Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2103: Sao dám đánh con trai tôi?

Tất cả mọi người đều cho rằng thần y Lâm sẽ nhịn. Vì dù sao họ cũng nhận ra đối phương là người không hề đơn giản. Vậy mà vì một chút chuyện anh lại tự tạo ra cho mình một kẻ địch sao?

Thần y Lâm đáp lại vô cùng hào sảng. Bảo Chiêm Nhất Đao cứ ra tay. Đám đông bàng hoàng và cho rằng thần y Lâm quá xốc nổi.

Chiêm Nhất Đao thì sung sướng lắm. Ông ta nhìn người đàn ông mặc vest trắng và cứ thế lao tới tấn công.

Tay ông ta hóa thành đao dù nhìn có vẻ chẳng có gì là lợi hại. Thế nhưng trên thực tế, uy lực của nó thật sự kinh thiên động địa.

Từ trước tới nay không ai dám khiêu chiến với ông ta. Nhất là những thể loại miệng còn hôi mùi sữa như thế này. Thế nên Chiêm Nhất Đao không hề khách khí.

Người đàn ông mặc ves trắng lúc này mới nhận thức được có gì đó không ổn. Hắn tái mặt, vội lùi lại chứ nào dám đỡ chiêu của đối phương.

Thế nhưng tay của Chiêm Nhất Đao quá nhanh. Hắn không kịp né đòn. Trong lúc cấp bách, người đàn ông mặc vest vội lấy miếng ngọc mà bố mình đưa cho lên đỡ.

Rắc...Miếng ngóc nứt vỡ. Đến cả cánh tay của người đàn ông cũng bị nứt. Cơn đau trỗi dậy khiến mặt hắn tái mét. Hắn vội vàng lùi lại, cơ thể loạng choạng và ngã ra đất

“Hả”.

“Cậu chủ”.

“Cậu sao rồi”.

“Cậu không sao chứ?”

Đám đông vội vàng đỡ hắn dậy. Các quan khách cũng sững sờ. Nhưng Chiêm Nhất Đao nhận được lệnh là lột da người đàn ông này nên sao ông ta có thể dừng lại được.

Ông ta sải bước đi tới, đẩy đám người đang đỡ người đàn ông mặc vest ra. Cả đám gầm lên, đồng loạt tấn công Chiêm Nhất Đao.

Bọn họ nào phải đối thủ của ông ta. Chưa làm gì thì đã bị ông ta xử lý rồi. Đám bảo vệ cũng không dám ngăn lại.

Quan khách thì thấy ớn lạnh. Bởi vì những kẻ có võ đều nhận ra vấn đề.

“Người đàn ông đeo mặt nạ này có thực lực ghê gớm quá”.

“Không rây vào được đâu…”

“Chúng ta đứng xem là được rồi”.

Đám đông lầm bầm. Người đàn ông mặc vest ôm cánh tay bị gãy, nghiến răng đứng dậy.

“Rốt cuộc ông là ai vậy?”, hắn hét lớn.

“Có quan trọng không?”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng.

“Vậy ông có biết tôi là ai không?”

“Cũng không quan trọng nốt”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng, sau đó lao lên định kết liễu người đàn ông.

“Á”.

Có người hét toáng lên. Người đàn ông mặc vest vội vàng lùi lại. Hắn trố tròn mắt nhìn cánh tay của Chiêm Nhất Đao giáng xuống. Một chiêu thôi mà có uy lực tới mức ghê người. Hắn…không thể nào đỡ được.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc thì…:“Ai dám làm hại con trai tôi?”, một bóng hình lao vào, va chạm trực diện với đòn tấn công của Chiêm Nhất Đao.

Bùm...Âm thanh nặng nề vang lên. Sóng sức mạnh tản ra bốn phía.

Các quan khách thi nhau lùi lại. Vài chiếc bàn bị lật tung, vỡ vụn. Hiện trường tan hoang. Chiêm Nhất Đao lùi lại vài bước mới đứng vững.

“Hả?”, ông ta cảm thấy khá bất ngờ. Băng Thượng Quân và Lâm Chính cũng nhìn bằng vẻ không dám tin.

Chiêm Nhất Đao là thần đao đấy. Vậy mà có người đỡ được đòn tấn công của ông ta sao…

Thực lực của đối phương có lẽ không hề thua kém Chiêm Nhất Đao. Lâm Chính nhìn người này thì phát hiện đó là một người đàn ông trung niên để tóc dài.

Người đàn ông mặc vest, cơ thể cao lớn, vai rộng. Ông ta đã ẩn đi khi tức, đôi mắt biến thành màu đỏ máu trông vô cùng tà ma.

“Đây là…”, Chiêm Nhất Đao nhìn người đàn ông trung niên và khẽ tái mặt. Băng Thượng Quân và Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

Quan khách hoang mang. Người này nhìn có vẻ lợi hại.

Lúc này, có tiếng bước châm rầm rầm đi vào. Đi đầu chính là Giang Nam Tùng. Ngoài ra còn có các tầng lớp cấp cao nhà họ Lương. Lương Huyền Mi cũng có mặt.

Nhìn thấy những người này, nhiêu quan khách bước lên chào hỏi: “Ây da, Hội trưởng, cuối cùng ông cũng tới rồi”.

“Hội trưởng, đã lâu không gặp. Ông tới thì tốt quá rồi”.

“Lát nữa chúng ta phải uống với nhau vài ly nhé”.

Âm thanh huyên náo vang lên. Giang Nam Tùng cũng cười đáp lại: “Xin lỗi các vị, để tôi xử lý công việc chút đã nhé”.

Ông ta nhanh chóng bước tới bàn của Lâm Chính: “Sao thế Thần y Lâm, ông Quý, tại sao lại ra tay ở đây chứ? Do tôi tiếp đãi không chu toàn sao?”, sắc mặt Giang Nam Tùng trông vô cùng cổ quái.

“Hội trưởng Giang, đây là ai mà dám ra tay với con trai tôi vậy?”, người đàn ông trung niên nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“À, vị này chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, ông Quý chắc ông từng nghe qua”, Giang Nam Tùng mỉm cười.
Chương 2104: Cho tôi mượn

“Thần y Lâm sao?”

Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Chính. Ánh mắt ông ta nhìn anh không khác gì nhìn một con kiến, trông vô cùng trịch thượng.

Lâm Chính chau mày. Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Người này là ai vậy? Trông ghê gớm thế?”

“Chắc chắn không phải người bình thường. Không thấy ngay cả hội trưởng Giang cũng phải tỏ ra cung kính như thế kia à? Chắc chắn là nhân vật tai to mặt lớn rồi”.

“Có thể là ai được chứ?”

“Không rõ...”, đám đông xì xầm.

Lúc này người đàn ông hét lên: “Bước tới đây, quỳ xuống. Nhanh!”

Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Họ không dám tin. Có người bắt thần y Lâm quỳ xuống sao?

Điên rồi!

Bọn họ không biết lai lịch của người này nhưng thần y Lâm thì họ biết. Một người như vậy sao có thể quỳ trước mặt người khác được chứ? Bọn họ nhìn chăm chăm người đàn ông trung niên, không biết ông ta là ai.

“Khốn nạn! Ông là ai mà dám bắt thầy tôi quỳ vậy?”, Băng Thượng Quân tức giận, không thể chấp nhận việc người khác sỉ nhục thầy của mình được.

Thế nhưng người đàn ông không hề tỏ ra sợ hãi. Ông ta chỉ nhìn chăm chăm Băng Thượng Quân: “Cậu từ đâu lòi ra vậy?”

“Lòi ra sao? Ông có nhìn nhầm không? Vị này chính là thiên kiêu thứ 9 Băng Thượng Quân đấy. Không phải là người tầm thường đâu”.

Một người khách lên tiếng. Thế nhưng không ngờ người đàn ông trung niên chỉ khịt mũi: “Thiên kiêu sao? Còn xếp thứ 9 cơ à? Hừ, vậy không phải mèo mả gà đồng thì là gì? Tôi thấy, thiên kiêu mà không phải top 3 thì đều là phế vật hết”.

Giọng nói của ông ta vô cùng ngông cuồng. Đám đông há hốc miệng, không dám tin.

Vài người của hiệp hội võ thuật cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đó là một thiên kiêu đấy. Dù không lọt vào top 3 thì trong mắt người khác cũng là thiên tài yêu nghiệt rồi. Vậy mà người đàn ông này lại chẳng coi thiên kiêu ra gì.

“Ông..”, Băng Thượng Quân bốc hỏa. Anh ta sao có thể chấp nhận được chuyện người khác sỉ nhục mình như vậy chứ.

“Băng Thượng Quân, quay lại!”, Lâm Chính hét lớn.

Thế nhưng không kịp nữa rồi...Anh ta đã kích hoạt sức mạnh, lao tới trước như một con bò điên và giáng nắm đấm vào ngực người đàn ông.

Thế nhưng đúng lúc này người đàn ông cũng tung một chưởng ra đỡ đòn.

Rầm! Hai bên va chạm. Chưởng đánh cứng như đá. Cú đấm của Băng Thượng Quân không thể đẩy lùi được chưởng đánh.

Bị chặn lại rồi. Đám đông trố tròn mắt. Một giây sau. Người đàn ông trung niên đột nhiên co bàn tay lại, chộp chặt cú đấm của Băng Thượng Quân và phát lực.

Rắc....

“Á”, Băng Thượng Quân phát ra tiếng kêu thảm thiết. Người đàn ông phát lực rồi quăng mạnh. Băng Thượng Quân bay bật ra, đập xuống một cái bàn trông vô cùng đáng thương.

Cả hiện trường bàng hoàng. Thiên kiêu Băng Thượng Quân đã bị đánh bại như vậy sao? Người này khủng khiếp quá.

“Nhóc không sao chứ?”, Chiêm Nhất Đao vội vàng chạy tới đỡ Băng Thượng Quân.

“Đưa anh ta qua đây”, Lâm Chính trầm giọng.

Băng Thượng Quân được Chiêm Nhất Đao đưa tới. Lâm Chính liếc nhìn anh ta. Bàn tay phải đã bị nát, năm ngón tay gãy vụn, xương lòi cả ra ngoài. Trông khá ghê rợn.

Lâm Chính lấy ra vài cây châm, đâm vào cổ tay của Băng Thượng Quân. Băng Thượng Quân cảm thấy không còn đau nữa.

Lâm Chính xử lý sơ qua vết thương cho anh ta, sau đó đổ ra ít thuốc mang bên người: “Lát nữa ông băng bó cho anh ta. Yên tâm, không bị thương nặng đâu. Sẽ hồi phục nhanh thôi”

“Cảm ơn thầy”, Băng Thượng Quân cảm kích.

“Cũng tại tôi. Đúng ra tôi nên dạy anh ít thuật châm dược, nếu dạy thì vừa nãy anh đã không phải chịu thiệt rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Băng Thượng Quân nghe thấy vậy thì xúc động lắm: "Thầy...thầy nói thật sao?"

“Sao? Chẳng lẽ tôi lại lừa anh?”

“Cảm ơn thầy”, Băng Thượng Quân vội cúi người, rơi nước mắt.

“Anh qua bên cạnh ngồi nghỉ ngơi đi. Ở đây để tôi lo”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đặt chén trà xuống.

Đúng lúc này, Chiêm Nhất Đao vội vàng bước tới, khẽ nói: “Thần y Lâm, không được kích động. Người này không dễ đối phó”.

“Sao thế? Ông quen người này à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Không quen nhưng tôi biết công pháp của ông ta. Người này là người của Cái Thiên Tông”.

“Cái Thiên Tông?”

“Đúng vậy. Nhất Đao cả đời rất ít khi bị đánh bại, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vô địch, không có đối thủ. Thực ra tôi cũng bị thất bại nhiều và đặc biệt cùng từng bị chịu thiệt bởi người của Cái Thiên Tông. Võ công của Cái Thiên Tông hết sức kỳ lạ, nghe nói tông môn này còn là tông môn ẩn thế, có lịch sử hàng trăm năm ở Yên Kinh rồi và thế lực vô cùng hùng hậu. Nếu đối đầu với một tông môn như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ bị thiệt. Vì vậy cậu hay suy nghĩ”, Chiêm Nhất Đao khuyên can.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày và bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau, anh lên tiếng: “Nhất Đao, có những việc nên làm, có những việc thì không. Lâm Chính tôi đều hiểu cả. Hôm nay Băng Thượng Quân vì tôi mà bị thương nặng.

“Cậu Lâm...”

“Không cần nói nữa”.

Lâm Chính ngăn lại rồi đi về phía người đàn ông trung niên: “Chuyện này tính thế nào đây?”

“Tính thế nào à? Lẽ nào cậu muốn ra mặt vì cậu ta?”, người đàn ông trung niên hỏi. Trông ông ta vô cùng ngạo nghễ. Rõ ràng ông ta không coi Lâm Chính ra gì.

“Hừ, cũng không tự xem lại mình là ai? Có biết bố tôi lợi hại tới mức nào không mà dám đối đầu? Có tin là hôm nay anh không bước ra nổi khỏi bữa tiệc này không?”, người đàn ông ở phía sau tỏ vẻ khinh thường.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu: “Tính từng món một. Bố anh khiến đồ đệ của tôi bị thương thì ông ta không chạy thoát được đâu.

“Ồ! Vậy sao? Ha ha, anh giỏi vậy cơ à? Tới đi. Thử lột da bố tôi xem. Tôi muốn xem xem anh bản lĩnh cỡ nào. Ha ha...”, người thanh niên bật cười.

Lâm Chính chỉ gật đầu, không nói gì. Những quan khách có mặt thấy cảnh tượng đó cũng không dám lên tiếng, chỉ đợi kịch hay.

Giang Nam Tùng từ đầu tới cuối không nói gì, coi như người ngoài. Lương Huyền Mi thì cuống cả lên, định lên tiếng nhưng bị nhà họ Lương ngăn lại.

“Ngậm miệng hết lại cho tôi. Chuyện này không ai được phép can dự vào hết”, Lương Hổ Khiếu quát lớn. Rõ ràng là ông ta biết về mối quan hệ của Lương Huyền Mi và thần y Lâm. Sắc mặt của Lương Huyền Mi trông vô cùng khó coi.

Bầu không khí vô cùng cổ quái. Không ai để ý tới ánh mắt đầy âm sầm của Lâm Chính. Anh lướt nhìn xung quanh một lượt. Bởi vì đây là buổi giao lưu võ thuật nên có không ít người mang theo vũ khí. Anh dừng lại ở một người có mang theo đao.

“Người bạn này có thể cho tôi mượn được không?”
Chương 2105: Người thiệt nhất là ông ta

Người này giật mình, nhìn người đàn ông trung niên. Anh ta có vẻ không muốn lắm nhưng thần y Lâm cũng là người không dễ rây vào thế là anh ta bèn nói: “Thần y Lâm, đao có thể cho anh mượn nhưng...việc tiếp theo anh làm không có liên quan gì tới tôi hết đâu nhé...”

“Yên tâm! Coi như anh làm rơi cây đao này, tôi nhặt được”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi rút cây đao ra, đi về phía trước.

Đám đông nín thở. Có không ít người vô thức lùi về sau.

“Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”, Giang Nam Tùng chau mày, khẽ quát.

“Hội trưởng Giang, chuyện này không liên quan tới ông. Chuyện giữa tôi và ông, lát nữa tôi sẽ nói với ông sau?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Láo!”, Giang Nam Tùng quát lớn: “Tôi cảnh cáo cậu thần y Lâm, đây là buổi tiệc, hơn nữa còn là Yên Kinh, không tới lượt cậu làm loạn. Nếu như cậu dám làm hại người khác ở đây thì tôi cũng không khách khí với cậu đâu”.

Lâm Chính không ngờ Giang Nam Tùng lại ăn nói như thế. Lẽ nào ông ta đã tìm được thuốc giải rồi?

“Hội trưởng Giang, ông không cần quan tâm chuyện này. Tôi muốn xem xem rốt cuộc thằng nhóc này có thể làm được những gì”, người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng với vẻ vô cảm.

“Thôi...được”.

Giang Nam Tùng chần chừ, sau đó đứng qua một bên.

“Cậu có thể ra tay rồi. Có điều tôi cảnh cáo cậu. Cậu chỉ có một cơ hội thôi. Bởi vì một khi mà cậu ra tay thất bại thì tôi sẽ phế cậu. Tôi vốn định giết cậu đấy, nhưng đây là chỗ của hội trưởng Giang nên tôi nể mặt ông ta. Đương nhiên, nếu như cậu hối hận thì giờ quỳ xuống vẫn kịp. Thế nhưng dù quỳ thì tôi vẫn phế. Bởi vì không ai được phép khiêu khích tôi. Huống hồ, người đó còn dám ra tay với con trai tôi. Rõ chưa?”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Giọng điệu trịch thượng của ông ta vang khắp không gian. Lâm Chính lắc đầu: “Nếu đã vậy thì để tôi xử lý luôn cả con trai ông vậy”.

“Cậu vừa nói gì vậy?”

“Đúng là điếc không sợ súng”.

“Nói hay lắm”.

Có không ít người cười chế nhạo. Người thanh niên còn ôm bụng cười nắc nẻ. Người đàn ông trung niên lắc đầu, tỏ rõ sự khinh thường: “Đúng là đồ không biết trời cao đất dày”.

Đúng lúc này...Vụt...Lâm Chính ra tay. Anh lao tới nhẹ như cơn gió.

“Cái gì?”, nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên tắt lịm.

“Hả?", người đàn ông trung niên cũng đanh mặt, vội đưa chân ra định chặn Lâm Chính. Hành động đó cũng giúp Lâm Chính hiểu được về thực lực của người đàn ông trung niên.

Thực lực của ông ta chắc chắn không hề kém hơn Chiêm Nhất Đao, thậm chí còn không hề kém Lâm Chính.

Quan khách có mặt không nhìn rõ bóng dáng của hai người họ, chỉ thấy tàn ảnh lướt qua rồi va chạm vào nhau. Tốc độ của họ nhanh tới mức khiến người khác tưởng là bị ảo giác.

Người thanh niên cũng cảm thấy vậy. Tốc độ của Lâm Chính khiến hắn hoảng sợ, vô thức lùi lại. Thế nhưng khi hắn vừa lùi được hai bước thì người đàn ông trung niên đã hét lớn: “Đứng im”.

Người thanh niên tên Quý Lân giật bắn người, vội đứng im.

Hai bóng hình lao vào nhau tầm hơn 20 lần thì dừng lại. Ai trở về vị trí của người đó.

Người đàn ông trung niên không hề hấn gì. Lâm Chính cũng không bị thương, nhưng có vẻ hơi thở bị rối loạn.

Cây đao trong tay anh vẫn sáng loáng. Có vẻ như nó vẫn chưa chạm vào được người đàn ông trung niên.

“Có chút thực lực vậy thôi à? Thật khiến người ta phải thất vọng”, người đàn ông trung niên lắc đầu.

“Sao thế? Thất vọng à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Sao lại không? Nhìn cây đao của cậu đi”.

“Ồ?”, Lâm Chính cầm cây đao lên. Anh thấy có vài vết nứt trên thân cây đao, thế rồi nó gãy vụn, rơi xuống đất.

Đồng thời chuôi đao nổ tung. Cánh tay anh bị tác động, máu tươi bắn ra khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại. Xem ra cánh tay anh đã bị đánh phế rồi.

“Á?”, đám đông thất kinh

“Cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao vội chạy tới dìu anh dậy.

“Không sao, không cần lo lắng”, Lâm Chính nín thở.

“Thần y Lâm, cậu đừng thấy ông ta tuổi cao mà nhầm. Trên thực tế sức mạnh của ông ta còn hơn cả tôi nữa. Tôi đoán chắc chắn là Cái Thiên Tông của ông ta có sử dụng tà thuật. Nếu không ông ta không thể có được thực lực như thế. Cậu không nên đấu với ông ta thì hơn”, Chiêm Nhất Đao vội nói.

“Tôi có thể nhận ra người này có tướng mặt âm sầm, vô cùng tà ma. Chắc chắn là luyện công pháp không chính thống để gia tăng sức lực. Cách luyện đó sẽ mang tới di chứng vô cùng nghiêm trọng, không sống được lâu. Thế nhưng ông không cần lo lắng, giờ người chịu thiệt không phải là tôi mà là ông ta”, Lâm Chính nói.

“Là ông ta sao?”, Chiêm Nhất Đao không hiểu ý của Lâm Chính.

Bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên. Hai cánh tay của Quý Lân đột nhiên rơi xuống đất. Máu phun ra như mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK