Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Tiêu Hào bị đánh hơn mười chưởng liên tục như vậy, thì nhìn chẳng còn ra hình người nữa rồi.

Đỗ Thanh Như và giáo dư Dương rất lo lắng, nhưng Tiêu Hào không cho Đỗ Thanh Như bước ra, anh cũng không muốn để bất kỳ ai ở đây ra mặt giúp đỡ anh.

Vừa nãy Đỗ Thanh Như chạy ra đã làm hỏng kế hoạchc ủa Tiêu Hào, nên lần này Đỗ Thanh Như chỉ có thể trợ mắt ra để nhìn Tiêu Hào bị đánh bay hết lần này đến lần khác, cô thật sự rất muốn chạy ra để cản lại nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô đành kiềm chế lại.

Cô tin rằng Tiêu Hào có cách để giải quyết vấn đề lúc này, lúc nãy Tiêu Hào bị mười lăm người vây lại đánh giết, mà cuối cùng Tiêu Hào vẫn có thể giải quyết được, mặc dù lần này Tiêu Hào bị đánh bay liên tục hết lần này đến lần khác, nhưng Đỗ Thanh Như vẫn tin rằng Tiêu Hào có cách để giải quyết cục diện lúc này.

Còn nếu như Tiêu Hào chết thật thì Đỗ Thanh Như cũng sẽ chết chung với Tiêu Hào luôn.

Sau khi đánh liên tục mười lăm chưởng thì người đàn ông áo đen cũng toát cả mồ hôi lạnh, ông ta thầm cảm thấy sợ.

Cơ thể người này làm từ cái quái gì vậy? Vậy mà có thể thừa nhận được hẳn mười lăm chưởng của ông ta, mỗi lần bị đánh bay, cảm giác như anh chỉ còn mỗi nửa cái mạng thôi, nhưng sau mỗi lần như vậy thì anh vẫn có thể đứng dậy. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Khắp người anh toàn là máu, nhìn có vẻ rất thể thảm, thậm chí nội tạng của anh đã bị đánh tơi tả ra hết rồi, tâm mạch cũng bị trúng hẳn ba chưởng, hưng anh vẫn chưa chết!

Đồng thời, người đàn ông áo đen kia còn hoảng sợ nhận ra rằng cốt cách của đối phương còn chưa hề bị đứt gãy gì cả.

Vốn dĩ, người đàn ông áo đen rất tự tin với sức mạnh của bản thân, ông ta ra tay càng ngày càng mạnh hơn, nhưng lại không hề làm hại gì đến xương cốt của đối phương.

Trán người đàn ông áo đen đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột: “Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, lần nào cậu cũng chạy ra chặn trước mặt tôi, lần này để tôi xem xem cậu định chặn tôi lại thế nào?”

Bóng người của ông lão áo đen lóe lên, một giây sau thì người đàn ông áo đen xuất hiện đằng sau bốn trăm người dân thường, sau đó đánh một chưởng về phía những người bình thường, chiêu này của ông ta đã khiến cho hơn hai mươi người chết oan, các thi thể bay tứ tung, máu tươi đầm đìa.

Tiêu Hào gào lên: “Thằng khốn này, mày vẫn chưa dừng tay được à!”

Nhưng người đàn ông áo đen vẫn không chịu dừng tay, ông ta muốn giết chết hết tất cả mọi người cho Tiêu Hào xem, đợi đến khi giết chết hết đám người này thì ông ta sẽ tiếp tục tra tấn Tiêu Hào.

Ông lão áo đen tiếp tục giết người: “Cậu bảo tôi dừng tay là tôi phải dừng à? Sao lúc giết chết người của tôi thì cậu lại không chịu dừng tay? Những người tôi giết chỉ là đám rác rưởi mà thôi, còn những người mà cậu giết của tôi đều là cường giả kim đan, là những võ giả cực kỳ tiềm năng, đám người vô dụng này sao có thể sánh được bằng người của chúng tôi chứ?” Người đàn ông áo đen lại tiếp tục đồ sát, chẳng mấy chốc mà đã giết hết hơn một trăm người.

Tiêu Hào cực kỳ đau lòng, nhưng anh lại không thể ngăn cản nổi, vì tốc độ của đối phương quá nhanh, bây giờ Tiêu Hào không thể chạy theo kịp, không thể ra chặn trước mặt ông ta được nữa rồi.

Tiêu Hào nắm chặt nắm đấm lại, không muốn nhìn cảnh thảm sát trước mặt mình.

Bây giờ anh cực kỳ muốn rằng sức lực của mình khôi phục lại, muốn xé nát người trước mặt ra thành trăm mảnh, nhưng anh lại chẳng thể làm gì được.

Thân làm để vương, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến mức này. Nhìn từng nhóm người ngã xuống vũng máu, Tiêu Hào thầm cảm thấy giận sôi máu.

Anh nhất định sẽ khiến Hồn Điện phải trả giá đắt gấp trăm lần!

Người đàn ông mặc áo đen giết hơn một trăm người xong thì vênh váo nhìn Tiêu Hào: “Sao nào, thấy sảng khoái không?”

“Số mười tám, cậu bảo là muốn giết chết tôi cơ mà? Sao bảo là muốn giết chết Hồn Điện chúng tôi cơ mà? Lại đây nào, để tôi nhìn xem cậu có thể làm gì được?”

Tiêu Hào nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ ngầu lên: “Tôi nhất định sẽ phá hủy Hồn Điện cho bằng được.”

“Ha ha ha ha!” Người đàn ông áo đen lại cười phá lên: “Vẫn còn đứng đây nói khoác không biết ngượng cơ à? Ôi chao, buồn cười thật đấy, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, để tôi giết hết đám người này xong thì tôi sẽ giải quyết cậu sau.”

“Còn về phần người phụ nữ của cậu ấy hả? Tôi sẽ để cô ta lại ở với tôi mấy đêm rồi giải quyết sau, ha ha ha ha..."

Người đàn ông áo đen mở chế độ giết người quy mô lớn, ông ta muốn giết chết hết hai trăm người còn lại, ông ta dồn hết sức mạnh của bản thân vào bàn tay phải của mình, chuẩn bị tung ra...

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một con cá mập khổng lồ xuất hiện bên bờ biển.

Cá mập giáng từ trên trời xuống, lao thẳng đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, cơ thể to lớn của nó đã đè bẹp người đàn ông áo đen.

Trên lưng con cá mập khổng lồ ấy là một người phụ nữ mặc đồ đen.

Người phụ nữ đó nhìn thẳng vào Tiêu Hào, bóng người cô ấy lóe lên, sau đó cô ta đi về phía lưng con cá mập, xuất hiện bên cạnh Tiêu Hào.

“Anh bị sao vậy?” Ánh mắt người phụ nữ đó tràn đầy vẻ lo lắng, thậm chí ánh mắt cô ta còn hơi ngấn nước.

Đỗ Thanh Như nhìn người phụ nữ trước mắt, chỉ cảm thấy rất tự ti, cô gái này đẹp thật đấy.

Đỗ Thanh Như tự nhận bản thân là một người đẹp, hơn nữa cô còn là người đứng đầu bảng xếp hạng người đẹp ở Bình Châu, nhưng nếu so sánh với người đẹp trước mặt này thì có thật sự còn thua xa, về cơ bản thì hai người chẳng có gì để so sánh với nhau cả. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Dù là về vẻ ngoài hay khí chất, dáng người, rồi cả về sức mạnh, Đỗ Thanh Như đều không có cửa để so sánh với người này.

Người này chính là: Ninh Khinh Vân. Ninh Khinh Vân ôm Tiêu Hào vào lòng, thầm cảm thấy rất khó chịu. Tiêu Hào mỉm cười: “Khinh Vân...”

Cô ta cầm lấy mạch môn của Tiêu Hào, định kiểm tra sức mạnh của Tiêu Hào, nhưng lại chẳng có chút sức mạnh gì cả.

Ninh Khinh Vân không biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là người nào đã khiến Tiêu Hào phải tiêu hao hết lực lượng của bản thân, khiến Tiêu Hào phải trọng thương đến mức này.

Tiêu Hào cũng chẳng ngờ rằng người đến giúp đỡ mình đầu tiên lại là Ninh Khinh Vân, vốn dĩ anh đã nghĩ rằng người đầu tiên tới đây là Băng Sương, xem ra Ninh Khinh Vân đã cảm nhận được rằng chiếc nhẫn hộ thân của anh đã xảy ra vấn đề rồi nên đã chạy đến đây.

Tiêu Hào im lặng nằm trong lòng Ninh Khinh Vân, thầm cảm thấy rất xúc động.

Ninh Khinh Vân đến rồi thì anh cũng yên tâm, trên đời này chẳng có ai có thể làm hại được Ninh Khinh Vân.

Tiêu Hào nói: “Không sao đâu, chẳng qua là hôm qua tôi đã phá một thiết bị nổ nên tiêu hao hết sức mạnh, vậy nên mới bị mấy tên rác rưởi ở Hồn Điện này bắt nạt thế này.”

Lúc này người đàn ông bị cá mập đè lên người mới dồn hết sức của bản thân, đánh bay cá mập ra một chỗ cách đó khoảng ba mươi mét gì đó.

Ninh Khinh Vân đặt Tiêu Hào đang trong lòng mình xuống, sau dùng đó một luồng sức mạnh bí ẩn nâng con cá mập lên, trả nó về biển một cách an toàn nhất có thể.

Tất cả mọi người đều bị cảnh này dọa sợ, con cá mập này to như vậy mà cứ như mọc cánh, bay thẳng vào biển vậy.

Đây là sức mạnh của một người à? Ninh Khinh Vân nhìn vào người đàn ông mặc đồ đen kia, lúc này người đàn ông đó cũng đang rất hoảng sợ, ông ta

uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK