Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3056: Đại trận cấm địa

Khởi động một cấm địa mà cần phải có người dân thôn chứng kiến sao?

Lâm Chính chau mày, bước tới. Cả hiện trường im lặng. Vô số cặp mắt đồ dồn về phía anh.

Mặc dù bọn họ không nói gì nhưng nhìn ánh mắt và biểu cảm của họ trông vô cùng phức tạp. Có người cười khẩy, có người tiếc nuối, có người dửng dưng.

“Người anh em. Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”, trưởng thôn nhìn Lâm Chính và hỏi.

“Tôi chuẩn bị xong rồi”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy tốt, bắt đầu mở cấm thuật”, trưởng thôn phất tay.

Vài người của tộc Ẩn Ma lập tức bước tới cửa lớn của cấm địa, lấy chìa khóa ra cắm vào ổ khóa và vặn mở. Âm thanh nặng nề vang lên. Cửa lớn từ từ mở ra. Một luồng khói trắng lập tức từ trong phóng tới

Đây là sát khí sao? Lâm Chính chau mày. Thế nhưng sát khí rất dày, khiến anh không thể nhìn rõ thứ gì.

“Trưởng thôn”, lúc này Tần Linh vội vàng bước tới quỳ phụp xuống.

“Cháu làm gì vậy?", trưởng thôn chau mày.

“Xin trưởng thôn hãy dùng cách khác giải độc cho anh Lâm. Xin trưởng thôn”, Tần Linh đau khổ gào thét và khấu đầu.

Đám đông ngước nhìn. Sắc mặt của trưởng thôn trông vô cùng khó coi.

“Xin trưởng thôn hãy dùng cách khác để giải độc”, lúc này Tần Trác cũng bước ra chắp tay nói.

“Xin trưởng thôn”, đám người Ma Bình cũng vội lên tiếng.

Rõ ràng mọi người biết cách này không thể sử dụng. Để giữ được tính mạng cho Lâm Chính thì bọn họ chỉ còn cách cầu xin. Thế nhưng chỉ dựa vào họ thì rõ ràng không thể lay chuyển được trưởng thôn.

“Muốn giải độc thì chỉ có cách này. Mọi người muốn tôi đổi cách nào?”, trưởng thôn nói.

“Cấm pháp của Ẩn Ma không giải được độc sao?”, Tần Trác hoi.

“Cấm pháp của Ẩn Ma có thể nhưng sẽ dùng hết ba miếng Cốt Ngọc Tinh. Tần Trác, thôn Ẩn Ma chỉ còn năm miếng thôi. Vì cứu cậu ta mất mất ba miêng, nếu lần sau người của Thiên Ma Đạo tới làm loạn, không có Cốt Ngọc Tinh thì chúng ta lấy gì ra để đối kháng?”, trưởng thôn hừ giọng

Dứt lời đám đông tái mặt. Tần Trác cũng hoang mang.

“Không thể tiêu tốn Cốt Ngọc Tinh để cứu người này", có người lập tức đứng ra: “Cốt Ngọc Tinh do thi cốt của tổ tiên kết tinh, là vật hộ thân của tộc Ẩn Ma do tổ tiên để lại. Nếu như vì một người ngoài mà tiêu hao hết chúng thì tộc Ẩn Ma sẽ rơi vào nguy hiểm. Vậy thì chúng ta sao xứng với món quà tặng của tổ tiên chứ?”

“Đúng vậy, vì một người mà cả tộc Ẩn Ma phải gặp nguy hiểm sao? Tôi không đồng ý”.

“Tần Trác, người này cứu con gái ông, ông nợ người ta, cầu xin cho cậu ta, đó là điều tôi có thể hiểu. Nhưng chúng tôi thì không nợ cậu ta thứ gì cả. Vì vậy chuyện này ông đừng khuyên nữa. Dù là trưởng thôn có đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ không đồng ý đâu”.

“Đúng vậy, tuyệt đối không đồng ý”.

“Hoặc là dùng pháp trận, hoặc là chết, tuyệt đối không có cách thứ ba”.

Rất nhiều người của tộc Ẩn Ma lên tiếng. Thái độ của họ rất quả quyết.

Hai bố con Tần Trác tái mặt, á khẩu. Ma Bình cũng không dám lên tiếng. Lâm Chính thấy vậy chỉ lắc đầu: "Tần Linh, ông Tần, ý tốt của mọi người tôi nhận. Còn về chuyện này thì mọi người cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Dùng trận pháp thì dùng thôi, ít nhất còn có thể chữa trị được, dù chỉ có một chút hi vọng”.

“Anh Lâm”, Tần Linh rơi nước mắt.

“Là do tôi bất tài, không thể giúp được cậu”, Tần Trác thở dài.

“Không liên quan gì tới ông cả, đừng tự trách mình nữa", Lâm Chính cười thản nhiên, sau đó quay qua: “Trưởng thôn, chúng ta vào trong thôi.

“Được”, trưởng thôn gật đầu, dẫn theo vào người vào trong.

Cộng thêm Lâm Chính, tất cả có bảy người. Họ vừa bước vào cấm địa thì cánh cửa đóng lại. Những người khác ở bên ngoài đợi

Cấm địa không lớn lắm, giống như là khu nghĩa trang vậy. Ở đây chủ yếu là mộ, có tới hàng trăm ngôi. Sát khí dày đặc phát ra từ những ngôi mộ này.

Chắc chắn trong mộ là xác của các đại ma, nếu không sát khí đã không mạnh đến như thế.

Lâm Chính suy nghĩ. Anh nhìn một lúc nhưng không thấy đại trận đâu.

“Trưởng thôn, đại trận ở đâu?”.

“Không phải ở dưới chân cậu sao?”, trưởng thôn nói.

“Dưới chân”, Lâm Chính giật mình,nhìn xuống.

Anh thấy dưới chân trống không, không có gì cả. Đột nhiên anh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nhìn bốn phía và rồi nhìn dưới chân mình…

“Cả cấm địa này…chính là đại trận sao?”
Chương 3057: Thăng hoa?

Hóa ra từng ngồi mộ ở đây đều là một điểm trận pháp. Chúng không hề được sắp đặt linh tinh mà đều được thiế kế để tạo thành trận pháp Ẩn Ma. Dùng từng ngôi mộ để tạo thành một trận pháp cực lớn.

Khoảnh khắc Lâm Chính bước vào ngôi mộ thì tức là anh đã bước vào trận pháp rồi. Sức mạnh này, thật quá khủng khiếp

“Người anh em, nếu bây giờ cậu muốn thoái lui thì vẫn có thể giữ được tính mạng. Nếu không, một khi đại trận được khởi động để trị thương cho cậu thì chúng tôi sẽ không thể đảm bảo thêm được điều gì nữa”, trưởng thôn điềm đạm nói.

“Tới đi”, Lâm Chính nhắm mắt, nín thở.

Giờ không còn đường lui nữa rồi. Nếu như anh mạnh thì đã không phải mạo hiểm mà sẽ ép trưởng thôn giải độc cho mình. Giờ ma độc đã xâm lấn vào cơ thể, trạng thái của anh mỗi lúc một tệ. Nếu dùng thủ đoạn cưỡng chế thì chưa chắc anh đã có thể đối phó được với đám cao thủ của thôn Ẩn Ma. Lúc này đành phải thử đặt cược thôi.

“Vậy thì tốt. Chúng tôi chuẩn bị, cậu cũng có thể chuẩn bị”, trưởng thôn vừa nói vừa gật đầu với năm người còn lại.

Năm người lấy dụng cụ ra đặt vào các vị trí. Năm người này giống như trưởng thôn họ đều tóc bạc, râu bạc, bộ dạng trông già cả nhưng khí tức thì vô cùng khủng khiếp.

Bọn họ chia ra làm sáu hướng , vẽ hình hoa văn trên mặt đất. Xem giống như hình vẽ của đạo sĩ vậy.

Thế nhưng dụng cụ mà họ sử dụng đều là những vật tập trung rất nhiều năng lượng và không hề tầm thường. Sau khi họ sắp xếp xong thì năng lượng phóng ra cũng vô cùng đáng sợ.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, ngồi dưới đất, đặt những cái lọ chuẩn bị ra trước mặt, lấy ra Hồng Mông Long Châm và bắt đầu ghim lên cơ thể mình.

Sau khi ghim xong anh lại lấy ra mười mấy cây châm nữa và ghim tiếp. Phía bên trưởng thôn vẫn đang vẽ phù hiệu bèn liếc nhìn anh.

Lâm Chính nhanh chóng ghim hết châm lên người. Chỉ một lúc sau, trên người anh đã có hàng trăm cây châm.

Thế nhưng anh vẫn chưa dừng lại, chỉ tiếp tục ghim tiếp. Lúc này đã có tới hàng nghìn cây.

Anh đang làm gì vậy? Lẽ nào anh định dựa vào thứ này để căn cản đại trận xâm nhập sao?

Hừ, người này thực sự cho rằng đại trận của tộc Ẩn Ma đơn giản đến như vậy à? Trưởng thôn chau mày, thầm hừ giọng và lại tất bật với công việc của mình. Nửa tiếng sau đám đông đã chuẩn bị xong.

Họ nhìn thì thấy kinh ngạc. Lâm Chính với châm bạc ghim đầy người bỗng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nước da cũng đỏ rực giống như đang có một nguồn sức mạnh chảy cuồn cuộn trong cơ thể của anh vậy.

“Gã này...đang làm gì vây?”, có người thận trọng hỏi.

“Không biết nữa, tôi biết một chút về y thuật, có lẽ người này định sử dụng châm thuật...”, người kia đáp lại.

“Châm thuật sao? Anh ta có thể chịu đựng được sức mạnh do số châm này phóng ra hay sao? Đúng là chán sống.

“Nếu đại trận được khởi động, sức mạnh rót vào cơ thể anh ta thì chẳng phải anh ta sẽ chết vì bị nổ tung?”

“Có khả năng”, đám đông thảo luận.

Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng lại. Anh lại tiếp tục mở ra từng chiếc lọ, dốc đan dược vào miệng mình.

Cứ thế thuốc đổ vào miệng anh như những viên kẹo nhỏ. Chưa tới một phút mà Lâm Chính đã nuốt được cả trăm viên thuốc.

Khó khăn lắm thuốc mới trôi xuống cổ. Khí tức của Lâm Chính trở nên vô cùng hỗn loạn, anh chảy mồ hôi liên tục, da lúc trắng lúc đỏ trông vô cùng kỳ lạ.

“Người anh em, cậu vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính chau mày.

“Không sao...Bắt đầu thôi”, Lâm Chính nói.

Trưởng thôn không nói gì, chỉ ra hiệu với người bên cạnh. Đám đông hiểu ý lập tức đi về các vị trí của mình. Sau người ở sáu vị trí, họ ngồi khoanh chân.

“Tôi bắt đầu đây. Cậu chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi”

“Vậy được. Khai trận đi”, trưởng thôn hét lớn.

“Khai trận”, năm người kia đồng loạt hét lên và cắn đầu ngón tay để cho máu nhỏ xuống phù hiệu trước mặt.

Trong khoảng khác cả cấm địa phát sáng. Tất cả các trận ấn đều phát ra màu máu đỏ.

Sát khí của cấm địa bùng lên, giống như có đại ma đang gào thét. Lâm Chính trợn ngược mắt. Anh chỉ cảm thấy dưới chân mình xuất hiện một vòng tròn màu đỏ. Giống như mắt của đại ma.

Sau khi vòng tròn này xuất hiện thì mùi máu tanh xộc lên như muốn nuốt gọn lấy anh, đồng thời sát khí xung quanh cũng như nhận được lệnh lập tức bay về phía anh.

“Người anh em, bắt đầu giải độc. Cậu cẩn thận”, trưởng thôn gầm lên.

Rầm. Sát khí bao trọn lấy người Lâm Chính.

“Á”, tiếng gào thé như xé rách linh hồn vang vọng trong không gian. Lâm Chính run rẩy. Thế nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.

Rắc.

Rắc.

Sát khí bốn bề lập tức vang lên âm thanh quỷ dị. Ngay sau đó màu sắc của sát khí chuyển thành màu trắng giống như đầu lâu xương cốt, cả cấm địa bị sát khí trấn áp. Lâm Chính nín thở.

“Sát khí thăng hoa sao?”

“Đúng, sức mạnh cũng thăng hoa với tốc độ gấp 10 lần. Người anh em, đây mà là lúc thật sự bắt đầu. Nó có thể giải độc cho cậu và cũng có thể lấy mạng của cậu. Cậu đánh được thì cậu hồi sinh, không đánh được thì 20 năm sau hồi sinh.

Trưởng thôn thản nhiên nói.

Vụt...Sát khí sau khi thăng hoa lại bao lấy Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính không khác gì một hạt cát.
Chương 3058: Biến trận

Vụt vụt! Sát khí lao tới, sát khí phát ra ra âm thanh kinh người.

Cơ thể Lâm Chính rung lắc, sát khí tấn công anh đang biến hình. Anh bặm môi, gầm lên.

Đúng lúc này thì mọi chuyện mới bắt đầu. Sát khí rót vào cơ thể anh, va đập trong cơ thể anh một các vô cùng ác liệt.

Mạ độc trong cơ thể anh thấy ma khí giống như là tội phạm gặp cảnh sát bèn điên cuồng bỏ chạy, không dám tiếp xúc.

Ma độc dù sao cũng là một loại độc. Còn sát khí là kết hợp sức mạnh của đại ma cái thế, cấp bậc đương nhiên không cần phải bàn. Nếu muốn xử lý đám ma độc này thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng vấn đề lúc này là ma độc biến mất thì sát khí xử lý thế nào? Sức phá hủy mà chúng gây ra cho cơ thể là điều không tránh khỏi.

Theo như trưởng thôn nói sát khí không thể ở lâu trong cơ thể. Nếu như Lâm Chính có thể cầm cự được để cho sát khí biến mất mà anh vẫn không chết thì coi như thành công. Còn nếu không cầm cự được thì sẽ bị chết.

Thế nên điều cần làm lúc này là gắng gượng. Cầm cự...

Tuy nhiên, sát khí ở xung quanh vẫn đang điên cuồng rót vào cơ thể của Lâm Chính. Đám ma độc chỉ vài phút là biến mất còn sát khí thì vẫn không ngừng rót vào.

Cứ như nút nguồn đã được mở thì không thể đóng lại được nữa. Lâm Chính đau đớn thét gào, điên cuồng run rẩy. Hàng nghìn cây châm trên cơ thể anh cũng rung lên. Sức mạnh bạo phát để chống lại sát khí Thế nhưng như vậy vẫn không đủ.

Lâm Chính đưa tay ra run rẩy chộp lấy đống châm bạc không ngừng ghim vào cơ thể mình. Anh lại cố gắng chộp lấy đan dược và nhét vào miệng.

Một châm rồi lại một châm. Dựa vào số châm bạc và đan dược anh cố gắng cầm cự.

“Thật không thể tin được”.

Trưởng thôn trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Nếu là người khác thì đã sớm bị nổ tung từ lâu rồi. Thế mà người này vẫn không hề hấn gì. Thật lợi hại”.

“Đúng vậy, dù là tôi thì chắc chắn cũng bị nát bấy nhầy rồi. Người này thật phi phàm”.

Một người đàn ông ở bên cạnh lên tiếng.

“Trưởng thôn, tôi thấy ma độc trong cơ thể cậu ta cũng hết rồi, chúng ta dừng trận pháp lại thôi”, một bà cụ tiếp lời.

“Được”, trưởng thôn gật đầu, những người khác cũng rút khỏi vị trí của mình.

Bọn họ vận khí để phá đi những phù hiệu khi nãy tạo ra. Phù hiệu bị phá, trận pháp cũng sẽ dừng lại. Sát khí cũng sẽ không còn rót vào cơ thể Lâm Chính nữa. Lúc này Lâm Chính chỉ cần cầm cự cho sát khí bên trong cơ thể biến mất là được.

“Tiếp theo phải nhờ cả vào tạo hóa rồi”, trưởng thôn lầm bầm.

Ông ta chỉ tay xuống đất và hét lớn. Thế nhưng phù hiệu dưới đất không hề bị phá bỏ.

“Hả?”, trưởng thôn giật mình, lập tức thử lại lần nữa.

Vụt. Âm thanh kỳ lạ vang lên. Số phù hiệu vẫn còn nguyên vẹn.

“Chuyện gì vậy?”, trưởng thôn vội vàng kêu lên. Dù ông ta có làm thế nào thì vẫn không thế phá hủy số lục phù kia.

"Trưởng thôn, không thể dừng trận pháp lại được".

Chuyện gì vậy? Lúc này cả năm người đều kêu lên kinh hãi. Trưởng thôn co đồng tử, ngẩng đàu: “Hỏng rồi, trận pháp thay đổi rồi”.
Chương 3059: May mắn hay xui xẻo

“Cái gì? Trận biến?”

“Sao có thể như vậy được? Xác suất này chỉ có một phần mười nghìn!”

“Trưởng thôn, ông… ông chắc chắn đang đùa đúng không!”

Năm người kia mặt trắng bệch, hỏi bằng giọng run rẩy.

“Tôi cũng mong là mình đang đùa. Nhưng với hiện tượng trước mắt thì ngoài trận biến ra, gần như không có khả năng nào khác”, trưởng thôn khàn giọng đáp.

“Hả?”

“Vậy… vậy phải làm sao đây?”

Ai nấy đều hoang mang.

“Đừng vội, trước mắt phải ổn định trận pháp. Trận biến cũng có thời gian cụ thể, chúng ta ở đây chờ là được rồi, ai nấy giữ chắc trận nhãn của mình, không tuỳ tiện di chuyển là sẽ không có chuyện gì”, trưởng thôn ra lệnh.

“Vậy… người này phải làm sao?”

Có người chỉ vào Lâm Chính hỏi?”

“Cậu ta?”

Trưởng thôn ánh mắt ngưng đọng, trầm mặc một lát nói: "Chỉ có thể xem khí vận của cậu ta đến đâu!"

"Chưa từng có người có thể chịu đựng được trận biến... như vậy cậu ta không phải chết chắc sao?" bà lão sững sờ nói.

“Đến lúc này, tôi không còn cách nào khác, đành phải phó mặc cho số phận”, trưởng thôn lắc đầu.

Mọi người im lặng, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đồng cảm.

Tại thời điểm này, tất cả mọi thứ chỉ có thể phụ thuộc vào vận may của Lâm Chính.

Bùm!

Lúc này, trong tà khí đang bốc lên ngùn ngụt kia có một tiếng sấm nồ rền vang!

Sau đó, một tia sét đen đánh mạnh vào Lâm Chính.

Bùm! !

Tia sét đánh mạnh vào lưng Lâm Chính và phát nổ ngay tại chỗ.

Lâm Chính cả người lảo đảo tiến lên mấy bước, lưng đã bầm tím.

Nhưng anh cũng không chịu thua, vẻ mặt dữ tợn chộp lấy cây kim bạc trên mặt đất.

Phiu! Phiu! Phiu! Phiu....

Cây kim bạc xuyên qua cơ thể anh, sinh khí mạnh mẽ lại dâng lên.

Những vết sẹo đẫm máu trên lưng anh đã được chữa lành ngay lập tức.

Vù vù vù...

Từ trong làn tà khí nồng đặc, một lưỡi kiếm khí khác bắn ra, cắt mạnh vào tứ chi của anh.

Ngay lập tức, tay và chân của Lâm Chính đầy vết cứa, một số vết sâu đến mức lộ cả xương.

Nhưng anh vẫn không ngã xuống, tiếp tục nuốt đan dược, lợi dụng sức mạnh của đan dược, mạnh mẽ chữa lành vết thương.

Trưởng thôn và những người khác đã rất ngạc nhiên.

"Người này y thuật khả năng không đơn giản như chúng ta tưởng!", bà lão kinh ngạc nói.

"Có thể cứu được Việt Thái Thanh, y thuật của người này quả thực là thần kỳ. Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, dù sao sức mạnh chính của trận biến còn chưa phát ra”, trưởng thôn trầm giọng nói.

Mọi người im lặng gật đầu và nhìn lên.

Sau khi lưỡi kiếm khí đi qua, một loạt ma hoả bay ra, điên cuồng gào thét bên cạnh Lâm Chính.

Cơ thể anh lập tức bị cháy đen sém, cảm giác bỏng rát dữ dội khiến anh không ngừng la hét trong đau đớn.

Nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục dùng châm bạc chữa lành thân thể, thậm chí còn dùng năng lượng để chống lại ma hỏa.

Mọi người đều bị sốc trước sự kiên cường của Lâm Chính.

Họ cảm thấy đáng tiếc và bất lực.

Rốt cuộc, phương pháp này không đủ để chống lại sức mạnh của trận biến.

“Chàng trai! Cố lên!”

"Đừng bỏ cuộc, cố lên!"

Những người khác cảm động trước sự kiên trì của Lâm Chính và âm thầm cổ vũ cho anh.

Lâm Chính gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ như máu, mạnh mẽ kêu gọi cơ thể võ thần, đồng thời điên cuồng tăng tốc độ hồi phục của cơ thể.

Dần dần, ma hoả xung quanh tiêu tan.

Anh dần dần đã vượt qua nó.

Nhưng sức mạnh của trận biến không dừng lại ở đó.

Bùm! !

Từ trong tà khí nồng đậm xung quanh, có một âm thanh chói tai khác.

Sau đó, một làn sóng năng lượng vô song tràn ra mọi hướng...

Sáu người đồng loạt run lên.

"Đây là?"

Trưởng thôn đột nhiên đứng dậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Không thể sai!"

Bà lão ngơ ngác nhìn nơi phát ra âm thanh, cười khổ nói: "Cậu thanh niên này là may mắn hay xui xẻo đây?"

“Lần này, cậu ấy chết chắc rồi!”, trưởng thôn hoàn hồn, hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Chương 3060: Quái vật kì dị

Sáu người đều rất sốc.

Lâm Chính tựa hồ cũng ý thức được sự không bình thường, anh ngước mắt lên, khó nhọc nhìn về phía phát ra âm thanh phát ra.

Bùm!

Lại một âm thanh cực kỳ não nề nữa truyền đến.

Ngay sau đó, một cỗ năng lượng hình cầu từ trong tà khí cường hãn chậm rãi hiện ra.

"Đây là cái gì?"

Lâm Chính thở gấp.

Tuy nhiên, giây tiếp theo.

Ọc ọc ọc ọc...

Quả cầu năng lượng đó giống như nước sôi, không ngừng biến dạng và vặn vẹo, và cuối cùng biến thành hình người.

Lâm Chính đồng tử mở to, không thể tin được vào thứ mình vừa thấy

Kỳ cục quá! Đây là người? Hay là quái vật?

Lâm Chính không rõ.

Nhưng anh biết một điều!

Thứ này cực kỳ nguy hiểm!

"Gầm!!"

Đột nhiên, con quái vật hình người gầm lên một tiếng, sau đó cả người giống như một khối chất lỏng, lao thẳng về phía Lâm Chính.

Khi nó tới gần, thân thể nó đột nhiên biến hóa, trên người mọc ra tua tủa gai nhọn, hung hăng đâm vào những vị trí trọng yếu trên người Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng di chuyển.

Nhưng đứng ở trung tâm trận pháp, bản thân anh phải chịu áp lực kinh khủng của trận pháp, tương đương với mười nghìn tấn nên chuyển dù chỉ một bước cũng vô cùng khó khăn, muốn né cũng khó như lên trời.

Không thể trốn thoát!

Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể dùng khí lực bao trùm toàn thân. Anh gắng hết sức duy trì thân thể của võ thần, cố gắng chống đỡ trước con quái vật đáng sợ đang tấn công này.

Bùm! Bùm! Bùm! bùm...

Con quái vật lao đến, và tất cả những nơi nó chạm vào trên người Lâm Chính đều phát nổ dữ dội.

Sức mạnh hủy diệt đáng sợ điên cuồng rung chuyển cơ thể Lâm Chính, định xé nát anh.

Nhưng anh vẫn đứng vững, không cho phép mình suy sụp và chống cự bằng tất cả sức lực của mình.

Dưới áp lực của tà khí, Lâm Chính bất động không khác gì một mục tiêu sống.

Anh chỉ có thể kháng cự.

Tuy nhiên, cuộc tấn công của con quái vật kỳ lạ này vẫn không dừng lại.

Một đòn không giết được Lâm Chính, cơ thể nó lại biến đổi, vươn ra vô số xúc tu như móng vuốt, hung hăng quất vào Lâm Chính.

Lâm Chính gầm gừ, lại lấy kim đâm vào người mình.

Hàng ngàn chiếc kim bạc lắc lư điên cuồng cùng với cơ thể anh.

Nhưng bất kể chịu va chạm và oanh tạc như thế nào, những chiếc kim bạc này cũng không hề rơi ra, chúng vẫn đang cung cấp cho Lâm Chính nguồn năng lượng và sức mạnh đáng sợ.

Gầm! !

Cuối cùng, con quái vật dường như không còn kiên nhẫn nữa, sau một tiếng gầm, toàn bộ cơ thể nó hoàn toàn hóa lỏng, bao lấy Lâm Chính và cố gắng nuốt chửng anh.

Sau đó.

Bùm! Bùm! Bùm! bùm...

Những tiếng nổ dữ dội phát ra từ bên trong khối chất lỏng.

Sáu người xung quanh đều mở to hai mắt nhìn, đồng loạt há hốc miệng, trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Những luồng sóng hủy diệt đáng sợ không ngừng toả ra từ đó.

Không ai biết sức mạnh cú nổ do chất lỏng đó tạo ra đáng sợ đến mức nào!

Nhưng mà, họ cảm nhận được sức mạnh luồng sóng toả ra từ đó, mỗi người đều cảm thấy khiếp sợ.

“Cậu ấy xong rồi!” bà lão lẩm bẩm.

"Sức mạnh hủy diệt thật đáng sợ, cho dù là tôi đứng ở nơi đó, cũng sẽ bị nổ thành mảnh vụn!" một người khác trầm mặc nói.

"Cậu ấy chắc chắn là đi rồi, sức mạnh của đại trận này, thật sự là kinh khủng”.

“Chỉ có thể trách cậu ấy xui xẻo gặp phải trận linh, lực phá hoại của trận linh mạnh hơn đại trận mấy lần. Nếu không có trận linh, nói không chừng cậu ấy còn có cơ hội. Hiện tại, một chút cơ hội sống sót cũng không có”.

"Đúng”.

Ai cũng thở dài lắc đầu tiếc nuối.

Trưởng thôn cũng thở dài một hơi, khàn giọng nói: "Mọi người, khi trận linh tan đi, hãy đóng trận pháp này lại càng sớm càng tốt. Cậu Lâm cũng là có ơn với thôn Ẩn Ma, sau này chúng ta cũng phải thu xếp, lo hậu sự cho cậu ấy".

"Được!"

Mọi người gật đầu.

Nhưng vào lúc này.

Bùm!

Một tiếng động lạ vọng tới.

Ngay sau đó, một bàn tay hung hãn đột nhiên xé toạc vũng chất lỏng giống như hồ nước, từ bên trong lao ra ngoài.

"Cái gì?"

Sáu người tái mặt vì sốc, lập tức đứng bật dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK