Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1221: Tuyệt Mệnh Đan

Hành động mập mờ của Tô Nhu khiến Lâm Chính rất tức giận. Anh không chỉ giận thế gia Nam Cung mà còn giận hành động ngây ngô của cô gái này.

Tự sát có thể giải quyết mọi chuyện sao? Đó chỉ là sự trốn tránh mà thôi. Lâm Chính rất muốn chửi rủa, nhưng như vậy có tác dụng gì chứ?

Tô Nhu được đưa vào phòng vô trùng, được kiểm soát chất độc bằng những máy móc y tế hiện đại nhất cũng châm pháp của Lâm Chính để chất độc không lan rộng.

Thế nhưng độc tố vẫn quá mạnh. Dù trước mắt có thể khống chế được chúng, không để chúng xâm lấn quá nhiều vào người Tô Nhu thì sau này vẫn chưa chắc có thể trị được tận gốc.

Lâm Chính dùng kỳ hoa dược thảo của Kỳ Lân Môn trị liệu, cùng lắm có thể kéo dài mạng sống tầm bảy ngày. Sau bảy ngày, toàn bộ các cơ quan của Tô Nhu sẽ bị hoại tử.

Anh tức tốc mở một cuộc họp, thảo luận cả một buổi chiều nhưng vẫn không ra kết quả. Loại độc này quá kỳ lạ, rất nhiều người chưa nghe thấy bao giờ.

Nghĩ tới nghĩ lui Lâm Chính quyết định tìm thông tin.

Chạng vạng, vài người của nhà thế gia Nam Cung cài vào Giang Thành được đưa tới.

Lâm Chính vốn không định động vào bọn họ. Bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, thế gia Nam Cung sẽ phát hiện ra ngay và tăng cường phòng ngự. Thế nhưng tình huống lúc này vô cùng cấp bách, Lâm Chính không còn nghĩ được nhiều nữa.

Trong phòng làm việc của anh.

“Vào!", tiếng quát vang lên. Vài người đàn ông bị Từ Thiên đẩy vào. Đám người này đều là người của nhà thế gia Nam Cung. Lúc này bọn họ đang bị dí súng, không dám phản kháng.

Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc và hút thuốc.

“Chủ tịch Lâm! Người được đưa tới cả rồi”, Từ Thiên cung kính nói.

“Lấy dao tới đây”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng!”, Từ Thiên lập tức bảo vệ sĩ lấy ra một con dao, đặt lên bàn.

Mấy người kia thấy vậy thì nín thở, mặt tái mét: “Các người…các người định làm gì?”

“Tôi cảnh cáo các người. Nếu như chúng tôi bị thương thì thế gia Nam Cung sẽ không tha cho các người đâu”, bọn họ run rẩy, sợ hãi. Trong đó có một người nghiến răng, trừng mắt với Lâm Chính

Lâm Chính nhìn người này, hờ hững nói: “Lôi ra ngoài, xẻo thịt cho chó ăn”.

“Vâng, chủ tịch!”, Từ Thiên gật đầu, phất tay. Người vệ sĩ ở bên cạnh lập tức bước tới, ghì người đàn ông xuống và lôi ra ngoài.

“Hả?”, đám người nhà thế gia Nam Cung tái mặt. Kẻ bị lôi ra điên cuồng giãy giụa.

“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra! Tha tôi ra! Cứu tôi với!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Những người còn lại sợ hết hồn nhưng không dám bước lên ngăn cản. Cuối cùng kẻ kia không kháng cự nổi ba vệ sĩ to con nên đã bị kéo ra ngoài. Những người còn lại tái mặt, tỏ ra sợ hãi.

“Đừng sợ, thần y Lâm chỉ dọa chúng ta thôi. Chúng ta không nói bất cứ thứ gì là được”, một người khẽ lên tiếng an ủi. Những người còn lại gật đầu. Sự việc tới nước này, bọn họ chỉ nghĩ được như vậy mà thôi.

Thế nhưng một lúc sau, vài đầu ngón tay đã được đưa tới bàn làm việc của Lâm Chính. Đám đông thấy vậy thì sợ tới mức mềm nhũn người.

“Chủ tịch Lâm, xử lý xong ra rồi. Mấy con chó ăn no lắm”, Từ Thiên khẽ nói.

“Ừm!”

Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía những người còn lại của thế gia Nam Cung: “Giờ vào việc chính thôi! Mấy người, nói cho tôi biết, loại độc mà các người đưa cho Tô Nhu là độc gì?”

“Độc?”

“Chủ tịch Lâm…chúng tôi…không biết…", đám đông sợ hãi, run rẩy nói.

“Tôi không phải là người kiên nhẫn. Cùng một câu hỏi, tôi không muốn hỏi lần hai. Giờ tôi đếm đến ba, nếu như không ai nói thì tôi đành xử lý các người thôi".

Lâm Chính dập điếu thuốc, thở ra một ngụm khói và hô lên: “Ba!”

Mấy người nhìn nhau, run lẩy bẩy.

“Hai”, Lâm Chính lại hô lên.

Bọn họ bắt đầu bủn rủn.Trong đó có một người đã ướt sũng đũng quần.

“Một!”, Lâm Chính đứng dậy, cầm con dao nhỏ ở trên bàn.

“Chủ tịch Lâm…cậu định đâm chết chúng tôi sao?”, mấy người của thế gia Nam Cung vội vàng lùi về sau.

“Đâm các người? Các người ngây thơ quá. Tôi là bác sĩ, con dao này trong mắt tôi chỉ là dao mổ thôi”, Lâm Chính nói.

“Dao mổ?”

“Các người nghe qua từ tùng xẻo chưa?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Hả?”, tiếng hét vang lên, mấy người này tưởng chừng như sắp nổ tung.

“Giờ bắt đầu từ các người nhé”.

Lâm Chính thản nhiên nói và chộp lấy vai của một người đàn ông đứng trước mặt. Anh bắt đầu đưa con dao tới.

“Thần y Lâm! Đừng! Tôi nói! Tôi sẽ nói toàn bộ sự thật cho cậu! Đừng giết tôi. Cậu muốn biết điều gì tôi sẽ nói hết”, người đàn ông như phát điên, vội vàng kêu lên.

“Vậy độc dược là gì?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Tuyệt Mệnh Đan…Đó là Tuyệt Mệnh Đan được đặc chế bởi nhà thế gia Nam Cung!”, người này đau khổ kêu lên.

“Tuyệt Mệnh Đan à?”

“Đó là thứ gì vậy?”
Chương 1222: Đơn thương độc mã

“Tại thế gia Nam Cung có một vườn hoa Tuyệt Mệnh. Vườn hoa này trồng loại hoa chứa độc dược chỉ nhà thế gia Nam Cung mới có. Tuyệt Mệnh Đan được luyện chế ra từ loại hoa này”, người kia run rẩy, vội vàng lên tiếng.

“Thật sao?

Lâm Chính vui mừng, lập tức hỏi thêm: “Nếu đã là Tuyệt Mệnh Đan thì chắc chắn sẽ có thuốc giải!”

“Có thuốc giả, có điều…”

“Có điều làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.

Người này do dự rồi khẽ nói: “Thuốc giải chỉ có một viên, hơn nữa còn nằm trong tay của gia chủ”.

“Cái gì? Chỉ có một viên?”, Lâm Chính bàng hoàng.

“Chủ tịch, y thuật của cậu giỏi như vậy, nếu như chúng ta có thể lấy được hoa Tuyệt Mệnh thì cậu có thể phân tích thành phần độc tố và luyện ra thuốc giải không?”, Từ Thiên vội vàng nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Luyện ra thuốc giải không phải chuyện khó, nhưng thời gian không cho phép. Chỉ sợ Tô Nhu không đợi được”.

“Điều này,…”, Từ Thiên á khẩu.

“Thế gia Nam Cung đã phải bỏ ra mấy chục năm mới luyện ra được thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh. Hiện tại, xác suất luyện chế thuốc giải thành công là 10%, hơn nữa còn tốn rất nhiều kinh phí. Thần y Lâm, mặc dù cậu có y thuật vô song nhưng muốn luyện ra thuốc giải trong khoảng thời gian dăm bữa nửa tháng là điều không thể. Với y thuật của cậu thì cũng phải cả năm”, người này nói tiếp.

“Vì vậy, chúng ta chỉ còn cách tới thế gia Nam Cung lấy thuốc giải thôi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Vâng…”, người kia cúi đầu, nói khẽ.

Lâm Chính nhìn người này, cảm thấy dường như có gì đó mà hắn vẫn giấu mình bèn hỏi thêm: “Anh biết viên thuốc duy nhất gia chủ để ở đâu không?”

“Tôi không biết. Chuyện đó sao tôi biết được”, người này vội vàng lắc đầu.

“Thật sự không biết?”, Lâm Chính chĩa mũi dao vào ngực kẻ này và khẽ ấn, tạo thành một vết rách.

Người này sợ tới mức toát mồ hôi hột. Trước đó có bao nhiêu hắn đã nói hết rồi nên giờ cũng không muốn giấu diếm thêm nữa: “Thần y Lâm, vị trí cụ thể của đan dược tôi thật sự không biết, nhưng tôi biết hai ngày nữa nó sẽ không còn ở trong nhà thế gia Nam Cung nữa”, dứt lời, đám đông bàng hoàng.

“Ý của anh là gì?”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Thần y Lâm, chắc cậu không biết, hai ngày nữa thế gia Nam Cung sẽ tổ chức nghi thức kén rể. Có rất nhiều người sẽ nhân cơ hội này để lấy thuốc. Trong đó có vài nhân vật tai to mặt lớn sẽ xuất hiện. Viên thuốc sẽ được tặng cho người khác trong ngày này”, người kia nói tiếp.

Lâm Chính đanh mặt.

“Chủ tịch, như vậy thì tình thế cấp bách lắm rồi”.

Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh nhìn bọn họ và nói: “Nhốt họ lại, cử người trông chừng. Đồng thời chuẩn bị một máy điện thoại, có câu hỏi gì tôi sẽ gọi cho họ. Giờ chúng ta sẽ tới thế gia Nam Cung để lấy thuốc giải!”

“Chủ tịch, tôi sẽ lập tức chuẩn bị”, Từ Thiên vội vàng nói.

“Không cần, không cần sử dụng tới người của ông, giữ lại ở Giang Thành là được. Đó là cổ võ thế gia, người của ông không đối phó nổi đâu”.

“Nhưng chủ tịch, không thể nào để chủ tịch đơn thương độc mã đi được. Nếu mà có xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết phải làm sao”.

“Yên tâm, tôi có trợ thủ”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại. Sau đó anh lấy điện thoại ra.

Một lúc sau anh quay qua nói: “Từ Thiên, ông sắp xếp giúp tôi, tôi tới thành phố Nam Xuyên”.

“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu. Ông ta nói nhỏ vài câu với thuộc hạ bên cạnh. Người thuộc hạ lập tức chạy ra khỏi phòng.

“Bên trong Giang Thành có lẽ vẫn còn cài người của thế gia Nam Cung. Về việc kho thuốc bị bốc hỏa, khả năng lớn cũng là do bọn họ gây ra. Trong giai đoạn này phải tìm ra được bọn họ rồi xử lý theo cách của ông”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên giật mình. Ông ta nhìn Lâm Chính và đột nhiên hiểu ra. Lần này, chủ tịch Lâm đích thân khai chiến rồi. Dù sao thì đối phương đã động vào vảy ngược của bọn họ.

“Chủ tịch yên tâm, tôi biết phải làm gì!”

“Có bất cứ vấn đề gì thì hãy thông báo với Kỳ Lân Môn, bọn họ sẽ trợ lực!”, Lâm Chính nói xong bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Cung Hỉ Vân đích thân lái xe chở Lâm Chính tới sân bay. Trên đường đi, sắc mặt cô ta trông trắng bệch, thi thoảng lại liếc nhìn Lâm Chính

“Muốn nói gì thì cô nói đi, không sao”, Lâm Chính vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lên tiếng.

Cung Hỉ Vân giật mình nhưng vẫn khẽ nói: “Chủ tịch…tôi muốn nói chuyện liên quan tới cô Tô Nhu…tôi…”

Cung Hỉ Vân lắp bắp, không biết phải nói như thế nào.

“Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc hãy nói”, không đợi Cung Hỉ Vân nói tiếp thì Lâm Chính đã cắt ngang lời cô ta.

Cung Hỉ Vân vội vàng đáp lại: “Vâng chủ tịch”.

Nếu là trước đây thì chắc chắn chủ tịch sẽ không so đo. Thế nhưng sự việc lần này quá nghiêm trọng nên Lâm Chính không thể bỏ qua được.

Lúc này Cung Hỉ Vân chỉ biết cầu nguyện cho Lâm Chính thuận buồm xuôi gió, nếu không, anh mà bốc hỏa thì sẽ đáng sợ lắm.

Chiếc xe tới sân bay. Lâm Chính check in, bay thẳng tới thành phố Nam Xuyên.

Nam Xuyên, chính là địa bàn của thế gia Nam Cung…
Chương 1223: Cô chủ của các người là ai?

Mã Hải đã sắp xếp người tới đón anh, đồng thời cũng điều tra những thông tin liên quan tới thế gia Nam Cung. Chỉ đáng tiếc địa chỉ của thế gia Nam Cung luôn được giấu kỹ. Lối vào có người canh chừng, người của Mã Hải không thể nào xâm nhập vào sâu hơn được.

Trước mắt, Mã Hải chỉ thu thập được một ít thông tin được lưu truyền trong thành phố Nam Xuyên mà thôi.

Bên ngoài sân bay.

“Chủ tịch”, một người đàn ông đeo kính chạy tới, cúi mình trước Lâm Chính.

“Ừm!”

Lâm Chính gật đầu: “Chắc Mã Hải đã gửi địa chỉ qua rồi phải không? Giờ chúng ta tới thế gia Nam Cung!”

“Chủ tịch, nếu giờ cậu định tới thế gia Nam Cung thì có khả năng là sẽ hơi rắc rối”.

“Tại sao?”

“Lúc này thế gia Nam Cung đã bế quan tỏa cảng, người ngoài không vào được. Bọn họ đang chuẩn bị đại hội kén rể. Giờ cậu tới đó đánh nhau một trận chưa chắc đã lấy được thuốc”, người đàn ông lắc đầu.

“Ý của ông là gì?”

“Đại hội kén rể của thế gia Nam Cung đã được truyền bá đi khắp nơi. Lúc này có không ít người tới thành phố Nam Xuyên. Tôi cảm thấy chúng ta có thể chờ đợi, đợi đến ngày mốt cũng chưa muộn. Tới khi đó chúng ta có thể vào trong một cách thuận lợi mà còn biết rõ thuốc sẽ đặt ở đâu, hành động sẽ thuận lợi hơn nhiều”, người đàn ông trả lời.

“Có lý”.

Lâm Chính nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía máy bay: “Cũng may người của tôi vẫn chưa tới. Như vậy tôi đợi thêm một ngày cũng được”.

“Chủ tịch. Tôi đã cho người đi thăm dò những thông tin về sự việc kén rể lần này của thế gia Nam Cung rồi. Một khi có phát hiện gì mới thì sẽ lập tức thông báo. Cậu không cần lo lắng. Chắc cậu cũng mệt rồi, tôi đã sắp xếp nơi ở, cậu đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi ạ”, người đàn ông cúi người.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

Chiếc xe lái tới một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố Nam Xuyên. Người đàn ông tên là Tạ Mã Chương, là thuộc hạ của Mã Hải, vô cùng trung thành với ông ta. Từ lúc Dương Hoa đối đầu với thế gia Nam Cung thì Tạ Mã Chương được Mã Hải cử tới đây.

Dù ban đầu không biết vị trí của thế gia Nam Cung ở đâu nhưng nhờ các nguồn thông tin nên Mã Hải đã cử người thân cận của mình tới thành phố Nam Xuyên để thu thập thêm tin tức.

Trên tầng hai, nhân viên bày đổ ăn ra bàn, Lâm Chính bắt đầu ăn không chút khách khí.

Lúc này, điện thoại đổ chuông. Lâm Chính vừa ăn vừa nghe máy, lúc sau anh quay qua nói: “Tạ Mã Chương, đặt giúp tôi thêm vài phòng nữa”.

“Vâng chủ tịch, xin hỏi bao nhiêu người ạ?”

“Nếu hai người một phòng thì sắp xếp cho tôi 4000 phòng đi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì ạ?”, Tạ Mã Chương nín thở, tưởng mình nghe nhầm.

“Chủ tịch…bốn…nghìn phòng sao? Sao nhiều vậy?”

“Sao? Có vấn đề gì à?”

“Không ….có …gì nhưng phải thuê thêm vài khách sạn nữa thôi ạ”.

“Ông đi sắp xếp đi, tối nay cần dùng tới”.

“Vâng chủ tịch”, Tạ Mã Chương cười khổ, lập tức quay người đi chuẩn bị.

Lâm Chính tiếp tục ăn. Anh vội về Giang Thành nên đã mười mấy tiếng không được ăn gì rồi, giờ phải bồi bổ thôi. Tuy nhiên nết ăn của anh vẫn vô cùng nho nhã.

Khoảng mười phút sau.

Rầm! Cánh cửa bị đẩy bật ra. Một thuộc hạ của Tạ Mã Chương bước vào.

“Chủ tịch, không hay rồi. Sếp Tạ bị đánh rồi”.

“Hả?”

Lâm Chính chau mày, đặt ly rượu xuống và thản nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Chủ tịch, sếp Tạ vừa tới quầy lễ tân nói là bao cả khách sạn, sau khi trả tiền và nhận hóa đơn thì có một đám người xông vào cũng muốn bao trọn chỗ này. Người quản lý nói là sếp Tạ đã bao trước rồi, thế là đám người kia ép sếp Tạ phải nhường lại cho họ. Sếp Tạ không chịu, bọn họ liền ra tay! Chủ tịch, cậu mau đi xem xem”, người này cuống lên nói.

“Báo cảnh sát chưa?”, Lâm Chính đứng dậy.

“Báo rồi ạ, có điều…”

“Có điều làm sao?”

“Chúng tôi vừa gọi điện, người bên đó nói là báo cảnh sát cũng vô ích thôi. Bọn họ ….có quen biết cả…”

“Động phải nhân vật nào đó của thành phố Nam Xuyên à?”

Lâm Chính do dự, đột nhiên nhìn người đàn ông: “Có mũ không?”

“Có…có ạ, chủ tịch…”, người này gật đầu lấy ra một chiếc mũ đưa cho anh. Lâm Chính đội lên và bước ra ngoài. Anh không thể lộ mặt. Như vậy sẽ khiến người của thế gia Nam Cung biết chủ tịch Lâm đang ở đây

Trong đại sảnh có không ít người. Mấy người Tạ Mã Chương bị bảy, tám người đàn ông bao vây.

Bảy tám người này biết võ công và trông vô cùng cường tráng. Bọn họ đá chân đấm tay, Tạ Mã Chương chỉ biết co cụm người và kêu la. Tiếng kêu thảm thiết đinh tai.

Bảo vệ thấy vậy cũng không dám tiến lên. Người quản lý thì đã núp một chỗ. Có vẻ bọn họ đều sợ những người này.

“Dừng tay!”, Lâm Chính hét lên.

“Sếp…Lâm! Cứu mạng”, Tạ Mã Chương kêu lớn.

“Ồ! Nhân vật chính tới rồi!”

Mấy người đàn ông dừng tay. Trong đó có người đi về phía Lâm Chính: “Tôi nói cậu nghe, lập tức nhường cho cô chủ nhà chúng tôi khách sạn này, nếu không, kết cục của cậu sẽ thảm hơn gã kia đấy”

“Cô chủ sao?”

Lâm Chính nhìn người này: “Cô chủ nhà các người là ai?”
Chương 1224: Ức hiếp người khác hả?

Câu nói của Lâm Chính đi vào tai đám đàn ông nghe như lời khiêu khích. Bọn họ trừng mắt lên với anh.

Người đàn ông hừ giọng: “Cô chủ của chúng tôi, hừ! Nói ra cậu sẽ sợ hết hồn đấy!”

Dứt lời đám đông quay qua. Một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi ghế. Cô gái mặc đồ thể thao trông rất thời thượng. Lúc này cô ta nâng chén trà, nho nhã thưởng thức. Đối với sự việc xảy ra phía bên này, cô gái có vẻ như không quan tâm.

“Vị này chính là cô hai Nam Cung Vân Thu của thế gia Nam Cung. Đúng là đồ không biết điều. Giờ thì cậu đã biết cô chủ của chúng tôi là ai rồi đúng không?”, người đàn ông chỉ vào Lâm Chính và chửi rủa.

“Nam Cung sao?”, Tạ Mã Chương run rẩy. Những người khác cũng sững sờ. Không ai ngờ bọn họ lại đụng độ người của nhà Nam Cung ở đây. Hơn nữa còn là cô hai Nam Cung Vân Thu…

Lâm Chính nhìn cô gái. Đáng tiếc cô ta chỉ ngồi uống trà, nghịch điện thoại, không buồn quan tâm tới chuyện ở phía bên này. Cô ta không coi họ ra gì. Dù sao thì đây cũng là thành phố Nam Xuyên, là địa bàn của nhà Nam Cung mà.

Những người làm ăn ở đây có ai mà không chịu sự kiểm soát của nhà Nam Cung chứ?

Đúng lúc mọi người tưởng rằng Lâm Chính sẽ bị dọa sợ tới mức đái ra quần thì anh chỉ đột nhiên lên tiếng: “Nam Cung Vân Thu? Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy tên người này bao giờ. Cũng không biết các người là ai”.

Dứt lời, đám người kia sững sờ. Nam Cung Vân Thu cũng phải ngầng đầu, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.

“Nhóc! Cậu…nói cái gì? Cậu không biết cô chủ nhà chúng tôi? Cậu coi thường thế gia Nam Cung sao?”, người đàn ông gào lên.

“Quá ngông cuồng”.

“Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ đúng không!”

“Đại ca, anh khách sáo với bọn chúng làm gì. Dạy dỗ một trận là xong”, những người khác hùa vào.

“Dạy dỗ sao? Bọn chúng sỉ nhục chúng ta, dạy dỗ có một trận là thế nào? Nếu như chuyện này mà truyền tới gia tộc thì phía trên sẽ trách chúng ta làm ăn tắc trách, gây mất thể diện gia tộc. Khi đó, chúng ta phải giải thích thế nào?"

“Ý của đại ca là...?”

“Mỗi người đánh phế một tay rồi vứt ra ngoài”.

“Dạ!”, đám đông nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính.

“Nhóc, đừng sợ. Đám này đều luyện võ cả, thủ pháp tốt lắm, sẽ không đau nhiều đâu. Chịu đựng chút là xong cả thôi”, đám người nhà Nam Cung cười chế nhạo, sau đó đưa tay ra chộp lấy vai của Lâm Chính.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng hình lao vào khách sạn.

Bốp bốp bốp! Có ai đó tát bạt tai đám người nhà Nam Cung. Cả đám xoay mấy vòng, nổ đom đóm và ngã rầm ra đất, bất tỉnh.

“Hả?”, đám đông nín lặng. Nam Cung Vân Thu cũng phải đặt ly trà xuống. Đám đông quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc trang phục đời Đường xuất hiện.

“Ông là ai?”, người đàn ông thất thần, vội kêu lên.

“Quỳ xuống”, người này lạnh giọng quát.

“Ông nói cái gì? Ông nói người nhà Nam Cung quỳ xuống?”, người đàn ông tức lắm bèn gào lên: “Có giỏi thì ông nói lại lần nữa xem”.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không”, người đàn ông trung niên bèn bước tới nhưng Lâm Chính đã giữ ông ta lại.

“Lưu Mã, đừng sinh sự!”

“Giáo chủ…”, Lưu Mã hô lên.

“Để tôi xử lý”, Lâm Chính bước tới, nói với người đàn ông vạm vỡ: “Khách sạn này, tôi đã bao rồi. Hơn nữa, tôi cũng đã báo cảnh sát, hi vọng các người có thể rời đi, đừng gây sự nữa”

"Báo cảnh sát? Ha ha….cậu có biết đây là đâu không? Đây là Nam Xuyên. Ở đây, các người phải nghe theo chúng tôi. Tôi không biết cậu là ai nhưng tôi nói cho các cậu biết, khách sạn này nhà Nam Cung đã chọn rồi, nếu như các cậu không cút thì hôm nay đừng ai mong thoát được khỏi đây”, người đàn ông lên tiếng.

“Nói vậy là các người muốn ức hiếp người khác rồi”.

“Thì sao? Giờ thì các người không chỉ đơn giản là cút đi đâu. Kẻ vừa đánh người của chúng tôi bị thương cũng phải trả giả. Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy. Lần cảnh cáo cuối cùng, còn không làm theo những gì chúng tôi nói thì tôi đành phải xử lý các người thôi”, người đàn ông hừ giọng, siết chặt nắm đấm định đích thân ra tay.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Các người xử lý bọn tôi thì những người phía sau phải làm sao đây?”

“Phía sau?”, người đàm ông vạm vỡ quay đầu lại.

Họ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa. Thế rồi tất cả đều phải hóa đá. Vô số xe hơi đậu trước cửa khách sạn.

Một lượng lớn những người mặc trang phục đời Đường hoặc vest chạy vào trong.

Trông ai cũng vô cùng ung dung nhưng ánh mắt thì sắc lẹm giống như những con mãnh thũ đang ghim chặt con mồi. Đây đều là những người của Đông Hoàng Giáo. Người của Nam Cung trở nên căng thẳng. Bọn họ ý thức được vấn đề nên cảm thấy sợ hãi.

Nam Cung Vân Thu đanh mặt. Cuối cùng cô ta cũng không thể ngồi yên. Cô ta cất điện thoại vào trong túi, lạnh lùng lên tiếng: “Bảo các anh làm có chút chuyện mà cũng không xong. Nam Cung nuôi các anh làm gì không biết”

“Xin lỗi cô chủ, bọn tôi bất tài", người đàn ông vạm vỡ cúi người trước Nam Cung Vân Thu.

Nam Cung Vân Thu chẳng thèm quan tâm. Cô ta liếc nhìn Lâm Chính: “Anh thuộc gia tộc nào?”

“Có quan trọng không?”

“Hừ! Thôi bỏ đi. Giờ cũng không quan trọng nữa. Ở Nam Xuyên thì tôi cũng chẳng cần quan tâm anh là ai. Tôi hỏi anh, hôm nay anh thật sự định đối đầu với thế gia Nam Cung chúng tôi à?”, Nam Cung Vân Thu hờ hững hỏi.

“Chúng tôi đã bao cả khách sạn rồi”, Lâm Chính đáp lại.

“Nói vậy tức là anh muốn đối đầu rồi”, Nam Cung Vân Thu nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

“Nếu đã vậy thì khách sạn để cho anh vậy, nhưng bữa tối ngày hôm nay tôi hi vọng anh có thể chuẩn bị cho tôi. Có thể tôi sẽ dẫn vài người bạn tới dùng bữa cùng anh”, nói xong cô ta quay người rời đi.

“Đi thôi”

Người của thế gia Nam Cung đồng loạt rời đi.

“Giáo chủ…có cần…”, Lưu Mã khẽ lên tiếng, đôi mắt ánh lên sát khí.

“Mục đích chúng ta tới đây là tìm thuốc giải, đừng làm chuyện dư thừa để tránh lộ thân phận", Lâm Chính nói. Đó cũng là lý do anh nhượng bộ.

“Cô nhóc đó đã nói rồi, bữa tối cô ta sẽ tới”.

“Vậy thì dạy cho cô ta một bài học thôi, khiêm tốn chút, đừng làm ầm lên là được”.

“Vâng! Giáo chủ!”
Chương 1225: Muốn giết ai thì cứ giết

Thật ra thế gia Nam Cung không hề nổi danh ở thành phố Nam Xuyên!

Thậm chí có rất nhiều người còn chưa từng nghe nhắc đến.

Bởi vì bọn họ có người phát ngôn công khai, họ chỉ cần hoạt động ở sau hậu trường là được.

Sức mạnh thường không được phơi bày trước mắt công chúng mới là đáng sợ nhất.

Thế gia Nam Cung cũng giống vậy.

Sau khi đuổi đám người Nam Cung Vân Thu, Lưu Mã bắt đầu sắp xếp cho người của Đông Hoàng Giáo đến thành phố Nam Xuyên.

Một khách sạn hiển nhiên là không đủ chỗ cho bọn họ ở, vì vậy Lưu Mã đã nhờ người quản lý liên hệ với năm khách sạn và nhà nghỉ gần đó, mới miễn cưỡng ở đủ.

Cùng lúc đó.

Bên trong thế gia Nam Cung.

"Thê Sinh! Lời tao nói mà mày dám không nghe theo sao? Mày to gan thật đấy! Mày chẳng qua chỉ là một con chó của anh hai tao mà thôi, vậy mà cũng dám làm trái ý tao hả?", Nam Cung Vân Thu hung dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, lớn tiếng chửi mắng.

"Cô chủ, Thê Sinh đã nói rồi, không có mệnh lệnh của cậu chủ thì Thê Sinh sẽ không tự ý hành động!", người tên Thê Sinh lạnh lùng nói.

"Mày... khốn nạn! Bà đây chém chết mày!”

Nam Cung Vân Thu hoàn toàn nổi giận, rút ra một con dao ngắn tinh xảo từ bên hông, định chém vào đầu người đàn ông.

Người đàn ông đứng sừng sững bất động như pho tượng, không chút sợ hãi.

Nam Cung Vân Thu cũng không hề nương tay, cô ta giơ tay chém dao xuống.

Nhưng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên.

"Em gái, chuyện gì khiến em nổi giận vậy?"

Cơ thể mảnh mai của Nam Cung Vân Thu run rẩy, cô ta đột nhiên quay đầu lại.

Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách cổ trang với chiếc áo choàng màu nâu đang bước đến gần.

Người đàn ông chắp tay sau lưng, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng như sao, cùng vẻ mặt nghiêm nghị. Theo sau là hai người ăn mặc như nữ giúp việc, hết sức phong độ.

“Cậu hai!”, Thê Sinh vội vàng quỳ một gối hành lễ.

"Đứng dậy đi”.

Cậu hai hờ hững nói.

"Anh hai! Con chó mà anh nuôi quá đáng ghét! Ngay cả lời của em mà cũng không nghe theo! Anh phải làm chủ cho em!”, Nam Cung Vân Thu vội vàng bước lên trước, ôm lấy cánh tay của Nam Cung Mạc Phi trách móc.

"Thật sao? Em muốn Thê Sinh làm gì vậy?", Nam Cung Mạc Phi thờ ơ nói.

"Giúp em giết người”.

"Giết người ư? Em gái, trên đời này còn có người nào mà em không giết được sao? Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng cần Thê Sinh ra tay cơ à?", Nam Cung Mạc Phi lắc đầu.

"Anh hai, anh không hiểu đâu! Người đó người đông thế mạnh, hơn nữa đều là võ giả, bên cạnh em chỉ có vài người hoàn toàn không thể đối phó được với hắn! Chỉ có thể phái cao thủ!", Nam Cung Vân Thu thầm nghiến răng nghiến lợi.

"Thật sao?", Nam Cung Mạc Phi kinh ngạc: "Người đông thế mạnh ư? Vậy chắc là một thế gia! Bây giờ thế gia nào lại dám đối đầu với thế gia Nam Cung chúng ta chứ? Em không nói cho hắn biết tên của em sao?"

"Nói rồi, nhưng đối phương căn bản không thèm để ý đến thân phận của chúng ta!"

Nam Cung Mạc Phi trầm mặc chốc lát, mới nói: "Nếu như đối phương không sợ thế gia Nam Cung thì e rằng chúng có chỗ dựa, không được giết người tùy tiện! Phải để lại đường lui”.

"Anh hai, ý của anh là...”

"Thê Sinh, đi cùng cô chủ một chuyến, đánh tàn phế những kẻ dám trêu chọc cô chủ, nếu những người đó phản kháng... thì giết!"

“Vâng, thưa cậu chủ!”, Thê Sinh gật đầu.

“Anh hai, cám ơn anh!”, Nam Cung Vân Thu lập tức cười nói.

"Đại hội kén rể của chị cả sắp bắt đầu, thành phố Nam Xuyên bây giờ rất hỗn tạp, rất nhiều người xuất thân từ giới võ đạo và các thế gia đều tới đây, em đừng gây thêm rắc rối! Làm hỏng việc lớn của gia tộc”.

"Anh hai, anh nói gì thế? Em làm việc cho gia tộc nên mới gặp rắc rối này đấy!”

"Làm việc cho gia tộc sao?”

"Anh không nhớ à? Bố bảo em đi tiếp đón những người kia! Không phải em đang đến Nam Xuyên sắp xếp cho chỗ ở cho bọn họ đây sao?", Nam Cung Vân Thu hơi tức giận, lẩm bẩm.

"Ồ? Những người đó đến rồi sao?", hai mắt Nam Cung Mạc Phi sáng rực, vội vàng hỏi: "Người kia đã tới chưa? Hắn ở đâu?"

"Anh hai, anh còn muốn tìm hắn để so tài à? Anh đã thua bao nhiêu lần rồi! Người kia là con cưng của trời đấy! Hắn là yêu nghiệt vô song! Anh không thể nào là đối thủ của hắn! Anh cũng không xem thử đối phương xếp thứ mấy trong bảng thiên kiêu?", Nam Cung Vân Thu liếc xéo Nam Cung Mạc Phi, tức giận nói.

Nam Cung Mạc Phi lắc đầu cười nhạt: "Thua cũng không sao, ít nhất anh có thể biết mình còn cách đối phương bao xa! Em gái, bố bảo em xử lý chuyện này thì em giúp anh một việc đi, nếu người đó đến thì nhất định phải thông báo với anh!"

"Được! Nhưng những người trêu chọc em...”

"Em muốn giết ai thì cứ giết! Anh hai sẽ giúp em!", Nam Cung Mạc Phi cười nhạt, lời nói tràn đầy vẻ bá đạo và tàn ác.

"Chốt kèo! Thê Sinh, chúng ta đi!"

Nam Cung Vân Thu khịt mũi, dẫn Thê Sinh ra ngoài.

Khách sạn Hoa Phong.

"Tham kiến giáo chủ!"

Lâm Chính đang chuẩn bị rời khách sạn đi mua bao thuốc, đột nhiên bị âm thanh này hù dọa.

Anh chợt dừng bước, lúc này mới phát hiện có hai người đang đứng ở hai bên trái phải cổng khách sạn.

Họ đều là thành viên của Đông Hoàng Giáo.

“Mấy người ở đây làm gì?”, Lâm Chính cau mày hỏi.

"Báo cáo giáo chủ, chúng tôi là hộ vệ của cung Đông Hoàng, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho nơi ở của giáo chủ! Đương nhiên phải đứng gác ở đây!", một người trong đó lớn tiếng nói.

"Gác cái gì mà gác? Lại còn đứng gác? Bây giờ thứ tôi muốn là khiêm tốn!"

Lâm Chính tức giận nói: "Trở về đi!"

"À...”

Hai người trố mắt nhìn nhau.

"Sao vậy? Muốn tôi lặp lại nữa sao?", Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK