Tiêu Hào biết trận chiến này tâm chín phần sẽ đánh, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng Tiêu Hào đều sẽ ngăn cán.
Tiêu Hào đặt xuống một con cờ rồi nói: “Viêm đế, tôi nghĩ hội đàm ba bên ông đích thân ra mặt áp chế thủ đô Võ Thần, tôi nghĩ thủ đội Võ Thần sẽ buông tay.
Viêm để liếc mắt nhìn Tiêu Hào: “Cậu nói đúng, chỉ cần tôi mở miệng áp chế thủ đô Võ Thần thì bọn họ chắc chắn sẽ ngừng chiến. “Nhưng cậu có từng nghĩ đến, nếu tôi bày tỏ quan điểm điều đó có nghĩa là tôi đứng về phía Ma Đô, đến lúc đó thủ đô Võ Thần sẽ hoàn toàn tức giận. Hơn nữa tôi chỉ có thể tạm thời áp chế chứ không thể áp chế vĩnh viễn thủ đô Võ Thần, tôi nghĩ không lâu sau chiến tranh giữa Ma Đô và thủ đô Võ Thần vẫn sẽ xảy ra thôi.
Tiêu Hào nghe mấy lời này, bất lực nói: “Kỳ thực những chuyện này còn có nguyên nhân khác. Tôi đã gặp Ma đế, cả Ma để và hoàng tộc Ma Đô đều không biết những gì Ninh Ngã Hành đã làm. “Giống như những gì đã xảy ra với Kỳ Hạ, người của Ma Đô đã tấn công chúng ta, giết rất nhiều người, lấy trộm nhiều bí mật của Đế Vương Khu nhưng những chuyện này Ma Độ vẫn không hề biết gì. “Viêm đế, cuộc chiến tám năm trước hàng trăm triệu người chết đều do Ninh Ngã Hành đứng sau giở trò, lần này cũng là kế hoạch Ninh Ngã Hành bày ra.
Viêm để cầm con cờ trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết người đứng sau bày mưu tính kế đều là người khác nhưng người này đã chết. Hơn nữa người này lại là anh trai của Đế Vương Ma Đô, Đế Vương trà trộn vào thủ đô Võ Thần giải cứu con gái của Nhị hoàng tử, chuyện này ai cũng biết." “Ma để muốn rút khỏi vũng nước bẩn này, liệu có được không? Ai sẽ tin lời giải thích của cô ta? Cô ta cứu con gái của Nhị hoàng tử đồng nghĩa với việc cô ta cũng liên quan đến chuyện này" “Cho nên cậu đừng nghĩ đến việc đình chiến, cậu nên nghĩ nếu chiến tranh nổ ra Đế Vương Khu chúng ta nên làm gì? Nên ủng hộ thủ đô Võ Thân hay ngồi yên không quan tâm?”
Nghe những lời này của Viêm đế, Tiêu Hào rất khó chịu. Anh cho rằng chỉ cần Viêm để ra mặt thì có thể ngăn cản cuộc chiến, nhưng ý của Viêm để chính là cuộc chiến này buộc phải diễn ra.
Bởi vì lần này Ma Đô làm nhiều chuyện quá đáng không ai có thể chấp nhận được.
Tiêu Hào phân tích tình hình hiện tại: “Nếu chiến tranh thực sự có chiến tranh, Đế Vương Khu chúng ta chắc chắn sẽ ủng hộ thủ đô Võ Thần. Bởi vì trong lúc Đế Vương Khu và Kỳ Hạ có chiến tranh, thủ đô Võ Thần đã cho người đến hỗ trợ chúng ta."
Những gì Tiêu Hào đang nói đều là sự thật, anh ấy chỉ phân tích tình hình hiện tại và đưa ra kết quả.
Tiêu Hào không muốn loại kết quả này, nhưng nếu chiến tranh thực sự nổ ra, người ta đã giúp mình, vì vậy theo phép lịch sự, mình cũng phải giúp đỡ lại. Tiêu Hào muốn Viêm để ra mặt áp chế thủ đô Võ
Thần, nhưng nó sẽ khiến người thủ đô Võ Thần nghĩ thế nào? Năm đó tôi giúp anh, hiện tại anh không giúp tôi thì cũng không nên đứng về phía địch áp chế tôi đúng không?
Viêm để cười chua xót: "Không ai muốn có chiến tranh nên kẻ nào gây ra thì kẻ đó tự gánh hậu quả. Chuyện này là anh trai của Ma để gây nên thì Ma Đô phải trả giá, không còn cách nào khác. “Dù cả Ma Đô quỳ xuống xin lỗi cũng không thể có được sự tha thứ của thủ đô Võ Thần.” Tiêu Hào đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Viêm để tôi chưa từng cầu xin ông bất cứ chuyện gì, nhưng tôi thực sự không hy vọng sẽ có chiến tranh nên tôi mong ông có thể giúp đỡ “Cuộc chiến năm đó là tôi dẫn đầu ba quân, tận mắt nhìn từng người một chết ngay trước mắt giống như con kiến bị giẫm chết. Tôi thật sự không muốn lại nhìn thấy kết quả như vậy.”
Viêm để rất khó xử: “Chuyện khác tôi có thể giúp nhưng chuyện này cậu xem tôi phải giúp cậu thế nào?” “Nói một cách khó nghe, nếu thủ đô Võ Thần và Ma Đô đánh nhau người sống ta chết, hoặc cả hai cùng bị tổn thương nghiêm trọng, Đế Vương Khu chúng ta ngư ông đắc lợi, một thể khống chế thủ đô Võ Thần, một thể khống chế Ma Đô. “Đến lúc đó Kỳ Hạ thống nhất ba Khu lớn, không phải là rất tốt sao? Đối với Đế Vương Khu mà nói đây là cơ hội tốt.” tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh nhất
Tiêu Hào nghe Viêm để nói những lời này trong lòng anh liền lạnh lẽo. Có điều đứng trên lập trường của Viêm để và Kỳ Hạ thì những gì ông ta nói quả thực không sai.
Đây đúng là một cơ hội tốt, chỉ cần thủ đô Võ Thần và Ma Đô đều chịu tổn thất, Đế Vương Khu ra mặt thu dọn đống hỗn độn, thống nhất ba khu
Viêm để nói: “Đây là tâm trí và tham vọng mà một Đế
Vương nên có."
Tiêu Hào bất lực, anh còn có thể làm gì? Lẽ nào với tư cách là một Đế Vương, Tiêu Hào vẫn có thể nói những lời này của Viêm để là sai sao?
Việm để nói không sai, sự thật chính là như vậy.
Đế Vương của bất cứ thế lực, bất cứ Khu nào cũng phải xem xét tình hình tổng thể và xem xét sự phát triển của mình.
Tiêu Hào im lặng một lúc rồi nói: “Viêm để, nói như vậy thì chiến tranh là khó tránh khỏi đúng không? Viêm để có thể sẽ giữ trung lập hoặc đứng về phía thủ đô Võ Thần đúng không?”
Viêm để suy nghĩ rồi nói: "Giữ trung lập là chuyện không thể. Hồi đó thủ đô Võ Thần giúp chúng ta, vậy chúng ta cũng phải giúp thủ đô Võ Thần" “Tất nhiên, tôi sẽ thận trọng khi điều binh mã, sẽ giúp họ thủ đô Võ Thần ở một mức độ nhất định." “Cũng có khả năng tôi âm thầm tạo thêm hỗn loạn, để hai bên càng đánh càng ác liệt, tốt nhất là khiến bọn họ đánh không chết không nghỉ"
Trái tim Tiêu Hào chìm xuống, anh vốn muốn thuyết phục Viêm để ngăn chặn cuộc chiến, không ngờ quyết định và suy nghĩ của Viêm để chính là muốn chiến tranh xảy ra, ngư ông đắc lợi,
Viêm để nói tiếp: “Tôi biết cậu là đứa trẻ tốt bụng, không muốn xảy ra chiến tranh, nhưng đôi khi chỉ có chiến tranh mới giải quyết được vấn đề “Nếu ba Khu thống nhất tương lai sẽ không còn chiến tranh, cậu cũng biết Đế Vương Khu đang làm việc cho đất nước” “Thực ra đối với phương diện này quốc gia luôn muốn thu phục thủ đô Võ Thần và Ma Đô. Trước khi cậu quay lại tôi đã dùng nhẫn truyền âm liên lạc với những Đế Vương khác, mọi người đều nhất trí cuộc chiến giữa thủ đô Võ Thần và Ma Đô sẽ rất có lợi cho chúng ta.