Trần Chiến nghe vậy thì tim đập thình thịch.
Ông ta cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ bối rối: "Tướng Chung, ông đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi nghe không hiểu?"
"Trần Chiến! Đừng có giỡn mặt với tôi! Tôi biết hết rồi! Ông mua hết Bát Hoang Đan rồi đúng không? Để tôi nói cho ông biết! Hôm nay nhất định phải đưa cho tôi năm mươi viên Bát Hoang Đan, nếu không sẽ không xong đâu!"
Thấy Trần Chiến giả ngu, tướng Chung vô cùng tức giận và lập tức hét lên.
Trần Chiến bắt đầu run lên, nhưng ông ta rất nhanh liền bình tĩnh lại, trên mặt vẫn là vẻ khó hiểu: "Tướng Chung, ông đang nói cái gì vậy?? Bát Hoang Đan là cái gì? Tôi thật sự không hiểu... Chẳng lẽ ai đó dưới trướng đã làm chuyện gì sau lưng tôi sao? Vậy thì, tướng Chung, đợi một chút, tôi sẽ hỏi ngay những người dưới quyền của tôi, sau đó giải đáp thắc mắc của ông. Như vậy có được không?"
"Trần Chiến, đừng tưởng tôi không nhìn ra ý đồ của ông? Chẳng qua ông chỉ đang cố kéo dài thời gian mà thôi. Tôi nói cho ông biết, năm mươi viên không được thiếu nửa viên. Tôi còn nể tình chúng ta quen biết nhiều năm nên mới là năm mươi viên đó, nếu là người khác thì đã lấy cả một trăm viên rồi! Chuyện này quyết vậy đi, tôi sẽ phái người đến Giang Thành đợi sẵn, hàng ra tôi sẽ lấy phần tôi, còn lại thuộc về ông!"
"Đừng đừng đừng! Tướng Chung! Ông đang ăn cướp hay sao? Không thể nào, không thể nào, nhiều nhất tôi chỉ đưa cho ông hai mươi viên được thôi!", Trần Chiến hoảng hốt, thấy không giấu được nữa thì vội vàng nói.
"Ái dà, nhận rồi đấy nhỉ? Có điều không được đâu, tôi không chấp nhận!"
Nói rồi, tướng Chung cúp điện thoại luôn!
"Lão già Chung Chấn này! Quá ngang ngược!"
Trần Chiến giận dữ nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Ông ta suy nghĩ một lát rồi lập tức vẫy tay: "Tiểu Vương!"
"Thủ trưởng có gì dặn dò ạ?"
"Đi! Lập tức đi mời bác sĩ Lý đến, bảo ông ấy viết cho tôi một tờ giấy nói tôi bị bệnh, bác sĩ Lý không chữa được nên tôi phải tới Giang Thành tìm Lâm thần y nhờ giúp đỡ! Sau khi nộp giấy lên trên, lập tức cho người chuẩn bị đưa tôi tới Giang Thành, hiểu chưa?"
"Còn nữa, nếu thời gian này trong quân đoàn có ai tìm tôi thì cứ nói tôi ngã bệnh, không gặp ai hết. Tất cả việc lớn nhỏ trong đội do phó tổ trưởng Tiêu giải quyết! Hiểu chưa?"
Trần Chiến ra lệnh.
"Vâng!"
"Lập tức thực thi".
...
Trần Chiến xuất phát tới Giang Thành ngay ngày hôm đó.
Những người phụ trách các quân đoàn khác liên tục gọi cho Trần Chiến, nhưng gọi thế nào cũng không được. Trong lúc bất lực, họ chỉ đành gọi về cho trụ sở của đội Long Tổ.
Người nhận điện thoại là phó tổ trưởng Tiêu Văn.
"Ồ? Lãnh đạo, tại sao lại gọi điện cho tôi? Có chỉ thị gì sao?", Tiêu Văn dù biết tỏng nhưng vẫn cười giả lả.
"Tiêu Văn, trước đây cậu cũng từng đi theo tôi, tôi đối xử với cậu thế nào thì bản thân cậu rõ nhất đúng không?"
"Lãnh đạo có việc xin cứ nói thẳng, chỉ cần là việc Tiêu Văn tôi làm được thì dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!"
"A Văn à, tôi biết ngay mình không nhìn nhầm người mà! Thế này, cậu nói cho tôi biết tổ trưởng của các cậu đang ở đâu? Tôi gọi điện mãi mà không được, tôi có việc gấp cần bàn bạc!"
"Lãnh đạo à, thực sự ngại quá, tổ trưởng bị bệnh nên đã đi dưỡng bệnh. Hiện tại việc của đội đều do tôi phụ trách, có chuyện gì ông có thể nói với tôi".
"Bị ốm? Dưỡng bệnh? Làm gì có chuyện! Tiêu Văn, các cậu đang giỡn mặt tôi hả", giọng nói ở đầu dây bên kia đã vô cùng giận dữ.
"Lãnh đạo, xin hãy bớt giận, xin hãy bớt giận...", Tiêu Văn lau mồ hôi.
"Bớt phí lời, Tiêu Văn, mau nói cho tôi biết Trần Chiến giờ đang ở đâu? Nếu không thành thật, ông đây giờ sẽ bay đến đó lột da cậu!"
"Việc...việc này...haizz, tôi không nói cũng không được. Tổ trưởng Trần... đi Giang Thành rồi..."
"Giang Thành?"
Người ở đầu bên kia sững lại, sau đó lập tức cúp máy, hét lớn: "Người đâu!"
"Có!"
"Lập tức điểm danh, sau đó đi Giang Thành! Mau lên!"
"Vâng!"
Chương 3192: Xuống núi
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Liễu Như Thi vừa thở phào nhẹ nhõm giờ nghe thấy âm thanh này là lập tức đứng bật dậy.
Vì Lâm Chính bận luyện đan nên gọi cả Liễu Như Thi đến học viện Huyền Y Phái giúp đỡ.
Bốn người họ ở trong phòng luyện đan nguyên ngày, bận đến nỗi thở không ra hơi.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đã mệt đến nỗi lăn ra ngủ.
Còn Liễu Như Thi vẫn còn tỉnh táo hơn họ.
Về Lâm Chính, anh vẫn đang luyện Bát Hoang Đan ở trước lò luyện.
Có đủ ngân sách rồi, Từ Chính cũng vô cùng bận rộn.
Hiện giờ toàn bộ học viện Huyền Y Phái đều làm việc ở cường độ cao.
"Lâm thần y...", Liễu Như Thi liếc nhìn cánh cửa rồi gọi một tiếng.
Chương 3193: Di tản
Két!
Chiếc xe đậu bên cạnh một cánh đồng.
Sau đó, tài xế vội vàng xuống xe, chạy lon ton mở cửa hàng ghế sau với vẻ mặt cung kính, động tác đàng hoàng, cẩn thận.
Hai bóng người bước xuống từ hàng ghế sau.
Họ là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông mặc đồ trắng, với mái tóc dài bồng bềnh, phong độ và tự nhiên.
Người phụ nữ mặc đồ màu đỏ có khí chất lạnh lùng và độc đáo.
"Đã lâu lắm rồi không ngồi thứ này!"
Người đàn ông liếc nhìn cánh đồng và khẽ nói.
Có điều, người phụ nữ tựa hồ không nghe thấy lời người đàn ông nói, do dự một chút rồi thấp giọng nói: "Chủ thượng thật sự muốn đi một mình sao?"
"Đã ra quyết định, vì sao còn hỏi đi hỏi lại?", người đàn ông bình thản nói.
Người phụ nữ áo đỏ khẽ cắn đôi môi mọng như quả anh đào: "Nhưng mà chủ thượng, Lâm thần y kia gian ngoan xảo quyệt, nếu chủ thượng đi một mình rồi rơi vào bẫy của hắn, chẳng phải sẽ hối hận ngàn năm sao?"
"Cái gì? Em cho rằng đến một Lâm thần y ở Giang Thành anh cũng không đối phó được sao?", người đàn ông nhíu mày.
“Thành Mị không dám”, người phụ nữ vội vàng cúi đầu.
"Yên tâm đi, thần công của anh đã luyện thành rồi. Lâm thần y này anh cũng từng tiếp xúc qua, em nói không sai. Hắn quả nhiên là giỏi bày mưu tính kế, nếu không em cũng đã không nói ra những lời này. Anh cũng có thể khẳng định chắc chắn hắn đã bố trí mai phục ở Giang Thành, nhưng thế thì có sao? Trước một thế lực có sức mạnh tuyệt đối, bất luận là âm mưu gì cũng đều vô dụng!"
Nói rồi, người đàn ông khẽ cử động ngón tay.
Vù!
Một vòng gợn sóng vô hình đung đưa về phía trước.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nheo đôi mắt như hồ thu của mình lại quan sát.
Cô ta phát hiện ra rằng một đám cỏ đã bị cắt khỏi cánh đồng trước mặt mà không gây ra tiếng động.
Người đàn ông làm việc đó chỉ bằng một cái rung tay nhẹ.
Nếu người đàn ông dốc toàn lực, chẳng phải có thể phá hủy một thành phố sao?
Đây chính là sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất sao?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ giật mình.
"Đông người quá, sẽ chỉ bất tiện. Ở Giang Thành có quân đội Long Tổ đại diện cho chính quyền. Em đi theo anh có thể sẽ bị nghi ngờ dẫn đến bại lộ. Cứ ở chỗ này chờ anh, anh đi rồi về".
Nói xong, người đàn ông phóng lên không trung, hóa thành một đạo cầu vồng dài quét ngang bầu trời, hướng Giang Thành mà đi.
Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu nhìn lên, khi cầu vồng kia biến mất trên bầu trời, cô ta quay đầu lại nói: "Đứng chờ ở chỗ này, chuẩn bị nghênh đón chủ thượng trở về!"
"Vâng!"
Người lái xe vội "vâng" một tiếng, ngay lập tức thực thi mệnh lệnh.
Trên thực tế, người phụ nữ mặc áo đỏ không lo lắng rằng thiên kiêu hạng nhất sẽ không đối phó được với Lâm thần y, điều mà cô ta thực sự lo lắng là các quan chức của Long Quốc.
Dù sao cũng là quân đội Long tổ, mười hai Long tướng cùng tổng tư lệnh xuất hiện, Giang Thành nhất định có nguy hiểm.
Tuy nhiên, với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, chỉ dựa vào những người này sẽ không làm khó được.
"Lâm thần y, hôm nay anh tới số rồi!"
"Quân đội Long Tổ, nếu như các người thật sự muốn đối đầu với chủ thượng thì kết cục của các người cũng chỉ có thể giống như Lâm thần y mà thôi".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lẩm bẩm.
Không lâu sau, ngày càng có nhiều cao thủ từ Thánh Sơn đến và đóng quân ở đây, chờ đợi thiên kiêu hạng nhất.
Bốn phương đều chấn động.
Lâm Chính nhận được tin tức, nét mặt cực kỳ nặng nề.
Anh không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại đến nhanh như vậy.
Trong phòng luyện đan.
Anh đặt điện thoại di động xuống, khàn giọng nói với Liễu Như Thi, Thẩm Niên Hoa và những người khác: "Mọi người nhanh chóng rời đi, hơn nữa, lập tức di tản mọi người trong học viện Huyền Y Phái, bao gồm tất cả bệnh nhân, rõ chưa?"
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ.
"Chủ tịch Lâm, làm ngay bây giờ sao?" Từ Thiên sững sờ hỏi.
"Đúng, bắt đầu ngay lập tức. Lập tức thông báo, hôm nay học viện Huyền Y Phái không khám bệnh, toàn bộ bệnh nhân lập tức chuyển đi, ngay!" Lâm Chính hô to.
Chương 3194: Sơ tán
Từ Thiên không dám do dự, lập tức chạy đi sắp xếp.
Cả học viện Huyền Y Phái trở nên hỗn loạn.
Nhiều xe cứu thương lái vào bệnh viện, bắt đầu di chuyển bệnh nhân.
Thậm chí cả Mã Hải cũng đích thân dẫn người đến đây.
Đích đến của ông ta là sở nghiên cứu ở trong học viện.
“Cái gì? Rời đi? Mã tổng, ông đùa đấy à? Tôi được lệnh của Chủ tịch Lâm nghiên cứu Thiên Phương Thần Thạch cấp cao nhất! Bây giờ thí nghiệm tiến hành đến giai đoạn quan trọng nhất, ông lại bảo tôi rời đi chẳng phải là hồ đồ sao?”.
Từ Chính dừng công việc trong tay lại, ngạc nhiên nhìn Mã Hải xông vào phòng thí nghiệm.
“Đây là mệnh lệnh của Chủ tịch Lâm. Giáo sư Từ, cậu hãy theo tôi rời đi ngay lập tức, tiếp theo tôi sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho người của các cậu!”, Mã Hải nghiêm túc nói, cũng không đợi những người này đồng ý mà phất tay, người đằng sau chạy tới bắt đầu di dời những dụng cụ quan trọng trong phòng thí nghiệm.
“Ê ê ê? Dừng tay! Các người mau dừng tay! Đừng có tùy tiện đụng vào! Các ông không được đụng vào những thứ đó! Dừng lại hết cho tôi!”.
Từ Chính sốt ruột, vội vàng hét lên ngăn cản.
Giờ phút này, Mã Hải không muốn giải thích nhiều với Từ Chính, sai người đưa bọn họ đi.
“Mau thả tôi ra! Mã Hải! Ông điên rồi sao? Không thể dừng thí nghiệm được! Ông có biết một khi dừng lại sẽ tạo thành tổn thất thế nào không? Mau thả tôi ra!”.
Từ Chính điên cuồng giãy giụa.
Nhưng tâm trí Mã Hải rất kiên định, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm đã nói có tạo thành bao nhiêu tổn thất cũng không quan trọng, quan trọng là phải bảo đảm cậu được an toàn!”.
“Ông…”.
“Đưa giáo sư Từ lên xe!”.
“Vâng!”.
Không lâu sau, bọn họ đã đưa Từ Chính và cả đội anh ta lên xe, rời đi.
Trong phòng luyện đan.
“Các người còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi đi!”.
Lâm Chính hạ giọng quát lên.
“Thần y Lâm, chúng tôi đi thì lò đan này sẽ hỏng mất!”.
Thẩm Niên Hoa nghiến răng, vô cùng không cam tâm.
“Chỉ là một lò đan mà thôi, có gì to tát? Các người đi mau đi, nếu còn không đi thì không kịp nữa!”.
“Thần y Lâm…”.
“Đi, nếu không đi thì tôi sẽ tự tay hủy lò đan này!”.
Lâm Chính nghiêm túc quát lên.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ dừng tay lại.
Lâm Chính đi tới trước lò luyện đan, vận khí đưa vào trong lò lửa, tiếp tục công việc của bọn họ.
“Thần y Lâm, anh không đi sao?”, Bạch Nan Ly hỏi.
“Hắn đến để tìm tôi, tôi đi đâu cũng vô ích, cứ ở đây đợi hắn đến vậy”, Lâm Chính cười khổ
"Là thiên kiêu hạng nhất sao?”, Liễu Như Thi tái mặt, hỏi.
“Ừ, nhưng các cô yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tinh nhuệ của quân đội Long Tổ đã được bố trí trên khắp học viện Huyền Y Phái, lần này là để đối phó với hắn!”, Lâm Chính cười nói.
Liễu Như Thi há hốc miệng, không nói gì, chỉ tiến tới ôm Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã và lo lắng của cô ấy, anh cũng không nói gì.
“Lâm Chính, anh nhất định phải bình an”.
“Yên tâm”, Lâm Chính gật đầu.
Liễu Như Thi kìm nén nước mắt, rời đi.
Cô ấy là một phụ nữ rất lý trí, cô ấy biết mình có ở lại cũng vô dụng.
Rời đi không phải chạy trốn, mà ở lại sẽ chỉ thêm gánh nặng.
Ba người họ đã đi hết, Lâm Chính xử lý sơ qua đan dược chưa luyện chế xong trong lò luyện đan, bảo quản cất kỹ phần lớn số đan dược đó.
Mặc dù đem cất số đan dược này đi sẽ khiến dược hiệu của chúng giảm bớt, nhưng chuyện xảy ra đột ngột cũng không còn cách nào khác.
Dù sao anh cũng không đoán trước được thiên kiêu hạng nhất sẽ đến nhanh như vậy.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Chính hít sâu một hơi, quay người rời khỏi phòng thuốc.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lâm Chính đã sửng sốt.
Chương 3195: Nhân vật lớn hội tụ
Lúc này rất nhiều người tập trung bên ngoài phòng luyện đan.
Lâm Chính chưa từng gặp những người này, chỉ nhận ra Trương Quân trong số họ.
Nhưng lúc này Trương Quân đứng đằng sau một người đàn ông trung niên đã cao tuổi.
Người đàn ông trung niên đó mặc quân phục, đội mũ, dáng người cao to, hai mắt sáng lấp lánh. Khi thấy Lâm Chính đi ra, ông ta bước nhanh tới phía trước, chào kiểu quân đội.
Lâm Chính lập tức đáp lễ, sau đó mỉm cười đưa tay ra: “Chắc ông là tướng Trần phải không, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo”.
“Chỉ giáo thì không dám, ha ha, tướng Lâm tài giỏi như vậy, tôi hổ thẹn mình không bằng!”, Trần Chiến cười lớn, nói.
Trần Chiến chưa nói được mấy câu, một giọng nói sang sảng đã bay tới.
“Trần Chiến, ông cũng nhanh thật, thế mà lại ở đây chờ tướng Lâm, ông muốn đánh lẻ sao?”.
Dứt lời, vẻ mặt Trần Chiến trở nên mất tự nhiên.
Mọi người quay đầu lại.
Lúc này mới thấy lại một nhóm người khác bước nhanh tới phía này.
“Chung Chấn? Sao… Sao ông lại đến đây?”.
Trần Chiến khẽ nói.
Ông ta biết Chung Chấn đã được thông báo, nhưng không ngờ động tác của ông ta lại nhanh như vậy.
“Tôi mà không nhanh thì chẳng phải sẽ bị ông giành trước hay sao?”.
Chung Chấn lạnh lùng nói, sau đó đi tới kính lễ Lâm Chính: “Chào tướng Lâm, tôi là Chung Chấn, ngưỡng mộ đã lâu!”.
“Chào ông Chung Chấn, ngưỡng mộ thì không dám, so với ông thì tôi còn kém xa lắm”, Lâm Chính mỉm cười nói, trong mắt toát ra vẻ khâm phục.
Bọn họ đều là rường cột của Long Quốc, hôm nay vinh hạnh được gặp quả thật khiến anh rất cảm khái.
“Tướng Lâm vừa trẻ tuổi lại còn khiêm tốn, đúng là hiếm có! Tướng Lâm, tôi phải nói với cậu một chuyện, vừa rồi tôi đã xin phép với bên đó, bên đó nói sẽ đưa một nửa Bát Hoang Đan của cậu đến Lục Dã chúng tôi. Cậu chỉ cần giao cho quân đội Long Tổ 50 viên là được!”, Chung Chấn cười nói.
Trần Chiến nghe vậy lập tức sốt ruột: “Ông Chung, ông làm gì vậy? Ăn cướp à? Cái gì mà một nửa? Bát Hoang Đan là của tôi, ông đừng hòng lấy được viên nào!”.
“Tôi đã gửi đơn xin rồi!”.
“Xin cái gì mà xin? Tôi không thấy! Hơn nữa, Bát Hoang Đan là tôi dùng tiền mua, ông dựa vào đâu mà đến đây cướp?”, Trần Chiến nóng nảy, không khách sáo với Chung Chấn, nổi đóa lớn tiếng.
“Trần Chiến! Ông kiêu ngạo cái gì? Năm xưa tôi chinh chiến ở bên ngoài, ông còn đang chơi bùn đấy! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi quay sang chống đối tôi? Tôi nói cho ông biết! Tiền mua Bát Hoang Đan không phải của ông, cũng không phải của tôi, mà là của quốc gia! Cho nên cách phân chia Bát Hoang Đan chưa đến lượt ông nói, cấp trên nói cho ai bao nhiêu thì cho người đó bấy nhiêu! Theo tôi thì quân đội Long Tổ các ông không đáng để có một viên, phải dành cho những chiến sĩ đổ máu ở bên ngoài lãnh thổ như chúng tôi mới đúng!”, Chung Chấn cũng không khách sáo mắng chửi.
“Ông bớt nói năng hồ đồ ở đây!”.
Trần Chiến bị nói đến mức mặt đỏ tía tai.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Tôi đồng ý với tướng Chung, quân đội Long Tổ các ông đừng lấy nhiều làm gì cho lãng phí. Theo tôi thấy, Lục Dã lấy 40 viên, quân Nam Cảnh chúng tôi lấy 40 viên, các ông lấy 20 viên là được rồi!”.
Hai người đang giằng co thì một giọng nói khác vang lên.
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Một chiếc xe chính phủ dừng ở bên ngoài.
Một ông lão tóc hoa râm lưa thưa mấy sợi cười híp mắt đi tới.
Nhìn nơi ngực ông lão gắn đầy huân chương, Lâm Chính trở nên kính cẩn nghiêm túc.
“Thần y Lâm? Tướng Lâm? Ha ha, chào cậu! Tôi tên Vạn Kình Tùng! Tổng chỉ huy của quân Nam Cảnh!”, Vạn Kình Tùng cười nói.
"Tôi đã dặn Từ Thiên rồi, nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì không ai được tới làm phiền. Có lẽ là xảy ra chuyện rồi, cô ra mở cửa xem", Lâm Chính nhìn ngọn lửa dưới đáy lò luyện không rời mắt, đáp.
"Được".
Liễu Như Thi gật đầu, nhanh chóng rảo bước về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Từ Thiên lập tức lao vào như một cơn lốc.
"Chủ tịch Lâm, không hay rồi! Có biến lớn rồi!", Từ Thiên hoảng hốt nói.
"Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính quay đầu sang, cau mày hỏi.
"Chủ tịch Lâm! Vừa lúc nãy Trần Chiến của quân đội Long Tổ đã dẫn theo đội hộ vệ của mình vào Giang Thành rồi!", Từ Thiên run rẩy nói.
"Chắc là đến vì Bát Hoang Đan thôi, có gì đâu mà phải ngạc nhiên vậy?", Lâm Chính bình thản đáp.
"Nhưng... sau đó còn rất nhiều lãnh đạo quân đội cấp cao nữa đến! Đại soái Chung Chấn của quân Lục Dã, Vạn Kình Tùng của quân đội Nam Kinh cũng đến! Bọn họ đều vào Giang Thành, hơn nữa còn đang tới học viện Huyền Y Phái!", Từ Thiên hoảng hốt nói, trên trán đã toát mồ hôi.
"Hả?"
Lâm Chính hơi sững lại.
Quân đội Lục Dã và Nam Kinh cũng tới sao?
Điều này anh cũng không ngờ.
"Xem ra Trần Chiến không kín miệng, để lộ thông tin ra ngoài rồi", Lâm Chính lắc đầu.
"Chủ tịch Lâm, vậy...vậy phải làm thế nào đây? Miếu nhỏ thì làm sao có chỗ cho nhiều Phật sống thế này!", Từ Thiên răng đánh vào nhau cầm cập.
Ông ta rất sợ những người này.
Vì hồi trẻ ông ta từng lăn lội giới giang hồ để mưu sinh, mặc dù giờ đã hoàn lương nhưng cảm giác sợ hãi đối với "người nhà nước" vẫn chưa biến mất.
"Không phải lo, cứ lấy rượu ngon thịt ngon ra tiếp, họ chỉ đang chờ tôi thôi. Hơn nữa, Trần Chiến sẽ tự lo liệu những người này! Cứ sinh hoạt bình thường", Lâm Chính bình thản đáp.
"Việc này..."
"Đi đi, sắp xếp chỗ ăn ở cho họ!"
"Được rồi..."
Từ Thiên gật đầu, vẻ mặt lo lắng rời khỏi phòng luyện đan.
Liễu Như Thi thấy vậy vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Lâm thần y, Bát Hoang Đan mà anh luyện uy lực lớn đến vậy sao? Bao nhiêu ông lớn tới tranh giành?", cô tò mò hỏi.
"Tác dụng chủ yếu của Bát Hoang đan là nâng cao thiên phú của một người. Mà trong quân đội, nỗ lực là việc đương nhiên, tư chất cũng quan trọng như vậy. Không lâu nữa họ sẽ có cuộc thi tuyển chọn, mà người giành chiến thắng sẽ có cơ hội đi ra quốc tế so tài. Đây không chỉ là một vinh quanh, mà cũng là đóng góp cho Long Quốc, ghi tên vào sử sách. Ai mà không muốn giành được vinh quang này kia chứ? Chỉ tiếc là dược liệu tôi thu thập những năm nay chỉ đủ luyện một trăm viên, nếu không tôi sẽ luyện thêm bán cho họ", Lâm Chính thở dài.
Liễu Như Thi gật đầu nhìn Lâm Chính, ánh mắt có chút phức tạp.
Lúc này, Từ Thiên ban nãy rời đi đột nhiên quay lại.
"Lại có chuyện gì sao?"
Lâm Chính hỏi.
"Chủ tịch Lâm, tôi vừa nhận được điện thoại, là từ phía Thánh Sơn...", Từ Thiên trầm giọng nói.
Vẻ mặt Lâm Chính lập tức nghiêm lại, trầm giọng hỏi: "Cuộc điện thoại đó nói gì?"
"Thiên kiêu hạng nhất...xuống núi rồi!"