Cho dù thực lực của Ninh Ngã Hành có mạnh đến đâu thì trong mắt Lâm Như Tuyết vẫn chẳng thấm tháp gì. Sức mạnh của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lâm Như Tuyết tát Ninh Ngã Hành từ bên này sang bên kia, từ trái sang phải, từ trước ra sau, liên tục bốn, năm cái cho đến khi Ninh Ngã Hành không còn sức chống trả.
Đến khi Lâm Như Tuyết tát lần thứ sáu thì một làn sương đỏ rực bật ngờ ập đến chỗ cô ta, nháy mắt che đi tầm nhìn của Imt.
Tất cả đều bị bao phủ bởi làn huyết sương trong bán kính từ bốn mươi đến năm mươi mét. Mà cái tát này của Lâm Như Tuyết dĩ nhiên đã xua tan hết làn sương nhưng Ninh Ngã Hành đã biến mất.
Đúng hơn là sau khi làn sương bị Lâm Như Tuyết dập tan thì không thấy Ninh Ngã Hành đâu hết.
Tiêu Hào giật mình phát hiện đây chính là công pháp đào tẩu mạnh nhất của Ma Đô huyết độn!
Tiêu Hào lập tức chạy ra ngoài động, anh nói với những người xung quanh: "Mọi người hãy chờ ở đây, tôi sẽ đuổi theo Ninh Ngã Hành!"
Lâm Như Tuyết theo sát anh, hai mẹ con họ nhất định phải diệt trừ tên Ninh Ngã Hành đó,
Ban đầu Kim Quang và Võ Thần có dự định sẽ đuổi theo hai người kia. Nhưng sau khi ra ngoài, họ lại nghĩ đến việc mình không phải đối thủ của Ninh Ngã Hành nên đã chọn ở lại chờ hai người kia trở về.
Sau khi hai mẹ con Tiêu Hào rời đi, những người khác đều bao vây Tam hoàng tử.
Bây giờ không ai có thể cứu lấy Tam hoàng tử rồi. Bị mọi người vây quanh như vậy, Tam hoàng tử vốn dĩ không thể nào trốn chạy.
Tam hoàng tử theo bản năng lùi về sau, rất nhanh anh ta đã bị chặn lại bởi vách động đằng sau.
Trong mắt của Võ Thần, Kim Quang và Đại đội trưởng Hoàng thành đều tràn ngập sát khí. Liệt Diễm và Hạ Tử Thanh cũng đi tới, Hạ Tử Thanh còn mang theo một cây chủy thủ
Cô ta muốn dùng cây chủy thủ này để giết chết Tam hoàng tử. Khí tức của Liệt Diễm đã khóa chặt lấy Tam hoàng tử, anh ta nhất định phải đánh tên hoàng tử tàn phế
Vợ chồng Đại thống lĩnh chỉ đứng một bên quan sát. Hai người họ sẽ không bàn tán, cũng không can thiệp vào chuyện này.
Giờ phút này, lòng của Tam hoàng tử như tro tàn. Bố của anh ta đào tẩu cũng là do bất đắc dĩ. Ông ta bị đánh đến mức không còn sức chống trả nên phải chọn cách chạy trốn, bỏ mặc Tam hoàng tử.
Hiện tại Tam hoàng tử bị mọi người bao vây như vậy thì anh ta chỉ còn con đường chết
Tam hoàng tử nhớ về những ngày tháng uy phong lẫm liệt của mình. Anh ta từng là con trai của Đế Vương Hoàng triều, ở Hoàng thành anh ta muốn làm gì thì làm. Anh ta đã giết rất nhiều người nên không kẻ nào dám đối đầu, chống lại anh ta.
Đám người đó không có bằng chứng gì để kết tội anh ta. Huống hồ phụ thân anh ta đã hứa rằng vị trí Đế Vương Hoàng triều đời tiếp theo sẽ thuộc về anh ta! Rõ ràng ngày hôm nay cha con hai người đến nơi này với mục đích duy nhất là trừ khử Võ Thần và Kim Quang.
Bằng cách này, cha con họ có thể kiểm soát thủ đô Võ Thần và sẽ không có ai dám cướp đi quyền lực từ trong tay họ.
Đáng tiếc là nửa đường lại xông ra một tên Tiêu Hào nên cuối cùng người thua lại là bố con bọn họ.
Chủ tịch thành Di Thất cũng phản bội anh ta. Tam hoàng tử không cam lòng.
Anh ta không thể hiểu nổi, rõ ràng những ngày tháng trước đây khi anh ta và chủ tịch thành Di Thất hợp tác đều không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng lần gặp mặt trực tiếp này, anh ta lại bị phản bội. Thắng làm vua, thua làm giặc. Tam hoàng tử không hề muốn xin tha.
Bởi vì anh ta biết bất kể lời cầu xin nào cũng đều là vô ích.
Điều duy nhất Tam hoàng tử có thể làm chính là tự sát. Nếu để những người này ra tay thì anh ta nhất định sẽ bị chém ra từng mảnh.
Khi mọi người bao vây Tam hoàng tử, anh ta đã nhanh chóng đánh vào đan điền của mình một chưởng!
Tam hoàng tử lùi tới vách động, miệng anh ta phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Tam hoàng tử tự đánh nát đan điền của mình nên sẽ không sống nổi quá vài phút.
Anh ta dùng nhiều sức để đánh cho đan điền vỡ vụn. Nếu chọn phương thức tự sát khác, sợ rằng những người ở đây đều có cơ hội ngăn cản.
Có điều, sau khi đan điền bị phá vụn, người sẽ không chết ngay lập tức mà vẫn có thể duy trì mạng sống được bốn, năm phút.
Võ Thần lạnh lùng nói: "Tam hoàng tử, tôi thật không ngờ cậu sẽ nhẫn tâm đến vậy, dám hạ độc thủ với cả bản thân mình.
Tam hoàng tử nghiến răng đáp: "Tôi nói cho ông biết, lần này bố con chúng tôi thua nhưng Ma Đô nhất định sẽ trở lại tiêu diệt toàn bộ thủ đô Võ Thần của các người!"
Võ Thần thấy lời của Tam hoàng tử cực kỳ buồn cười, ông hỏi: "Tam hoàng tử, cậu cho rằng mình còn có cơ hội đó sao?" "Sau sự việc này, toàn bộ thủ đô Võ Thần sẽ do tôi tiếp quản. Có Kim Quang đại nhân trợ giúp, đến lúc đó chúng tôi sẽ lập tức liên thủ với cường giả của Đế Vương Khu Kỳ
Hạ đến Ma Đô phát động chiến tranh" "Mấy năm trước không tiêu diệt được Ma Đô nhưng lần liên thủ này của chúng tôi nhất định sẽ san bằng toàn bộ nơi đó!"
Tam hoàng tử không phản bác cũng không nói chuyện. Trong mắt anh ta hiện lên một tia giễu cợt, anh ta thầm nghĩ dù cho bố con anh ta có chết ở đây đi chăng nữa thì kế hoạch của họ vẫn sẽ thành công.
Ban đầu họ dự định thủ đô Võ Thần sẽ là mục tiêu đầu tiên. Bây giờ tầm ngắm chuyển sang cho Ma Đô thì cũng không sai biệt mấy.
Nói chung, cho dù là Đế Vương Khu, Ma Đô hay thủ đô Võ Thần thì sau cùng tất cả đều sẽ bị hủy diệt
Hạ Tử Thanh đi đến trước mặt Tam hoàng tử, mắt cô đầy hận thù. Cô ta tức giận nói: "Tam hoàng tử, ngày hôm nay tôi sẽ giết anh bảo thù cho người nhà!"
Tam hoàng tử bị khí tức của hai vị Đế Vương và Liệt Diễm khóa chặt nên anh ta không thể nhúc nhích được.
Không những vậy, đan điền của anh ta đã bị nghiền nát, một nửa sức mạnh cũng không dùng nổi nên tất cả mọi người đều giao cơ hội báo thù này cho Hạ Tử Thanh. Cập nhật* nhanh nhất trên tamlinh247.net
Hạ Tử Thanh đưa chủy thủ đến gần cổ Tam hoàng tử, cô dùng một đao kết liễu anh ta.
Ngay sau đó, đầu Tam hoàng tử lìa khỏi cổ, rơi xuống một bên.
Trước khi Hạ Tử Thanh chưa bảo được thù, cô vốn nghĩ mình sẽ tra tấn Tam hoàng tử thật tàn nhẫn.
Cô ta muốn đâm mấy chục nhát dao xuyên qua người Tam hoàng tử nhưng cô ta đã không làm vậy. Cô chỉ dùng một nhát dao để kết liễu Tam hoàng tử.
Sau khi giết Tam hoàng tử, Hạ Tử Thanh không nói gì, cô nhào vào lòng Liệt Diễm, ôm ghì lấy anh ta rồi gào khóc.
Báo thù không phải là chuyện đáng sợ nhưng sau khi báo thù, cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn khó chịu và thống khổ hơn.
Bởi vì bất kể như thế nào thì người thân đã khuất cũng không thể quay trở về.
Sau khi giết chết kẻ thù, trong lòng chỉ còn lại sự mất mát vô hạn.
Trước đây, khi Liệt Diễm bảo thù, trong lòng anh ta cũng có cảm giác như vậy.
Nhưng Tiêu Hào lại có thể nhanh chóng tiêu hóa được cảm giác này, thậm chí cảnh giới của anh còn đột phá lên một tầng.
Sau khi kết liễu Tam hoàng tử, Đại đội trưởng Hoàng thành dùng một chiêu khiến thi thể của Tam hoàng tử nổi tung thành một bãi huyết dịch. Hạ Tử Thanh không muốn tra tấn Tam hoàng tử nhưng Đại đội trưởng Hoàng thành lại căm hận anh ta đến tận xương tủy.
Mắt của Đại đội trưởng Hoàng thành ngấn lệ. Ông ta ra khỏi động, ngước mặt lên trời hét to: "Con gái, cuối cùng cha cũng báo thù được cho con rồi!"
Khắp nơi trên mặt đất đều máu tanh của xác chết, cuối cùng toàn bộ người của Tam hoàng tử và người của Kim Quang, Đại đội trưởng Hoành thành mang đến đều đã chết hết.
Mọi người đi ra khỏi động chờ Tiêu Hào trở về!
Vừa nãy khi Tiêu Hào và Lâm Như Tuyết lao ra khỏi động, đợi đi được một cây số, Tiêu Hào liền sử dụng huyết độn theo dõi đường đi của Ninh Ngã Hành.
Sau khi lần theo suốt chặng đường, cuối cùng hai người cũng tìm ra Ninh Ngã Hành đang ở gần một miệng núi lửa cách bốn mươi cây số.
Đâu đâu cũng có khí nóng bốc ra như thiêu đốt, từng trận sóng lửa này khiến Tiêu Hào và Lâm Như Tuyết cực kỳ khó chịu.
Hai người chặn đường Ninh Ngã Hành, cách một nghìn mét là núi lửa phun trào, lửa từ đằng sau tập kích đến khiến ba người trở tay không kịp.
Ninh Ngã Hành dùng thuật huyết độn nhưng ông ta không ngờ hai người kia lại nhanh chóng đuổi kịp.
Ninh Ngã Hành hét to: "Đế Vương Bắc Cảnh, cậu đừng quên tôi là sự bá của cậu, là anh trai ruột của Ninh Khinh Vân!" "Nếu cậu giết tôi thì Ninh Khinh Vân tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu. Cậu cảm thấy quan hệ sư đồ giữa hai người có thể duy trì được sao?"
Thật ra Tiêu Hào đã sớm nghĩ đến điểm này. Nếu không, anh đã xuống tay độc ác, kết liễu mạng sống của đối phương.
Cho dù Ninh Ngã Hành có làm gì hay phạm phải bao nhiều sai lầm thì Tiêu Hào cũng không thể giết ông ta!