Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891: Xuất hiện

Bùm! Bùm!...

Bên ngoài Anh Hoa Điện vang lên tiếng nổ giòn giã. Có tiếng nói của Giả Sinh và A Nhàn vang lên. Đám người của thiên cung nhìn chăm chăm Giả Sinh.

Giả Sinh luôn đi theo Tam tôn trưởng, được Tam tôn trưởng dạy bảo không ít. Cộng thêm việc anh ta có thiên phú kinh người nên bản lĩnh cũng không phải hạng thường. Lần đầu giao đấu mà không hề rơi vào thế hạ phong. Thật khiến người khác bất ngờ.

“Giả sư huynh cố lên”.

“Cho cô gái đó biết mặt đi”.

“Nhất định phải chiến thắng”.

Có không ít các đệ tử cổ vũ. Tôn trưởng, điện chủ cũng quan sát không rời mắt. Giả Sinh tập trung cao độ, dùng châm bạc làm vũ khí, cắm lên người hàng trăm cây châm để gia tăng sức mạnh. Hai tay còn không ngừng phóng châm về phía A Nhàn.

Châm bạc giống như những viên đạn bay ra dày đặc, nhanh tới mức ghê người. Thế nhưng A Nhàn là một kẻ giỏi kiếm nên thực lực cũng vô cùng khủng khiếp. Cô ta đứng im tại chỗ, tay vung kiếm, động tay rất nhanh, thậm chí còn xuất hiện cả tàn ảnh, người thường căn bản không thể nắm bắt được động tác của cô ta.

Keng! Keng! Những tia lửa bắn ra tung tóe. Một lượng lớn châm bạc bị thanh kiếm chặn lại. Hàng phòng ngự của cô ta vô cùng hoàn hảo.

Gỉa Sinh đanh mặt, nhưng không hề định thỏa hiệp, châm bạc vẫn phóng ra không ngừng. Anh ta đang tìm cơ hội. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể không cần va chạm với A Nhàn. Anh ta đứng ra là vì không hi vọng thiên cung sẽ không dùng những thủ đoạn khác để đối phó với những kẻ khiêu chiến này mà thôi.

Lấy Lâm Chính ra làm bia đỡ để lấy lý do tấn công Tử Huyền Thiên đã là hành động bỉ ổi rồi. Thiên cung quá đáng quá. Tôn nghiêm của anh ta không cho phép làm như vậy. Vì vậy anh ta đứng ra. Nhưng anh ta không ngờ A Nhàn lại khủng khiếp đến thế.

“Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh có bao nhiêu châm”, A Nhàn vừa vung kiếm vừa mỉm cười.

Kiếm khí vần vũ, tạo ra một cơn bão xung quanh, châm bạc căn bản không thể tiếp cận được cô ta.

Giả Sinh bắt đầu cuống lên. Đúng như những gì A Nhàn nói. Châm bạc của anh ta có hạn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ dùng hết châm mất. Lúc đó chẳng lẽ lại dùng nắm đấm ra để cá cược?

Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu. Giả Sinh đanh mắt, tiếp cận A Nhàn.

“Ha ha!, anh chán sống rồi à”, A Nhàn bật cười vì có vẻ như mưu kế đã thành cô. Cô ta nhảy bật lên cao tầm mười mét.

Giả Sinh bàng hoàng, ngước nhìn. Anh ta thấy khí tức vốn đang tập trung lại của cô ta tản ra. Từ trên trời cô ta như một tiên nữ, lao xuống giết Giả Sinh. Khoảnh khắc đó, Giả Sinh có cảm giác như hơi thở ngưng lại, áp lực đổ xuống khiến anh ta đứng không vững. Thế nhưng anh ta biết, lúc này cần phải dồn toàn lực.

“Tán Đãng Thiên Tinh”, Giả Sinh gầm lên, hai tay tung ra hai chưởng đánh sáng chói va chạm trực diện với A Nhàn.

Đám đông không rời mắt. Tất cả đều tập trung vào đòn đánh vô cùng hoa lệ.

Cuối cùng...Bọn họ cũng va chạm trực diện rồi.

Rầm! Sóng sức mạnh lan tỏa ra bốn phía. Có không ít người đứng gần bị ngã ra đất, vô cùng chật vật. Các vị tôn trưởng của ngũ cung thập điện cũng ngước nhìn. Họ muốn xem xem rốt cuộc kết quả như thế nào.

Hiện trường bỗng trở nên im lặng. Ngoài tiếng nhịp thở của đám đông ra thì không còn gì nữa.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bụi cát bay mịt mù trước mặt. Khi bụi mù lắng xuống thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ Giả Sinh và A Nhàn đang đứng đó.

Thế nhưng quần áo của Giả Sinh đã rách tơi tả. Một lúc sau, anh ta nôn ra máu, ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào. A Nhàn cũng bị thương nhưng vẫn đứng vững vàng.

“Woa!”, tất cả hô lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Giả sư huynh”.

“Không thể nào! Sao Giả sư huynh có thể thua được chứ?”

“Sao có thể?”

Tất cả đám đệ tử của Thiên Cung đều không thể chấp nhận được. Điện chủ cũng sững sờ.

“Ha ha, tôi nghe nói người này là đệ tử của Tam tôn trưởng. Vốn tưởng thực lực của anh ta không tệ. Thật không ngờ cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tam tôn trưởng, thật sự xin lỗi nhé. A Nhàn ra tay hơi nặng, hi vọng tôn trưởng tha thứ, ha ha...”, tiếng cười vô cùng đắc ý vang lên. Tam trưởng lão tái mặt.

“Lâm Chính đâu? Đã tới chưa?”

Ông ta đột nhiên hỏi.

“Tam trưởng lão, yêu cầu của Lâm Chính có hơi quá đáng...”, người phía sau ngập ngừng nói

“Cậu ta muốn gì thì đưa cho cậu ta thứ đó! Một người sắp chết còn mang theo được thứ gì đi chứ. Chỉ cần cậu ta chết ở đây thì sau này đồ vẫn thuộc về chúng ta thôi”, Tam tôn trưởng để lộ vẻ hung hăng.

Những người phía sau không dám do dự, lập tức chạy đi.

Một lúc sau một người với mái tóc trắng, dài đi về phía Anh Hoa Điện...
Chương 1892: Kẻ què quặt này đòi chiến đấu sao?

"Lâm Chính, chỉ là đấu vài đường đơn giản thôi, không cần phải lo lắng. Chỉ cần có thể cầm cự được một lúc là được”, người đàn ông đi bên cạnh không ngừng an ủi anh.

“Tôi không lo lắng. Các người đã trả lại 10 giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, đồng thời đưa thuốc và mật tịch cho tôi cần thì tôi đã hài lòng rồi, đương nhiên sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề giúp mọi người”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, người đàn ông mỉm cười...

Giả Sinh được đưa đi cấp cứu. Hóa ra anh ta vẫn chưa chết, chỉ bị hôn mê.

“Tôn trưởng, toàn bộ hệ thống kinh mạch của Giả Sinh đã bị phá hủy. Khí tức trong cơ thể bị đảo lộn, hệ thống thần kinh cũng không cần nguyên vẹn, muốn điều trị thì ít nhất phải cả mười năm. Mà có bỏ ra từng đó thời gian thì cũng chưa chắc có thể trị khỏi được hoàn toàn", một người đàn ông trung niên kiểm tra cho anh ta, sau đó lên tiếng.

“Vậy ý của ông là...”

“Giả Sinh bị đánh phế rồi”, người này nói.

Dứt lời, đám đông tái mặt: “Cái gì?”

“Giả Sinh sư huynh phế rồi sao?”

“Sao có thể? Anh ấy là thiên tài mạnh nhất của Tam tôn trưởng cơ mà!”

“Đến anh ấy còn bị đánh phế sao...”

“Ôi trời...”, đám đệ tử run rẩy, bàng hoàng.

Giả Sinh là đệ tử mà Tam tôn trưởng đắc ý nhất. Được tôn trưởng chỉ bảo, cộng với khả năng thiên tài dị bẩm, thực lực phi phàm thì anh ta chẳng mấy chốc có thể đứng vào hàng ngũ ‘ngũ kiệt’

Giả Sinh chắc chắn được coi là một trong những đệ tử hàng đầu của thiên cung. Vậy mà lúc này đến cả anh ta còn bị người của Tử Huyền Thiên đánh phế. Đến anh ta còn không đấu lại được bọn họ thì ai có thể chứ.

Mà cho dù có thắng được A Nhàn thì phía sau cô ta còn hơn hai chục đệ tử yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên nữa. Tới lúc đó thì đấu như thế nào đây?

Nhất thời, tất cả cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đội quân của thiên cung không ai còn đủ dũng khí để nghênh chiến nữa. Sắc mặt của các tầng lớp cấp cao cũng trở nên vô cùng khó coi.

Chấn Hám Sơn nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Tam tôn trưởng với vẻ đắc ý.

“Này! Còn ai của thiên cung muốn chiến đấu với tôi nữa không? Nếu không còn thi mau giao Thần Ngạo Tập ra đây”, lúc này A Nhàn lên tiếng. Cô ta nói rất lớn. Thái độ vô cùng khoa trương.

Có không ít đệ tử tức giận nhưng họ biết bản thân không phải là đối thủ của A Nhàn nên không dám ho he.

“Tam tôn trưởng! Đệ tử của Thiên Cung đâu hết rồi. Còn ai nữa không. Nếu không có thì buổi quyết đấu này có thể kết thúc được chưa? Đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Tôi đã nói rồi. Trên thực tế người của thiên cung không phải là đối thủ của những người đệ tử của tôi đâu. Đừng có cử người lên chịu khổ thêm nữa”, Chấn Hám Sơn mỉm cười.

Rất nhiều người cảm thấy nóng máu. Tam tôn trưởng tức giận nhưng không thể hiện ra, chỉ hừ giọng: “Đừng vội, thiên tài của thiên cung còn nhiều lắm, sao có thể không có ai được chứ. Đợi chút đi”.

“Ồ, tôi muốn xem xem, rốt cuộc đó là ai”, Chấn Hám Sơn khẽ cười.

“Tôi thấy nên gọi ‘ngũ kiệt’ cùng với đệ tử nhập thất tới đây đi, chứ đám mèo mả gà đồng này chỉ làm mất mặt thêm thôi”, A Nhàn khoanh tay trước ngực, nói với vẻ khinh thường.

Mặc dù cô ta ăn nói khá ngông nhưng không ai dám cãi lại. Hôm nay thiên cung đã cảm thấy mất mặt lắm rồi. Lúc này Lâm Chính đã bước tới trước Anh Hoa Điện.

“Tam tôn trưởng, Lâm Chính tới rồi”, có người chạy tới thông báo.

“Ồ?”, Tam tôn trưởng lập tức quay qua nhìn.

Lâm Chính với khuôn mặt tái mét, một tay ôm ngực, một tay bụm miệng ho khù khụ và thở hổn hển. Xem ra là do hoạt độc lại phát tác dụng.

“Lâm đại ca”, Thu Phiến tái mặt, vội chạy tới: “Sao anh lại tới đây”.

“Tôn trưởng bảo tôi tới nghênh chiến”, Lâm Chính giải thích.

“Cái gì? Anh? Nghênh chiến sao?”, Thu Phiến trố tròn mắt.

Anh bước tới đứng ở vị trí đầu tiên. Do độc trong người mà trông anh vô cùng yếu ớt, ho liên tục, mặt cắt không ra máu, mồ hôi thì lấm tấm chảy xuống. Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng cảm thấy hoang mang.

“Người này tới làm gì vậy?”, A Nhàn lên tiếng.

“Không rõ nữa”, người ở phía sau lắc đầu đáp lại. Các đệ tử của thiên cung Trường Sinh cũng hoang mang.

“Tam tôn trưởng, đệ tử tới rồi, xin hỏi có chuyện gì không?”, Lâm Chính lại ho khù khụ.

"À cũng không có chuyện gì, chỉ là mời cậu ra tay, chiến đấu vì thiên cung. Đánh bại người kia là được”, Tam tôn trưởng nói.

Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng: “Cái gì? Để một tên bệnh sắp chết như Lâm Chính ra tay sao?”

“Không phải là dồn hắn vào chỗ chết luôn à?”

“Tại sao Tam tôn trưởng lại làm vậy chứ?”

Tất cả đều trố tròn mắt, họ không dám tin. Thế nhưng Tam tôn trưởng chỉ nói lớn: “Thực lực của Lâm Chính không hề kém. Cậu ta có thể đối đầu được với cả Trịnh điện chủ, vậy là đủ để chứng minh rồi".

“Điều này...”, không ai biết phải nói gì.

“Lâm Chính, cậu lên đi, vì thiên cung, đánh bại người này”, Tam tôn trưởng lên tiếng.

“Tam tôn trưởng, nếu tôi đánh bại được người này thì tôi có thể lấy những thứ mà trước đó tôi nói với ông chứ”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên, tất cả đều là tặng cho cậu, coi như thưởng”, Tam tôn trưởng gật đầu.

“Tam tôn trưởng, cứ vậy nhé. Nếu như tôi thắng thì những thứ đó thuộc về tôi. Đừng có nuốt lời đấy”, Lâm Chính vừa nói vừa bày mọi thứ ra trước mặt.

“Woa!", tiếng hô thất kinh vang lên.

“Đó là thần dược Tuyết Mạn Hoa"

“Còn cả cỏ Kỳ Lân nữa”

“Ôi trời ơi, có cả Bích Huyết Châu nữa”.

“Những thứ này...đều để thưởng cho Lâm Chính sao?”

Đám đệ tử thất kinh. Sắc mặt của Tam tôn trưởng trông vô cùng khó coi.

“Tôn trưởng thật sự định tặng những thứ này cho Lâm Chính à?”, người này vội vàng nói.

“Sợ gì? Lâm Chính chắc chắn sẽ chết trong tay A Nhàn, một khi cậu ta chết thì những thứ này chẳng phải lại thuộc về chúng ta sao? Chẳng qua là bắt cậu ta lên để hòa hoãn thôi”, Tam tôn trưởng nói bằng vẻ vô cảm.

“Nhưng nếu Lâm Chính đánh bại A Nhàn thì sao?”, người này nói.

“Không thể nào!", Tam tôn trưởng hừ giọng: “Nhìn bộ dạng của cậu ta kìa, thở còn không ra hơi thì đấu lại kiểu gì”.

“Ngũ tôn trưởng, độc tố trong người cậu ta thế nào rồi?”, Tứ tôn trưởng khẽ hỏi.

“Đã ngấm vào xương rồi, giờ có chữa cũng khó vô cùng. Nếu giờ còn vận động chân khí nữa thì đến cả thần tiên cũng không cứu được”, Ngũ tôn trưởng nói.

Tam tôn trưởng nghe thấy vậy thì gật đầu hài lòng: “Lâm Chính, chiến đấu đi, những thứ này đều thưởng cho cậu”.

“Được”, Lâm Chính mỉm cười, quay người đi về phía A Nhàn.

“Khụ khụ...”, anh bước tới, vẫn ho khù khụ và thở hổn hển.

Lúc này, cả hiện trưởng vô cùng im lặng. Vô số cặp mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính. A Nhàn cũng không dám tin.

“Tên què quặt này muốn chiến đấu với tôi sao?”
Chương 1893: Nếm mùi

Trạng thái của Lâm Chính hiện tại như thế nào thì tất cả mọi người đều biết. Mặt anh trắng bệch, trán đổ mồ hôi, huyết khí không đủ...Người như vậy có thể đấu được với A Nhàn không?

Vậy khác gì là khó hơn lên trời?

“Tam tôn trưởng, ý của ông là gì?”

Chấn Hám Sơn bước ra chất vấn: “Cử cậu ta và đệ tử của Tử Huyền Thiên đấu sau sao? Sao thế, có phải là thiên cung Trường Sinh quá khinh thường chúng tôi không?"

“Ông Chấn, cử ai ra mặt là chuyện của tôi. Ông chỉ cần cho người tấn công cậu ta là được. Nếu Tử Huyền Thiên không dám đấu thì rời khỏi đây cũng được”, Tam tôn trưởng thản nhiên đáp lại.

“Cái gì? Ông tưởng rằng Tử Huyền Thiên sợ ông sao?”

“Một tên bị bệnh e rằng A Nhàn hắt xì một cái thì cậu ta đã chết rồi cũng nên”.

“Giết loại người này chỉ làm bẩn tay Tử Huyền Thiên mà thôi", người của Tử Huyền Thiên không ngừng chửi rủa. Họ tỏ ra tức giận. Chấn Hám Sơn cũng tức lắm, nhưng ông ta nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó không ổn mà không biết đó là điều gì.

Đối phương không phải là kẻ ngốc, chẳng có lý do gì lại cử một kẻ què quặt lên võ đài cả. Chắc chắn là phải có mưu đồ gì đó ở đây.

“Sư phụ, đối thủ của con là người này sao?”, A Nhàn quay lại hỏ Chấn Hám Sơn.

“Đúng vậy, con có thể đối phó được nhỉ!”, Chấn Hám Sơn đáp lại.

“Đây khác gì sỉ nhục người khác. Kêu một tên què quặt đánh nhau với con? Là đang khinh thường con hay gì vậy?”, A Nhàn tức lắm, cô ta bặm môi: “Con có thể giết chết anh ta không?”

“Không được”, Chấn Hám Sơn trầm giọng: “Chúng ta đấu võ, nếu giết người thì thiên cung Trường Sơn sẽ gây khó dễ, tới khi đó kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại mất. Con chỉ cần đánh bại cậu ra, không được đánh chết”.

“Nhưng…”

“Được rồi A Nhàn, đừng nói nhiều nữa, đánh phế tứ chi của cậu ta đi”, Chấn Hám Sơn nghiêm túc nói.

A Nhàn bất lực, đành phải đồng ý. Lâm Chính vừa ho khù khụ vừa bước tới. A Nhàn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Một con chó sống dở chết dở mà cũng dám đứng ở đây. Anh không biết sự lợi hại của tôi đúng không?”

“Cô ấy à? Đúng là tôi không biết thật? Sao? Cô lợi hại lắm à?”, Lâm Chính ho khù khụ.

“Anh…hừ! Được lắm! Vậy thì giờ tôi sẽ cho anh biết, để xem anh còn cứng miệng được hay không?”, A Nhàn tức giận. Cô ta không nhiều lời, cứ thế rút kiếm lao về phía Lâm Chính. Cô ta định sẽ cắt chém đứt tay phải của anh rồi tới tay trái, sau đó tới chân và lưỡi để người của Thiên Cung biết được uy lực của Tử Huyền Thiên.

Vụt! Thanh kiếm sắc tới mức mang lại cảm giác có thể chém được mọi thứ. Uy lực của nó quả thật quá kinh người.

Thế nhưng…Khi A Nhàn vừa tiếp cận Lâm Chính thì tiếng ‘keng’ bỗng vang lên.

Uy lực của cô ta hoàn toàn biến mất. Thanh kiếm bị khựng lại trong không gian.

“Cái gì?”, A Nhàn run rẩy, trố tròn mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy Lâm Chính một tay bụm miệng ho khù khụ, tay còn lại thì đưa ra hai ngón, kẹp thanh kiếm của A Nhàn.

Trông anh vô cùng nhàn hạ. Dù A Nhàn có dùng lực thế nào thì cũng không thể đâm được thanh kiếm vào người Lâm Chính.

“Không thẻ nào?”, A Nhàn trố tròn mắt.

“Không phải nói là cho tôi thấy sự lợi hại của cô sao? Lẽ nào…có thế này thôi à?”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.

A Nhàn giật bắn người. Cô ta phát hiện ra điều gì đó không ổn bèn lập tức rút kiếm vế. Lúc này Lâm Chính cử động bả vai. Anh khẽ vặn. Thanh kiếm gãy ngay tại chỗ. Lâm Chính ném mảnh kiếm gãy về phía A Nhàn.

“Á”, A Nhàn tái mặt, vội vàng né tránh nhưng không kịp. Cô ta đành phải giơ nửa còn lại của thanh kiếm lên đỡ đòn.

Keng! Tiếng kim loại va chạm vang lên. Thanh kiếm trong tay A Nhàn nổ tung, cô ta nôn ra máu, ngã ra sau.

Im lặng...Một sự im lặng chết chóc bao trùm.

Cả Anh Hoa Điện đều chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi…

Một hồi lâu sau...Người của Tử Huyền Thiên bừng tỉnh, tất cả hét lớn: "Sư muội".

Người của thiên cung Trường Sinh cũng hoàn hồn, nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh.

“Vừa rồi là thế nào vậy?”

“Lâm Chính...chỉ dùng một chiêu đã hạ gục được cô gái đó rồi sao?”

“Cậu ta đã làm kiểu gì vậy?”, đám đông lầm bầm, cảm thấy không thể tin. Có rất nhiều đệ tử thậm chí còn không kịp phản ứng. Lâm Chính yếu ớt bước về phía A Nhàn.

“Khụ khụ...”, lúc này A Nhàn cũng bắt đầu ho. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ không cam tâm. Cô ta chật vật bò dậy.

“Sự lợi hại của cô chỉ có vậy thôi sao?”, Lâm Chính lẳng lặng nhìn cô ta.

“Chết tiệt! Đừng khinh thường tôi”, A Nhàn hét lớn, định tấn công tiếp, nhưng lúc này Lâm Chính đã giơ tay lên.

“Sự lợi hại của cô như thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ chắc chắn là cô chưa từng thấy sự lợi hại của tôi đúng không?"

“Bây giờ, để tôi cho cô thấy nhé”.

Dứt lời, đồng tử A Nhàn co lại:“Anh...”

Đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì Lâm Chính đã vung một tay lên. Lúc này, gió xung quay trỗi dậy, vô số những luồng sức mạnh như những lưỡi kiếm giao nhau phóng về phía cô ta...
Chương 1894: May không mất mặt

Sắc mặt của Tam tôn trưởng trông vô cùng khó coi. Không chỉ có ông ta mà Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh điện chủ trông cũng vô cùng cổ quái. Không ai ngờ Lâm Chính không hề bị A Nhàn giết chết mà còn đánh bại cả đối phương.

“Ngũ tôn trưởng, chuyện gì vậy, không phải nói là cậu ta bị độc ngấm vào xương rồi sao? Sao lại...như thế vậy?”, Trịnh Thông Viễn quay qua nói với Ngũ tôn trưởng.

“Sự thật đúng là như vậy, tôi lại lừa ông sao? Nếu ông không tin thì có thể đi kiểm tra xem tôi nói có thật không”, Ngũ tôn trưởng bặm môi.

“Vậy thì...chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Trịnh Thông Viễn bàng hoàng.

“Sao tôi biết được”, Ngũ tôn trưởng tối sầm mặt.

“Tôn trưởng, nếu Lâm Chính thắng thì chẳng phải là vừa có thần dược vừa có Lạc Linh Huyết à? Vậy sao có thể được?”

“Phải lấy lại bằng được”, người bên cạnh lên tiếng.

“Lấy? Lấy kiểu gì bây giờ? Giờ tôi biết tại sao cậu ta lại bày những thứ đó ra trước mặt đám đông rồi. Sau đó còn hỏi đi hỏi lại để khẳng định. Hóa ra là cậu ta muốn cho tất cả mọi người đều biết chuyện này, để nếu cậu ta thắng thì chúng ta không thể nuốt lời”, Tam tôn trưởng tức tới mức bật cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ mặt tối sầm: “Thật không ngờ, tôi đã bị Lâm Chính đưa vào tròng rồi, thú vị...thú vị...”

“Tam tôn trưởng, giờ phải làm sao?”, Tứ tôn trưởng bèn hỏi.

“Không cần vội, thắng thua còn chưa định đoạt, cứ quan sát đi rồi tính. Tử Huyền Thiên không dễ đối phó như vậy đâu”, Tam tôn trưởng nói giọng khàn khàn.

Đám đông lại nhìn về hướng Lâm Chính. Lúc này anh bắt đầu tấn công. Anh vung tay lên khiến luồng sức mạnh phóng ra như mưa kiếm khiến A Nhàn phải nín thở.

“A Nhàn lùi lại”, Chấn Hám Sơn hét lên. Thế nhưng vẫn không kịp. A Nhàn định đỡ đòn vì có vẻ như lòng tự tôn ép cô ta phải làm thế dù có phải ngã xuống. Thế nhưng cô ta đã không hiểu được thực lực của anh khủng khiếp tới mức nào.

“Đại Lâm Kiếm Khí Quyết”, A Nhàn gầm lên, phóng ra sức mạnh tạo thành hình thanh kiếm bao vây lấy cơ thể mình. Có tầm 30 thanh kiếm như thế xoay chuyển chặn xunh quanh người cô ta.

Đúng lúc này...

Bùm! Tiếng nổ vang lên. Cả 30 thanh kiếm bị nổ tung. Sức mạnh khủng khiếp đổ ập lên cơ thể của A Nhàn. A Nhàn không chịu từ bỏ, cô ta bặm môi, vận dụng chân khí tấn công Lâm Chính.

Cô ta tin chỉ cần có thể phản công lại được thì chắc chắn là có thể chiến đấu tiếp. Cô ta gào lên, nhìn chăm chăm phía trước, không chịu từ bỏ. Dù cho cô ta có bị phá hủy thể xác, bị sứt đầu, chảy máu thì cũng không chịu từ bỏ.

Đúng lúc này, cô ta nhìn Lâm Chính ở phía xa. Đầu óc cô ta trở nên trống rỗng. Anh vẫn ho khù khụ, sắc mặt trông vô cùng khó coi. Từ đầu đến cuối anh ta chẳng làm gì. Thậm chí còn không cả vận dụng chân khí, cũng không tiếp cục tấn công A Nhàn. Ngược lại, anh đứng đó như xem kịch vui vậy.

A Nhàn bàng hoàng. Cô ta đột nhiên hiểu ra. Người này...căn bản không hề sử dụng toàn lực. Bản thân cô...không xứng để anh dồn toàn lực.

“Lẽ nào thực lực của mình không đáng để nhắc tới trước mặt anh ta sao?", A Nhàn run rẩy.

Đúng lúc này...

Rắc...Âm thanh quỷ dị vang lên. Hàng phòng ngự có sơ hở. Toàn bộ sức mạnh của A Nhàn bị phá hủy.

“Không hay rồi”.

“A Nhàn!”

“Sư muội cẩn thận”.

Đệ tử của Tử Huyền Thiên hét lớn. Nhưng không còn kịp nữa rồi. Nguồn sức mạnh của Lâm Chính đập mạnh vào người A Nhàn.

Phụt! Cô ta nôn ra máu, cả người bay bật ra, đập mạnh xuống đất.

Đám đông nhìn thấy hai cánh tay cô ta đẫm máu, vùng bụng và hai chân đều bị thương nặng. Trông cô ta vô cùng thê thảm.

Lâm Chính bước tới. Người của Tử Huyền Thiên tái mặt, họ hét lên: “Cậu định làm gì, định giết người sao?”

“Không, tôi muốn đánh phế cô ta”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Phế? Phế cái gì? Cô ấy đã thua rồi, cậu thắng”, Chấn Hám Sơn lên tiếng.

“Tôi thắng rồi sao, vậy tốt rồi”.

Lâm Chính quay đầu lại nói với đám người Tam tôn trưởng: “Tam tôn trưởng, may mà không khiến thiên cung mất mặt”.
Chương 1895: Nuốt lời!

Câu nói này vang lên khiến đám người Tam tôn trưởng cảm giác như vừa bị tát vào mặt. Đến ngay cả Trịnh Thông Viễn cũng mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm trông vô cùng đặc sắc.

“Trịnh điện chủ”, Tam tôn trưởng quay qua: “Ông nói xem tiếp theo phải làm thế nào?”

“Chuyện này...tôn trưởng...tôi”, Trịnh Thông Viễn không biết phải trả lời thế nào.

“Giờ nghĩ xem làm thế nào để xử lý chuyện này đi. Chỗ thần dược đó đều là những thứ mà thiên cung phải tích lũy hàng trăm năm mới có được. Mười giọt Lạc Linh Huyết còn có thể khiến chúng ta có cơ hội giành thắng lợi trong đại hội nữa. Tất cả đều không thể mất đi được. Giờ nghĩ cách làm thế nào để lấy lại được những thứ đó mà không làm mất lòng thiên hạ, không để lại hậu quả”, Tam tôn trưởng tức giận nói.

Trịnh Thông viễn cúi đầu, cảm thấy căng thẳng. Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng cũng im lặng. Sự việc đã vượt tầm kiểm soát của rất nhiều người. Lúc này có nói gì thì cũng đã muộn.

“Lâm Chính, cậu làm tốt lắm...”, Tam tôn trưởng đành phải nói như vậy.

“Cảm ơn tôn trưởng đã khen ngợi. Đối phương đã bị đánh bại, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ, đệ tử nên cáo lui rồi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, sau đó qua người định rời đi.

“Lâm Chính, từ từ đã”, Tam tôn trưởng kêu lên.

“Tôn trưởng, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

“Điều này...”, Tam tôn trưởng khẽ chau mày, không biết phải nói như thế nào.

Trịnh Thông Viễn nghĩ ra được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Lâm Chính, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa hoàn thành, chưa thể đi được”.

“Chưa hoàn thành sao?”, Lâm Chính tỏ ra tò mò: “Trịnh điện chủ nói vậy là có ý gì?”

“Sư môn yêu cầu cậu đánh bại kẻ địch Tử Huyền Thiên. Cậu mới đánh bại có một người sao có thể đi được. Cậu vẫn phải chiến đấu tiếp. Cho tới khi những người kia không còn khiêu chiến nữa thì mới được. Cậu đã rõ chưa?”, Trịnh Thông Viễn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói. Dứt lời, đám đông sục sôi.

“Trịnh điện chủ! Trước đó không hề nói như vậy mà”, Lâm Chính lên tiếng: “Mọi người chỉ bảo tôi đánh bại cô gái này chứ không hề nói là phải đánh bại cả Tử Huyền Thiên. Tôi nghĩ có lẽ các đệ tử khác đều nghe thấy cả đấy. Trịnh điện chủ định nuốt lời sao?”

“Nuốt lời? Hừ, sao có thể nói như vậy được. Tôi nói gì, các đệ tử đều nghe thấy cả, không tin thì cậu cứ hỏi họ xem. Các người nói xem có phải tôi chỉ nói Lâm Chính đánh bại mỗi người phụ nữ kia không?”, Trịnh Thông Viễn hét lớn.

“Không hề!”, đám đệ tử hét lại. Chỉ có một bộ phận nhỏ các đệ tử nhìn nhau, thầm cảm thấy Trịnh Thông Viễn đê tiện.

Còn Tam tôn trưởng thì không nói gì, có vẻ như ông ta đã giao lại quyền kiểm soát cho Trịnh Thông Viễn. Lâm Chính cũng nhận ra sự bỉ ổi của Trịnh Thông Viễn Hành động trước đó của Lâm Chính khiến Tam tôn trưởng không còn gì để nói nên ông ta không lên tiếng được, lúc này đành phải để Trịnh Thông Viễn ra mặt mà thôi.

Nhưng cũng không còn cách nào khác. Kế hoạch là do Trịnh Thông Viễn đề ra, ông ta không đứng ra thì còn ai?

Một vài đệ tử bặm môi, tỏ ra giận lắm. Thu Phiến cũng nằm trong số đó: “Hừ, đúng là vô liêm sỉ”.

“Bọn họ định nuốt lời sao?”

“Xem ra người đệ tử này không được yêu quý lắm ở thiên cung Trường Sinh nhỉ", Chấn Hám Sơn nhìn Lâm chính.

Lâm CHính ho khù khụ, mặt trắng bệch nhưng anh không hề phản bác: “Trịnh điện chủ đã muốn đệ tử đánh bại hết bọn họ thì đệ tử cũng không chậm trễ nữa”.

“Rất tốt! Lâm Chính, chỉ cần cậu giải quyết được hết bọn họ thì những phần thưởng vừa rồi sẽ đều thuộc về cậu. Không ai cướp được của cậu hết”, Trịnh Thông Viễn cười đắc ý.

“Lần này, không nuốt lời nữa đúng không”, Lâm Chính hỏi.

“Mọi người đều nghe thấy cả, sao có thể nuốt lời được chứ?”

“Vậy còn Tứ tôn trưởng?”, Lâm Chính nhìn qua.

“Cái gì cơ?”, Tứ tôn trưởng giật mình.

“Tôn trưởng có đồng ý không?”

Tứ tôn trưởng chau mày, lập tức hiểu ra ý của Lâm ChínhL “Đương nhiên là đồng ý. Nếu cậu có thể đánh bại được bọn họ thì tất cả đều là của cậu”.

“Được! Ngũ tôn trưởng thì sao?”

“Tôi...cũng đồng ý”.

“Tề điện chủ?”

“Tôi cũng vậy...”

“Tam tôn trưởng?”.

Cuối cùng Lâm Chính quay qua Tam tôn trưởng và chờ đợi câu trả lời của ông ta.

“Đồng ý”, Tam tôn trưởng gật đầu không chút do dự. Sao mà ông ta không hiểu ý tứ của Lâm Chính. Nhưng ông ta không tin Lâm Chính có thể hạ gục được hết cao thủ của Tử Huyền Thiên.

Tam tôn trưởng tin rằng Tử Huyền thiên sẽ không khiến ông ta thất vọng. Bọn họ dám đến thiên cung Trường Sinh thì chắc chắn là họ có sự chuẩn bị rồi.

Nếu đến cả một tên ốm dặt dẹo như Lâm Chính mà còn không xử lý được thì có phải là Tử Huyền Thiên trở thành trò cười cho thiên hạ không?

Hơn nữa cho dù Lâm Chính có chống lại được Tử Huyền Thiên thì đã sao? Khi mà cả hai bên đều bị thương nặng thì Tam tôn trưởng làm ngư ông đắc lại sẽ tốt hơn nhiều. Lâm Chính hít một hơi thật sâu, quay lại vùng chiến đấu.

“Cử người ra đi Chấn đại nhân”, Tam tôn trưởng hét lớn, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Chấn Hám Sơn chau mày, chần chừ một lúc như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông bước ra, hét lớn: “Sư phụ, để con chiến đấu với người này ạ.”.

“Trương Man sao?”, Chấn Hám Sơn giật mình, trầm giọng: “Đừng kích động, người này mặc dù đang bị bệnh nhưng thực lực không hề tầm thường, có thể con không phải là đối thủ của cậu ta đâu”.

“Cũng chưa chắc, đệ tử đã luyện thành công Thạch Cương Kiếm Quyết rồi. Người này chưa chắc đã làm gì được đệ tử”, Trương Man kiên định.

Chấn Hám Sơn biết nếu không để hắn lên thì hắn sẽ không cam tâm. Suy nghĩ một lúc ông ta bèn gật đầu: “Được Trương man, vậy thì cho con một cơ hội, nghe này, đừng có kích động, tùy cơ ứng biến".

“Yên tâm sư phụ, đệ tử sẽ không để sư phụ phải mất mặt”, Trương Man lao lên.

“Tiểu tử, dám làm hại sư muội của tôi, tôi nhất định sẽ chặt đứt tứ chi của anh, để anh biến thành một phế nhân”, Trương Man vừa rút kiếm ra vừa gào lên.

“Vậy à? Anh không sợ tôi phế anh sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Hừ dựa vào anh sao?”, Trương Man mặc kệ, chỉ chém kiếm tới.

Tiếng kiếm rít như hổ gầm chém về phía Lâm Chính. Cả bầu không gian như rung chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK