Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5056: Ông nghĩ mình mạnh lắm sao?

Nghe Trấn Ngục Võ Thần nói vậy, mọi người trong tòa nhà treo thưởng đều như nín thở.

Người của thế gia Huyết Đao thì ù ù cạc cạc.

"Bà nội, Trấn Ngục Võ Thần đang nói với ai vậy?".

Mị Mộng run rẩy hỏi.

"Không biết nữa, nhưng điều đó không quan trọng, chúng ta phải bảo vệ Lâm đại nhân chu đáo".

Bà tổ Huyết Đao trầm giọng nói.

Mị Mộng gật đầu.

"Ồ? Không lên tiếng sao?".

Trấn Ngục Võ Thần cười khẩy, cất bước đi tới đại sảnh của tòa nhà treo thưởng.

Người của tòa nhà treo thưởng ở bên trong nhìn ra thông qua cửa kính, ai nấy tim đập thình thịch, hơi thở như nghẹn lại.

Trấn Ngục Võ Thần định đánh vào tòa nhà treo thưởng sao?

Ai nấy đều rất sợ hãi, không biết nên làm thế nào, còn tưởng Trấn Ngục Võ Thần định gây phiền phức với bọn họ.

Bà tổ Huyết Đao nghiêm trận chờ sẵn, nhìn chằm chằm Trấn Ngục Võ Thần với ánh mắt đầy cảnh giác.

Trấn Ngục Võ Thần đứng ở cửa, nhìn Lâm Chính vẫn đang ngồi hút thuốc bên trong.

"Cứ muốn tôi đích thân ra tay sao? Thật là đáng thương!".

Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Bà tổ Huyết Đao chấn động, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Trấn Ngục Võ Thần.

"Ông... đến đây là vì Lâm đại nhân?".

"Thằng nhãi này trước đó từng nhiều lần khiêu khích tôi, tôi đã nói rồi, tôi phải đích thân giết chết cậu ta".

Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười đáp.

Mọi người kinh hãi.

Người của thế gia Huyết Đao đều cảm thấy da đầu tê dại.

Nếu đối đầu với Trấn Ngục Võ Thần thì chỉ e bọn họ không ai sống sót.

Nhất thời, ai nấy run lên cầm cập, vô thức lùi lại.

“Các cậu sợ gì chứ? Nếu không có Lâm đại nhân thì chúng ta còn sống được đến bây giờ sao? Cùng lắm thì bây giờ trả lại mạng cho cậu ấy!".

Bà tổ Huyết Đao hừ một tiếng, sau đó cầm một thanh loan đao bước tới.

"Trấn Ngục đại nhân, ông đừng hòng động đến Lâm đại nhân!".

Bà tổ Huyết Đao trầm giọng nói.

"Bà muốn cản tôi sao?".

Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt nói: "Bà đã nhìn rõ bản thân chưa?".

"Nhìn rõ rồi, tôi biết thực lực của mình chỉ e không chống nổi một chiêu của ông, nhưng cho dù là vậy thì tôi vẫn không lùi bước, bởi vì người ông muốn giết là ân nhân của thế gia Huyết Đao chúng tôi! Chủ trương của tôi là có ơn báo ơn!".

Bà tổ Huyết Đao cười nói, đôi mắt đục ngầu đầy kiên quyết và ý chí chiến đấu.

"Bà cũng sống được hơn trăm tuổi rồi mà vẫn chưa thông suốt! Đáng tiếc! Đáng tiếc!".

Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu: "Nhưng trong mắt bản tôn, lũ người như các bà chẳng khác nào con kiến dưới đất, tôi đành giết thêm mấy con kiến vậy!".

Dứt lời, Trấn Ngục Võ Thần cũng không muốn lãng phí thời gian, đang định ra tay.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

"Khoan!".

Trấn Ngục Võ Thần lập tức dừng lại, nheo mắt nhìn anh.

"Chuyện này thì liên quan gì đến thế gia Huyết Đao? Người ông muốn giết là tôi cơ mà!".

Lâm Chính chậm rãi đứng lên, dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói.

"Ồ? Nhìn dáng vẻ của cậu là định giao đấu với tôi à?".

Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt hỏi.

"Đương nhiên".

Lâm Chính gật đầu.

"Cần gì phí sức như vậy?".

Dường như Trấn Ngục Võ Thần không chút hứng thú.

"Phí sức? Sao vậy? Ông nghĩ mình mạnh lắm sao?".

Lâm Chính cười mỉa, dáng vẻ không chút quan tâm.

Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức im bặt.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.

"Lâm... Lâm đại nhân..."

Ngay cả bà tổ Huyết Đao cũng không nhịn được kêu lên.

Trấn Ngục Võ Thần này là sự tồn tại đã giết Huyết Đồ và Bôn Lôi, đồng thời khiến Tiếu Thiên không dám ngẩng đầu.

Sao anh dám nói ra những lời như vậy chứ?

Lẽ nào Lâm đại nhân điên rồi?
Chương 5057: Chống lại

Tai mọi người ong lên, gần như không suy nghĩ gì được nữa.

Trấn Ngục Võ Thần cũng sửng sốt, một lát sau mới cười lớn: "Tốt! Tốt! Ha ha ha, tốt lắm! Ranh con, cậu rất có bản lĩnh!".

"Ra đây đánh đi!".

Lâm Chính giẫm nát điếu thuốc, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.

Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Mọi người nhìn bóng lưng của anh, bỗng cảm thấy thật là vĩ đại.

Tiếu Thiên Võ Thần ở bên ngoài chậm rãi đứng thẳng người lên, tay xách hai cái đầu, điềm nhiên nhìn Lâm Chính đang đi ra.

Anh lặng lẽ đứng trên con đường đổ nát ở bên ngoài.

Cách đó không xa vẫn còn một đống máu thịt.

Máu hóa thành dòng suối nhỏ, chảy qua chân anh.

"Tôi sẽ cho cậu kiểu chết đặc biệt nhất".

Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói.

"Đại nhân, tên này ngông cuồng như vậy, cần gì ông phải đích thân ra tay? Để tôi bắt cậu ta đến cho ông xử lý!".

Tiếu Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ mũi, đặt luôn hai cái đầu xuống đất, sau đó thân hình chợt động, lao về phía Lâm Chính như một cơn lốc, một tay bóp lấy cổ anh.

Lòng bàn tay ông ta chứa đầy sức mạnh phi thăng bá đạo nhất, tinh thuần nhất, trước luồng sức mạnh này, dường như bất cứ luồng sức mạnh nào trên thế gian cũng bị chấn động vỡ vụn.

Nhưng ngay sau đó.

Bốp!

Lâm Chính bỗng vung một quyền tới, đánh trúng lòng bàn tay của Tiếu Thiên Võ Thần.

Một luồng sức mạnh huyền diệu quỷ dị lập tức xuyên qua lòng bàn tay ông ta, lan đến cánh tay, gây chấn động toàn thân.

Toàn thân Tiếu Thiên Võ Thần run bắn lên, đôi mắt bỗng mở to.

Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể ông ta đã lùi lại mấy bước.

"Cái gì?".

Tất cả mọi người đều trố mắt ra.

Lâm Chính có thể một quyền đánh lui Tiếu Thiên Võ Thần?

Thật hay giả vậy?

Đó là Võ Thần cơ đấy!

Bản thân Tiếu Thiên Võ Thần cũng nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.

Lâm Chính chậm rãi hạ cánh tay xuống, bình thản nói: "Tiếu Thiên, ông không đấu lại tôi đâu!".

"Cậu đừng hỗn xược, chỉ là trạng thái của bản tôn không tốt thôi, nếu trạng thái của tôi hồi phục thì giết cậu khác gì giết gà?".

Tiếu Thiên Võ Thần phẫn nộ quát.

Bị một sự tồn tại không phải Võ Thần đánh lui chỉ bằng một quyền!

Sự nhục nhã này không từ ngữ nào có thể hình dung được!

"Ông kém cỏi thế cơ à?".

Trấn Ngục Võ Thần cũng nhíu mày, rất bất mãn với sự thể hiện của Tiếu Thiên Võ Thần.

Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần nói cũng có lý.

Trạng thái của ông ta hiện giờ quả thực không tốt.

Lúc giao đấu với Huyết Đồ Võ Thần, hai người đã dốc hết sức lực.

Dù sao với tình hình lúc đó, hai người đều cho rằng chỉ cần giết chết đối phương là có thể độc chiếm thân xác và truyền thừa của tất cả các Võ Thần.

Nếu thất đại Võ Thần chỉ còn lại một người, thì chẳng phải độc hưởng long mạch dưới lòng đất, xưng bá thiên hạ sao?

Nhưng sự xuất hiện của Trấn Ngục Võ Thần đã phá tan giấc mơ của bọn họ.

Tuy hai người thu chiêu kịp thời, nhưng bản thân vẫn bị tiêu hao rất nhiều.

"Trạng thái của ông hiện giờ quả thực không tốt, nhưng điều này không có nghĩa ông ở trạng thái tốt là có thể thắng được tôi. Tiếu Thiên, ông có quá nhiều nhược điểm, quá nhiều sơ hở".

Lâm Chính lắc đầu.

"Cậu..."

Tiếu Thiên Võ Thần tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã bước tới.

"Đồ vô dụng, cút sang một bên, tôi đã nói rồi, thằng nhãi này là của tôi".

Trấn Ngục Võ Thần bình thản nói, đã đứng trước mặt Lâm Chính.

Vù!

Khí trường cuồn cuộn ập về phía Lâm Chính như thủy triều mãnh thú.

Lúc này, xung quanh Lâm Chính đất cát mù mịt, những ngôi nhà đổ nát bị thổi bay, mặt đất rung chuyển, mặt sàn bị nghiền nát thành bột mịn.

Nhưng Lâm Chính vẫn sừng sững bất động như một ngọn núi.

Đối mặt với khí trường của Trấn Ngục Võ Thần, anh vẫn chống lại được một cách dễ dàng!
Chương 5058: Có chút thú vị

"Hử?".

Trấn Ngục Võ Thần nhíu mày, dường như có chút khó tin.

Tiếu Thiên ở bên kia cũng trố mắt ra.

Đây là đại thế của Trấn Ngục Võ Thần đấy!

Cho dù là ông ta cũng không chống lại được luồng đại thế này, vậy mà Lâm Chính có thể coi như nó không tồn tại!

Sao lại như vậy được?

"Lẽ nào cậu ta đã có thực lực Võ Thần?".

Sắc mặt Tiếu Thiên Võ Thần trở nên trắng bệch.

Đám bà tổ Huyết Đao đang quan sát trận chiến trước đại sảnh cũng vô cùng kích động.

"Lâm đại nhân có thực lực mạnh như vậy sao? Thật không thể tin được!".

Bà tổ Huyết Đao kinh ngạc kêu lên.

"Bà nội, Lâm đại nhân có thể thắng được Trấn Ngục Võ Thần không?".

Mị Mộng ở bên cạnh vội hỏi.

Nhưng bà tổ Huyết Đao lại há miệng, sau đó lắc đầu: "E là... khó lắm..."

Sắc mặt Mị Mộng cứng đờ.

"Nhóc con, bà biết cháu đang nghĩ gì, nhưng nói thật là tỷ lệ Lâm đại nhân đánh bại Trấn Ngục Võ Thần không lớn. Chắc hẳn Trấn Ngục Võ Thần đã có đột phá mới, thực lực của ông ta hiện giờ có khả năng là mạnh nhất trong số thất đại Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất, hoặc là đã bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Tóm lại, Võ Thần bình thường cũng không phải là đối thủ của ông ta, chỉ e ông ta đối phó với hai đến ba Võ Thần trong trạng thái tốt nhất cũng không có áp lực gì".

Bà tổ Huyết Đao khàn giọng nói.

Mị Mộng nghe thấy thế, sắc mặt tỏ vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.

Đối phó được hai đến ba Võ Thần trong trạng thái tốt nhất?

Trên đời này còn ai là đối thủ của ông ta chứ?

"Vậy chẳng phải... Lâm đại nhân chắc chắn sẽ thua sao?".

Mị Mộng thì thào.

"Yên tâm đi, chắc hẳn Lâm đại nhân đã có tính toán".

Bà tổ Huyết Đao khàn giọng nói: "Cho dù cậu ấy không thắng được Trấn Ngục Võ Thần thì bỏ chạy cũng không phải chuyện khó".

"Bỏ chạy?".

Mị Mộng sửng sốt rồi lâm vào trầm tư.

"Chủ tịch nhìn kìa, cậu Lâm và Trấn Ngục Võ Thần đã đánh nhau rồi".

Trước cửa sổ sát đất ở tầng thượng, Đặng Mão vội nói.

"Hử?".

Mộ Dung Tùng lập tức ghé lại gần cửa sổ sát đất, lông mày hơi nhíu lại.

"Tên này..."

"Lúc trước khi những người này đến đòi xác, cậu Lâm và Trấn Ngục Võ Thần đã xảy ra mâu thuẫn, chắc là ông ta ôm hận trong lòng, lần này đến để tính sổ".

"Tôi vẫn nhớ cậu ta từng đỡ được một kích của Trấn Ngục Võ Thần, bây giờ nghĩ lại, cũng không biết một kích lúc đó Trấn Ngục Võ Thần đã dùng hết sức hay chưa".

Mộ Dung Tùng bình thản nói.

"Chủ tịch, chúng ta không có hành động gì sao?".

Đặng Mão vội hỏi.

Bây giờ Trấn Ngục Võ Thần đang bị Lâm Chính thu hút, là cơ hội rất tốt để đánh lén.

Nhưng Mộ Dung Tùng lại rơi vào trầm tư, không biết đã qua bao lâu mới lắc đầu: "Cố thủ!".

"Chủ tịch..."

"Sao? Ông đang nghi ngờ quyết sách của tôi à?".

Mộ Dung Tùng nhíu mày.

Đặng Mão ngẩn người, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Bên ngoài tòa nhà.

"Có chút thú vị".

Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười, sau đó giơ tay lên, cách không chộp về phía Lâm Chính.

"Ầm!".

Mặt đất lại xuất hiện mấy sợi xích bằng nham thạch, lao tới trói Lâm Chính lại.

Nhưng dường như Lâm Chính đã phát giác ra từ trước, tung người nhảy lên giữa không trung.

"Chạy đâu cho thoát?".

Trấn Ngục Võ Thần lại giơ tay lên.

Ầm!

Xích sắt lao tới như giao long, đan xen quấn lấy Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, bất ngờ rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém mạnh vào sợi xích bên dưới.

Keng!

Tà khí đáng sợ như răng nanh ác ma lao vọt ra, đánh mạnh vào từng sợi xích.

Những sợi xích lập tức bị đánh ra, mặt đất nứt toác.

“Cái gì?”.

Tiếu Thiên Võ Thần lại bị chấn động sâu sắc...
Chương 5059: Võ Thần Kỹ

Độ cứng của sợi xích đó như thế nào, Tiếu Thiên Võ Thần có thể cảm nhận được.

Sợi xích này là do Trấn Ngục Võ Thần kết tụ sức mạnh phi thăng lại tạo thành, độ cứng của sắt thép còn không bằng một phần một trăm của nó.

Vậy mà người này lại chỉ cần dùng một chiêu kiếm mà đã có thể chém đứt.

Nếu vậy, uy lực của nhát kiếm vừa nãy, chỉ sợ đã vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, đủ để lấy mạng của ông ta rồi.

“Người này, thật sự đã có sức mạnh của Võ Thần rồi sao?”

Tiếu Thiên trầm tư.

Xiềng xích nổ tung, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục quấn lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lại tung ra một kiếm.

Đòn kiếm này làm sợi xích nổ tung tại chỗ.

“Ha ha ha ha, thú vị!”

Trấn Ngục Võ Thần không những không tức giận mà còn cười lớn, lại vung tay lên không trung.

Rầm rầm rầm rầm...

Áp lực xung quanh Lâm Chính lập tức tăng vọt lên, một luồng sức mạnh vô hình bắt đầu trói buộc lấy cơ thể anh.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không hoảng loạn, cưỡng ép chịu đựng luồng khí áp này, vung thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm về phía Trấn Ngục Võ Thần

Vù!

Vù!

Vù!

...

Tuyệt Thế Tà Kiếm bộc phát một lượng lớn tà khí cực kỳ đáng sợ, độ thuần khiết của mỗi tia tà khí có thể so với Ám Thiên Võ Thần.

Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lại chỉ đứng yên tại chỗ mà nheo mắt nhìn, hoàn toàn không để ý đến lượng tà khí đang đánh tới.

Ầm ầm ầm ầm...

Toàn bộ tà khí đánh lên người của Trấn Ngục Võ Thần rồi hoàn toàn nổ tung.

Nhưng nhìn Trấn Ngục Võ Thần, lại không thấy ông ta có một chút thương tổn nào.

Lượng tà khí này, căn bản không hề khiến ông ta bị thương dù chỉ một chút.

“A?”

Người của thế gia Huyết Đao đều sửng sốt.

“Chẳng lẽ cơ thể của ông ta bất tử sao?”

“Sức mạnh của đòn đánh vừa nãy có thể xé cả núi sẻ cả biển, tại sao lại không gây ra được chút thương tổn nào cho ông ta vậy?”

“Các Võ Thần bình thường trúng đòn đó chỉ sợ rằng không phải chết thì cũng bị thương nặng, vì sao ông ta...”

Mọi người trố mắt đứng nhìn, hy vọng là bản thân đang nhìn nhầm.

“Không đủ, với sức mạnh này của cậu thì còn lâu mới đủ!”

Trấn Ngục Võ Thần lại cười lớn, sau đó đột nhiên huy động sức mạnh.

“Tiếp theo, đến lượt tôi rồi!”

Vụt!

Một loạt âm thanh kì quái vang lên từ giữa không trung.

Sau đó lại thấy Lâm Chính người vừa nãy còn đang vung kiếm, cơ thể đột nhiên run rẩy, tiếp đó hai tay hai chân đều bị ép dính chặt lại. Giống như đang bị một tên khổng lồ vô hình hung ác giữ chặt lấy.

Ngay cả khoảng không xung quang Lâm Chính dường như cũng bị bóp méo.

Sắc mặt của Lâm Chính dần dần lộ ra vẻ đau đớn, cơ thể cố gắng vùng vẫy ra. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi luồng sức mạnh vô hình đang bao trùm lấy xung quanh anh.

“Tôi nói này. Tôi và cậu giao đấu cũng chỉ tốn công vô ích. Tôi thừa nhận sức mạnh Võ Thần của cậu, nhưng chỉ với sức mạnh này của cậu, cho dù được xếp vào trong bảy Võ Thần, thì cũng chỉ được xếp ở hạng chót”.

Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bây giờ, nên kết thúc được rồi!”

Nói xong, ông ta lao về phía Lâm Chính, rút đầu lâu và xương sống ra.

Nhưng đúng vào lúc Trấn Ngục Võ Thần chuẩn bị ra tay.

“Hự!”

Cơ thể ông ta đột nhiên khựng lại, hai mắt trừng lớn, giống như phát hiện điều gì đó.

Ông ta lập tức cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên hai vai và hai cánh tay mình bỗng dưng xuất hiện một cây châm khí màu đen mỏng như sợi tóc.

Những cây châm khí này được bày bố trên hai vai và hai tay của ông ta một cách rất có quy luật. Vì chúng cực kỳ mỏng, ngắn và bé đến nỗi Trấn Ngục Võ Thần cũng không nhận ra được sự tồn tại của chúng.

“Đây là thứ mà những nhát kiếm khí ban nãy tạo ra sao?”

Vẻ mặt của Trấn Ngục Võ Thần lập tức cứng đờ.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính khó khăn gào lên.

Giây tiếp theo.

Ầm ầm ầm ầm…

Tất cả châm khí đen nổ tung.

Vụ nổ này chấn động đến mức cơ thể Trấn Ngục Võ Thần không ngừng lay động sang hai bên.

Như vậy một hồi lâu, người mới dừng lại được, nhưng vẫn chưa thể đứng vững.

Phụt!

Trấn Ngục Võ Thần phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều chấn động, như thể từng người đang nhìn thấy một việc cực kỳ khó tin, tất cả đều chết lặng.

Người của thế gia Huyết Đao cảm thấy như bị sét đánh.

Tiếu Thiên Võ Thần hóa đá ngay tại chỗ.

Lúc này, ngay cả người của tòa nhà treo thưởng cũng điên cuồng dụi mắt, cảm thấy bản thân mình hình như đang nằm mơ.

“Chuyện này… làm sao có thể chứ?”

Mộ Dung Tùng lẩm bẩm.

Khi Trấn Ngục Võ Thần hộc máu, Lâm Chính cũng thoát được ra khỏi sự giam giữ.

Anh ngã thẳng xuống đất, tận lực thở dốc, nhìn cánh tay gần như biến dạng của mình.

Chỉ sợ nếu cứ tiếp tục bị siết như vậy, Lâm Chính sẽ bị ép chết.

Nhưng mà vẫn đạt được kết quả tốt.

Lâm Chính nhấc Tuyệt Thế Tà Kiếm lên, nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Võ Thần.

Anh lợi dụng kiếm khí vừa nãy để thi châm, rốt cuộc cũng thành công hạ độc được Trấn Ngục Võ Thần.

Đây là một sự tiến triển mang tính trình tự.

Tiếp theo đó, anh chỉ cần nhân cơ hội Trấn Ngục Võ Thần bị trúng độc, để kịch độc khuếch tán trong cơ thể của ông ta, là có thể khiến ông ta toi mạng!

Trong mắt Lâm Chính tràn đầy sự hưng phấn, định tiến thêm một bước để ra tay.

Nhưng vào lúc này, Trấn Ngục Võ Thần vừa mới còn đang cong người, lại đột nhiên đứng thẳng dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, mỉm cười nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức sững sờ, dường như anh nhận ra điều gì đó, vội vàng quan sát cẩn thận Trấn Ngục Võ Thần. Giây lát sau, nét mặt anh trở nên cực kỳ khó coi.

“Độc của tôi, vậy mà lại bị ông giải được rồi sao?”

Lâm Chính kinh ngạc nói.

“Sao vậy? Rất khó sao?”

Trấn Ngục Võ Thần khẽ cười nói: “Chút độc cỏn con này, làm sao có thể làm khó được tôi?”

Lâm Chính rơi vào trầm tư.

Độc của anh như thế nào anh hiểu rất rõ.

Nếu đổi lại là Thương Lan hay là Thái Thiên, thì e rằng không tốn một thời gian dài thì không thể nào giải được độc của anh được.

Vậy mà Trấn Ngục Võ Thần lại chỉ cần một hơi là có thể giải được rồi.

Đây tuyệt đối không phải dựa vào sức mạnh hùng mạnh là có thể làm được.

Có thể làm được điều này, tuyệt đối là do có y thuật cực kỳ cao siêu.

Y thuật của Trấn Ngục Võ Thần, có lẽ là là y thuật mạnh nhất mà Lâm Chính từng gặp.

“Cậu nhóc, cậu càng ngày càng cho tôi nhiều bất ngờ rồi đấy. Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay tôi thực sự không có thời gian để trì hoãn với cậu, tôi còn phải đi hấp thụ những truyền thừa của Võ Thần. Vì vậy, tôi không thể để cậu tiếp tục sống!”

Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt lại, đột nhiên thân thể ông ta cử động một cái, người biến mất trong nháy mắt.

Lâm Chính sửng sốt, lập tức nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh.

Nếu tốc độ nhanh như vậy, thì mắt thường hoàn toàn không thể theo kịp được. Chỉ có thể dựa vào cảm giác để thăm dò vị trí của đối phương.

Nhưng thăm dò được một vòng, Lâm Chính cảm thấy bối rối.

Xung quanh căn bản không có hình bóng của Trấn Ngục Võ Thần.

Ông ta chạy đi đâu rồi?

Lâm Chính lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Cũng không có!

Chẳng lẽ là?

Hô hấp Lâm Chính ngừng lại, lập tức nhìn xuống mặt đất.

Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển điên cuồng, sau đó toàn bộ Long Tâm Thành cũng bắt đầu rung chuyển theo.

Bề mặt đất nứt toác, từng vết nứt rải rác dưới chân mọi người.

Đá lớn nứt vỡ, tòa nhà sụp đổ.

Móng của tòa nhà treo thưởng dường như cũng chịu tổn hại, bắt đầu rung chuyển.

Chỉ nghe thấy một giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong khe nứt

“Lâm Chính, thực lực của cậu khiến tôi rất bất ngờ. Mặc dù cậu còn kém những tên Võ Thần kia rất nhiều, nhưng tôi tôn trọng cậu. Vì vậy, tôi quyết định sẽ không nương tay với cậu nữa!”

“Có thể chết dưới một chiêu này, cũng xem như là vinh hạnh của cậu!”

“Tiếp theo, hãy tận hưởng đi! Xem thế nào mới là Võ Thần chân chính!”

Dứt lời, vô số sợi dây xích đá to lớn như cây đại thụ từ trong khe nứt ầm ầm chui ra.

Khắp Long Tâm Thành , giống như có một loạt các thần long đáng sợ xuất hiện, tùy ý lộng hành.

“Võ Thần Kỹ! Ngục Tỏa Vạn Hung!”
Cương 5060: Thua rồi

Dường như cả thế giới đều rung chuyển.

Vô số xích đá đáng sợ khủng bố dâng trào như rồng, lao về phía Lâm Chính.

Những xích đá này đã nhốt người lại, chúng khổng lồ như lũ lụt thú dứ, hoàn toàn có thể đâm nát người khác.

Sắc mặt Lâm Chính căng thẳng, lập tức né tránh trái phải.

Nhưng xích đá lao tới đếm không hết, toàn bộ mặt đất trung tâm của Long Tâm Thành đều bị xích đá phá vỡ, thành trì biến thành những mảnh nhỏ, bụi đất đầy trời, đã vụn bay loạn.

Giờ phút này tòa nhà treo thưởng nguy nga tráng lệ giống như một con thuyền nhỏ bé trong bão táp, lay động điên cuồng.

Toàn bộ cảnh tượng, long trời lở đất!

Lâm Chính né tránh không ngừng.

Nhưng dù có thể né tránh xích đá, sức mạnh của những xích đã vấn khiến thân thể Lâm Chính không nghe khống chế, cơn gió khủng bố điên cuồng vụt vào máu thịt của Lâm Chính.

Qua vài lần như vậy, chỉ sợ chẳng cần chạm vào xích đá, thân thể Lâm Chính cũng bị sức mạnh này đánh thành những mảnh nhỏ.

Trấn Ngục Võ Thần đứng trước mặt vô số xích đá này, biểu cảm vui vẻ cuồng nhiệt đầy ý cười, xuyên qua xích đá nhìn chằm chằm Lâm Chính như đang ngắm một kiệt tác.

Tiếu Thiên Võ Thần nghẹn họng nhìn ngơ ngác.

“Võ… Võ Thần Kỹ? Đây mới là thủ đoạn mà Võ Thần chân chính nên có sao?”

“Thực lực của Trấn Ngục Võ Thần đã mạnh tới mức độ này rồi à?”

Trên tầng cao nhất của tòa nhà treo thưởng, đôi mắt Mộ Dung Tùng trừng lớn, nỉ non ngơ ngác.

“Chủ tịch, chỉ sợ nếu Trấn Ngục Võ Thần muốn giết chúng ta, hoàn toàn không cần tiến vào đây, ông ta ở ngoài, dùng tay không cũng đủ phá hủy cả tòa nhà rồi!”

Đặng Mão sợ hãi vô cùng, lúc nói chuyện cũng run rẩy.

Mộ Dung Tùng phục hồi tinh thần, chìm vào im lặng.

Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, với thủ đoạn này của Trấn Ngục Võ Thần, có bao nhiêu kẻ bị mù đâu.

Lần này đối phó với Trấn Ngục Võ Thần, hoàn toàn không thể dựa vào số người cùng phương pháp được.

Lực chiến đầu của người này, đã vượt qua sự hiểu biết của mọi người ở long mạch dưới lòng đất.

Cân nhắc nhiều lần, sắc mặt Mộ Dung Tùng trầm xuống: “Bảo mọi người chuẩn bị!”

“Chủ tịch, ông định đi giúp cậu Lâm à?”

Đặng Mão vui mừng, vội vàng nói.

“Không”.

Mộ Dung Tùng lại trầm xuống: “Tôi thấy Lâm Chính vẫn có thể chiến đấu tiếp, cứ để cậu ta và Trấn Ngục đánh một trận, làm giảm bớt khí lực của Trấn Ngục, như thế khi chúng ta ra tay, mới có phần thắng”.

“Nhưng nếu như vậy, chẳng phải cậu Lâm sẽ dữ nhiều lành ít sao?”

Đặng Mão ngơ ngác nói.

“Ngay khi cậu ta trêu chọc Trấn Ngục, cậu ta cũng là người chết rồi, đây không phải chuyện tôi hay ông có thể thay đổi”.

Mộ Dung Tùng lắc đầu nói.

Sắc mặt Đặng Mão không tự nhiên lắm, môi dưới ngập ngừng, không hé răng.

Người người chấn động, hoảng sợ tuyệt vọng.

Đúng lúc này.

Rầm!

Một tiếng vang nặng nề phát ra.

Chỉ thấy xích đá to lớn khổng lồ đâm thật mạnh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính muốn tránh cũng không được, bất đắc dĩ đành dùng Tuyệt Thế Tà kiếm, ngăn cản đồ vật khổng bố đánh úp tới.

Lực đánh mạnh mẽ của xích đá khiến người ta giận sôi.

Mặc dù trước đó Lâm Chính đã phòng ngự, nhưng vẫn không thể ngăn cản sức mạnh này hoàn toàn.

Trong nháy mắt sức mạnh tàn bạo của xích đá truyền từ thân của Tuyết Thế Tà Kiếm tới cơ thể.

Thân thể Lâm Chính lập tức bắn ra ngoài, đập nát một đống phòng ốc, sau đó ngã mạnh vào các mảnh phế tích.

Sau khi bụi bặm trong đống phế tích tan đi, dáng vẻ thê thảm của Lâm Chính mới xuất hiện trong mắt mọi người.

Da thịt trên cả người Lâm Chính lập tức nứt ra, xương hai tay đứt gãy, chỉ còn lại da, thân hình vặn vẹo, nghiêng trái ngã phải, dường như xương cốt trong cơ thể đều vỡ vụn, hoàn toàn không cảm nhận được một chút hơi thở trên người.

“Thua rồi!”

Không biết ai lên tiếng, còn hơi run rẩy.

Âm thanh này vừa dứt, trận chiến đầu kia, dường như cũng hạ màn….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK