ra mặt là vì sao? Là vì muốn thể hiện cho con thấy”, Trương Tinh Vũ kích động nói.
“Vì…vì con sao?”, Tô Như sững người.
“Nếu không phải thì con giải thích xem sao cậu ta phải làm nhiều hành động thừa thãi như vậy?”
“Điều này…”, Tô Nhu á khẩu. Thế nhưng nếu đúng là có một người thanh niên đẹp trai, tài giỏi như vậy ra mặt vì mình thì ai mà chẳng thích.
Tuy nhiên Tô Nhu nhanh chóng gạt bỏ đi suy nghĩ đó.
“Mẹ, con đã kết hôn rồi, mẹ đừng nói lin tinh nữa”.
“Kết hôn? Mẹ nói con nghe này con gái. Nếu như chủ tịch Lâm mà thích con thì mẹ mặc kệ lý do, con lập tức phải ly hôn với Lâm Chính. Nếu không thì con sẽ không có người mẹ này”.
“Chuyện này…”, Tô Nhu á khẩu.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua. Mọi người lại nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục thì thấy ông ta vẫn ngồi im trên ghế, không hề có phản ứng gì.
Thẩm phán sắp tuyên án.
“Vẫn không có tác dụng”, không ít người hô lên.
“Thưa thẩm phán, kết quả đã quá rõ ràng. Tập đoàn Dương Hoa lừa người”, Liễu Khiếu Sinh cười nói.
“Ha ha, tôi nói rồi mà. Tập đoàn Hoa Dương là một đám trộm cắp mà thôi. Chính Lâm Chính đã ăn trộm phương thuốc của chúng tôi, sau đó bán cho tập đoàn Hoa Dương. Thuốc mới của tập đoàn này là dựa vào phương thuốc của chúng tôi mà tạo thành”.
“Thưa thẩm phán, mau bắt bọn chúng lại, còn cả nhà Tô Quảng và cả Lâm Chính nữa”.
“Bọn họ có tội. Tất cả họ đều có tội”, Tô Bắc, Tô Trân, Tô Mỹ đều nhao nhao kêu lên.
Bà cụ Tô cũng mỉm cười.
“Thưa thẩm phán, tôi mong lập tức kiểm tra phương thuốc thứ hai của tập đoàn này, đồng thời mời ông nhanh chóng tiến hành các biện pháp cưỡng chế đối với Tô Quảng, Tô Nhu, Trương Tinh Vũ và Lâm Chính. Xem ra bọn họ là những kẻ tội phạm nặng nhất. Tất cả chắc chắn là một cái bẫy cực lớn”, Liễu Khiếu Sinh thở phào, đứng dậy nói.
Ông ta vốn tưởng trận này sẽ thua. Nào ngờ sự xuất hiện của chủ tịch Lâm không nhưng không giúp tập đoàn Dương Hoa chiến thắng mà ngược lại còn làm loạn lớn hơn.
Xem ra, Khang Gia Hào lại có thể nắm quyền chủ động trong tay rồi. Có thể tất cả chỉ là cạm bẫy. Thuốc của bọn họ đích thị là làm theo phương thuốc của nhà họ Tô.
Cả hiện trường sôi lên sùng sục. Thẩm phán Trương không ngừng gõ búa.
Hai vợ chồng Tô Quảng tái mặt. Mã Hải cũng ngây người. Kỷ Văn cũng không biết phải làm sao. Dù sao thì anh ta cũng còn quá trẻ, thật không biết giờ phải làm gì.
Lúc này chủ tịch Lâm đang đội mũ bèn lên tiếng.
“Thẩm phán Mục, ông thử đứng dậy xem”, một câu nói đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im phăng phắc .
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào thẩm phán Mục.
“Tôi…tôi đã liệt nửa người rồi, giờ đứng dậy có chút khó khăn…”, thẩm phán Mục đáp lại bằng giọng khàn khàn.
“Ông cử thử xem”, chủ tịch Lâm nói một lần nữa.
Thẩm phán Mục do dự nhưng sau đó chống tay cuống, run rẩy đứng dậy. Chủ tịch Lâm đi tới vài bước, đỡ tay thẩm phán Mục, sau đó anh buông tay ra.
Hai chân thẩm phán Mục chạm đất, hai tay không hề có điểm tựa. Và ông ta đứng vững vàng.
“Cái gì?”, đám đông há mồm trợn mắt. Thẩm phán Mục cũng sững sờ.
“Ông thử đi vài bước xem”, chủ tịch Lâm lại nói.
“Được…được”, thẩm phán Mục rưng rưng nước mắt, run rẩy bước về phía trước.
Sau hai bước là ba…rồi bốn bước.
Lúc này, cả hiện trường chết lặng.
Chương 144: Chấn động Giang Thành (1)
Thẩm phán Mục đi được bốn bước đã có chút thở dốc, Lâm Chính vội vàng đỡ ông ta lên xe lăn nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hai bác sĩ lập tức kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông ta, một lát sau, cả hai đều biến sắc.
"Tình hình sao rồi?", thẩm phán Trương vội vàng hỏi.
"Được rồi, được rồi, mạch máu não của ông ấy đã được cải thiện rất nhiều, so với trước đó đúng là một trời một vực, kỳ tích! Đây là kỳ tích!", một bác sĩ kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói.
Ai nấy kêu lên kinh ngạc.
"Sao lại như vậy được?", bà cụ Tô run lẩy bẩy.
"Không thể nào... không thể nào... Sao lại như vậy được? Sao cậu ta có thể chữa khỏi được thật chứ?".
Tô Bắc muốn điên lên.
Mấy người Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Cối cũng há hốc miệng.
Liễu Khiếu Sinh run lên bần bật, đôi mắt thất thần.
"Phương thuốc này của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi là phương thuốc hoàn toàn mới do chúng tôi nghiên cứu ra, có hiệu quả tốt hơn, nhanh hơn, ổn định hơn so với phương thuốc trước đây, thành phần của phương thuốc cũng khác nhau hoàn toàn. Nếu nhà họ Tô kiện tập đoàn Dương Hoa chúng tôi ăn cắp phương thuốc của bọn họ, thì bọn họ giải thích thế nào về chuyện này?", Chủ tịch Lâm bình thản nói.
Người nhà họ Tô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không ai thốt nên lời.
"Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh", Kỷ Văn mỉm cười, sau đó nói với thẩm phán Trương: "Kính thưa quý tòa, tôi nghĩ mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị là vu cáo! Hy vọng quý tòa có thể đưa ra phán quyết công bằng và hợp lý cho thân chủ của tôi".
Thẩm phán Trương trịnh trọng gật đầu, quay lại vị trí.
Người nhà họ Tô nghe thấy những lời Kỷ Văn nói đều mềm nhũn người trên ghế, ai nấy đờ đẫn.
Liễu Khiếu Sinh cũng vậy.
Khang Gia Hào nhắm hai mắt lại.
"Xong rồi, xong thật rồi, xong thật rồi... Nhà họ Tô xong đời rồi...", bà cụ Tô đờ đẫn nói, cả người run rẩy.
Trương Tinh Vũ vui mừng phát cuồng, Tô Nhu cũng không khỏi mừng phát khóc.
Phán quyết nhanh chóng được đưa ra, tập đoàn Liễu Thị và nhà họ Tô vu cáo, bọn họ không những phải bồi thường, mà còn phải công khai xin lỗi tập đoàn Dương Hoa trước mặt mọi người.
Sau khi biết kết quả, cả Giang Thành chấn động.
Chuyện tập đoàn Dương Hoa sở hữu hai phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não cũng lần nữa gây chấn động tỉnh Giang Nam, cả Hoa Quốc và thậm chí là thế giới.
Các tổ chức y học trên khắp thế giới đều bùng nổ.
Sau khi biết tin, vô số chuyên gia y học lập tức đặt vé máy bay đến Giang Thành.
Tên tuổi của tập đoàn Dương Hoa vang khắp cả nước.
Giang Thành trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng náo nhiệt hơn cả Giang Thành là mạng internet.
Sau vụ kiện, Chủ tịch Lâm liền lặng lẽ rời đi.
Nhưng không biết là ai đã lén quay lại cảnh Chủ tịch Lâm điều chế thuốc, rồi đăng lên mạng.
Nhất thời, tư thái của Chủ tịch tập đoàn Dương Hoa vang dội cả cõi mạng.
Rất nhiều người được mục kích tư thái của Chủ tịch Lâm.
Bộ vest vừa người, dưới chiếc mũ dạ là nửa khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không tỳ vết. Tuy chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhưng vẫn đủ hạ gục vô số nam minh tinh nổi tiếng.
Rất nhiều cư dân mạng nữ, thậm chí là cư dân mạng nam đều bị nửa khuôn mặt này làm cho si mê.
Nhất là khi mời thẩm phán Mục đứng dậy, nụ cười nửa miệng như có như không của Chủ tịch Lâm lại càng khiến các chị em phải hú hét.
Không biết bao nhiêu người tìm kiếm tất cả mọi tư liệu liên quan đến Chủ tịch Lâm.
Trên mạng lập tức thành lập hội hậu viện tổng tài bá đạo lấy Chủ tịch Lâm làm thần tượng, còn có Facebook và cộng đồng người hâm mộ bắt đầu lan truyền.
Dù Chủ tịch Lâm cũng chính là Lâm Chính không hề biết những chuyện này.
Sau khi giúp Mã Hải giải quyết rắc rối này, anh liền thay quần áo, bỏ mũ dạ, rồi dùng châm bạc đâm mấy cái trên người.
Khuôn mặt anh lập tức xuất hiện những thay đổi vi diệu, làn da không trơn láng như trước nữa, màu môi cũng trở nên hơi thâm. Tuy tổng thể ngũ quan không thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn có sự khác biệt so với trước đó.
Anh rút châm bạc ra, thầm thở dài.
Để không gây sự chú ý của phía Yên Kinh, anh cũng coi như hao tâm tổn sức.
Vụ kiện kết thúc, đương nhiên các phóng viên ở cửa không thể để Mã Hải và Liễu Khiếu Sinh cứ thế rời đi được.
Người nhà họ Tô không còn mặt mũi ở lại đây, vội đỡ bà cụ Tô đã hồn bay phách lạc về nhà.
Nhưng bà cụ Tô vừa lên xe lại ngất xỉu vì tâm trạng kích động. Người nhà họ Tô sợ hãi biến sắc, Tô Cối vội vàng đưa bà ta đến bệnh viện.
Chương 145: Chấn động Giang Thành (2)
Cả nhà Trương Tinh Vũ cũng bị phóng viên vây lấy.
Nhưng không hỏi bọn họ về chuyện kiện cáo, mà lại hỏi về Chủ tịch Lâm.
Xem ra ngay cả phóng viên cũng nghĩ Chủ tịch Lâm bất ngờ xuất hiện là vì Tô Nhu.
Trương Tinh Vũ lợi dụng chuyện này, lập tức mượn gió thổi lửa, khoe khoang thực ra Tô Nhu và Chủ tịch Lâm là chỗ quen biết, đồng thời hai người cũng có ý với nhau, Tô Nhu sắp ly hôn với Lâm Chính.
Tô Nhu vội vàng giải thích, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Thế là tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết mục tiêu của Chủ tịch Lâm chính là người đẹp nổi tiếng Giang Thành - Tô Nhu.
Còn Lâm Chính bỗng nhiên lại mọc thêm cặp sừng.
Hơn nữa cặp sừng này do chính anh đội cho anh...
Lâm Chính quay lại.
"Anh không sao chứ?", Tô Nhu vội bước tới hỏi.
"Chỉ hơi đau bụng thôi, đến bệnh viện uống chút thuốc là khỏi rồi", Lâm Chính mỉm cười.
"Về thôi", Trương Tinh Vũ mặt không cảm xúc liếc nhìn Lâm Chính một cái, sau đó vẫy hai chiếc taxi.
Cả nhà lên xe về.
Hôm nay tâm trạng Tô Nhu rất tốt, định đích thân xuống bếp đãi cả nhà một bữa.
Nhưng cả nhà vừa xuống xe, đang định đi về chung cư, thì một chiếc Maserati màu trắng bỗng lao tới, đỗ ngang cổng chung cư, chặn đường đi của bọn họ.
Mấy người giật nảy mình.
"Lái xe cái kiểu gì vậy?", Tô Quảng nhíu mày kêu lên.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc đồ LV bước xuống. Bà ta trang điểm đậm, đi giày cao gót, đeo kính râm, dáng vẻ vênh váo hung hăng.
Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Trương Tinh Vũ trắng bệch.
"Bác?".
Dường như Tô Nhu cũng quen người phụ nữ này, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Anh ở rể nhà họ Tô ba năm, nhưng chưa từng gặp người bác này.
Sắc mặt Tô Quảng khó coi: "A Phượng, chị... sao chị lại đến đây?".
"Sao nào? Tôi không được đến à?".
Người phụ nữ tên A Phượng tháo kính râm, liếc xéo Trương Tinh Vũ đang run bần bật trước mặt, bình thản nói: "Tôi đã nghe kể mọi chuyện rồi, đưa đây đi".
Bà ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ lập tức run lên: "Đưa... đưa cái gì?".
"Vẫn sống chết không chịu thừa nhận sao?", A Phượng cười khẩy nói: "Đương nhiên là chiếc vòng rồi".
"A Phượng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chiếc vòng đó quả thực không phải tôi lấy, tại sao chị vẫn không tin tôi?", Trương Tinh Vũ muốn khóc mà không có nước mắt.
"Cô vẫn lừa tôi à?", vẻ mặt người phụ nữ bỗng trở nên dữ tợn, tiến tới mấy bước gầm lên: "Cô vốn dĩ là ngựa quen đường cũ! Lần này cũng là cô lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô bán cho tập đoàn Dương Hoa chứ gì? Cô thích lấy trộm như vậy, đương nhiên chiếc vòng kia cũng là do cô lấy trộm rồi! Cô mau đưa đây! Nhanh!".
"A Phượng, tôi không lấy! Tôi thực sự không lấy!".
"Bác! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao mẹ cháu lại lấy trộm được chứ? Phương thuốc của nhà họ Tô tòa đã có phán quyết, mẹ cháu vô tội, chắc chắn bác đã hiểu lầm mẹ cháu rồi", Tô Nhu đứng ra nói.
"Con ranh này, ở đây không có chuyện của mày, cút sang một bên".
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Tô Nhu, sau đó nhe nanh múa vuốt lao về phía Trương Tinh Vũ: "Cô đưa chiếc vòng cho tôi!".
"A!".
Trương Tinh Vũ sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Tô Quảng.
"A Phượng, chị đừng làm bừa, ở đây có bao nhiêu người nhìn kìa", Tô Quảng vội khuyên.
"Cút đi", người phụ nữ tát cho Tô Quảng một cái.
Tô Quảng sửng sốt, vội giơ tay lên đỡ.
"Ái chà, chú còn dám đỡ? Được lắm! Được lắm!", người phụ nữ tức đến nỗi khuôn mặt méo mó, vồ tới như bị điên, rõ ràng là muốn đánh nhau với Tô Quảng.
Tô Quảng tính tình thật thà, còn chưa bao giờ đánh nhau với đàn ông, sao có thể đánh với phụ nữ chứ? Ông ta vội vàng kéo A Phượng lại, nhưng đỡ không nổi, bị móng tay của bà ta cào xước mấy vết rướm máu trên người.
Xung quanh có không ít người chỉ trỏ, vây lại xem.
"Lâm Chính, mau giúp em với, đừng để bọn họ đánh nhau nữa", Tô Nhu sốt ruột nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, đang định tiến lên.
Nhưng đúng lúc này...
Két!
Tiếng phanh gấp vang lên.
Sau đó một chiếc xe con Bentley dừng ở cổng khu phố, mấy người đàn ông mặc vest xuống xe, đi thẳng về phía này, cưỡng ép tách Tô Quảng và A Phượng ra.
"Anh họ?".
Tô Nhu nhìn thấy người đàn ông cuối cùng xuống xe, hơi biến sắc.
"Mẹ, sao mẹ lại ra tay với loại người thấp hèn này? Nếu đồn ra ngoài, chẳng phải là mất hết thể diện sao?", người đàn ông kia phớt lờ Tô Nhu, bình thản nói.