Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1916: Sư phụ hờ

Một quyền đó khiến mọi người chấn động.

Đặc biệt là Thu Phiến.

Cô ấy mở to mắt nhìn bóng người giãy giụa trong lầu gác, sau đó quay phắt đầu sang nhìn Lâm Chính, đầu óc ầm một tiếng trống rỗng.

Đây là Lâm Chính làm sao?

Đây là cú đấm mà một người sắp chết suốt ngày ho ra máu, sắc mặt trắng bệch kia đánh ra sao?

Thật hay giả vậy?

Mặc dù Thu Phiến biết Lâm Chính đang âm thầm tự chữa Hoạt Độc, nhưng cô ấy không ngờ Lâm Chính đã khôi phục đến mức độ đó.

Không!

Đây không phải vấn đề khôi phục hay chưa khôi phục.

Một quyền của Lâm Chính đã vượt trên cả thực lực của điện chủ mười điện ở thiên cung Trường Sinh!

“La các chủ!”.

Các đệ tử của Tử Huyền Thiên hoảng loạn chạy vào trong, dìu La Man dậy.

Người đàn ông trung niên đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, đột nhiên rút kiếm quát: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”.

“Vâng!”.

Các đệ tử hô lên, lại run lẩy bẩy, không dám xông lên.

Một người có thể đánh La Man nằm sấp chỉ bằng một quyền thì đâu phải người bình thường? Bọn họ xông lên còn không phải là đứng chịu đòn hay sao?

“Các người còn sững ra đó làm gì? Lên đi!”, người đàn ông trung niên thấy các đệ tử đều do dự hoảng sợ thì càng tức giận, liên tục thúc giục.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn cắn răng chuẩn bị bổ nhào tới.

Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên.

“Dừng tay!”.

Tất cả mọi người lập tức dừng lại.

Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn.

Một ông lão mặt mày đỏ bừng, thắt lưng đeo một hồ lô rượu, đang chạy bước nhỏ tới.

Đầu tóc ông lão rối bời, da mặt đỏ bừng, thể trạng hơi béo, người đầy mùi rượu.

Nhìn thấy người đó, không ít đệ tử đều để lộ vẻ kính nể, vội vàng chắp tay hành lễ, kể cả người đàn ông trung niên kia.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”.

“Tửu thúc bá, sao người lại đến đây?”, người đàn ông trung niên lập tức tiến tới hành lễ.

Ông lão da mặt đỏ bừng lại hừ một tiếng: “Ai cho các người vô lễ như vậy? Đây là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên sao? Nếu để người ngoài biết, chúng ta sẽ bị chê cười mất!”.

“A…”, người đàn ông trung niên không biết trả lời thế nào.

“Cậu ta ngông cuồng như vậy, cần gì phải lễ độ với cậu ta?”, La Man cả người nhếch nhác được đệ tử đỡ dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi: “Sao có thể nhân nhượng cho loại người không biết điều này? Tửu thúc bá, tôi phải giáo huấn cậu ta!”.

“La các chủ, có lẽ giữa mọi người có hiểu lầm gì đó, nhưng tôi thấy đây là chuyện nhỏ, các chủ không cần phải để trong lòng”, ông lão thờ ơ nói.

“Tửu thúc bá, ông có ý gì? Ông định bảo vệ người này sao?”, La Man nghe ra được ý tứ của ông lão, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Sao? Nếu tôi thật sự bảo vệ người này, các chủ có ý kiến gì không?”, ông lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn La Man.

Vẻ mặt La Man lập tức biến đổi, muốn nói lại thôi.

“Cậu ấy là khách của tôi, để tôi tiếp đãi, phía chưởng môn lát nữa tôi sẽ đi giải thích”.

Nói xong, ông lão nói với Lâm Chính: “Hai người đi theo tôi! Đừng sợ!”, sau đó thì đi ở phía trước dẫn đường.

Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn Thu Phiến rồi đi theo sau.

Thu Phiến cũng vội vàng chạy theo.

Trên con đường âm u tĩnh lặng.

Lâm Chính đuổi theo ông lão đi ở phía trước, vừa chắp tay vừa mỉm cười nói: “Cảm ơn ông cụ đã giải vây”.

“Không cần khách sáo, tôi cũng được người khác nhờ cậy đến đây”, ông lão thuận miệng nói, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Lâm Chính không để tâm, nhưng nhìn con đường ở phía trước, anh lại nhíu mày: “Tiền bối, hình như đây là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên? Người muốn đưa chúng tôi đi đâu? Người đi nhầm đường rồi sao?”.

“Yên tâm, tôi không đi nhầm đường! Đây đúng là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên, đúng là tôi đang có ý định đưa hai người rời khỏi đây”, ông lão nói.

“Rời khỏi đây? Vì sao?”.

Hai người đều nghi hoặc.

“Không rời đi thì còn làm gì? Các người nghĩ mình là ai mà dám gây sự ở Tử Huyền Thiên? Không sợ chết không chỗ chôn thân hay sao? Mau đi cho tôi!”, ông lão hơi mất kiên nhẫn, thái độ khác hoàn toàn với trước kia.

Lâm Chính nghe vậy thì ngăn ông lão đó lại, nói: “Ông cụ, có phải Vệ Tân Kiếm nhờ ông đến đây không?”.

“Cậu còn biết là Vệ Tân Kiếm nhờ tôi đến? Nhóc, cậu suýt hại chết Tân Kiếm rồi! Người của Tử Huyền Thiên đều nói nó là gian tế do thiên cung Trường Sinh phái đến! Vốn dĩ nó khăng khăng không thừa nhận, cộng thêm tôi ở bên cạnh nói giúp vài câu, chuyện cũng đã hạ nhiệt. Nhưng rồi cậu đột nhiên đến đây khiến hoàn cảnh của nó càng nguy hiểm hơn. Cậu không đi, e là nó còn không giữ được mạng! Vì vậy, cậu hãy mau đi đi, nếu không, nó có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch mối oan!”, ông lão lập tức quát lên.

“Hóa ra là vậy…”.

“Đứa ngốc đó, tôi đã đề nghị nó bắt cậu lại, sau đó giao cho cấp trên, rửa sạch tội danh của mình. Nhưng nó lại nói hành vi khi sư diệt tổ như vậy nó không làm được, thế nên đã quỳ xuống cầu xin tôi đưa cậu đi! Nhóc, cậu đừng phụ tấm lòng của Vệ Tân Kiếm, mau đi đi!”, ông lão thở dài, nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt, hơi khó hiểu.

Anh không ngờ Vệ Tân Kiếm lại suy nghĩ cho một người sư phụ hờ là anh!

“Đi thôi!”.

Ông lão dẫn Lâm Chính ra ngoài cửa khe núi, xua tay, sau đó quay người rời đi.

Lâm Chính đứng sững tại chỗ, nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh Lâm, chúng ta về thôi”, Thu Phiến vội nói.

Lâm Chính nhìn cửa khe núi, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không đáp lại.



Binh!

Binh!

Binh!



Những tiếng động nặng nề vang lên.

Một người đàn ông trên người đầy máu bầm đang luyện công ở võ trường.

Anh mắt người đàn ông sắc bén, vẻ mặt lạnh băng, hai cánh tay nổi gân xanh, vung quyền đánh vào cột gỗ ở trước mặt.

Mỗi một quyền đánh xuống giống như dùng hết toàn bộ sức mạnh của anh ta.

Nếu đến gần một chút sẽ nhận ra những “cột gỗ” đó được đúc bằng sắt thép, nhưng bên trên có nhiều dấu vết nhàn nhàn nhạt, có thể thấy sức lực của người đánh vào “cột gỗ” lớn đến thế nào.

Tiếng động kịch liệt thu hút ánh nhìn của nhiều đệ tử ở võ trường.

Bọn họ nhìn tới từ xa, châu đầu ghé tai thảo luận, chỉ trỏ.

Người đàn ông đó hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục vung quyền đánh vào cột, giống như đang phát tiết gì đó.

“Ô, Vệ sư huynh! Đang luyện công à?”.

Lúc này, một giọng cười cượt vang lên từ bên cạnh.

Vệ Tân Kiếm hơi nghiêng đầu, liếc nhìn đám người đang đi đến, nhưng anh ta không quan tâm, tiếp tục luyện công.

Vù!

Giây sau, một bàn chân đạp về phía anh ta nhanh như chớp.

Vệ Tân Kiếm lanh tay lẹ mắt, lập tức giơ chân lên đỡ.

Đúng lúc đó lại có vài cẳng chân đá tới.

Vệ Tân Kiếm vốn muốn né, nhưng vừa di chuyển, vết thương nơi eo lại rách ra khiến anh ta không khỏi hít sâu một hơi, cũng không thể tránh khỏi mấy cẳng chân đá tới đó.

Ầm ầm ầm…

Vệ Tân Kiếm bị đá vào người mấy cái, ngã ra đất, lăn mấy vòng trên bãi cát mới dừng lại.

Đợi anh ta bò dậy thì đã có gần ba mươi mấy đệ tử vây xung quanh.

“Vệ Tân Kiếm! Quỳ xuống cho tôi!”.

Một đệ tử để tóc dài, xương gò má nhô cao dẫn đầu đám người bước ra, cười híp mắt nói.

“Quỳ?”, Vệ Tân Kiếm cau mày: “Các người cũng xứng?”.

“Chúng tôi không xứng? Chẳng lẽ tên sư phụ hờ của anh thì xứng?”, đệ tử đó cười nhạt nói.

Vệ Tân Kiếm nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Chương 1917: Tứ Thanh Anh Chu Tước

“Vệ Tân Kiếm! Kẻ làm mất thể diện như anh, mặt mũi của Tử Huyền Thiên chúng ta bị anh làm mất sạch rồi! Quỳ trước người khác ngay trước mặt mọi người, đó lại còn là một đệ tử của thiên cung Trường Sinh! Ha ha, Vệ Tân Kiếm, anh có mặt mũi nào ở lại Tử Huyền Thiên chúng tôi? Tôi mà là anh thì tự sát lâu rồi!”, đệ tử đó khinh thường cười nói.

“Không sai! Theo tôi thấy, sở dĩ anh quỳ trước người đó, bái người đó làm thầy, chắc chắn là vì anh đã cấu kết với người đó. Chắc chắn anh là gian tế do thiên cung Trường Sinh phái đến!”, lại có người hét lên.

“Đúng, chắc chắn là gian tế!”.

“Rất có khả năng!”.

“Gì mà có khả năng? Anh ta chính là gian tế!”.

Mọi người nhao nhao mắng chửi, tiếng chửi rủa và sỉ nhục ập về phía Vệ Tân Kiếm như sóng triều.

Vệ Tân Kiếm không biểu lộ cảm xúc, cũng không nói lời nào, chỉ nhổ nước bọt, sau đó định rời đi.

Nhưng đám đệ tử tràn đầy căm phẫn đó đâu chịu thả anh ta đi?

“Muốn đi? Không dễ như vậy!”, đệ tử trước kia chặn anh ta lại, lớn tiếng hét: “Nếu anh muốn đi thì quỳ xuống, sau đó ngoan ngoãn nhận tội, khai hết chuyện anh cấu kết với thiên cung Trường Sinh ra cho chúng tôi. Nếu không, anh đừng hòng rời khỏi đây!”.

“Đúng! Nhận tội! Nhận tội!”.

“Nhận tội! Nhận tội!”.

Các đệ tử lại phấn khích hét lên.

Các đệ tử khác ở võ trường cũng dần dần bị thu hút tới, gia nhập vào trận doanh lên án công khai này.

“Tránh ra!”, Vệ Tân Kiếm lạnh giọng quát. Tính anh ta nóng nảy, chuyện oan uổng thế này đương nhiên anh ta không muốn giải thích, quát lên.

“Nhận tội!”, đám đệ tử kia kiên trì hô.

“Vương Khấu, tôi nói anh biết, Vệ Tân Kiếm tôi trong sạch! Tôi chưa bao giờ phản bội Tử Huyền Thiên, tôi cũng không phải gian tế của ai cả! Tôi chỉ là tôi! Bây giờ các người mau tránh ra cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”, Vệ Tân Kiếm nghiêm túc quát lên.

Những mấy câu nói đó của anh ta lại khiến tất cả đệ tử ở đây nổi giận.

“Hay cho một kẻ gian tế! Anh còn dám kiêu căng?”.

“Anh muốn chết mà!”.

“Không khách sáo? Tôi cũng muốn xem xem cái gọi là không khách sáo của anh nó như thế nào!”.

“Các sư huynh, sư tỷ, xông lên đi, bắt tên gian tế kia lại rồi nói sau!”.

“Đúng, bắt anh ta lại!”.

“Bắt!”.

Theo sự bùng nổ cảm xúc của bọn họ, hiện trường cũng mất kiểm soát.

Tất cả mọi người tấn công về phía Vệ Tân Kiếm như phát điên.

Vệ Tân Kiếm nổi giận, lập tức vung tay đánh trả, không hề do dự tấn công về phía bọn họ.

Nhưng… chung quy anh ta cũng chỉ có một mình, sao có thể đối phó với nhiều người của Tử Huyền Thiên như vậy?

Huống hồ, anh ta đang bị thương, trạng thái không tốt. Chỉ mới chiến đấu với đám đệ tử đó mấy lượt, trên người anh ta đã hứng đủ quyền cước, thậm chí còn có người dùng đao chém lên cánh tay anh ta.

Ngay lập tức máu như suối phun ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương, thấm đỏ chiếc áo của Vệ Tân Kiếm.

Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm rất xấu.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Không ít người ở võ trường nhìn về phía tiếng nói. Khi nhìn thấy người đến, bọn họ biến sắc, vội vàng dừng tay.

Đệ tử kêu hăng nhất lúc trước cũng dừng lại, nhìn thấy người đến, vẻ mặt bọn họ cực kỳ đặc sắc.

Đến khi người đó chạy vào võ trường thì không còn ai dám làm gì Vệ Tân Kiếm nữa.

Bởi vì người đến không phải ai khác mà chính là ông lão da mặt ửng đỏ đó.

“Tửu thúc bá!”.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”.

“Tửu thúc bá…”.

Các đệ tử đồng loạt nhường đường, hành lễ với ông ta, cũng còn chút kính nể đối với ông lão.

Nhưng ông lão không quan tâm, nhanh chân bước vào trong đám đông, kéo lấy Vệ Tân Kiếm cả người đầy máu nằm ở dưới đất.

“Nhóc, cậu không sao chứ?”, ông lão nhỏ giọng hỏi.

“Yên tâm, vẫn… chưa chết được…”, Vệ Tân Kiếm gian nan bò dậy, khàn giọng nói.

Lúc này, trên người anh ta toàn máu, trên đầu trên mặt đều là máu, trông vô cùng đáng sợ.

“Không sao thì mau cút về cho tôi! Không có việc gì mà đến sân luyện võ làm gì?”, ông lão quát.

Vệ Tân Kiếm biết Tửu thúc bá đang nói anh ta về sớm một chút, anh ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, lảo đảo chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài võ trường lại vang lên một giọng nói khác.

“Tửu thúc bá, e rằng Vệ sư đệ không đi được đâu”.

Giọng nói đó vừa dứt, ông lão và những người khác lập tức nhìn sang.

Một nhóm đệ tử trang bị mũ giáp bước về phía này, dẫn đầu là một chàng trai tuấn tú mặc áo trắng tay áo đỏ, cầm một chiếc quạt gấp trong tay.

“Là Nguyên sư huynh!”.

“Kính chào Nguyên sư huynh!”.

“Nguyên sư huynh đến rồi!”.

Các đệ tử ở võ trường sáng mắt, đồng loạt la lên.

“Nguyên Lam Y? Thằng nhóc cậu làm gì đây? Còn đám đệ tử đội chấp pháp này đến đây làm gì?”, vẻ mặt ông lão không mấy tự nhiên, nghiêm túc nói.

“Tửu thúc bá, Vệ Tân Kiếm bị tình nghi cấu kết người ngoài, tôi phụng mệnh đến đây bắt cậu ta. Hi vọng Tửu thúc bá đừng làm khó tôi”, Nguyên Lam Y cười nói.

“Phụng mệnh? Cậu tuân theo mệnh lệnh của ai?”, ông lão hỏi.

“Đương nhiên là mệnh lệnh của Tứ Thánh Anh Chu Tước, đại sư tỷ Chu Bích Như!”, Nguyên Lam Y nói.

“Cái gì? Chu Bích Như?”, ông lão biến sắc.
Chương 1918: Tiếng la thảm thiết ven hồ Chu Tước

Tứ Thánh Anh có địa vị vô cùng đặc biệt ở Tử Huyền Thiên.

Mặc dù bọn họ là đệ tử, nhưng địa vị lại cao hơn nhiều người, đệ tử bình thường không thể so sánh. Đặc biệt là Thanh Long đứng đầu Tứ Thánh Anh, nghe nói địa vị của người đó không có gì khác biệt so với các nguyên lão trong Tử Huyền Thiên.

Chu Tước muốn hỏi tội Vệ Tân Kiếm, Tửu thúc bá không can thiệp được.

“Tân Kiếm, thúc bá vô dụng. Tuy tôi là sư đệ của chưởng môn hiện tại, nhưng võ công tôi đã mất hết, chỉ là một kẻ vô dụng, ở Tử Huyền Thiên này thậm chí còn không bằng một vãn bối, haizz”.

Trên đường đi, Tửu thúc bá vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói với Vệ Tân Kiếm.

“Tửu thúc bá không cần phải như vậy, người đã giúp cháu rất nhiều. Nếu không có người giúp cháu, Tân Kiếm đã bị kẻ xấu hãm hại từ lâu. Lần này Chu Tước đại sư tỷ Chu Bích Như ra mặt, trong Tử Huyền Thiên không ai có thể giúp cháu, cháu cũng đã cam chịu số phận”, Vệ Tân Kiếm lắc đầu.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ khuyên con bé Bích Như đó, bảo nó không được làm khó cậu”, Tửu thúc bá vội nói.

“Không cần đâu thúc bá! Chắc thúc bá hiểu rõ hơn cháu vì sao Chu sư tỷ đột nhiên tìm cháu hỏi tội. Vài ba câu hoàn toàn không thể khuyên nổi sư tỷ”, Vệ Tân Kiếm nói.

Tửu thúc bá há miệng, ngay sau đó lại cắn răng, tức giận quát: “Nói cho cùng cũng là do tên sự phụ hờ của cậu hại! Cậu vốn là một hạt giống tốt, nếu có thời gian chắc chắn có thể trở thành nhân vật không thua kém gì Tứ Thánh Anh. Nhưng từ khi cậu bái sư phụ, cậu bị người trong tông môn chỉ trích, xa lánh. Lần này Chu Tước tìm cậu chắc chắn là vì Bạch Hạo Tâm… Haizz, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!”.

“Thúc bá, bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Cháu đã nhận, đã bái, hậu quả thế nào cháu sẽ tự chịu! Thúc bá không cần lo lắng, cháu sẽ không sao đâu”, Vệ Tân Kiếm an ủi.

Tửu thúc bá liên tục lắc đầu, trong lòng buồn bực, tháo hồ lô rượu ở bên thắt lưng xuống, mở ra uống vài ngụm.

Mỗi người trong Tứ Thánh Anh đều được cung cấp chỗ ở riêng biệt để ở và tu luyện.

Chu Tước Chu Bích Như được phân cho một vùng nước hồ, tên là hồ Chu Tước.

Lúc này, ở trước hồ Chu Tước nhiều đệ tử tụ tập.

Đại sư tỷ Chu Bích Như mặc áo Chu Tước đỏ lửa, tóc đen như mực, vóc dáng thướt tha. Cô ta đứng đối diện hồ, người đi đến có thể thấy bóng lưng xinh đẹp của cô ta.

Đứng hai bên là những đồng môn đi theo cô ta học tập.

Đồng thời đệ tử đội chấp pháp và quản sự cũng đến đây.

“Đại sư tỷ, Vệ Tân Kiếm đã được đưa đến!”, Nguyên Lam Y áp giải Vệ Tân Kiếm đến, tiến tới mấy bước, chắp tay mỉm cười nói.

“Ừ!”.

Chu Bích Như không quay đầu lại, vẫn quay lưng với mọi người, thản nhiên lên tiếng: “Vệ Tân Kiếm, cậu đã biết tội chưa?”.

“Sư tỷ, tôi có tội gì?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng.

“Cậu cấu kết người ngoài bức hại đồng môn mà còn vô tội? Hôm nay gọi cậu đến đây là hi vọng cậu có thể khai thật. Nếu cậu khai thật, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, chỉ phế võ công của cậu, cậu rõ chưa?”.

“Sư tỷ muốn tôi nhận tội chắc hẳn là định lợi dụng tôi giải trừ tâm ma của Bạch sư huynh. Tôi nghe nói từ sau trận chiến đó, Bạch Hạo Tâm sư huynh đã sinh tâm ma. Nếu để mặc như vậy Bạch sư huynh sẽ bị hủy, thế nên sư tỷ bắt tôi nhận tội để cứu Bạch sư huynh đúng không?”, Vệ Tân Kiếm ngẩng gương mặt toàn máu lên, nói.

Chu Bích Như im lặng một lúc, sau đó nói: “Mặc kệ cậu nói thế nào, cậu không còn là đệ tử của Tử Huyền Thiên chúng tôi nữa. Cậu đã bái sư người khác, làm vậy là phản bội sư môn! Tân Kiếm, tôi không nhắm vào cậu. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể chọn một con đường đúng đắn. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ không chịu nói thật, vậy thì… tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế”.

Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu: “Sư tỷ, tôi không còn gì để nói nữa…”.

“Tôi cũng nghe nói tính cách của cậu, nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa!”.

Chu Bích Như giơ tay, nói: “Dùng hình đi!”.

“Vâng! Đại sư tỷ!”.

Đệ tử ở hai bên lập tức lấy dụng cụ tra tấn tới.

“Dừng tay!”.

Tửu thúc bá lập tức đứng ra, quát lớn.

“Tửu thúc bá, tôi biết gần đây thúc bá luôn giải vây cho Vệ Tân Kiếm, tôi cũng dự liệu được thúc bá nhất định sẽ đến đây, nhưng hôm nay ai đến cũng vô dụng! Tôi đã cho cậu ta cơ hội, là cậu ta không biết trân trọng!”, Chu Bích Như nói.

“Nhưng… cô nhóc…”.

“Dùng hình!”, Chu Bích Như lại quát lên.

Lần này, giọng nói của cô ta đã chứa lửa giận.

Đệ tử lập tức tiến lên phía trước.

“Tôi xem ai dám?”.

Tửu thúc bá sốt ruột, chạy thẳng lên, đứng chắn trước mặt Vệ Tân Kiếm, lớn tiếng quát: “Ai muốn động vào cậu nhóc này thì phải vượt qua tôi trước!”.

“Tửu thúc bá, ông đừng ỷ mình lớn tuổi thì người khác sẽ sợ ông! Chu Bích Như tôi không sợ!”.

Chu Bích Như đột nhiên quay người, hét lớn.

“Cô nhóc! Cô… Cô càng ngày càng vô pháp vô thiên!”, Tửu thúc bá tức giận mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

“Lôi xuống dưới!”, Chu Bích Như hét lớn.

Đệ tử có chút do dự.

“Nếu chưởng môn trách tội, Chu Bích Như tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, Chu Bích Như lại quát.

Lần này các đệ tử không còn gì kiêng dè, lập tức tiến tới kéo Tửu thúc bá đi.

Tửu thúc bá đã bị phế võ công, sức lực yếu ớt, đâu thể nào là đối thủ của các đệ tử đó, ngay lập tức bị kéo đi.

“Buông tôi ra! Dừng tay! Dừng tay!”.

Tửu thúc bá hét lên.

Nhưng… không có ích lợi gì.

Rắc!

Một âm thanh to rõ vang lên.

Sau đó là tiếng la hét thảm thiết của Vệ Tân Kiếm.

“Á!”.

Tửu thúc bá mở to mắt, nhìn thấy đầu gối của Vệ Tân Kiếm bị đánh nát, hai chân gãy xương…
Chương 1919: Tôi không thẹn với lòng

Rầm!

Vệ Tân Kiếm ngã xuống đất như chết.

Hai chân đều gãy, toàn thân là máu, cơ thể khẽ co giật, mắt mở lớn, trông có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng anh ta chưa chết, vẫn còn có ý thức.

Các đệ tử xung quanh cứ vậy nhìn trơ trơ, không ai lên tiếng, cũng không ai thương tiếc anh ta.

Dù sao người này đối với bọn họ mà nói là một kẻ phản bội sư môn!

Hơn nữa, đại sư tỷ Chu Tước muốn xử lý anh ta, ai dám nhiều lời?

“Cậu còn không chịu khai?”.

Chu Tước ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi.

“Tôi… không có lời nào để nói…”, Vệ Tân Kiếm gắng sức, gian nan thốt ra mấy chữ, miệng toàn là máu.

Chu Tước thở dài, nghiêng đầu nói:” Đi, mời Bạch sư huynh của các người đến đây”.

“Vâng, sư tỷ!”.

Có đệ tử lập tức chạy đi.

Một lúc sau, Bạch Hạo Tâm sắc mặt trắng bệch, tinh thần sa sút được dìu tới.

Bạch Hạo Tâm hai mắt vô hồn, áo quần trên người có lẽ đã lâu không giặt, có rất nhiều vết bẩn.

“Hạo Tâm, cậu qua đây!”.

Chu Bích Như gọi.

Lúc này Bạch Hạo Tâm mới hoàn hồn lại, chậm rãi bước tới hành lễ: “Bái kiến Chu sư tỷ!”.

“Hạo Tâm, cậu nhìn người nằm trên đất đi”, Chu Bích Như nói.

Bạch Hạo Tâm dời đường nhìn, quan sát người nằm trên mặt đất. Nhìn một hồi, anh ta có vẻ sững sờ.

“Đây là… Vệ Tân Kiếm?”, Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên.

“Không sai!”, Chu Bích Như gật đầu.

“Chu sư tỷ, vì sao… Vệ sư đệ lại ra nông nỗi này?”.

Chu Bích Như khẽ lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm phản bội sư môn, bái người khác làm thầy, làm gian tế cho người ngoài. Tôi đưa cậu ta đến đây là muốn làm rõ mọi chuyện, hỏi cho rõ ràng cậu ta có cấu kết với người ngoài hay không, nhưng cậu ta lại quá cố chấp, tôi chỉ đành dùng hình với cậu ta”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Hạo Tâm, tôi biết sau khi cậu thất bại ở thiên cung Trường Sinh đã sinh ra tâm ma, mãi không phấn chấn tinh thần, suốt ngày chán nản sa sút. Hôm nay tôi muốn giúp cậu lấy lại tinh thần”, Chu Bích Như đứng dậy khỏi ghế.

“Cảm ơn lòng tốt của sư tỷ, chỉ là… chuyện của Hạo Tâm, Hạo Tâm sẽ tự giải quyết…”, Bạch Hạo Tâm cúi đầu đáp.

“Cậu giải quyết thế nào?”.

“Hạo Tâm tài không bằng người, không có lời nào để nói, chỉ có thể cố hết sức tu luyện…”.

“Cậu nghĩ mình có thể vượt qua anh ta? Không, cậu còn không tin bản thân cậu! Cậu đã sinh ra tâm ma, tu luyện sẽ chỉ gặp muôn vàn trở ngại. Huống hồ, cậu biết thiên phú của mình chưa chắc đã bằng anh ta, cậu có thể nỗ lực tu luyện nâng cao thực lực, lẽ nào anh ta lại giậm chân tại chỗ? Cho nên, có lẽ cậu biết cả đời mình cũng không thể chiến thắng anh ta, vì vậy cậu mới sinh ra tâm ma, đúng không?”, Chu Bích Như nói trúng tim đen, nhằm thẳng vào tâm tư của anh ta.

Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Chu Bích Như: “Sư tỷ, tôi…”.

“Tôi hỏi cậu, cậu có muốn phá tâm ma hay không? Có muốn đạt được ước nguyện trong lòng mình không?”, Chu Bích Như nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là muốn!”.

“Vậy được! Tôi sẽ lợi dụng cậu ta dẫn sư phụ cậu ta đến, tôi sẽ sắp xếp cho cậu quyết đấu với người đó. Lần này tôi sẽ giúp cậu chiến thắng người đó!”, Chu Bích Như nghiêm túc nói.

“Thật sao?”, Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu dậy, hai mắt lóe lên ánh sáng: “Nếu có sư tỷ trợ giúp, sao tôi lại thua anh ta? Tôi chắc chắn thắng!”.

“Yên tâm, Hạo Tâm, chúng ta là sư tỷ đệ bao nhiêu năm qua, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cuộc đời cậu bị hủy? Chỉ là lần này cần có Vệ Tân Kiếm phối hợp”.

Chu Bích Như nhìn sang Vệ Tân Kiếm, thản nhiên nói: “Tân Kiếm, cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, hãy nói hết những gì cậu biết ra đây, kể hết những nhược điểm sơ hở của sư phụ cậu cho chúng tôi biết, vậy thì tôi có thể tha cho cậu không phải chết. Nếu không, e là cậu vẫn phải chịu đựng nỗi khổ xác thịt dài dài”.

Vệ Tân Kiếm không lên tiếng.

Anh ta biết mình đã bị hi sinh.

Người kia là Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm của Tứ Thánh Anh. Bàn về thực lực hay thiên phú, Bạch Hạo Tâm đều hơn mình. Huống hồ, Chu Bích Như có tình cảm sâu đậm với anh ta.

Còn mình chỉ là một đệ tử có chút thiên phú, lại mang nỗi sỉ nhục nhận giặc làm thầy, làm tông môn mất mặt, bị ruồng bỏ bị hi sinh cũng là lẽ đương nhiên.

“Thôi được”.

Vệ Tân Kiếm nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời Chu Bích Như nói.

“Cố chấp!”.

Chu Bích Như lắc đầu: “Tiếp tục dùng hình!”.

“Vâng! Sư tỷ!”.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức tiến lên.

“Chu Bích Như, dừng tay!”, Tửu thúc bá vẫn đang hét lên ở phía xa.

Nhưng… không có tác dụng gì.

Bạch Hạo Tâm chán nản ngồi trên ghế theo dõi Vệ Tân Kiếm, sâu trong con ngươi lóe lên tia sáng nóng rực.

Anh ta cảm thấy tất cả hi vọng của mình đều đặt trên người này.

Nếu Vệ Tân Kiếm phối hợp, giúp mình đánh bại Lâm Chính thì chắc chắn sẽ rất dễ dàng!

“Nói! Nói đi!”.

“Nói ra tất cả những gì cậu biết!”.

Bạch Hạo Tâm lẩm bẩm, người như điên cuồng.

Nhưng bất kể là đâm xương hay rút móng đều không thể khiến Vệ Tân Kiếm khuất phục.

Chu Bích Như hơi mất kiên nhẫn, lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm, nếu cậu còn ngoan cố như vậy thì tôi chỉ đành dùng chiêu đó thôi!”.

“Cái gì?”.

Vệ Tân Kiếm đau đớn gần như sắp ngất đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Bích Như.

Người bên cạnh Chu Bích Như bưng một hộp sắt tới.

Trong hộp sắc là một chất lỏng màu vàng nến.

Nhìn chất lỏng đó, Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy cả người.

“Là… Là quái dược? Sư tỷ, đừng! Đừng! Đừng mà!”, Vệ Tân Kiếm run rẩy điên cuồng, gào lên xé ruột.

Các đệ tử Tử Huyền Thiên ở xung quanh đều có sắc mặt trắng nhợt, nhìn chất lỏng trong hộp sắt đó, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và bàng hoàng.

Ai cũng kiêng dè hết mức.

“Sư đệ, tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không nghe, chuyện này không trách tôi được. Chắc cậu biết quái dược, sau khi uống nó, không những phải chịu cơn đau kịch liệt nhất thế gian, mà cả người còn biến thành quái vật người không ra ngoài quỷ không ra quỷ! Nếu cậu không muốn biến thành như thế thì hãy khai ra tất cả mọi thứ liên quan đến sư phụ cậu đi”, Chu Bích Như thản nhiên nói.

Vệ Tân Kiếm đỏ mắt, cắn răng, đau khổ gào lên: “Mặc dù bái người đó làm thầy là bị bức bách không còn cách nào khác, nhưng đã bái sư thì tức là sư phụ. Nếu tôi phản bội sư phụ thì sẽ là kẻ khi sư diệt tổ, sao tôi có thể làm người như vậy?”.

“Vậy còn Tử Huyền Thiên thì sao? Cậu là người của Tử Huyền Thiên nhưng lại bái người khác làm thầy, không phải khi sư diệt tổ?”, Chu Bích Như hỏi.

“Vệ Tân Kiếm này chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyền Thiên! Nam tử hán đại trượng phu hành sự minh bạch, tôi chỉ thực hiện lời hứa của tôi mà thôi! Tôi không thẹn với lòng! Sư tỷ, chuyện đã đến mức này, Vệ Tân Kiếm tôi không có gì để nói, chỉ có cái chết!”.

Vệ Tân Kiếm gào lên, đột nhiên đập đầu vào mặt đất, định tự sát.

Nhưng chung quy anh ta vẫn chậm một bước.

Vù!

Một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên ập đến, đỡ lấy đầu anh ta. Trán Vệ Tân Kiếm sắp sửa đập vào nền đất lại bị chặn đứng.

Nhìn lại thì là Chu Bích Như đã ra tay!

“Vệ sư đệ, cậu không hiểu quy tắc rồi!”, Chu Bích Như nói: “Chết, bây giờ không phải do cậu quyết định! Cậu không chịu nói, tôi nghĩ là cậu vẫn chưa nếm đủ nỗi đau đớn. Người đâu, cho cậu ta uống quái dược!”.

“Tuân lệnh, sư tỷ!”.

“Không!”.

Tửu thúc bá hét lên.

Vệ Tân Kiếm mở to mắt, toàn thân run rẩy, nhưng lần này anh ta không la hét nữa, chỉ nhắm mắt nghe theo số trời…

Một đệ tử bước nhanh đến, bóp mũi Vệ Tân Kiếm.

Vệ Tân Kiếm không thở được buộc phải há miệng, lập tức có người bóp cằm anh ta.

Đệ tử bưng hộp sắt đó chạy tới, định rót quái dược cho anh ta.

Không ít đệ tử quay đầu đi, không đành lòng nhìn.

Tửu thúc bá đau khổ rơi nước mắt.

Chu Bích Như một vẻ lạnh lùng.

Bạch Hạo Tâm thì kích động đứng dậy.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ phía ngoài đám đông.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Ồ?

Chu Bích Như nhíu mày: “Ai đấy?”.

Cô ta vừa lên tiếng hỏi, lập tức có tiếng nói truyền tới: “Sư phụ của Vệ Tân Kiếm! Lâm Chính!”.
Chương 1920: Kinh ngạc tột độ

Lâm Chính?

Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy đám người giãn ra, rồi hai bóng dáng ở phía sau sải bước đi tới.

Đó chính là Lâm Chính và Thu Phiến!

"Là các cậu? Chẳng phải các cậu đã đi rồi sao?".

Tửu thúc bá mở to hai mắt, tỏ vẻ khó tin nhìn hai người.

"Là anh?".

Bạch Hạo Tâm cũng đứng phắt dậy, kêu lên thất thanh.

Vệ Tân Kiếm rùng mình, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là mình nhìn nhầm...

"Ồ! Lâm Chính chính là người này sao?", Chu Bích Như vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Chính liếc mắt nhìn Vệ Tân Kiếm, sắc mặt thay đổi, sau đó nhanh chân chạy tới, đẩy hai đệ tử đang đỡ Vệ Tân Kiếm ra, vội vàng đỡ lấy anh ta rồi châm cứu để ổn định vết thương.

Một lát sau, anh cất châm bạc đi, khàn giọng nói: "Vệ Tân Kiếm, anh thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?".

"Đỡ nhiều rồi..."

Vệ Tân Kiếm thở phào, nhìn Lâm Chính chằm chằm, kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải tôi đã bảo Tửu thúc bá đưa anh đi rồi sao? Sao anh còn quay lại?".

"Lần này tôi đến Tử Huyền Thiên là vì nghe nói anh bị bắt nạt, nên đến xem thế nào. Không ngờ anh không những bị bắt nạt, mà còn bị bức hại", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Lâm Chính! Anh muốn làm gì?", Vệ Tân Kiếm cuống lên.

"Anh là đồ đệ của tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng cho anh rồi!".

Lâm Chính đứng lên, liếc mắt nhìn đám người của Tử Huyền Thiên đang có mặt, đanh giọng quát: "Là ai đánh đồ đệ của tôi ra nông nỗi này? Đứng ra đây đi!".

"Lâm Chính! Đây là Tử Huyền Thiên, không phải chỗ để anh làm càn đâu!".

Nguyên Lam Y xòe chiếc quạt gấp ra, vừa phe phẩy vừa đi tới.

"Sao nào? Là anh hả?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

Nguyên Lam Y do dự một lát, nhìn Bạch Hạo Tâm và rất nhiều đệ tử đang đứng xung quanh, cùng với Chu Bích Như ở phía trên, trong lòng lập tức yên tâm. Ở đây có bao nhiêu người thế này mà mình phải sợ tên này sao? Thế là anh ta cười khẽ đáp: "Phải thì sao nào?".

Nhưng vừa nói xong bốn chữ này.

Vèo!

Tiếng phá không vang lên.

Lâm Chính đột nhiên biến mất.

"Nguyên sư đệ, cẩn thận!", Chu Bích Như hét lớn.

"Cái gì?".

Nguyên Lam Y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy cổ mình như bị một gọng kìm kẹp chặt, không thể hít thở được. Khi hoàn hồn lại anh ta mới phát hiện không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.

Một tay anh bóp cổ Nguyên Lam Y, nhấc bổng anh ta lên, ánh mắt lãnh đạm lóe lên sát khí.

Nguyên Lam Y bị dọa cho suýt thì tè ra quần.

Anh ta giãy giụa kịch liệt nhưng vô ích.

Tất cả các đệ tử xung quanh đều rút kiếm ra rồi xúm lại.

"Thả Nguyên sư đệ ra!".

"Dừng tay!".

"Cấm được làm hại Nguyên sư đệ! Nếu không chúng tôi sẽ cho anh biết tay!".

Bọn họ la lối um sùm, nhưng không dám bước tới.

"Thả tôi ra... thả tôi ra...", Nguyên Lam Y vẫn đang giãy giụa không ngừng.

Lâm Chính phớt lờ anh ta.

"Anh làm đồ đệ của tôi bị thương! Tôi bắt anh đền mạng cũng không quá đáng chứ?".

Dứt lời, Lâm Chính giơ tay còn lại lên, định đánh nát đầu Nguyên Lam Y.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.

"Dừng tay!".

Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn.

Là Chu Bích Như!

"Cô là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Tôi là Chu Tước thuộc Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, Chu Bích Như!", Chu Bích Như bình thản đáp: "Vệ Tân Kiếm bị như vậy là do tôi, không liên quan đến Nguyên sư đệ! Lâm Chính, anh muốn trả thù cho đồ đệ thì tìm tôi đây này, đừng trách nhầm người vô tội!".

"Cô?".

Lâm Chính gật đầu: "Được, oan có đầu nợ có chủ, nếu cô đã nói như vậy, thì tôi sẽ tìm cô tính sổ!".

Lâm Chính thả tay ra, đi về phía Chu Bích Như.

"Bảo vệ sư tỷ!".

"Khốn kiếp! Đừng hòng động vào sư tỷ!".

"To gan!".

Các đệ tử lập tức chạy tới trước mặt Chu Bích Như, giơ kiếm lên quát lớn.

"Tất cả tránh ra!".

Sắc mặt Chu Bích Như lạnh tanh: "Để tôi giải quyết người này! Tất cả mọi người lùi lại!".

"Sư tỷ..."

"Sao nào? Các cậu không tin vào thực lực của tôi sao?", Chu Bích Như chất vấn.

"Không dám ạ..."

Đám đệ tử vội vàng lùi lại.

Chu Bích Như bước tới, vẻ mặt bình thản: "Lâm Chính! Vì anh mà Bạch sư đệ của tôi bị ám ảnh tâm lý! Hôm nay, tôi sẽ giết anh để sư đệ của tôi không còn bị ám ảnh nữa!".

"Được, cô có thể ra tay rồi!", Lâm Chính gật đầu.

"Hãy nhìn đây!".

Ánh mắt Chu Bích Như bỗng trở nên dữ tợn, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ như lửa ở thắt lưng ra, tấn công tới như cuồng phong vũ bão. Nhuyễn kiếm sinh ra hàng nghìn hàng vạn kiếm ảnh đỏ rực, giống như Chu Tước giương cánh, ào ào chém về phía Lâm Chính...

"Oa!".

Nhát kiếm này khiến ai nấy đều kinh hãi.

Tất cả các đệ tử đều ồ lên, trợn tròn mắt nhìn đòn tấn công trác tuyệt này.

E rằng đòn này có thể chém Lâm Chính thành nghìn mảnh mất.

Hầu hết mọi người đều thầm nghĩ như vậy.

Nhưng...

Khoảnh khắc nhuyễn kiếm màu đỏ rực mang theo vô vàn kiếm ảnh lại gần Lâm Chính.

Soạt!

Tất cả kiếm ảnh bỗng dưng biến mất.

Sau đó Lâm Chính liền giơ một tay lên, chìa ra hai ngón.

Hai ngón tay kia kẹp trúng nhuyễn kiếm của Chu Bích Như một cách chuẩn xác.

"Cái gì?".

Mọi người đều kinh ngạc tột độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK