Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1996: Tất cả đều trong tầm tay

Mạc Tâm trợn to mắt, xác nhận lại lần nữa.

Mười ba giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay mình quả thật không còn một giọt nào.

Chắc chắn đã bị Lâm Chính cướp đi mất.

“Lạc Linh Huyết của tôi! Lạc Linh Huyết của tôi? Tại sao? Tại sao Lạc Linh Huyết của tôi lại ở chỗ cậu?”, Mạc Tâm hoảng hốt, cả người run rẩy, khóe miệng khẽ giật liên tục nói.

Mọi người cũng ngơ ngác, tròn mắt nhìn cổ tay Lâm Chính.

Lạc Linh Huyết bị lấy đi lúc nào?

Hơn nữa tại sao bị lấy đi mà Mạc Tâm lại không cảm nhận được gì? Thậm chí còn chẳng xuất hiện tình trạng sức mạnh suy giảm?

Quả thật là thần không biết quỷ không hay?

Có là ảo thuật cũng không huyền bí như thế.

Mạc Tâm nhìn chằm chằm cổ tay mình, nghĩ rằng mình có nhìn lầm không.

Bà ta hình như nhìn thấy gì đó, mắt trợn tròn, tầm nhìn vội vàng dịch chuyển xuống mu bàn tay.

Nhưng lại thấy một cây châm bạc mỏng hơn sợi tóc đâm trên mu bàn tay.

Châm bạc này cực kỳ mỏng nhẹ, hơn nữa đâm vào hơn một nửa, nếu không nhìn kỹ thì không cảm nhận được sự tồn tại của nó, chẳng khác gì lông tơ cả.

“Cậu châm cho tôi… lúc nào?”, vẻ mặt Mạc Tâm thay đổi.

“Lúc bà đâm châm vào người tôi…”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Cả người Mạc Tâm run lên, bỗng hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt tái nhợt.

“Trước đó tôi dùng Lặc Cốt Châm đâm vào tim cậu, cậu nắm lấy mu bàn tay của tôi, chẳng lẽ... lúc đó cậu đã âm thầm hạ độc tôi, rồi cướp Lạc Linh Huyết của tôi”.

“Nếu không bà nghĩ Lặc Cốt Châm của bà có thể dễ dàng đâm vào người tôi sao? Nếu không tiếp cận bà, tôi có cơ hội ra tay thế nào được đây?”, Lâm Chính nói.

Mạc Tâm hoảng hốt lùi về sau mấy bước, tỏ vẻ khó tin.

Mấy người Ngũ tôn trưởng, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn đều tê cả da đầu.

Mọi chuyện đều là mưu kế của Lâm Chính.

Cố ý trúng đòn, rồi tìm cơ hội cướp mất mười ba giọt Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm.

Vì châm bạc, sức mạnh mà mười ba giọt Lạc Linh Tuyết truyền cho Mạc Tâm bị chặn lại, Mạc Tâm không thể phản ứng ngay lập tức.

Hơn nữa… Lâm Chính quen thuộc Lạc Linh Huyết hơn Mạc Tâm.

Hóa ra vừa lúc bắt đầu đánh Lâm Chính đã nhắm vào Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm.

Chẳng qua anh không tỏ ra nóng vội như Mạc Tâm mà thôi.

“Hay! Hay! Hay lắm! Không ngờ Mạc Tâm tôi cũng có lúc bị người ta bày mưu tính kế! Được lắm! Nhưng cậu đừng tưởng cậu trộm Lạc Linh Huyết thì có thể vô địch. Nơi này là thiên cung Trường Sinh, có hàng ngàn người của thiên cung tôi, cho dù cậu có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, cũng đừng hòng ra khỏi đây! Nộp mạng đi!”, Mạc Tâm gào lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.

Bà ta đã bị chọc giận, lúc này phát huy toàn bộ hỏa lực, ra tay với khí thế không chết thì không từ bỏ.

Áp lực tăng lên, đè nặng lên đỉnh đầu.

Thế nhưng Lâm Chính lại nhanh hơn bà ta một bước, anh xuyên qua khoảng không đấm một quyền vào Mạc Tâm.

Bụp!

Hai người va chạm vào nhau giữa không trung.

Ngay sau đó sức mạnh hung tàn phân tán ra xung quanh.

Cả người Mạc Tâm văng ra xa từ không trung.

Bà ta cố gắng giữ vững cơ thể, điều chỉnh tư thế đáp xuống đất nhưng sau khi đáp xuống đất lại không đứng vững, liên tục lui về sau, cũng may có hai đệ tử đỡ lấy, suýt chút nữa bà ta đã ngã xuống, cả người vô cùng nhếch nhác.

“Hả?”

Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Mạc Tâm lại há miệng, nôn ra máu.

“Cái gì?”

Mọi người đều trợn mắt há mồm.

Mạc Tâm… thế mà lại bị thương?

Bị người đeo mặt nạ này đánh bị thương bằng một đòn?

Không thể nào?

Đầu óc của đám người thiên cung Trường Sinh đều trống rỗng, trố mắt nhìn…

“Mạc Tâm, tôi nghĩ bà cũng chả biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết có ý nghĩa gì. Đến trình độ này rồi, bà cho rằng nhiều người thì có thể quyết định kết cục của trận chiến sao?”

Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ hung dữ đáng sợ, cả người lao đến chỗ Mạc Tâm.

“A!”

Mạc Tâm hét lớn, lập tức rút châm bạc trên người ra, dựa vào thực lực tăng lên để đánh tiếp với Lâm Chính.

Nhưng lúc này khí thế của Lâm Chính quá mức đáng sợ.

Uy lực của ba mươi ba giọt Lạc Linh Tuyết đều được phát huy toàn bộ, anh giống như thiên thần giáng thế, làm chấn động thế gian, có một không hai.

“Bảo vệ cung chủ!”

“Chặn kẻ phản đồ lại! Phải ngăn hắn lại bằng bất cứ giá nào”.

Người thiên cung gào lên, hoảng loạn bao quanh bảo vệ Mạc Tâm.

Nhị tôn trưởng chắn trước mặt Mạc Tâm, mặt mày hung dữ muốn lấy mạng ngăn Lâm Chính lại.

Còn mấy người Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn nào dám bước lên trước?

Bảo họ đi đánh lại nhân vật đáng sợ có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao? Như thế chẳng phải đang bảo họ đâm đầu vào chỗ chết à?

Lâm Chính nhíu mày nhìn Nhị tôn trưởng, giơ tay lên vung châm.

Vèo vèo vèo!

Rất nhiều châm bạc bay ra lao đến chỗ ông ta.

Nhị tôn trưởng không né không tránh, cũng lấy châm bạc ra để đỡ đòn.

Nhưng châm của Lâm Chính đều được bao phủ bởi khí ý tinh khiết nhất, một lúc sau đã đánh gãy châm của Nhị tôn trưởng.

Nhị tôn trưởng không nản lòng, lao đến chỗ Lâm Chính.

Lâm Chính giơ tay lên tung ra một quyền, đánh vào ngực Nhị tôn trưởng khiến ông ta văng ra xa.

Phụt!

Nhị tôn trưởng nôn ra máu, ngã xuống đất, vừa định đứng lên thì lại có một cây châm bạc bay đến, đâm chuẩn xác vào trên huyệt vị trước ngực ông ta.

Nhị tôn trưởng chỉ cảm thấy cột sống tê lại, cả người mềm nhũn không thể đứng lên.

Nhị tôn trưởng sửng sốt, nhìn cây châm trước ngực mình, sau đó lại nhìn bóng dáng tấn công vào trong các đệ tử thiên cung không kiêng nể gì, lúc này cuối cùng ông ta cũng đã xác định.

“Lâm Chính! Là cậu! Chắc chắn là cậu!”
Chương 1997: Cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy

Tâm trạng của Nhị tôn trưởng cực kỳ phức tạp.

Ông ta chắc chắn một trăm phần trăm đây là Lâm Chính.

Nếu là người khác, rõ ràng vừa rồi có thể giết ông ta nhưng đối phương lại không giết mình mà chỉ chế ngự ông ta bằng châm bạc. Không cần thiết phải làm thế.

Cũng chỉ có Lâm Chính mới nương tay với mình…

Tạo nghiệt!

Yêu nghiệt như thế nhưng lại bị thiên cung ép buộc đứng về phía đối lập, nếu hôm nay không giết được Lâm Chính thì với ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết và thiên phú siêu phàm của anh, sau này anh sẽ có thể tiêu diệt thiên cung dễ như trở bàn tay.

Hiện giờ e là thiên cung không thể làm gì Lâm Chính.

Bây giờ chỉ có một cách có thể tiêu diệt được anh.

Đó chính là tiết lộ thân phận của anh.

Nói cho cả thiên hạ biết!

Một khi làm thế, sau này Lâm Chính chắc chắn sẽ bị người trong cả thiên hạ truy sát.

Không ai có thể chống cự lại sự hấp dẫn của ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết.

Ai lấy được nó thì người đó có thể trở thành chúa tể của thế gian.

Tất cả đại tài siêu cấp, các cao thủ lánh đời, dị sĩ kỳ nhân trên thế giới đều sẽ không ngừng truy đuổi Lâm Chính.

Suy cho cùng Lâm Chính chỉ đơn độc một mình, dù Lạc Linh Huyết có nhiều cũng không thể đối phó được với nhiều kẻ địch như vậy.

Thế nhưng Nhị tôn trưởng mấp máy môi, cuối cùng không lên tiếng, chỉ thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương.

“Có lẽ đây chính là số mệnh của thiên cung…”

Lâm Chính lao đến như hổ vào hang dê, dù các đệ tử thiên cung trước mặt rất đông nhưng lại không phải là đối thủ của anh.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Chỉ thấy từng cao thủ thiên cung bị Lâm Chính đánh văng ra xa, ai cũng ngã nhào xuống đất, bị đập mạnh đến mức bị thương rất nặng, cả người be bét máu, có người bất tỉnh, có người kêu gào than khóc.

Không lâu sau, người phía trước Mạc Tâm bị Lâm Chính xử lý gần hết.

Còn lại mấy người Ngũ tôn trưởng, Ôn điện chủ.

Nhưng cho dù là họ cũng không thể cản được Lâm Chính.

“Cung chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Trịnh Thông Viễn run lẩy bẩy hỏi.

“Người này đã có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, trực tiếp đối đầu với cậu ta chắc chắn không có phần thắng. Nhưng mọi người yên tâm, tôi vẫn còn có thể đối phó, nếu đối phó bằng Diệt Tiên Châm Quyết thì chắc chắn có thể giết cậu ta. Nhưng... tôi cần ít nhất ba phút chuẩn bị mới có thể khởi động Diệt Tiên Châm Quyết. Mọi người phải tranh thủ cho tôi ba phút”, Mạc Tâm nói.

“Gì cơ? Ba phút?”

Mọi người đều tuyệt vọng.

Dù có cho ba mươi giây họ cũng không thể chịu được chứ đừng nói là ba phút.

“Mọi người đừng sợ! Chúng ta rất nhiều người mà, bảo các đệ tử này lấy mạng chặn hắn lại, kéo dài thêm ba phút cũng không thành vấn đề. Huống gì bây giờ chúng ta còn có trợ thủ khác”, Mạc Tâm cười mỉa nói, sau đó nghiêng đầu gọi: “Nghiêm phó minh chủ, hiện giờ tất cả Lạc Linh Huyết đều nằm trong tay rơi người này. Tôi nghĩ chúng ta tạm thời nên liên hợp lại với nhau để đối phó với cậu ta, sau đó lại thương lượng chuyện phân chia Lạc Linh Huyết nhé”.

Nghiêm Tàng Hải và thủ lĩnh của nhiều thế tộc đều dừng lại.

“Bà định đối phó với người này thế nào?”, Nghiêm Tàng Hải hỏi.

“Tôi có một bí thuật tên là Diệt Tiên Châm Quyết, nếu tôi có thể thi triển được thì rất dễ giết chết người này. Mọi người bảo vệ tôi để tôi có thời gian chuẩn bị, sau khi châm hình thành, tôi chắc chắn sẽ khiến người này thành tro bụi”, Mạc Tâm cung chủ nói.

Nghiêm Tàng Hải nghe thế thì lập tức nhìn các thủ lĩnh của thế tộc khác.

Mọi người trao đổi bằng ánh mắt, sau đó đều gật đầu.

“Được! Mạc Tâm, bọn tôi nghe bà, bảo vệ cho bà”.

Nói rồi các cao thủ của thế tộc đều bước lên, Nghiêm Tàng Hải dẫn đầu.

Nhìn thấy trận thế này, Lâm Chính dừng lại, lạnh nhạt nhìn đám người kia.

“Nghe đây, nếu bây giờ các người ngoan ngoãn đi khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, nhưng nếu các người nhất quyết đối đầu với tôi thì hôm nay tôi sẽ quét sạch thiên cung Trường Sinh. Sau này, tôi cũng sẽ tìm ra từng thế tộc đằng sau các người để tính sổ, nếu các người thấy tông môn của mình có thể chịu nổi ngọn lửa giận của tôi thì cứ đứng đây đối đầu với tôi đi”.

Nghe anh nói thế, người của các thế gia tông môn ở đó đều do dự.

Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ.

Người này là nhân vật siêu cấp có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đấy.

Nếu hôm nay giết được người này thì không sao, nhưng nếu không giết được thì với bản lĩnh này, tương lai các gia tộc tông môn này chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự trả thù thảm khốc...

“Các người sợ gì chứ? Chúng ta nhiều người như thế mà còn sợ một tên này à? Huống gì tôi cũng sắp khởi động được Diệt Tiên Châm Quyết, đến lúc đó dù có ba trăm ba mươi giọt Lạc Linh Huyết cũng chỉ có một con đường chết, chứ đừng nói là ba mươi ba giọt. Các người chỉ cần kéo dài thêm ba phút giúp tôi, sau ba phút tôi sẽ giết người này, sau đó chia Lạc Linh Huyết với các người”, Mạc Tâm rống to lên.

Những lời này dấy lên lòng tham của mọi người với Lạc Linh Huyết.

“Cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, liều thôi!”, thủ lĩnh của các thế tộc hét lên.

“Nếu đã thế thì các vị, chúng ta cùng lên, giết người này”, lại một người nữa nói, sau đó rút kiếm ra.

Nghiêm Tàng Hải nhìn chăm chú, cũng không định lùi lại.

“Anh bạn, đắc tội rồi!”

Ông ta trầm giọng nói, sau đó giơ chưởng lên lao đến.

Tất cả cao thủ cùng đồng loạt ra đòn.

“Muốn chết hả?”

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Lâm Chính trở nên hung dữ, đang định ra tay thì đột nhiên…

Phụt!

Anh nôn ra máu, cả người ngã gục xuống đất.

Vội vàng nhìn lại, đồng tử Lâm Chính co lại.

Lục phủ ngũ tạng của mình… hình như đột nhiên như bị nứt ra.

Chuyện gì thế này…
Chương 1998: Giết

Chấn động trong cơ thể khiến Lâm Chính vô cùng đau đớn.

Như thể có cái gì đó đang tách khỏi cơ thể.

Anh không dám ra tay bừa, vội vàng bắt mạch cổ tay.

Một lúc sau, Lâm Chính chợt hiểu ra.

“Ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sinh ra sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, cho nên cơ thể không chịu nổi! Nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng sẽ nổ tung mà chết”.

Lâm Chính cau mày tìm cách giải quyết.

Cực hạn của cơ thể anh là ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, lúc đầu nhờ có lão tiền bối ở Huyết Ma Tông giúp đỡ, tạo hóa một trận, hấp thu sức mạnh của ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, trở thành cơ thể võ thần, đây đã là cường độ mạnh nhất của cơ thể anh.

Bây giờ Lâm Chính không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, trước đó lại bị độc tố xâm nhập, cơ thể suy nhược, đột nhiên có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đương nhiên là không chịu nổi.

Nếu không kịp thời sử dụng đan được để gia tăng cường độ cơ thể, giải trừ sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì tình hình sẽ rất tệ.

Không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, phải nhanh chóng giải quyết tình hình ở đây sau đó rời khỏi nơi này.

Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức lấy kim châm đâm vào người vài cái.

Trong nháy mắt, năng lượng cuộn trào trong cơ thể lập tức ổn định lại.

Mà lúc này, đám người Nghiêm Tàng Hải cũng xông tới, tung đòn.

“Cửu Ảnh Trừ Sát Chưởng!”

Nghiêm Tàng Hải quát lớn, phóng ra chín ảo ảnh dài đáng sợ như chiếc lá, những bóng dài đó đánh vào tim Lâm Chính, giết thẳng vào nơi hiểm yếu nhất.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, nhưng không chút dao động, đồng thời đánh lại một chưởng.

Chưởng ấn nổ tung.

Một chưởng này dường như sử dụng tất cả sức mạnh của Lâm Chính.

“Cái gì?”

Nghiêm Tàng Hải hít sâu một hơi.

Ông ta không ngờ Lâm Chính sẽ đánh trả.

Đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Chính không hề né tránh, thậm chí còn không phòng ngự…

Làm gì vậy? Coi thường sự tấn công của ông ta sao?

Cho dù coi thường ông ta, lẽ nào cũng không để ý đến người xung quanh sao?

Người này mạnh vậy à?

Nghiêm Tàng Hải không tin nổi.

Nhưng mũi tên đã lên dây, không thể không bắn, ông ta cũng không thể thu lại đòn tấn công, chỉ đành cắn răng tiếp đòn của Lâm Chính.

Nhưng kết cục của Nghiêm Tàng Hải vô cùng thảm hại.

Bụp bụp bụp…

Chưởng của Nghiêm Tàng Hải đánh mạnh lên người Lâm Chính, phát ra âm thanh trầm đục, nhưng không thể đả động đến người anh, đòn tấn công của những người khác đều vô dụng.

Cơ thể Lâm Chính đã khôi phục sức mạnh của cơ thể võ thần, những đòn chém giết bình thường không thể làm gì được anh.

Ngược lại, đòn tấn công của Lâm Chính lên người Nghiêm Tàng Hải, khiến cánh tay của ông ta gãy ngay lập tức.

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh gãy tay Nghiêm Tàng Hải.

Nghiêm Tàng Hải bay ra, hất văng hai vị cao thủ của thế tộc khác, rồi nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu, máu thịt nửa người nứt lìa.

“A?”

Sắc mặt của những người xung quanh thay đổi rõ rệt.

Đám người Cô Phong xông lên, vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải.

“Phó minh chủ! Ông không sao chứ?”

“Không… không sao…” Nghiêm Tàng Hải lau vết máu ở khóe miệng, yếu ớt nói.

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức cuồng bạo đã ép tới.

Không hay rồi!

Nghiêm Tàng Hải vô cùng kinh hãi, nhanh chóng nhìn qua.

Nhưng chỉ thấy Lâm Chính như chiến thần, vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ kia lập tức hung hăng xông lên.

Cường giả không thể ngăn cản nổi, người thì bị Lâm Chính đánh gãy tay chân, sốc ngay tại chỗ, người bị Lâm Chính đấm xuyên qua cơ thể mà chết thảm

Dường như không ai có thể tiếp chiêu của Lâm Chính.

“Mau ngăn cậu ta lại! Mau… ngăn cậu ta lại!” Nghiêm Tàng Hải vội vàng hét lớn.

Nhưng ai có thể ngăn nổi?

Lâm Chính dường như muốn giết Nghiêm Tàng Hải tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, không ngừng tiến tới.

Nghiêm Tàng Hải sợ đến mức da đầu tê dại, không còn quan tâm đến vết thương trên người, lập tức đẩy người bên cạnh ra, liều mạng bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, ông ta vừa chạy được mấy bước đã đuổi kịp, anh tung đòn đánh mạnh vào Nghiêm Tàng Hải.

“Đại Huyền Thiên Công!”

Nghiêm Tàng Hải gầm lên, sử dụng chiêu giữ mạng cuối cùng, một luồng khí tức trắng tỏa ra, nổ tung tứ phía.

Cát đá xung quanh bị luồng khí tức đáng sợ này xé nát, người của Cô Phong bị đánh bay ra xa trăm mét, mọi thứ xung quanh đều bị luồng khí tức này quét sạch.

Nhưng Lâm Chính không hề lay động, thậm chí còn không bị ảnh hưởng, áp sát Nghiêm Tàng Hải.

Nghiêm Tàng Hải thở hổn hển, chỉ có thể cắn răng quay lại tấn công Lâm Chính lần nữa.

Không có gì bất ngờ.

Rắc!

Âm thanh giòn giã vang lên.

Cánh tay còn lại của Nghiêm Tàng Hải cũng đã gãy.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một vùng trời.

“A!!!”

Nghiêm Tàng Hải lùi về sau, khuôn mặt méo mó.

Cả hai tay đều gãy khiến ông ta mất đi sức chiến đấu.

Lâm Chính thừa thắng xông lên, đưa tay bóp cổ ông ta không hề nương tay.

Nghiêm Tàng Hải lùi lại, cố gắng né tránh, nhưng lại ngã xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại, đầu đã chảy máu.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

Nghiêm Tàng Hải run cầm cập, hét lớn.

Nhưng Lâm Chính không hề nể tình, bước về phía trước.

Nghiêm Tàng Hải run rẩy, sắp ngã quỵ.

“Mau bảo vệ tôi! Mau!”

Ông ta lại hét lớn.

Nhưng đám người Cô Phong đều đã thương vong, những người còn lại nào dám ngăn cản Lâm Chính?

“Không!”

Thấy Lâm Chính càng lúc càng đến gần, Nghiêm Tàng Hải kêu gào thảm thiết.

Cuối cùng tiếng xương đầu gãy vang lên, tiếng la hét đột ngột dừng lại.

Mọi người sững sờ nhìn người đeo mặt nạ sắt và bàn tay của người đó.

Trên đó có một cái đầu đầy máu.

Phó minh chủ Cô Phong - Nghiêm Tàng Hải đã chết.

Xung quanh không một tiếng động.

Không ai dám đến gần Lâm Chính nữa…
Chương 1999: Không ai dám ngăn cản

Nghiêm Tàng Hải đã chết, Cô Phong như rồng không đầu, những người còn lại không dám chiến đấu nữa, lập tức bỏ chạy tán loạn.

Thủ lĩnh của những thế tộc khác cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt không dám bước lên.

Ngay cả Nghiêm Tàng Hải cũng đã bị giết, bọn họ đâu còn có gan đấu với Lâm Chính.

Mọi người đều lùi lại, xung quanh Lâm Chính hình thành một khoảng trống, không ai dám đến gần anh thêm nữa.

Thấy vậy, Lâm Chính quay đầu nói: “Chấn đại nhân!”

“Có…” Chấn Hám Sơn hoàn hồn lại, vội vàng đáp.

“Đi!”

Lâm Chính cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.

“A?”

Chấn Hám Sơn ngẩn người.

Lâm Chính như chẻ tre, chém giết tứ phương, không ai địch nổi, sao lại nói đi là đi?

Thiên Diệp cũng nhìn ra manh mối, lập tức kéo đệ tử nói: “Nhanh chóng đi theo Lâm Chính, nhanh lên!”

Một đám người Tử Huyền Thiên nhanh chóng tản ra.

Có đại sát tinh như Lâm Chính ở đây, không ai dám ngăn cản bọn họ.

Bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung tập hợp vô số đệ tử thiên cung, nhưng không ai dám ngăn cản Lâm Chính, ngược lại còn tránh đường cho Lâm Chính rời đi.

“Cái gì?”

Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn đều tái mặt.

“Không thể để chúng đi! Mau! Mau ngăn chúng lại!” Ôn điện chủ quát lớn.

Nhưng… không ai phản hồi.

“Các người đang làm gì vậy? Ngăn bọn chúng lại! Nhanh lên!”, Trịnh Thông Viễn sốt ruột nhảy cẫng lên, liên tục hét lớn.

Nhưng đám đệ tử đều cúi đầu, run rẩy đứng yên tại chỗ.

Trò đùa gì vậy!

Người ta vừa chặt đầu phó minh chủ Cô Phong, vô cùng hung dữ.

Chúng tôi chủ là đám đệ tử bình thường, thực lực yếu, lấy cái gì đấu với người ta đây?

Ngay cả đám tôn trưởng và điện chủ như các ông cũng không ngăn nổi thì đệ tử bình thường ngăn được sao? Khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?

Vì vậy, cho dù đám điện chủ và tôn trưởng kia mắng chửi thế nào cũng không ai nhúc nhích.

Mạc Tâm mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính rời đi, đồng tử đỏ ngầu, toàn thân run rẩy.

Cuối cùng…

Phụt!

Mạc Tâm phun ra một ngụm máu lớn.

Thi triển Diệt Tiên Châm Quyết không được phân tâm, nhưng Lâm Chính đang muốn bỏ chạy, sao bà ta có thể bình tĩnh được.

Thấy Mạc Tâm phun ra máu, mọi người đều biết Diệt Tiên Châm Quyết đã thất bại.

Cho nên chiêu cuối cùng để thiên cung khắc chế Lâm Chính đã không còn nữa.

“Tên khốn! Đứng lại! Trả Lạc Tinh Huyết cho tôi!”

Mạc Tâm hét lớn, không màng vết thương phản phệ do thi triển châm pháp thất bại, điên cuồng đuổi theo Lâm Chính.

“Cung chủ! Xin hãy dừng lại!”

“Xin cung chủ bớt giận! Đừng kích động! Diệt Tiên Châm Quyết đã thất bại, chúng ta không phải là đối thủ của người đó, nếu xông lên chỉ có chết mà thôi!”

“Cung chủ bớt giận!”

Mọi người vội vàng khuyên ngăn Mạc Tâm.

Mặc dù Mạc Tâm rất tức giận, nhưng cũng chưa mất đi lý trí.

Diệt Tiên Châm Quyết bị gián đoạn, cho dù có đuổi kịp người này thì cũng không thể giữ lại, bản thân không biết giới hạn sẽ càng mất đi Lạc Linh Huyết, đấu với Lâm Chính một trận nữa sẽ chỉ có thiệt.

“Đám ngu xuẩn các người!” Mạc Tâm nghiến răng quát, tung một chưởng lên người những tôn trưởng và điện chủ.

“A!”

Đám người kêu gào thảm thiết, phun ra máu, rồi ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

“Nhiều người như vậy lại không giữ nổi một người! Thiên cung Trường Sinh nuôi các người có tác dụng gì hả?”, Mạc Tâm tức giận nói.

“Xin cung chủ thứ tội!”

Đám người quỳ xuống cầu xin.

“Vô dụng!”

Mạc Tâm tức giận, đôi mắt đẫm máu hung ác nhìn chằm chằm về phía xa: “Lập tức phái người đuổi theo cho tôi, phải điều tra rõ cậu ta trốn ở đâu! Tìm ra thân phận của cậu ta! Không thể để mất dấu vết của Lạc Linh Huyết, đợi tôi hồi phục lại, nhất định sẽ khiến tên đó trả giá bằng máu, khiến cậu ta sống không bằng chết!”

“Rõ thưa cung chủ!”

Sau khi xuống bậc thềm Trường Sinh, Lâm Chính dẫn đám người Thiên Diệp đi đường chính.

Thiên Diệp dường như nhận ra người của thiên cung Trường Sinh đang đuổi phía sau, ông ta nhíu mày nói: “Mấy người mai phục ở đây, cắt đuôi phía sau đi!”

“Rõ thưa phó chưởng môn!”

“Không cần phiền phức, nhanh chóng rời khỏi đây là được, nếu bị bọn họ bắt lại sẽ bại lộ thân phận”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Nhưng nếu không cắt đuôi thì bọn họ sẽ đuổi theo chúng ta, sao chúng ta có thể thoát thân được? Mạc Tâm sẽ không chịu bỏ qua đây, một khi bà ta biết được vị trí của chúng ta thì e rằng sẽ có thêm nhiều người đuổi đến”, Thiên Diệp lo lắng nói.

“Không sao, cái này đơn giản”.

Vừa nói, Lâm Chính vừa lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên bi đất, sau đó nắm tay lại.

Bùm!

Bi đất bị bóp nát.

Lâm Chính ném nó lên không trung.

Bụi phấn tản ra, còn chưa kịp chạm xuống mặt đất đã biến mất.

“Đây là cái gì?”

Thiên Diệp sững sờ.

“Không cần quan tâm, đi thôi!”

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi xoay người rời đi.

Thiên Diệp do dự một lát rồi quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng động, người của thiên cung Trường Sinh đã đuổi tới.

“Tránh sang một bên đi, chờ cơ hội ra tay, ngoại trừ mấy người này!” ánh mắt Thiên Diệp lộ ra sát khí, thấp giọng nói.

“Rõ!”

Mấy người Chấn Hám Sơn lập tức lẩn vào bụi cây gần đó.

Đám người kia vừa xông lên đã đóng băng tại chỗ, sau đó tất cả đều nằm thẳng trên mặt đất, không ngừng co giật, sủi bọt mép.

“Cái gì vậy?”

Đám người Thiên Diệp vô cùng kinh ngạc.

“Lẽ nào… đây là công hiệu của thứ bột trắng kia?”, Chấm Hám Sơn không thể tin nổi.

“Tôi nghĩ y thuật của người này không hề thua kém Mạc Tâm, mau đuổi theo Lâm Chính!”

Thiên Diệp thấp giọng nói rồi dẫn người đuổi theo.
Chương 2000: Không lối thoát

Lâm Chính dừng lại ở một trấn nhỏ bên ngoài núi. Bên trong nhà nghỉ ở trong thôn, anh nhìn thấy Liễu Như Thi vẫn còn đang hôn mê

Có điều hiện tại cô ấy đã hồi phục không ít, hơi thở và mạch đều ổn định hơn. Với những loại thuốc tốt mà Lâm Chính cung cấp, cô gái này đã hồi phụ được bảy, tám phần rồi. Chắc chẳng bao lâu nữa là cô ấy có thể tỉnh lại.

Lâm Chính thở phào, thuê một phòng và ngủ lăn lóc. Cuộc chiến này đúng là quá mệt mỏi. Nhưng cũng may là kết quả cũng ổn. Không chỉ lấy lại được 10 giọt Lạc Linh Huyết mà còn lấy luôn được ba giọt của Mạc Tâm.

Giờ những gì anh cần làm là nâng cao sức mạnh cơ thể để ổn định súc mạnh của Lạc Linh Huyết. Đám người Thiên Diệp cũng không vội rời đi. Bọn họ vẫn muốn nói chuyện với Lâm Chính bèn thuê một phòng ở bên cạnh.

Ngày hôm sau, trong trấn nhỏ còn có thêm không ít người của thiên cung. Bọn họ ngồi uống trà ở một quán bên cạnh.

“Lâm Chính, chúng ta nói chuyện đi”, Thiên Diệp nhìn đám đệ tử của thiên cung ở bên ngoài bèn lên tiếng.

“Việc gia nhập Tử Huyền Thiên thì không cần nói nữa, vì tôi không có hứng thú. Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên lên tiếng.

“Lâm Chính, tôi biết cậu không có hứng thú. Nhưng giờ tình hình của cậu không được lạc quan cho lắm. Tôi nói thế này vậy, thiên cung Trường Sinh nhất định sẽ tìm cậu. Cậu có trong tay nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, Mạc Tâm được nhiên sẽ không từ thủ đoạn để cướp lại. Tôi thừa nhận Lạc Linh Huyết rất mạnh nhưng đối đầu với cả một thế lực như thiên cung thì cậu cũng khó mà thoát được”.

Nói tới đây, Thiên Diệp sà tới, khẽ lên tiếng: “Đối với thiên cung Trường Sinh, chắc chắn là cậu biết rõ hơn tôi. Lần này Mạc Tâm không kịp phản ứng nên mới vậy. Nếu như bà ta có sự chuẩn bị, dùng tới cấm thuật đặc biệt của thiên cung kết hợp với sức mạnh của đám cao thủ thì e rằng cậu không có y vọng có thể chống lại được đâu”.

Thiên Diệp không hề đe dọa. Đúng là 33 giọt Lạc Linh Huyết khiến người ta phải kinh hãi nhưng đối với thiên cung thì chưa chắc. Thiên cung Trường Sinh khiến người khác phải kiêng dè không phải vì y thuật của họ mà là vì họ nắm giữ những cấm thuật cổ xưa.

Đây mới là thứ thật sự khiến người ta có thể phá vỡ mọi giới hạn. Nếu để cho Mạc Tâm có đủ thời gian thì bà ta có thể phát huy năng lực của 40, 50 giọt Lạc Linh Huyết. Đây chính là điều khiến người ta kinh sợ bà ta.

“Vì vậy Lâm Chính, ý của tôi là cậu gia nhập Tử Huyền Thiên trước. Nếu như thiên cung tìm tới cậu thì Tử Huyền Thiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Như vậy cậu cũng không phải chiến đấu một mình. Vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”, Thiên Diệp lên tiếng.

Chấn Hám Sơn ở bênh cạnh cũng nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ kỳ vọng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Thiên phó chưởng môn, tôi biết ý của ông. Nhưng tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Hơn nữa tôi cũng có việc cần làm, sẽ không lãng phí thời gian ở Tử Huyền Thiên làm gì".

Đám đông cảm thấy thất vọng.

“Có điều đồ đệ của tôi vẫn ở Tử Huyền Thiên, vì vậy tôi có thể hứa với các ông, nếu Tử Huyền Thiên gặp phải rắc rối không thể giải quyết được thì có thể tới tìm tôi", nói xong, Lâm Chính đưa một số mẩu giấy có số điện thoại ra.

Lâm Chính vốn không quan tâm tới đám người này, vì dù sao tiếp xúc với những tông môn quá lớn như thế này thì rắc rối sẽ càng nhiều hơn. Tuy nhiên do Chấn Hám Sơn và Thiên Diệp cũng từng xông pha để cứu anh nên Lâm Chính cũng cảm động.

Nghe thấy vậy Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn vui mừng lắm, vội nhận lấy: “Được, Lâm Chính, cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không làm khó cậu nữa. Đây là số của tôi, nếu cậu gặp rắc rối gì thì cũng có thể liên hệ với chúng tôi”, Thiên Diệp mỉm cười, vội vàng viết ra số điện thoại của mình.

Có được số điện thoại, Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn hào hứng rời khỏi trấn nhỏ. Bọn họ thấy giờ quan trọng nhất là bảo vệ cho tốt đồ đệ Vệ Tân Kiếm của Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính còn nhận mặt người đồ đệ đó thì sẽ vẫn có mối liên hệ với Tử Huyền Thiên.

“Sau khi trở về, lập tức bảo chưởng môn nhận Vệ Tân Kiếm làm đệ tử nhập thất và bồi dưỡng cho tốt. Đại hội lần này phải dựa vào Lâm Chính nhiều rồi”.

“Vâng, phó chưởng môn”.

Sáng sớm ngày hôm sau, lâm Chính gọi một chiếc xe cứu thương tới đưa Liễu Như Thi về Giang Thành. Bọn họ cởi bỏ lớp ngụy trang. Người của thiên cung cũng không thể nào nhận ra được nữa.

Lâm Chính mang 33 giọt Lạc Linh Huyết cùng về Giang Thành. Lúc này anh vẫn còn đang rất lo lắng cho Liễu Như Thi. Thương thế của cô ấy đã hồi phục, phần còn lại là dưỡng thương.

Lâm Chính cũng lo về vấn đề Đại Hôi, không biết có vấn đề gì không. Dù sao đội phán quyết Thiên Khải cũng biến mất ở Giang Thành. Mặc dù đã đổ tội lên đầu cốc chủ nhưng cốc chủ cũng bị Lâm Chính xử lý rồi, e rằng tới khi đó đối phương sẽ dồn sự điều tra lên Dương Hoa mất.

Lâm Chính không khỏi suy nghĩ. Khi chiếc xe vừa tiếp cận gần tới Giang Thành thì bỗng điện thoại của anh đổ chuông.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đã đi đâu vây? Cậu có còn lo cho vợ mình không thế?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trương Tinh Vũ. Bà ta đang gào khóc.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Cậu còn hỏi có chuyện gì? Cậu có biết Tô Nhu lại bị ép tự sát rồi không?”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Cái gì?”

Lâm Chính thất kinh: “Rốt cuộc sao vậy?”

“Giờ tôi không giải thích được. Tôi nói cho cậu biết, Tô Nhu đang ở đỉnh tòa nhà Trung Ương, giờ con bé muốn gặp cậu. Nếu cậu không cứu được nó...thì...thì tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu. Tối sẽ bắt cậu phải đền mạng...”, nói xong Trương Tinh Vũ lại gào lên.

Lâm Chính cảm giác đầu óc trống rỗng: “Ý của mẹ là gì...Tô Nhu...định nhảy lầu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK