Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Sau khi ăn uống xong, Niếp Vô Tình và Tiêu Hào còn có mười lăm tướng mạnh cảnh giới Dương Thần tập hợp lại ở đây.
Sắc mặt Niếp Vô Tình tràn ngập sự phấn khởi.
Đưa theo mọi người cùng nhau trùng trùng điệp điệp tiến về phía hang động Huyền Âm.
Hang động Huyền Âm giống hệt với trước kia, trước mặt có một máng đầm nước lớn, một con thác dài cả nghìn mét đổ từ trên núi xuống.
Mọi người đạp nước đi tới, tách ở giữa con thác nước ra một cái hố.
Tất cả mọi người đều lướt tới, tiến vào bên trong hang động Huyền Âm.
Nơi nằm sâu bên trong hang động Huyền Âm là một động huyệt nằm xâu hàng trăm mét xuống phía dưới lòng đất.
Mọi người đi thang máy để xuống đáy động huyệt. Bên dưới là một không gian vô cùng rộng lớn, ảnh sáng u ám.
Ở giữa có cầu thang bộ xoắn ốc.
Mọi người đi theo cầu thang bộ lên phía trên, chui vào một cánh cửa hang động.
Cuối cùng đã đến được Linh Trì.
Liễu Nguyệt Hân, Chu Tước và những người khác vẫn luôn ở bên trong Linh Trì để tu luyện.
Bọn họ đã cảm nhận được có người từ bên ngoài vào từ rất sớm.
Mọi người từ trong Linh Trì nhao nhao đi ra, nhìn thấy mười mấy người đi vào, Liễu Nguyệt Hân và mọi người tiến lên nghênh đón.
Người bên cạnh Liễu Nguyệt Hân là Chu Tước, phía sau là Đỗ Thanh Như, Đường Minh Tam, Trương Mạn Mạn, Bạch Ái Linh, Bạch Khải Như.
Tiêu Hào nhìn về phía Liễu Nguyệt Hân, nhìn thấy rất nhiều bạn bè, còn có đứa con gái đáng yêu Bạch Khả Như của mình nữa.
Tiêu Hào thực sự rất muốn nhảy vô lên để cùng bọn họ nhận nhau.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
Linh khí ở bên trong Linh trì bay lượn lờ
Nơi đây là thánh địa để tu luyện.
Tu vi của mọi người đều đã tiến bộ lên rất nhiều. Nhất là trên người Liễu Nguyệt Hân truyền đến một khí thế và hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Tiêu Hào cảm nhận được Liễu Nguyệt Hân đã trở thành cảnh giới Dương Thần cấp sáu rồi. Mà tu vi của Chu Tước cũng đã mạnh lên rất nhiều.
Liễu Nguyệt Hân vừa nhìn đã nhận ra Liễu Kiến Phong ngay.
Sau khi nhìn thấy Liễu Kiến Phong cô đã rất kinh ngạc. “Liễu Kiến Phong, sao anh lại ở đây cơ chứ?” “Không phải là anh đã chết rồi hay sao?” Trong lòng Liễu Nguyệt Hân đột nhiên có một dự cảm không lành.
Cô nhớ rất rõ ràng rằng Liễu Kiến Phong đã chết rồi.
Nhìn thấy Liễu Kiến Phong ở đây giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Trên gương mặt của Liễu Kiến Phong nở một nụ cười chế nhạo: "Em họ, sao tôi có thể chết được cơ chứ?” “Tiêu Hào còn chưa chết, cô cũng chưa chết." “Đợi sau khi các người chết hết thì tôi mới có thể chết được.
Liễu Nguyệt Hân hừ lạnh lùng một tiếng: “Anh đang nằm mơ hay sao?” “Liễu Kiến Phong, anh đến đây làm gì?”
Liễu Kiến Phong cười ha ha nói: “Bây giờ tên của tôi là Niếp Vô Tình, tôi là người của nhà họ Niếp ở Đế Vương Khu “Tôi, đến đây đương nhiên là để thi hành nhiệm vụ, đuổi bắt phản động” “Tôi sẽ giết chết toàn bộ đám tội nhân các người ngay tại chỗ”
Chu tước tiến lên phía trước hừ lạnh một tiếng. "Liễu Kiến Phong. Anh đang ăn nói linh tinh cái gì thế?” “Đại nhân Viêm Đế đã đích thân ra lệnh cho thế lực của Đế Vương Khu bảo vệ chúng tôi cơ mà. “Liễu Kiến Phong, anh ăn phải gan hùm mật gấu rồi hay sao. “Anh lại dám đem theo người đến giết chết chúng tôi?” “Nếu như anh chỉ là nhất thời hồ đồ thì mau chóng cút khỏi đây đi.” “Nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.” “Ha ha ha ha.” Liễu Kiến Phong bật cười lớn tiếng. “Không sai, là là đại nhân Viêm Đế đích thân ra lệnh canh trừng các người. “Bởi vì không được liên lụy đến người nhà nên bất kỳ người nào cũng không được làm tổn thương các người.” “Nhưng mà... Không làm tổn thương đến các người, không giết chết các người thì làm sao Tiêu Hào có thể xuất hiện cơ chứ?” “Giết chết các người rồi sau đó tìm bừa một cái lý do nào đấy để lừa đại nhân Viêm Đế, lừa tất cả mọi người là được rồi.
Chu Tước tức giận quát lớn: “Các người đúng là coi trời bằng vung, đến Viêm Đế mà các người cũng dám lừa gat." “Các người đúng là tội đáng muốn chết. “Tội đáng muốn chết phải là các người.” Liễu Kiến Phong cắn răng cắn lợi nổi giận đùng đùng. “Em trai của tôi, bố của tôi, ông nội của tôi.” “Tất cả người nhà họ Liễu chúng tôi đều bị Tiêu Hào giết chết” “Bà chủ nhà họ Liễu ở Đế Vương Khu, những người cấp cao nhà họ Liễu cũng bị Tiêu Hào giết chết.” “Mối thù này không độ trời chung”
Nghĩ tới những mối thù này, nghĩ tới những người đã chết, Liễu Kiến Phong không thể nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Ngọn lửa tức giận cháy bùng bùng. “Tôi đã biết rằng Tiêu Hào là một vị Đế Vương cao cao tại thượng” “Nhưng mối thù này tôi vẫn phải báo.” “Bây giờ Tiêu Hào bị Đế Vương Khu phát lệnh truy nã chính là thời cơ tốt nhất. “Tôi sẽ giết chết hết các người, rồi dự Tiêu Hào tới đây giết chết anh ta.” “Một mẻ tóm gọn các người.
Liễu Nguyệt Hân quát lớn: “Liễu Kiến Phong, cả nhà các anh đã làm những chuyện gì, anh là người biết rõ hơn ai hết.” “Sự diệt vong của các anh, đều là các anh tự làm tự chuốc” “Năm xưa các anh âm thầm lên kế hoạch giết chết cả nhà Tiêu Hào!” “Tiêu Hào đã cho các anh rất nhiều cơ hội rồi, nhưng các anh vẫn luôn không quý trọng nó” “Đến bây giờ anh vẫn còn mù quáng không chịu tỉnh ngộ” “Nếu như Tiêu Hào biết được rằng anh vẫn chưa chết, anh ấy chắc chắn sẽ đến đây ngay lập tức để giết chết anh” “Còn nữa, Liễu Kiến Phong, anh nghĩ rằng anh đem theo mười mấy người thế này thì có thể giết chết chúng tôi hay sao?” “Rõ ràng là đang nằm mơ mà” “Ha ha ha ha... Liễu Kiến Phong lạnh lùng quát lớn: “Liễu Nguyệt Hân, tôi thấy xem ra cô vẫn chưa nắm rõ được tình thế bây giờ nhỉ “Ở đây các người có bao nhiêu người, mỗi người các người có thực lực như thế nào, người nhà họ Niếp đã điều tra rõ ràng từ trước đó rồi.” “Những người mà chúng tôi sắp xếp tưới đây lần này, chắc chắn có thể giết chết hết toàn bộ các người “Liễu Nguyệt Hân, bất luận như thế nào thì tôi cũng là anh họ của cô.” “Vì thế, có lời trăng trối gì muốn nói, có lời gì muốn nói cho Tiêu Hào thì cứ nói ra. “Đến lúc đó, khi tôi giết chết Tiêu Hào, sẽ truyền đạt lại những lời trăng trối của cô đến anh ta.” "Ha ha..."
Hai người Liễu Nguyệt Hân và Chu Tước từng bước từng bước đi về phía Liễu Kiến Phong. Ánh mắt của Liễu Nguyệt Hân đem theo ý định giết người: "Liễu Kiến Phong, xem ra hôm nay tôi sẽ phải đích thân giết chết anh rồi."
Hơi thở cảnh giới Dương Thần trên người Liễu Nguyệt Hận đã áp đảo đối phương.
Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân bắt tay nhau, hơi thở đáng sợ đã bao trùm lấy mười lăm người. Liễu Kiến Phong nhìn đám đông giống hệt như đang nhìn người chết vậy. “Liễu Nguyệt Hân, bây giờ cô còn chưa nói lời chăng chối thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” “Tất cả xông lên cho tôi.”
Liễu Kiến Phong sau khi ra lệnh liền lùi về phía sau ngay lập tức. Cập nhật nhan*h nhất trên tamlinh247.net
Bởi vì thực lực của anh ta quá là yếu, không chịu nổi một cú của những tên tưởng mạnh này. Hai bên đại chiến, chỉ cần một chiêu hoặc những dư âm còn lại cũng có thể giết chết Liễu Kiến Phong.
Vì thế Liễu Kiến Phong chỉ có thể trốn ở bên cạnh Tiêu Hào quan sát trận chiến mà thôi.
Mười lăm người nghe theo lệnh, nhao nhao rút thanh chiến đạo trong tay ra.
Một tư thế đồng bộ.
Một hơi thở đồng bộ.
Những chiêu thức đồng bộ.
Mười lăm người giống như mười lăm sát thần tần công về phía Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân.
Vào giây phút mà mười lăm người ra tay.
Tiêu Hào bỗng nhiên cảm nhận thấy một luồng khí mạnh mẽ.
Sức mạnh của những người này trong nháy mắt đột nhiên đạt đến trạng thái Dương Thần cấp chín.
Sức mạnh và trạng thái của mỗi người đều là Dương Thần cấp chín.
Chuyện này sao có thể được cơ chứ?
Tiêu Hào cần thận cảm nhận lại.
Hóa ra những người này đã sử dụng viên thuốc nâng cao sức mạnh từ trước đó.
Sức mạnh của những viên thuốc này được giữ lại ở bên trong cơ thể, đến khi chiến đấu sẽ kích hoạt những nguồn sức mạnh này ra, có thể nâng cao sức mạnh và cảnh giới trong nháy mắt.
Sau khi giết chết kẻ địch, những nguồn sức mạnh này sẽ tan biến đi.
Như vậy sẽ tạo ra sự tồn thương nhất định đến cơ thể. Nhưng những tổn thương này đều nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
Hoặc có thể nói, những tên tử sĩ này đã rất quen thuộc với việc đó.
Cơ thể của bọn họ đã được qua nhiều lần gọt giũa, có thể chịu được sức mạnh của những viên thuốc này.
Để giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất.
Hai người Liễu Nguyệt Hân và Chu Tước bắt tay nhau, một nguồn năng lượng màu trắng đáng sợ, hóa thành một luồng ánh sáng trắng bao vây lấy mười lăm người.
Nhưng sau khi mười lăm người này phối hợp với nhau, sự tấn công của hai người ngay lập tức bị phá vỡ.
Phá vỡ sạch sẽ không còn một cái gì.
Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân vô cùng kinh ngạc, liền vội vàng bay lùi về phía sau. Còn những người ở phía sau lưng Liễu Diệp Hà đã lùi ra bên ngoài cả trăm mét từ trước đó.
Sắc mặt của Chu Tước nghiêm trọng, quát lớn: “Đám người này đã sử dụng thuốc tăng cường sức mạnh. “Những tên này đều là tử sĩ.” “Chị Nguyệt Hân, chị không phải là đối thủ cuảng những tên này đâu. “Chị mau đưa mọi người rời đi bằng lối đi khác đi. “Để em chặn đám người này lại trước."
Liễu Kiến Phong cười lớn hạ ha: “Ha ha ha ha. “Cô có thể chặn được ư?” “Thực lực của hai người mạnh đến mức nào, chúng tôi đều biết rõ một một “Người của tôi chỉ cần trong phạm vi ba chiêu là có thể giết chết toàn bộ các người. “Các người chắc chắn không thể nào thoát được."
Mười lăm tên tử sĩ tiếp tục xông lên tấn công.
Lúc này Chu Tước đã sử dụng tuyệt chiêu. Ngọn lửa đáng sợ bốc ra từ trên người Chu Tước, cháy hừng hực xông về phía mười lăm người,
Năng lượng mạnh nhất của Chu Tước chính là lửa, lửa của Chu Tước.
Nhưng đáng tiếc thay.
Những ngọn lửa này khi xông về phía mười lăm người liền bị năng lượng của mười lăm người phối hợp lại phá giải.
Trì.
Chu Tước bị đánh bay, đập mạnh vào bên trong Linh
Mà mười lăm người đó không hề để cho Chu Tước có cơ hội trở tay, nguồn năng lượng đáng sợ đã áp chế lấy bên trong Linh Trì.
Năm người tấn công về phía Chu Tước.
Mười người tấn công về phía Liễu Nguyệt Hân đang chuẩn bị đưa mọi người rời đi.