Tổng điện chủ cho rằng, nếu như đã hợp tác với Bắc đế, vậy thì nhất định phải moi cho được chỗ tốt từ phía Bắc đế.
Dẫu sao thì lần này chính Bắc để tự đến tìm ông ta nhờ trợ giúp, lẽ dĩ nhiên ông ta phải đòi chút chỗ tốt từ anh ta rồi.
Trần Bắc Huyền nghe thấy Tổng điện chủ đồng ý, mừng rơn.
Nụ cười an tâm hiện lên, anh ta đáp: “Tổng điện chủ, cần gì thì cứ nói, chỉ cần tôi làm được thì nhất định tôi sẽ nỗ lực làm
Tổng điện chủ rất thích câu trả lời này của Trần Bắc Huyền, cười bảo: “Thật ra thì chỉ có đôi ba chuyện làm ăn thôi ấy mà, sau này mỗi khi vương triều Ám Dạ và Long tổ định đối phó với Hồn Điện bọn ta, nếu như bọn họ có kế hoạch gì thì hy vọng Bắc đế, đến khi ấy báo cho ta một chút. “Cả việc nếu Đế Vương Khu của các người có kể hoạch nhằm vào Hồn Điện thì ta cũng phải biết trước hết thảy, để còn thời gian mà đi xử lý.
Trần Bắc Huyền đáp: “Tổng điện chủ, ngài yên tâm đi, từ trước đến nay cũng chỉ có Nam để là muốn làm khó dễ Hồn Điện, Tiêu Hào chết rồi thì sau này sẽ chẳng ai làm khó Hồn Điện nữa đầu. “Lỡ như sau này có người muốn điều tra hoặc đối phó Hồn Điện đi nữa, thì tôi nhất định sẽ báo cáo cho ngài biết, hoặc là tôi sẽ chiếm lấy quyền phụ trách chuyện này.” “Đến khi đó, hai người chúng ta diễn trò qua mặt là được, chắc chắn sẽ không để Hồn Điện chịu thiệt hại gì đầu. Hai người đã thương lượng xong hết, Tổng điện chủ lập tức lên đường.
Còn Trần Bắc Huyền thì cung cấp vị trí khi Tiêu Hào rời đi.
Bởi vì Đế Vương Khu có những mấy cửa ra vào, nếu đuổi theo đúng ngay từ cửa Tiêu Hào rời đi thì một người với cảnh giới Đế Vương sẽ lập tức có thể cảm ứng được một Đế Vương đang bị thương khác.
Mà lúc trước Tiêu Hào đã sử dụng Huyết Mạch Cuồng hóa, thân thể anh tối thiểu cần ba tháng để hồi phục, Tiêu Hào muốn che giấu đi khí tức Đế Vương của mình cũng sẽ gặp khó khăn.
Sau khi Tiêu Hào rời khỏi Đế Vương Khu cũng chẳng suy nghĩ quá nhiều, anh dùng thuật biến hình thay đổi vẻ bề ngoài của mình, hóa thân thành một anh thanh niên trông rất đại chúng, cũng thay luôn một bộ quần áo sạch sẽ hơn. Sau đó, anh đi tìm đến một nơi vắng lặng, liên lạc với mẹ mình.
Bởi vì bùa hộ mệnh Tiêu Hào mang theo trước kia đã vỡ tan nát, mẹ anh chắc chắn sẽ cảm ứng được, sẽ lao đến ứng cứu Tiêu Hào trước nhất, chính vì vậy Tiêu Hào phải báo lại cho mẹ mình để mẹ biết anh không sao.
Lúc trước, khi Tiêu Hào, knv và Lâm Như Tuyết chia tay nhau tại sàn đấu Đế Vương, Lâm Như Tuyết cùng Ninh Khinh Vũ lập tức rời khỏi Kỳ Hạ.
Bởi vì thân phận của cả hai đều rất đặc biệt, không thể đợi trong Đế Vương Khu được, lại càng không thể nấn ná trong Kỳ Hạ, người Đế Vương Khu khi ấy nhìn chằm chằm cho đến khi hai người họ đi mất.
Sau khi hai người rời khỏi Kỳ Hạ, Ninh Khinh Vũ lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Hào, cô ta biết lần này Tiêu Hào đi đến chỗ Viêm để sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên cô muốn tiếp tục ở lại Kỳ Hạ chờ tin tức để có thể tiếp viện cho Tiêu Hào.
Nhưng mà, Lâm Như Tuyết lại không quá lo lắng chuyện con trai mình sẽ gặp phải bất trắc.
Bà ấy và Ninh Khinh Vũ cùng hướng đến Ma Đô, từ Ma
Đô cũng có thể đi đến thành Di Thất, tính ra cũng gần hơn.
Lúc này đây, hai người cưỡi Phi Thủ, đi về phía Ma Đô.
Bỗng dưng một tấm thẻ ngọc Lâm Như Tuyết đeo trên người bể nát.
Tấm thẻ ngọc này tan nát như thế rõ ràng chỉ ra rằng bùa hộ mệnh Tiêu Hào mang theo cũng đã vỡ vụn rồi.
Lâm Như Tuyết thấy thế, biến sắc đôi phần. Ninh Khinh Vũ hỏi: “Bác gái à, có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải có liên quan đến Tiêu Hào không?”
Ninh Khinh Vũ cực kỳ nhạy cảm, bởi vì suốt cả một đường cô ta đều mang nặng lòng lo lắng cho Tiêu Hào.
Bùa hộ mệnh của Lâm Như Tuyết đều ẩn chứa chính sức mạnh của cô ta. Có khả năng phá hủy bùa hộ mệnh của Lâm Như Tuyết thì chứng minh đã có một Cường giảđối đầu với Tiêu Hào mạnh đến mức đe dọa tính mạng anh.
Nhưng mà, Lâm Như Tuyết chỉ cười bảo: “Không có gì đâu, bùa hộ mệnh bị bể, nhưng mà bác tin Tiêu Hào có thể vượt qua chuyện này thôi.”
Ninh Khinh Vũ vẫn lo âu không thôi, cô ta lập tức sử dụng nhẫn truyền âm hòng liên lạc với Tiêu Hào, nhưng không kết nối được.
Đế Vương Khu, thủ đô Võ Thần và cả Ma Đô đều giống nhau, khi chỉ ở trong cùng khu vực ấy thì mới có thể sử dụng nhẫn truyền âm để liên lạc.
Nếu như rời khỏi khu vực ấy thì hoàn toàn không cách nào dùng nhẫn mà liên lạc với người đứng bên trong nơi đó được.
Sắc mặt Ninh Khinh Vũ hiện rõ nét lo lắng, cô ta nói: “Bác gái, bùa hộ mệnh của Tiêu Hào bể rồi, nhưng trong bùa hộ mệnh thậm chí có chứa sức mạnh của bác. “Với sức mạnh của bác thì e rằng ngay cả Viêm để cũng không phải là đối thủ của bca1, điều này chứng tỏ hiện giờ Tiêu Hào đang gặp nguy hiểm, tại sao bác lại nói là không cần lo lắng chứ?”
Ninh Khinh Vũ biết, sức chiến đấu của Tiêu Hào cực kỳ mạnh. Hơn nữa anh còn có tốc độ khôi phục thần thánh, vậy nên đề giết được Tiêu Hào sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa anh còn có Huyết Mạch Phát Cuồng của Ma Độ, cả sức mạnh Huyết Độn nữa, nếu anh chạy trốn đảm bảo sẽ không ai đuổi theo kịp.
Nhưng mà Ninh Khinh Vũ vẫn lo sợ, bởi vì Lâm Như Tuyết quả mạnh, thể mà lại có người đối chọi được với sức mạnh của Lâm Như Tuyết, vậy thì ắt Tiêu Hào đang lâm vào chỗ nguy hiểm!
Đương lúc ấy, nhẫn truyền âm của Ninh Khinh Vũ reo lên, có người báo cáo lại với Ninh Khinh Vũ, Tiêu Hào khiến Viêm để bị thương, tẩu thoát khỏi Đế Vương Khu rồi. Тrцуe*лАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Các Đế Vương trong Ma Đô rất hiển nhiên cũng là người của họ.
Ninh Khinh Vũ đã dặn dò từ sớm để họ đi thăm dò tin tức.
Nếu như có bất kỳ tin tức gì về Tiêu Hào thì đều phải báo cáo cho cô ta biết ngay.
Sau khi Ninh Khinh Vũ nghe được tin này thì lấy làm kinh hãi. Quả nhiên, Tiêu Hào đã trở mặt với Viêm để rồi, thậm chỉ còn khiếm Viêm để bị thương sau đó tẩu thoát.
Hiện giờ Viêm để đang phát hiện truy nã, cho người lập tức đi tìm Tiêu Hào.
Ninh Khinh Vũ nói ngay tin tức mình biết cho Lâm Như Tuyết.
Lâm Như Tuyết nói: “Với thực lực lẫn tốc độ hồi phục của Tiêu Hào thì ắt hẳn Viêm để cũng không đánh thắng được Tiêu Hào đâu. “Hơn nữa, có bùa hộ mệnh của bác, cứ coi như hai người đó trở mặt với nhau thì Tiêu Hào vẫn có thể thuận lợi rời khỏi Đế Vương Khu, sẽ không ai ngăn cản được thằng bé” “Bùa hộ mệnh của bác bị người khác đập nát, chứng tỏ người này mạnh hơn Tiêu Hào rất nhiều, chắc chắn là sau đó đã có ai khác chặn đường Tiêu Hào. “Không thể liên lạc với nhẫn truyền âm của Tiêu Hào cũng đã nói rõ thằng bé hãy còn ở trong Đế Vương Khu, con cảm thấy hai ta lúc này nên xông vào Đế Vương Khu luôn à?” “Bây giờ người trong Đế Vương Khu chắc chắn là đang ngó chừng hai ta, nếu như chúng ta cứ đi vào trong đó thì người của Đế Vương Khu thể nào cũng nghĩ cách ép hai ta rời đi.” “Nếu như chúng ta cứ nhất quyết đòi giúp Tiêu Hào, hậu quả chắc chắn sẽ rất nát. Bây giờ Viêm để là một Đế Vương rất có tiếng tăm đang quyết liệt muốn xử trí Tiêu Hào, nếu chúng ta cứ đòi tấn công vào Đế Vương Khu thì không nghi ngờ gì là hai ta đang chọc giận toàn bộ người của Đế Vương Khu đấy.” “Đế Vương Khu không phải thủ đô Võ Thần, ở thủ đô Võ Thần thì còn áp chế được, còn uy hiếp đám người họ được, nhưng đằng sau Đế Vương Khu là toàn bộ nhân dân cả Kỳ Hạ “Kỳ Hạ hoàn toàn không sợ Ma Đô hay thành Di Thất, hai ta cứ cổ khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Đế Vương Khu thì không mười thì cũng tám chín phần, Đế Vương Khu chắc chắn phát động chiến tranh với Ma Đô và thành Di Thất”
Chuyện này, Ninh Khinh Vũ dĩ nhiên biết rất rõ.
Mấy năm trước, cũng chính vì chuyện Cường giả ở Đế Vương Khu chết như rạ, thậm chí chuyện cơ mật của Đế Vương Khu cũng bị lấy mất, nhất là tình nhân lâu năm của Viêm để bị người ta giết chết, Viêm để chẳng nói chẳng rằng, lập tức phát động chiến tranh. Vậy nên, tuyệt đối không nên chạm vào ranh giới cuối cùng của Viêm để
Ninh Khinh Vũ nghe Lâm Như Tuyết phân tích đến đấy thì trong lòng vẫn sốt ruột. "Bác gái, vậy chúng ta nên làm gì đây? Chang lẽ bỏ mặt Tiêu Hào không lo thật ư? Nếu như Tiêu Hào xảy ra chuyện thật thì chúng ta nên làm gì?”