Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1007: Khiêu chiến với bậc thầy

Toàn thân Hội trưởng Triệu toát đầy mồ hôi lạnh, ông ta chẳng thể ngờ có ngày mình phải chém đứt hai cánh tay. Nhưng Hội trưởng vốn là một vị bậc thầy cao cao tại thượng, ở thành Đêm Đen cũng có danh tiếng nhất định.

Nếu đã nhận lời thì phải tuân thủ quy tắc.

Nếu đã vi phạm quy tắc còn định giết người diệt khẩu, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến cho hội Trung Thành mất hết mặt mũi.

Hơn nữa người của môn phái Vạn Kiếm sẽ mượn cớ này để tìm đến hội Trung Thành gây sự một cách quang minh chính đại.

Hội trưởng không cam lòng, học trò bị người ta giết mà ông ta lại không thể ra tay.

Giờ phút này Hội trưởng càng hiểu rõ, hôm nay người của môn phái Vạn Kiếm là có chuẩn bị rồi mới đến những người đang đứng cạnh Đại sư Mã không hề đơn giản chút nào.

Cho dù ông muốn giết người diệt khẩu, e rằng cũng không làm được.

Hội trưởng nói trong tức giận: "Có làm có chịu, đến đây chém đứt hai cánh tay của tôi đi!"

Ông ta nói hết câu, không có ai bước ra.

Hội trưởng chỉ đích danh hai võ sĩ, bảo bọn họ tới chặt tay ông ta.

Nhưng hai người này không dám ra tay, trước mắt là vị Hội trưởng mà bọn họ vẫn luôn tôn kính, họ không thể khiến cho ông bị tàn phế được! "Thật là thú vị!

Đại sư Mã cười nói. "Nếu người của hội Trung Thành các ông không đánh lòng xuống tay, vậy để tôi tự làm đi!"

Nói xong, Đại sư Mã bước tới trước mặt Hội trưởng, không đợi Hội trưởng đồng ý đã vung tay lên. Ông ta cầm lấy cánh tay phải của Hội trưởng lên, tàn nhẫn bẻ một cái. Cả cánh tay từ bả vai đứt lìa ra, máu tươi bắn tung tóe, thê thảm không nỡ nhìn.

Người của hội Trung Thành xông tới, sát khí ngập trời.

Hội trưởng Triệu lập tức quát to: "Không được tới đây! Tôi đã thua, đây là kết cục tôi phải chịu"

Đại sư Mã tiếp tục cầm tay còn lại của Hội trưởng lên, bẻ đứt cả cánh tay giống như ban nãy. Hai cánh tay đứt lìa nằm trong tay của Đại sư Mã chợt bị một sức mạnh thần bí đánh nát, biến thành hư vô. Hội trưởng đã hoàn toàn tàn tật.

Mỗi người của hội Trung Thành đều trợn tròn mắt nhìn, đằng đẳng sát khí, đau buồn không thôi.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, thế giới này chính là tàn khốc như thể.

Nếu đã đánh cược với đối phương thì phải hoàn thành hiệp ước, không ai được phép làm trái quy tắc.

Bất cứ ai có ý định vi phạm, đối thủ sẽ được quyền giết chết người đó.

Như bác sĩ Hồ vừa rồi vậy, chết rất oan uổng.

Tiêu Hào không ra tay ngăn cản bởi đã đạt thành thỏa thuận thì nhất định phải hoàn thành nó.

Đại sư Mã hả hệ chế giễu: "Ha ha ha! Hội Trung Thành các ông không còn ai nữa sao?" "Hội trưởng cũng không phải đối thủ của tôi, tiếp theo tôi sẽ đến từng chi nhánh khác của hội Trung Thành, phế bỏ tất cả Hội trưởng chi nhánh của hội Trung Thành!" "Sao nào, các ông không phục à? Các ông muốn giết tôi sao? Muốn đánh tôi sao?" "Đến đây đi! Các ông có dám không?!" "Thua thì cũng thua rồi, đừng có bày ra dáng vẻ không cam chịu như vậy!" "Tuy rằng hai tay Hội trưởng của các ông đã bị phế bỏ nhưng không sao cả, ông ta chưa chết được! Hội Trung Thành các ông có thể nuôi ông ta cả đời! Ha ha ha!"

Đối với một vị luyện đan sư mà nói, bị tàn tật hai cánh tay chính là bị hủy cả đời, phần đời còn lại không thể nào luyện đan nữa.

Chắc chắn hội Trung Thành sẽ tìm cho Hội trưởng Triệu một nơi an tĩnh để ông ta an dưỡng tuổi già, bình yên sống nốt nửa đời sau.

Nhưng điều ấy còn khó chịu hơn so với chết đi.

Nó giống như việc một vị cường giả tuyệt thế bị phế toàn bộ sức mạnh, mọi thứ đều bị phá hủy.

Mất hết danh dự, sức mạnh, tất cả mọi thứ xung quanh.

Bất kỳ ai cũng sẽ không chịu nổi.

Đám người Đại sư Mã thỏa thích đùa cợt, thuộc hạ của ông ta cũng "hạ hả" cười lớn. Bọn họ không hề kiêng kỵ, hả hệ sỉ nhục người của hội

Trung Thành.

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Người thắng thì có quyền phát biểu, có thể giễu cợt đối phương.

Người thua thì dù nói gì chăng nữa cũng đều là lời vô nghĩa.

Trừ khi bây giờ có một người đánh bại được Đại sư

Rốt cuộc Tiêu Hào không nhịn nổi nữa, bước ra ngoài. "Ai nói hội Trung Thành chúng tôi không có ai nữa?

Đại sư Mã, tôi muốn khiêu chiến ông"

Tiêu Hào phải ra tay, bởi anh còn cần nhờ người của hội Trung Thành bảo vệ cho thầy Viên và em gái của anh. Anh cần nhờ họ trợ giúp tìm kiếm cỏ Hồi Hồn Hoàng

Kim và quả Huyết Long.

Cho nên nhất định Tiêu Hào phải ra mặt, nếu khiến cho hội Trung Thành thiếu anh một ân huệ thì mọi chuyện sẽ dễ thương lượng hơn nhiều.

Tất cả mọi người vô cùng bất ngờ khi thấy Tiêu Hào ra sân, người của hội Trung Thành đều đã nghe kể về vụ cá cược của Tiêu Hào và Hội trưởng trước đó.

Tiêu Hào cứu sống được hai đứa bé trong bụng người phụ nữ kia, bọn họ biết y thuật của anh rất cao minh. Niếp Vô Tình sợ hết hồn, vội vàng đi tới kéo cánh tay của Tiêu Hào.

Anh ta nói nhỏ cạnh tại Tiêu Hào: "Anh à, anh điên rồi sao? Tốt nhất anh không nên tham gia vào những chuyện như này, nếu không sẽ gây ra phiền phức lớn đấy."

Tiêu Hào cười với Niếp Vô Tình, nói: "Cậu cứ lùi lại đi, đương nhiên tôi có thể giải quyết chuyện này, tôi tự biết chừng mực, cậu không cần lo lắng cho tôi."

Niếp Vô Tình thấy Tiêu Hào quyết tâm như vậy, không rõ nên làm gì cho phải. tamlinh247.net trang *web cập nhật nhanh nhất

Bọn họ là người từ bên ngoài thành phố đến, chẳng qua chỉ là khách của hội Trung Thành, không cần thiết tham dự vào những việc như thế này.

Mà Niếp Vô Tình cũng lo lắng Tiêu Hào sẽ xảy ra chuyện, nếu như Tiêu Hào chết ở chỗ này, sau khi trở về anh ta sẽ không có cách nào để giải thích với người nhà của anh ta và phía Hồn Điện.

Nhưng Niếp Vô Tình đã thấy vẻ mặt kiên quyết của Tiêu Hào, không có biện pháp nào khác, đành phải lui sang một bên.

Đại sư Mã thấy Tiêu Hào bước ra bèn cười khan hai tiếng. "Ha hả! Hội Trung Thành các ông thật sự không còn ai nữa à, ông có tư cách gì để thách thức tôi?!" "Tôi là một vị bậc thầy luyện đan cao cao tại thượng, chỉ có người cùng cấp độ bậc thầy mới xứng đáng khiêu chiến với tôi! Chẳng lẽ vài con mèo, con chó cũng có năng lực để thách đấu với bậc thầy sao?"

Những người khác của môn phái Vạn Kiếm cũng bắt đầu cười cợt Tiêu Hào.

Sắc mặt Tiêu Hào vẫn bình tĩnh, cười một tiếng, nói: "Đại sư Mã, tôi là bạn của Hội trưởng Triệu." "Đại sư Mã chắc là biết câu "Núi cao còn có núi cao hơn chứ" gi "Tôi dám đứng đây khiêu chiến ông, tất nhiên là có bản lĩnh để ứng chiến, trừ khi ông không dám nhận lời... "Nếu như ông không dám tiếp nhận lời thách đấu, vậy hãy quỳ xuống trước mặt tôi nhận thua đi!"

Tiêu Hào vừa nói xong, tất cả mọi người của môn phái Vạn Kiếm đều trở nên giận dữ. "Càn rỡ! Ông nghĩ ông là ai? Dám nói chuyện như thế với Đại sư Mã, xem ra là ông muốn tìm đến cái chết "Ông có tin nếu ông nói thêm một câu nữa thì chúng tôi sẽ khâu miệng ông lại không?" "Cái gì mà "Núi cao còn có núi cao hơn" cơ chứ! Ông cho rằng ông là ai? Chẳng qua chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt mà thôi!" "Đại sư Mã mà ra tay, chỉ cần một đầu ngón tay là đủ để bóp chết ông! Thức thời thì hãy lập tức cút đi, đừng đứng ở đây làm chưởng mắt người khác!"

Người của môn phái Vạn Kiếm mằng to.

Nhưng mặt Tiêu Hào vẫn đầy vẻ bình thản.

Anh đi tới trước cái lò luyện đan mà Hội trưởng vừa sử dụng, lấy tay đặt trên lò, nhanh chóng khống chế được ngọn lửa

Ngọn lửa từ bên trong bay ra khỏi lò luyện đan, xoay tròn bốn, nằm vòng trên không trung rồi sau đó trở về trong lò

Tiểu Hào dùng một loại kỹ thuật ảo diệu khống chế ngọn lửa bay tới bay lui

Công lực thầm hậu của anh khiến cho những vị luyện đan sự có mặt tại hiện trường há hốc miệng kinh ngạc.

Sau khi ngọn lửa trở lại trong lò luyện đan, Tiêu Hào nhấc tay ra khỏi thân lò. Anh cười cười nói: "Đại sư Mã, bây giờ tôi có tư cách so tài cùng ông rồi chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK