Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1231: Kén rể bắt đầu

“Ể? Sao ông lại quay về rồi?”.

Nam Cung Vân Thu thò đầu ra ngoài cửa sổ, vô cùng tức giận: “Sao ông không động tay?”.

“Không động được”, trong mắt ông lão toát ra vẻ kinh hãi.

“Không động được? Vì sao? Đám người đó rốt cuộc là ai?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi.

Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Cô Nam Cung, chuyện này tôi đề nghị vẫn nên đợi đại hội kén rể kết thúc rồi hãy nói. Đây là khuyến cáo của tôi dành cho cô, nếu không, tôi lo cô sẽ trở thành tội đồ của thế gia Nam Cung”.

“Cái gì?”.

Nam Cung Vân Thu tái mặt, nhưng chẳng mấy chốc lại khẽ cắn môi, không cam tâm nói: “Các người sợ thì nói sợ, còn viện nhiều cái cớ như vậy làm gì! Tôi còn tưởng thế gia Nạp Lan có bản lĩnh thế nào, không ngờ chỉ được như vậy?”.

Nói xong, cô ta đạp chân ga đi thẳng.

Ông lão lắc đầu, lấy một điện thoại cũ ra, gọi vào một số.

“Chuyện xử lý thế nào rồi?”, bên đó là một giọng nói lạnh nhạt.

“Cậu chủ, không động được, là người của Đông Hoàng Giáo!”.

“Đông Hoàng Giáo?”.

“Thuộc hạ nhận ra Lưu Mã, chắc chắn là bọn họ không sai!”.

“Người của Đông Hoàng Giáo sao lại chạy đến đây? Đại hội Đông Hoàng kết thúc rồi sao?”.

“Có lẽ là kết thúc rồi, lần này không chỉ có Lưu Mã đến đây, hình như… giáo chủ mới của bọn họ cũng đã đến! Đang ở trong khách sạn!”.

“Ồ?”.

Giọng nói trong điện thoại rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, lạnh nhạt lên tiếng: “Phái người theo dõi, đừng chọc giận bọn họ, tìm hiểu rõ mục đích của bọn họ đến Nam Xuyên lần này rồi tính sau!”.

“Vâng cậu chủ!”.



Sáng ngày hôm sau.

Ở tầng 32 của khách sạn.

“Sư muội, em tỉnh rồi à? Tốt quá!”.

Bích Trân vui mừng, ôm lấy An Viên dần tỉnh dậy, mừng đến chảy nước mắt.

“Sư tỷ, đây là đâu?”, An Viên hơi mơ màng.

Bích Trân kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe.

An Viên biến sắc, nắm lấy cánh tay Bích Trân, sốt ruột khẽ giọng nói: “Sư tỷ, chị cũng sơ suất quá, lời người đó nói mà chị cũng tin? Lỡ như người ta có ý đồ với Lạc Linh Huyết thì phải làm sao?”.

“Ngốc, nếu anh ta thật sự tham Lạc Linh Huyết thì sao lại cứu chúng ta? Không có người đó, em đã chết lâu rồi!”, Bích Trân không vui nói.

“Dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút”, An Viên nói.

Cốc cốc cốc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Hai cô gái giật mình, nhìn ra ngoài cửa.

“Ai đó?”, Bích Trân lên tiếng hỏi.

“Cô Bích Trân, là tôi!”, Lâm Chính nói.

“Ồ, có chuyện gì không?”.

“Là thế này, hôm nay đại hội kén rể bắt đầu, các cô ra ngoài ăn chút gì đó rồi chúng ta đi đến thế gia Nam Cung. Không phải các cô muốn lấy hoa Tuyệt Mệnh sao?”, Lâm Chính nói.

“Vâng vâng, chúng tôi sẽ ra ngay”.

Bích Trân phản ứng lại, vội vàng đáp.

Bích Trân vốn định để An Viên nghỉ ngơi ở khách sạn, nhưng tính tình cô ấy cố chấp, khăng khăng đòi đi theo.

Khi hai cô gái ăn ở nhà hàng mới phát hiện hôm nay Lâm Chính ăn mặc có vẻ kỳ quái.

Lúc này anh mặc khác với trước kia, không mặc áo vest mà là mặc một chiếc áo dài viền vàng rộng rãi, vô cùng cổ xưa, nhưng lại có vẻ uy nghiêm.

Không chỉ vậy, trên mặt anh còn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.

“Quay điện ảnh à?”.

An Viên không nhịn được châm chọc.

“Càn rỡ, đây là mặt nạ Thần Quân trong giáo chúng tôi! Cô biết cái gì?”, Lưu Mã ở bên cạnh quát.

“Mặt nạ Thần Quân? Là cái quỷ gì? Còn nữa, các người là giáo phái gì vậy? Ai cũng ăn to nói lớn như vậy?”, An Viên liếc nhìn Lưu Mã, lạnh lùng nói.

Mặc dù Lâm Chính đã cứu cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc với nhóm người Lâm Chính.

Cô ta cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quặc, luôn cho rằng Lâm Chính có mục đích nên mới đối tốt với bọn họ như vậy…

Lưu Mã tức giận, còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính ngăn ông ta lại.

Lâm Chính sao lại không nhìn ra tâm tư của An Viên?

Sở dĩ anh giúp đỡ hai cô gái chỉ là vì trả ơn của Diệu Thủ lão nhân năm xưa, còn những thứ khác, Lâm Chính hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy.

Ăn sáng xong, bọn họ thu dọn một lát rồi xuất phát đến thế gia Nam Cung.

Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn Lưu Mã và vài chấp sự, ảnh ngự thì nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ.

Bọn họ đi trên hai chiếc xe, tiến đến thế gia Nam Cung.

Cùng lúc đó, không ít gia tộc ở thành phố Nam Xuyên, người của các tông phái cũng lần lượt đến hiện trượng kén rể.

Thành phố Nam Xuyên thật náo nhiệt.

Nhưng gia tộc chính của thế gia Nam Cung không nằm trong thành phố Nam Xuyên, mà là nằm trong một ngọn núi lớn ở ngoại ô thành phố.

Lưu Mã lái xe dọc theo đường núi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trong một khe núi.

Trong khe núi có một hang động khổng lồ, trước hang động có hai người của thế gia Nam Cung cảnh giác nhìn mỗi một người đến gần nơi đây.

Một vài người đại diện cho gia tộc đến đây đều dừng xe đi bộ vào trong.

Bọn họ đưa thiệp mời, sau đó đi vào hang động.

Phía sau hang động là nơi tọa lạc của gia tộc chính của thế gia Nam Cung, được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên.

Cũng chính là nơi tọa lạc căn cơ của một thế tộc siêu cấp ở Hoa Quốc.

Thế gia Nam Cung sống ẩn dật ở nơi đây, thảo nào người ngoài khó mà tìm được...

Lâm Chính nhìn quanh một vòng, dẫn theo nhóm Lưu Mã đi tới.

“Các người là ai? Có thiệp mời không?”, người canh trước hang động lập tức quát hỏi.
Chương 1231: Tôi đã cho các người thể diện

Thiệp mời?

Đương nhiên Lâm Chính không có.

Anh định lên tiếng, Bích Trân ở bên cạnh đã vội vàng lấy ra một tấm thiệp nhăn nheo đưa tới.

“Chúng tôi là người của Diệu Thủ Cốc, hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ gia chủ, mong anh bạn tạo điều kiện!”.

“Diệu Thủ Cốc?”.

Người đó sửng sốt một lúc, nhìn thiệp mời, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ: “Các người vào trong đi”.

“Cảm ơn”.

Bích Trân thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Chính không lên tiếng.

Anh nhìn ra thiệp mời cũng chia đẳng cấp, có thiệp mời thêu viền vàng tơ bạc, cao cấp xa hoa. Những người này nhìn vào cũng cung kính với chủ nhân thiệp mời. Nhưng thiệp mời của Diệu Thủ Cốc lại vô cùng sơ sài, có lẽ đến thế gia Nam Cung cũng không được xem trọng.

Nhưng có thể vào trong là đủ rồi.

“Giáo chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Lưu Mã đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng hỏi.

“Đi theo đám người Bích Trân trước. Chúng ta đến đây là vì thuốc giải, nhưng người của thế gia Nam Cung chắc chắn không thể hai tay dâng thuốc giải cho chúng ta. Cho nên chúng ta cứ dùng thủ đoạn mạnh là được, không cần phải giao thiệp với bọn họ, không có ý nghĩa gì cả!”, Lâm Chính nói.

“Vậy được, tôi sẽ cho người phân tán ra các phía!”.

“Ừ!”.

Lâm Chính gật đầu.

Xuyên qua hang động, quả nhiên bên trong rất rộng rãi.

Sau núi là những tòa kiến trúc cổ xưa tinh xảo đẹp đẽ, khung cảnh tao nhã, rất nhiều người quái dị đang đi lại ở trong này.

Những tòa kiến trúc này được bao quanh bởi núi, đúng là thế ngoại đào nguyên.

Bích Trân tìm được quản gia của thế gia Nam Cung, bày tỏ ý muốn cầu kiến gia chủ. Mặc dù Diệu Thủ Cốc không phải tông phái gì lớn, nhưng người của thế gia Nam Cung vẫn nể mặt Diệu Thủ lão nhân, mời đám Bích Trân vào sảnh chính trò chuyện.

“Anh Lâm, nếu anh đến đây để ôm được người đẹp về thì đi cùng tôi đi, để gia chủ quen mặt, có lẽ sẽ có vài phần cơ hội cũng không chừng”, Bích Trân mỉm cười nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, không từ chối.

Sảnh chính của thế gia Nam Cung rất lớn, lúc này đã có hơn trăm người đang ngồi.

Bọn họ uống trà, trò chuyện gì đó.

Bọn họ đều là những nhân vật có mặt mũi, nếu không cũng sẽ không được sắp xếp vào đây, được gia chủ đích thân tiếp đón.

Lâm Chính, Bích Trân, Lưu Mã và An Viên được xếp ở vị trí gần cửa.

Đây là vị trí ít quan trọng nhất, ít được người ta chú trọng nhất.

Bích Trân cũng biết trọng lượng của Diệu Thủ Cốc, thế nên cũng không nói gì nhiều.

Ngược lại, Lưu Mã hơi tức giận.

“Khốn kiếp, thế gia Nam Cung lại dám đối đãi với Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy! Giáo chủ, tôi thấy chúng ta đừng khách sáo với bọn họ nữa, gọi gia chủ của bọn họ ra luôn đi!”, Lưu Mã nhỏ giọng nói.

“Đừng nóng nảy!”, Lâm Chính uống ngụm trà, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ không thay đổi gì nhiều.

Lưu Mã thở dài, chỉ đành từ bỏ.

Nhưng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

“Các người là ai? Vì sao lại ngồi chỗ của tôi?”.

Lâm Chính và Bích Trân nhìn sang phía người nói.

Lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vest bụng phệ ngạc nhiên nhìn bọn họ.

"Chỗ của anh?”, Bích Trân vội vàng đứng dậy, cười gượng nói: “Thưa anh, anh có lầm không? Đây là quản gia của nhà Nam Cung sắp xếp chúng tôi ngồi ở chỗ này”.

“Quản gia nhà Nam Cung sắp xếp từ lúc nào?”.

“Ngay vừa nãy”.

“Vừa nãy? Hừ, cô cảm thấy có khả năng đó không? Chín giờ sáng tôi đã đến đây, vẫn luôn ngồi ở đây. Vừa nãy tôi chỉ đi vệ sinh, các người lại ngồi vào chỗ tôi? Các người có ý gì?”, người đàn ông chỉ vào Bích Trân và Lâm Chính, quát mắng: “Các người mau cút đi cho tôi, nghe thấy chưa? Nếu không cút, tôi sẽ cho các người biết tay!”.

“Khốn nạn! Mày nói cái gì?”, Lưu Mã nổi giận, đột nhiên đứng dậy quát lên.

Bích Trân và An Viên cũng tức giận.

Người này thật không có lễ nghĩa gì.

“Ô hô, ông còn dám gây hấn? Ông có biết tôi là ai không? Có tin bây giờ tôi sẽ khiến các người chết ở đây luôn không!”, gã bụng phệ tức giận quát.

“Thế à? Vậy tao thử xem sao, xem ai sống ai chết!”.

Lưu Mã không nhẫn nại được nữa, đi ra khỏi chỗ ngồi định động tay.

“Ái chà, ông cũng ghê gớm đấy! Được, để tôi xem xem ông có bản lĩnh gì!”, gã bụng phệ tỏ ra khinh thường, thậm chí còn đưa mặt đến trước mặt Lưu Mã, khiêu khích: “Ông giỏi vậy thì đánh tôi xem! Dám đánh tôi không? Đồ hèn nhát! Dám không? Nếu không dám thì mau cút đi cho tôi! Cút đi! Ha ha ha…”.

“Con mẹ mày chứ cút!”.

Lưu Mã không hề do dự, tát cho người đó một bạt tai.

Bốp!

Tiếng tát tai giòn giã vang lên khắp sảnh chính.

Gã bụng phệ ngã ra đất, trên mặt là dấu tay đỏ chót.

Khách khứa trong sảnh chính đều dừng nói chuyện, nhìn về phía này.

Người của thế gia Nam Cung ở ngoài cũng chạy vào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Quản gia nhà Nam Cung bước nhanh vào sảnh chính, thấp giọng quát.

Gã bụng phệ kia lại bò dậy từ dưới đất, níu lấy quản gia Nam Cung khóc lóc: “Quản gia, ông phải làm chủ cho tôi! Những người này vô duyên vô cớ đánh tôi! Đánh tôi trước mặt mọi người!”.

“Cái gì?”.

Quản gia nhà Nam Cung sầm mặt, nhìn về phía Lâm Chính: “Là ai ra tay?”.

Bích Trân thấy vậy sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

An Viên cũng sửng sốt, run lẩy bẩy, không biết nên làm sao.

“Tôi ra tay đấy! Có vấn đề gì sao?”.

Không đợi Lưu Mã lên tiếng, Lâm Chính đã nói thẳng.

“Cậu ra tay?”, quản gia nhà Nam Cung liếc nhìn Lâm Chính, khẽ nói: “Cậu có biết ra tay ở nơi này có nghĩa gì không?”.

“Có nghĩa gì?”.

“Có nghĩa cậu hoàn toàn không xem thế gia Nam Cung ra gì”, quản gia lạnh lùng nói.

“Vậy ông sai rồi!”, Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi đã cho thế gia Nam Cung đủ thể diện! Nếu không, tôi không chỉ đánh gã mà đã giết gã rồi, ông hiểu không?”.

***

Bộ truyện đồng tác giả "Đệ nhất thần y" vừa ra mắt, mong nhận được sự ủng hộ và yêu thích của độc giả. Chân thành cảm ơn!
Chương 1233: Xin thuốc

Giết? Quan khách cảm thấy ớn lạnh, họ nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Người này là ai? Điên rồi sao? Dám nói như vậy trước thế gia Nam Cung?”

“Cậu ta không biết đây là chỗ nào à?”

“Ngông cuồng gớm!”

“Tôi chưa từng thấy ai láo như vậy đấy”.

“Cậu ta chán sống rồi đúng không?”

Đám đông bàn tán và chỉ trỏ. Bích Trân và An Viên sợ tới mức suýt nữa ngã ra đất.

“Sư tỷ, người này…đang làm gì vậy? Anh ta muốn hại chết chúng ta sao?”, An Viên cuống cuồng nhìn Bích Trân.

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng!”, Bích Trân an ủi. Thế nhưng giọng nói của cô ấy còn run hơn cả An Viên. Đầu óc trở nên choáng váng.

Rõ ràng đây là sự khiêu chiến trắng trợn còn gì. Rốt cuộc gã này là thần thánh phương nào vậy? Hay là đầu anh ta bị chập mạch? Dám chống lại người của thế gia Nam Cung? Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy?

“Ồ!”, quản gia Nam Cung khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Chính, thấy người này đeo mặt nạ, nhìn bất phàm bèn tỏ ra nghi ngờ.

“Các hạ là...?"

“Chúng tôi là người của Diệu Thủ Cốc”, không đợi Lâm Chính lên tiếng thì Bích Trân đã liều mạng đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười. Để tránh sự việc trở nên nghiêm trọng, cô ấy đành phải dọn dẹp tàn dư thôi.

“Diệu Thủ Cốc sao?”, quản gia Nam Cung chau mày.

“Xin lỗi, bạn của tôi lần đầu tới đây, không hiểu lễ nghĩa, mạo phạm tới các vị, mong các vị lượng thứ…”, Bích Trân cúi gập người, tỏ vẻ có lỗi.

“Cô Bích Trân không cần phải làm vậy”, Lưu Mã vội vàng nói.

“Đừng nói nữa được không?”, Bích Trân liếc nhìn ông ta và cầu xin.

Lưu Mã giật mình. Ông ta nhìn Lâm Chính, thấy anh không nói gì nên cũng đành im lặng.

“Diệu Thủ lão nhân và gia chủ của chúng tôi cũng có quen biết. Mọi người đã là người của Diệu Thủ Cốc thì thôi bỏ qua, chúng tôi nể tình, không truy cứu chuyện này. Thế nhưng mong mọi người đừng gây sự thêm nữa”, người quản gia lên tiếng.

“Vâng vâng. Cảm ơn quản gia đã thông cảm”, Bích Trân vội vàng cúi người.

Các vị khách thì cảm thấy vô vị. Bọn họ còn đang mong ngóng người của thế gia Nam Cung sẽ xử lý người thanh niên kia. Người quản gia làm vậy có lẽ vì không muốn làm lớn chuyện.

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Quản gia, ông làm gì vậy? Mấy kẻ này nói như thế mà không xử lý họ sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải là nhà Nam Cung đi đầu xuống đất?”

Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy Nam Cung Vân Thu đang hùng hổ bước vào.

“Là cô hai!”

“Cô hai Nam Cung tới rồi!”

“Ha ha, cô hai, lâu quá không gặp. Cô càng ngày càng xinh đẹp đấy”.

“Chào cô hai, đã lâu không gặp!”, không ít quan khách đứng dậy, chào hỏi cô gái xinh đẹp đang bước vào.

“Chào các cô các chú, Vân Thu chào mọi người”, Nam Cung Vân Thu cũng lịch sự đáp lại.

“Cô hai khách sáo rồi”.

Khách khửa vui vẻ chiêm ngưỡng và khen ngợi Nam Cung Vân Thu. Bọn họ biết tính cách của Nam Cung Vân Thu vô cùng ngạo mạn. Nhưng đó là chuyện cá nhân, còn trước mặt mọi người thì cô ta là người rất hiểu chuyện.

“Quản gia”, Nam Cung Vân Thu quay quay nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Người này sỉ nhục nhà Nam Cung như vậy mà tại sao ông không ra tay?”

“Thưa cô, ý của cô là…”, quản gia Nam Cung chau mày.

“Anh! Lập tức quỳ xuống, khấu đầu xin lỗi người nhà thế gia Nam Cung, nếu không tôi sẽ nói quản gia đánh gãy tứ chi các người, vứt ra ngoài, rõ chưa?”, Nam Cung Vân Thu chỉ vào mặt Lâm Chính và quát lớn.

“Người này là do cô gọi tới phải không?”, Lâm Chính nhìn cô ta và hỏi.

Anh đã sớm để ý thấy Nam Cung Vân Thu đứng bên ngoài, ra lệnh gì đó cho người đàn ông kia. Nam Cung Vân Thu nhận ra Lâm Chính và Lưu Mã nên là muốn sỉ nhục bọn họ. Mặc dù Lâm Chính đã cảnh cáo cô ta nhưng cô ta không ngờ là anh lại có mặt tại nhà Nam Cung. Nếu đã vậy thì giờ cô ta còn sợ quái gì Lâm Chính.

“Anh bớt nói nhảm lại. Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có quỳ hay không? Không quỳ thì đừng trách sao chúng tôi không khách sáo?”, Nam Cung Vân Thu hét lên.

“Chúng tôi không quỳ, cô định làm gì?”, Lưu Mã cũng chẳng thèm lịch sự.

“Mọi người…đừng giận. Cô Nam Cung, chúng tôi không có ý đó…”, Bích Trân còn định đứng dậy khuyên can nhưng Nam Cung Vân Thu không phải là người quản gia, cô ta cố tình muốn sinh sự nên đương nhiên không muốn nói chuyện.

“Được, được lắm! Trước mặt bao nhiêu người mà anh dám nói như vậy với tôi. Được! Hôm nay Nam Cung Vân Thu tôi mà không giết chết anh thì chẳng phải thế gia Nam Cung sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”, Nam Cung Vân Thu tức giận, cô ta chẳng cần suy nghĩ, cứ thế giáng một bạt tai về phía Lâm Chính.

Mặc dù cô ta là con gái nhưng cũng là kẻ học võ. Sức mạnh của cú tát đủ đế khiến một người trưởng thành bị thương nặng.

Lâm Chính không hề nhúc nhích. Lưu Mã đanh mắt, lập tức ra tay. Đúng lúc tình thế đang ngàn cân treo sợ tóc thì một giọng nói thản nhiên vang lên.

“Vân Thu, dừng tay!”, Nam Cung Vân Thu khựng tay, quay qua nhìn.

Một công tử xuất hiện. Đó chính là cậu hai của nhà Nam Cung – Nam Cung Mạc Phi.

“Anh hai!”, Nam Cung Vân Thu giật mình.

“Em gái, đừng làm loạn, khách quý sắp tới rồi. Em gây sự ở đây người khó xử là bố, gia tộc cũng mất mặt, em biết không?”, Nam Cung Mạc Phi thản nhiên lên tiếng.

“Nhưng mà anh hai…cái chết của Thê Sinh là do người này gây ra...", Nam Cung Vân Thu tức giận trừng mắt với Lâm Chính.

Nam Cung Mạc Phi cũng quay ngoắt ra nhìn anh, đôi mắt hắn hừng hực sát ý, thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Anh biết rồi. Chuyện này anh sẽ xử lý. Em tìm chỗ ngồi đi, bố sắp tới rồi”.

“Dạ!”, Nam Cung Vân Thu bất lực, đành phải nén giận ngồi xuống phía đối diện. Không ít quan khách thấy vậy đều nhìn Lâm Chính và Bích Trân bằng ánh mắt kỳ lạ.

Bọn họ có thể nhìn ra mấy người này hình như đã đắc tội với cô Vân Thu và cậu Mạc Phi. Đắc tội với hai vị này thì sẽ không sống yên được đâu.

“Đi điều tra xem những người này là ai", có người không nhịn được nữa đành cử người đi điều tra Lâm Chính.

Bích Trân ngồi cũng không yên. Cô ấy đang cảm thấy sốt ruột lắm.

“Sư tỷ, chúng ta nên nghĩ cách…chuồn sớm thôi. Em cảm thấy không ổn chút nào”, An Viên khóc dở mếu dở.

“Em nói đúng, chúng ta phải đi thôi. Lâm Chính, lát nữa tôi tìm lý do đi vệ sinh, anh chuồn đi cùng tôi, rõ chưa? Chúng ta không thể ở lại đây được nữa”, Bích Trân khẽ nói.

“Ngồi một lúc rồi đi”, Lâm Chính nói.

“Còn ngồi sao? Anh có biết là anh vừa gây chuyện lớn không”, Bích Trân sắp khóc tới nơi.

“Đúng vậy! Sao anh không nghe lời thế. Bọn tôi bị anh hại chết rồi. Còn ở lại được sao? Đi thôi”, An Viên cũng cuống cả lên.

Đúng lúc này, có một giọng nói từ ngoài vọng vào: “Gia chủ tới”.

Mọi người đồng loạt đứng dậy..

Gia chủ Nam Cung đã tới…
Chương 1234: Đổi Lạc Linh Huyết

Một người đàn ông trung niên mặc trường bào lông vũ với thần thái uy nghiêm bước vào. Người này không thể hiện biểu cảm gì nhưng mang theo khí thế như muốn bóp nghẹt những người xung quanh, khiến bầu không khí trở nên khó chịu. Đây chính là sự uy nghiêm tới từ một vị tối cao.

“Chào ông Nam Cung"

“Chào ông!”, quan khách lần lượt chào hỏi, phần lớn họ đều tỏ ra lịch sự.

“Các vị khách khí rồi, mời ngồi", gia chủ Nam Cung lên tiếng. Ông ta bước tới chiếc ghế cao nhất và ngồi xuống.

Lâm Chính thản nhiên nhìn người này, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Người này chính là Nam Cung Mộng. Là người lãnh đạo cao nhất của thế gia Nam Cung.

Giết chết ông ta thì Dương Hoa và những người xung quanh anh sẽ không còn bị uy hiếp nữa. Nhưng nếu giờ làm vậy thì Lâm Chính sẽ không tìm được Tuyệt Mệnh Đan và không thể cứu được Tô Nhu.

Anh hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể. Lúc này cần phải nhẫn nại.

“Các vị từ xa tới, đúng là niềm vinh hạnh cho thế gia Nam Cung. Đại hội kén rể sẽ được tổ chức sau một tiếng nữa. Mời các vị thưởng trà, chúng ta trò chuyện, cùng chờ đại hội bắt đầu”, Nam Cung Mộng nâng chén trà thay cho rượu và mời quan khách. Các vị quan khách cũng đồng loạt đứng dậy.

Đương nhiên, những người có thể trò chuyện với ông ta đều là những nhân vật ngồi gần ông ta nhất. Những người ngồi xa hoặc phía sau không được Nam Cung Mộng coi ra gì. Họ có thể được ngồi ở đây đã là biết ơn lắm rồi chứ nào dám nghĩ tới việc được trò chuyện đôi câu với ông ta.

“Gia chủ Nam Cung, nghe nói vị thiên kiêu của thế gia Nạp Lan cũng xuất hiện. Nếu vị đó ra tay thì chúng tôi đúng là chẳng làm gì được. Mối quan hệ giữa thế gia Nạp Lan và thế gia Nam Cung đã được định sẵn rồi, chúng tôi đành phải chúc mừng ông thôi! Ha ha…”, một người đàn ông trung niên đứng dậy, bật cười.

“Đúng vậy!”

“Vị đó mà ra tay thì chúng tôi nào còn cơ hội nữa”.

“Vị đó cũng rất hợp với cô chủ nhà mình mà".

“Chính xác”, mọi người tán thưởng không ngớt.

“Các vị khiêm tốn rồi, đại hội kén rể còn chưa bắt đầu, mọi người đều có cơ hội cả, đừng nghĩ như vậy. Tất cả cùng thử xem sao”, Nam Cung Mộng mỉm cười.

Thế là khách khứa lại nói thêm vài lời khách sáo. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt và hòa hợp. Tuy nhiên không phải tất cả những người tới đây là để góp vui, cũng có người tới vì việc khác.

Ví dụ như Bích Trân. Cô ấy nhìn Nam Cung Mộng, do dự một chút rồi vẫn đứng dậy.

“Sư tỷ”, An Viên thận trọng kêu lên.

“Không sao. Chị xin thuốc thôi, đừng căng thẳng”, Bích Trân an ủi và bước tới.

Có không ít người nhìn cô ấy. Đến cả người của thế gia Nam Cung cũng lộ vẻ tò mò.

“Gia chủ Nam Cung, vãn bối là Bích Trân của Diệu Thủ Cốc, lần này tới đây là có một chuyện xin được gia chủ giúp đỡ", Bích Trân cúi người với thái độ vô cùng thành khẩn.

“Diệu Thủ Cốc à?”, Nam Cung Mộng quay qua nhìn Bích Trân. Đám đông cũng đồng loạt quay qua nhìn. Bích Trân cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đám đông trở nên im lặng.

“Sư phụ của cô đâu?”, Nam Cung Mộng hỏi.

“Bẩm gia chủ, sư phụ không được khỏe, đổ bệnh đã lâu, không đi lại được”.

“Diệu Thủ lão nhân y thuật vô song, bệnh gì mà có thể khiến bà ấy đổ bệnh vậy?”

“Gia chủ không biết, sư phụ mắc một loại bệnh vô cùng kỳ lạ, đã chữa lâu mà không khỏi. Thầy thuốc cũng không thể cứu chính mình là như vậy. Gần đây bệnh tình của sư phụ ngày một nghiêm trọng, không còn cách nào khác, Bích Trân đành phải đưa sư muội tới xin thuốc, mong gia chủ có thể giúp đỡ”, Bích Trân nói xong thì cúi gập người xuống.

Thái độ của cô ấy vô cùng chân thành. Không ít người cảm thấy dao động. Xin thuốc cho thầy, Bích Trân đúng là một người đồ đệ chuẩn mực.

“Khá lắm cô gái”, Nam Cung khen ngợi, sau đó hỏi: “Cô muốn thuốc gì?”

“Hoa Tuyệt Mệnh”, Bích Trân vui lắm, vội vàng nói: “Bệnh của sư phụ cần hoa Tuyệt Mệnh làm thuốc dẫn là có thể chữa được. Xin gia chủ hãy cho chúng tôi một bông hoa, ân tình này Diệu Thủ Cốc sẽ khắc ghi đời đời, không dám quên”.

Dứt lời, đám đông quay qua nhìn Nam Cung Mộng. Nếu chỉ là một bông hoa Tuyệt Mệnh thì chắc chắn không phải vấn đề gì lớn.

Hoa Tuyệt Mệnh trong thế gia Nam Cung có cả một vườn. Hơn nữa việc trồng ra loại hoa này không quá khó với bọn họ, lấy một bông hoa đổi lại mối quan hệ với DIệu Thủ Cốc thì đúng là món hời.

Nam Cung Mộng chắc chắn đồng ý. Vì cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao. Rất nhiều người đều suy nghĩ như vậy. Nếu là ai thì cũng sẽ đồng ý thôi.

Thế nhưng một giây sau, Nam Cung Mộng nói ra một câu mà ai cũng phải sững sờ: “Cô định dùng thứ gì để đổi lấy hoa Tuyệt Mệnh?”

“Đổi đồ sao?”, Bích Trân không kịp phản ứng.

Một bông hoa mà Nam Cung Mộng cũng không nỡ? Rốt cuộc ý của ông ta là gì? Bích Trân không hiểu, nên thận trọng hỏi: “Gia chủ Nam Cung…ông muốn tôi đổi thứ gì?”

“Tôi chỉ có hứng thú với Lạc Linh Huyết của Diệu Thủ Cốc”, Nam Cung Mộng đáp lại không chút do dự

Dứt lời, đám đông chợt bừng tỉnh. Hóa ra…thứ mà Nam Cung Mộng muốn là Lạc Linh Huyết…
Chương 1235: Đây chính là thế gia Nam Cung sao?

Bích Trân ngớ người ra.

Các khách mời cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nam Cung Mộng cũng thẳng thắn quá đấy!

Nhưng ngẫm kĩ thì cũng hiểu được.

Dù sao đó cũng là Lạc Linh Huyết, là báu vật vô giá mà biết bao nhiêu người thèm muốn, sao Nam Cung Mộng lại không muốn cho được chứ?

Nhưng Nam Cung Mộng quả thực không nể mặt chút nào.

Chắc chắn một bông hoa Tuyệt Mệnh không là gì đối với thế gia Nam Cung, dù Nam Cung Mộng bỏ ra 100 bông thì cũng không hề đau lòng.

Nhưng đối với Diệu Thủ lão nhân, đây lại là báu vật vô giá, liên quan đến tính mạng.

Vào thời khắc quan trọng này mà lấy Lạc Linh Huyết của Diệu Thủ Cốc thì đúng là nhân lúc cháy nhà hôi của.

Bích Trân đứng ngây ra như phỗng, một lúc lâu không nói gì.

“Cô gái, cô thấy đề nghị này của tôi thế nào?”, Nam Cung Mộng nhìn cô ấy, lên tiếng hỏi.

“Việc này…”, Bích Trân không biết nên tiếp lời thế nào.

An Viên không ngồi yên được nữa, cô ấy đứng phắt dậy, tức giận chỉ trích: “Ông Nam Cung, sao ông có thể như vậy chứ? Lúc trước ông mắc bệnh lạ, sư phụ tôi đã chữa khỏi cho ông, không lấy một đồng nào. Bây giờ sư phụ tôi bị bệnh, chúng tôi chỉ xin ông hoa Tuyệt Mệnh, mà ông lại ép chúng tôi lấy Lạc Linh Huyết để đổi, ông không cảm thấy như vậy là quá đáng sao?”.

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.

“Láo toét!”, quản gia quát lớn.

“Ranh con, chỗ này đến lượt cô nói chuyện sao? Câm miệng! Có tin bà đây vả vỡ mồm không hả?”, Nam Cung Vân Thu đứng phắt dậy, lớn tiếng chửi mắng.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi!”, An Viên cắn răng nói.

“Cô… Ranh con! Chán sống hả?”, Nam Cung Vân Thu tức đến mức giậm chân, cũng không quan tâm nhiều nữa, định xông lên đánh nhau.

“Vân Thu, không được làm bừa!”.

Đúng lúc này, Nam Cung Mạc Phi ở bên cạnh khẽ quát.

Nam Cung Vân Thu sửng sốt khựng lại.

“Anh…”

“Bố đang ở đây, sao có thể để em hỗn xược được chứ? Em muốn để khách khứa chê cười sao?”, Nam Cung Mạc Phi nói đầy uy nghiêm.

Nam Cung Vân Thu tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, nhưng không dám làm càn nữa.

Nam Cung Mạc Phi bước tới, đứng trước mặt An Viên.

Sắc mặt An Viên tỏ vẻ khó hiểu, không biết hắn định làm gì.

Ngay sau đó.

Bốp!

Một cái tát vang lên.

An Viên suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Cô ấy ôm gò má sưng vù, ngây người ra một lúc, rồi trừng mắt nhìn Nam Cung Mạc Phi, run giọng nói: “Anh… anh đánh tôi?”.

“Cô dám ăn nói với bố tôi như vậy, chính là coi thường thế gia Nam Cung chúng tôi! Tôi tát cô một cái chỉ là lấy lãi thôi, bây giờ cô lập tức quỳ xuống cho tôi! Nghe rõ chưa?”, Nam Cung Mạc Phi trầm giọng quát.

Toàn thân An Viên run lên: “Anh… anh muốn làm gì?”.

“Kẻ nào sỉ nhục thế gia Nam Cung chúng tôi đều phải giết không tha, đây là quy tắc nhà tôi vẫn luôn truyền từ đời này sang đời khác”.

Nam Cung Mạc Phi bình thản nói, rồi giơ tay lên, quản gia ở bên cạnh lập tức rút một con dao từ chỗ người hầu ra, đưa cho hắn.

“Cái gì?”.

An Viên thấy thế, suýt nữa thì bị dọa cho ngã lăn ra đất.

Tất cả các khách mời đều nín thở.

Chỉ là một câu nói mà phải đến mức đòi đánh đòi giết sao?

Liệu có chuyện bé xé ra to không vậy?

Nhưng có mấy người tinh ý nhận ra, đây chỉ là thủ đoạn của Nam Cung Mạc Phi mà thôi.

Cái hắn cần là một cái cớ!

Một cái cớ để ép Bích Trân và An Viên vào đường cùng một cách danh chính ngôn thuận.

Thủ đoạn của Nam Cung Mạc Phi quả thực cao minh hơn Nam Cung Vân Thu rất nhiều.

Sở dĩ hắn ngăn cản không cho Nam Cung Vân Thu đánh nhau với An Viên là vì hắn muốn đẩy An Viên đến đường cùng, dễ bề ép Bích Trân nghe theo sự chi phối, đồng ý giao Lạc Linh Huyết ra.

Bây giờ phải xem Bích Trân quyết định thế nào.

Nếu cô ấy không chịu lấy Lạc Linh Huyết để đổi lấy hoa Tuyệt Mệnh, thì An Viên chết là cái chắc!

Hai cô gái này đã rơi vào đường cùng rồi.

“Anh… Đồ khốn nạn, tôi liều mạng với anh!”, An Viên tính tình nóng nảy, sao có thể chịu được cục tức này chứ? Cô ấy nghiến răng gần như muốn vỡ nát, tức giận gầm lên một tiếng, lao về phía Nam Cung Mạc Phi.

Nhưng cô ấy vừa động, quản gia ở bên cạnh đã lạnh lùng hừ một tiếng, lao tới nhanh như chớp, bàn tay chộp lấy hai cổ tay của An Viên, quặt ra đằng sau.

An Viên lập tức bị khống chế, quỳ mọp dưới đất.

“Sư muội!”, Bích Trân vội vàng kêu lên.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Lũ khốn nạn này! Đồ vô liêm sỉ! Loại vong ơn bội nghĩa!”, An Viên ra sức giãy giụa, nhưng vô ích.

“Làm phiền quý vị hãy nhắm mắt lại, lát nữa có lẽ sẽ có chút máu tanh, nhưng chẳng còn cách nào khác, Mạc Phi phải bảo vệ danh dự của thế gia Nam Cung, thế nên chỉ có thể mong quý vị hiểu cho”, Nam Cung Mạc Phi mặt không cảm xúc nói.

“Không sao, không sao…”

“Chúng tôi hiểu mà…”

Các khách mời vội đáp.

Từ đầu đến cuối, Nam Cung Mộng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của Nam Cung Mạc Phi.

Ông ta cảm thấy rất hài lòng.

Dù sao có Nam Cung Mạc Phi thì cũng không cần ông ta phải phí lời nữa.

“Gia chủ Nam Cung! Nể tình trước đây sư phụ tôi từng chữa bệnh cho ông, cầu xin ông hãy tha cho sư muội của tôi đi!”, Bích Trân vô cùng sốt ruột, đau khổ kêu lên.

Nhưng Nam Cung Mộng vẫn chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn nhắm mắt lại, làm ngơ trước những lời xin xỏ của Bích Trân.

“Gia chủ Nam Cung!”.

Bích Trân lại kêu lên khẩn thiết.

An Viên giãy giụa điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, liều mạng la hét.

Nhưng chẳng ích gì.

Nam Cung Mạc Phi đã giơ con dao lên, chuẩn bị hạ xuống.

Tình hình dường như đã không thể vãn hồi.

Thậm chí không ít khách mời còn quay mặt đi, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng máu me này.

Bích Trân thì hoàn toàn bất lực.

Đến lúc này, cô ấy cũng không dám làm căng nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, định đồng ý với Nam Cung Mộng, đưa Lạc Linh Huyết cho ông ta.

Đó là Lạc Linh Huyết của sư phụ cô ta đó.

Bích Trân trong lòng nhỏ máu, nhưng vì cứu mạng sư muội, cô ấy chỉ đành đồng ý.

Đúng lúc cô ấy chuẩn bị há miệng, thì một giọng nói bình thản vang lên.

“Bắt nạt hai cô gái tay trói gà không chặt? Đây chính là thế gia Nam Cung sao? Đúng là nực cười!”.

Câu nói vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên im phăng phắc.

Vô số người đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK