Lương Thiếu Thu cười nói: "Giám đốc Châu nói đúng, giám đốc Châu có tiền, có quyền, muốn cho ai vay tiền tôi không dám xen vào. Nhưng mà đại hội đấu thầu lần này là do nhà họ Lương chúng tôi định đoạt." "Từ giờ trở đi nhà họ Liễu không nằm trong danh sách đầu thầu. "Người đâu, đưa người không phận sự ra ngoài.
Lượng Thiếu Thu vô cùng ngang ngược, trực tiếp đá nhà họ Liễu ra khỏi danh sách.
Cái tên Châu Thiên Bắc thích phá hỏng quy tắc, vậy Lương Thiếu Thu trực tiếp đuổi nhà họ Liễu ra ngoài. Anh muốn cho nhà họ Liễu vay tiền, vậy anh cho vay đi. "Lương Thiếu Thu, anh dám đối đầu với tôi ư?" Châu Thiên
Bắc căm tức nhìn nhìn Lương Thiếu Thu. “Tôi làm gì có ý này, nhà họ Lương chúng tôi nào dám đối nghịch với nhà họ Châu." Lương Thiếu Thu cười cười: "Những người khi tới nơi này chắc hẳn nên tuân thủ quy tắc của nơi này." "Nếu giám đốc Châu thích hạng mục này, ngài cứ việc ra giải để có được. Còn nếu giám đốc Châu làm trái với quy tắc, tôi cũng không thể trêu vào. Vậy tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi."
Ông cụ cùng với Liễu Vĩnh vô cùng sốt ruột, muốn xin giảm đốc Châu giúp đỡ Triệu Hùng đứng bên cạnh khẽ lắc đầu. Lần này cậu chủ làm việc vẫn rất non nớt, cậu chủ trực tiếp ra giá nghiền áp Tiêu
Hào không phải được rồi sao?
Không hiểu sao lại làm loạn lên tình huống như thế này làm cái gì?
Thực sự muốn đối phó với một người cũng không phải ra vẻ ở bên ngoài, cũng không phải là nghĩ ra một biện pháp nhất thời. Đùa cợt với người khác, làm cho người khác khó xử, mất mặt gì đó, cũng chỉ là cách cuối cùng mà thôi. Phải làm cho người đó thân bại danh liệt, từng bước, từng bước giết chết đối phương mới là mục đích chính.
Châu Thiên Bắc thấy thái độ Lương Thiếu Thu rất cứng rắn, lại thấy Triệu Hùng bất mãn với việc mình làm ra, anh ta chỉ có thể thu lại ý muốn của bản thân. "Ngại quá, việc của mọi người, tôi không thể giúp rồi." "Nhưng mà hai vị cứ yên tâm, tôi sẽ ra giá, lấy được hạng mục này." "Đến lúc đó không chừng tâm trạng tốt tôi sẽ tặng lại cho nhà họ Liễu mấy người.
Ông cụ và Liễu Vĩnh nghe vậy cực kỳ vui vẻ, lại cảm ơn Châu Thiên Bắc rối rít.
Cho dù không có một trăm bảy mươi lắm tỷ thì sao chứ? Có thể có được quan hệ tốt với nhà họ Châu, chắc chắn sẽ giống như sống lại, về sau không cần phải lo lắng về công việc nữa. Liễu Vĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Hào một cái, Tiêu Hào à Tiêu
Hào, tôi thật muốn xem xem, anh lấy cái gì để đấu cùng nhà họ
Châu.
Nhà họ Liễu đấu thầu thất bại, kế tiếp, đại hội đầu thầu lại được diễn ra. "Tôi ra hai trăm hai bảy tỷ. Châu Thiên Bắc mở miệng.
Tiêu Hào giơ một ngón tay, bảo Liêu Nguyệt Hân ra giá. "Thương nghiệp Tiêu thị chúng tôi, ba nghìn năm trăm tỷ" Phi! Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Mấy vị khách đang uống trà nghe được lần ra giá này, nước trà cũng phun ra ngoài.
Ba nghìn năm trăm tỷ? Ba nghìn năm trăm tỷ còn mua được cả nhà họ Châu.
Đây là sắp xếp của Tiêu Hào, một lần liền ra lớn, vừa mở miệng đã dồn nhà họ Châu vào thế bí, áp chết nhà họ Châu. Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sợ ngây người, ngay cả Lương Thiếu Thu cũng cảm thấy mơ hồ.
Đường Minh Tam khiếp sợ nhìn Tiêu Hào, anh ta có tận ba nghìn năm trăm tỷ sao? "Xin hỏi, cô Liễu, cô có nói nhầm không?" Lương Thiếu Thu hỏi.
Tất cả mọi người đều cho rằng nói nhầm, một hạng mục lợi nhuận thu được có ba mươi tỷ là cùng, lại lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ để có được sao? Chỉ sợ nhà giàu có nhất nhì của thành Danh Nam mới lấy ra được ba nghìn năm trăm tỷ.
Liễu Nguyệt Hân mim cười: "Mọi người không nghe nhầm đầu, tôi ra giả ba nghìn năm trăm tỷ" Liễu Nguyệt Hàn khẳng định lại câu trả lời, không phải nói nhầm, cũng không phải nói đùa, thực sự ra ba nghìn năm trăm tỷ. Mọi người ở đây đều không dám tin, đều khiếp sợ "Tiêu Hào có ba nghìn năm trăm tỷ bằng cách nào vậy?" "Chắc chắn không có. "Nếu anh ta có, tôi sẽ bay xuống tầng luôn.
Không ai tin rằng Tiêu Hào có ba nghìn năm trăm tỷ, ngay cả người ra giả là Liễu Nguyệt Hân cũng không tin.
Liễu Nguyệt Hân ra giả hoàn toàn nghe theo Tiêu Hào. "Châu Thiên Bắc." Tiêu Hào cố tình nhìn Châu Thiên Bắc đầy khiêu khích: "Không phải vừa rồi anh còn nói muốn tôi thua một cách thảm hại sao?" "Tôi đã ra giá rồi, đến đi, tôi muốn nhìn xem anh ra cái giả nào khiến cho tôi thua thảm hại đây?"
Châu Thiên Bắc lạnh lùng nói: "Tiêu Hào, anh không cần phối trương thanh thế, vì thực ra anh chẳng có ba nghìn năm trăm tỷ đâu"
Tiêu Hào cười cười: "Tôi không có là chuyện của tôi, anh ra giá là chuyện của anh" "Nếu anh không ra giả. Vậy hạng mục này là của tôi."
Châu Thiên Bắc nào dám ra giả. Nếu anh ta thật sự ra giá ba nghìn năm trăm tỷ, Tiêu Hào lại không ra giả nữa, anh ta liền xong đời rồi, ba nghìn năm trăm tỷ sẽ khiến nhà họ Châu phá sản mất.
Châu Thiên Bắc cũng không hề lo lắng nói: "Tôi không ra giải hạng mục thuộc về anh, tôi cũng muốn xem xem, anh lấy đâu ra ba nghìn năm trăm tỷ
Lúc này Lương Thiếu Thu nói: "Nhà họ Tiêu ra giá ba nghìn năm trăm tỷ, xem ra không còn ai ra giá nữa." "Chúc mừng thương nghiệp Tiêu thị, chúc mừng anh Tiêu Tất cả mọi người chờ hai bên giao dịch, chở Tiêu Hảo không lấy ra được ba nghìn năm trăm tỷ rồi xấu mặt. "Mong anh dừng bước, chúng ta ký hợp đồng."
Tiêu Hào rời khỏi chỗ ngồi, đi tới ngôi vào vị trí chủ tịch bên kia đã sắp xếp. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Lương Thiếu Thu lấy hợp đồng ra đưa cho Tiêu Hào.
Tiêu Hào lấy ra chiếc thẻ màu đen đưa cho thư ký. "Mật khẩu là tám số chín"
Thư ký đưa thẻ cho Lương Thiếu Thu xem.
Lương Thiếu Thu quẹt thẻ, sau đó giao lại thẻ cho Tiêu Hào: "Giám đốc Tiêu thực lực kinh người, số tiền lớn như vậy, cần chuyển cho chúng tôi từng khoản nhỏ" "Xin giám đốc Tiêu ký hợp đồng. "Khoan đã." Liễu Vĩnh là người đầu tiên nhảy ra: "Giám đốc Lương, anh coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?" "Tiêu Hào tùy tiện đưa một chiếc thẻ cho anh, anh quẹt thẻ xem cũng không xem công khai, như vậy là xong rồi sao?" "Tấm thẻ kia không thể có ba nghìn năm trăm tỷ được.
Đây cũng là nghi vấn của mọi người.
Châu Thiên Bắc cũng nói: "Giám đốc Lương, chúng ta phải nghiệm chứng số tiền có trong thẻ ngân hàng kia."
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Các vị, hành động của các người không buồn cười quá sao?" "Tra xét là chuyện của nhà họ Lương, các người quan tâm làm gì?"
Liễu Vĩnh hét lớn: "Tất cả mọi người đều biết Tiêu Hào có quan hệ rất tốt với Lương Thiếu Thu, tên Tiêu Hào này không có nhiều tiền như vậy, nói không chừng sau hội đấu thầu Lượng Thiếu Thu sẽ đem hạng mục này cho không Tiêu Hào."
Ông không có đầu óc à?" Tiêu Hào liếc nhìn Liễu Vĩnh một cái. "Nếu nhà họ Lương muốn giao hạng mục này cho tôi, việc gì vẽ vời nhiều chuyện thế này? Trực tiếp giao cho tôi không phải được rồi sao?"
Liễu Vĩnh lạnh lùng nói: "Tiêu Hào, công khai đấu thầu để anh làm trò trước mặt mọi người, lấy được hạng mục này anh muốn khoe nghe tiền tài của mình với người khác. Lấy được hạng mục lần này là để lần sau có thể tranh đoạt ở hội Tam Thành." "Đấu thầu tốt ở chỗ, giúp cho công ty mới đăng ký của anh có tiếng, thương nghiệp Tiêu thị. "Anh cùng với Lương Thiếu Thu bàn tính giỏi lắm, cho dù người khác ra giả nhiều hay ít, anh nói giá thật cao để áp chế mọi người, cuối cùng lấy được hạng mục lần này." "Tiêu Hào, tôi nói có đúng không?"
Liễu Vĩnh cũng thật thông minh, đáng tiếc ông ta chỉ đúng một nửa, ba nghìn năm trăm tỷ, Tiêu Nam có thể lấy ra được.
Tiêu Hào cười nói: "Liễu Vĩnh công ty các người không trả nổi tiền, không cần phải vu oan cho tôi. Tôi vừa mới nói rồi đừng chọc tôi lần nữa, đụng vào tôi lần nữa tôi sẽ không nể tình. "Tôi đề nghị kiểm tra tiền." Liêu Vĩnh hét lớn: "Nếu hôm nay không kiểm tra tiền tôi sẽ gọi điện thoại báo cáo các người giao dịch phi pháp. "Tôi cho các người ngồi tù.
Nhà họ Liễu không lấy được hạng mục lần này, vậy nên ông ta cũng không muốn Tiêu Hào lấy được.
Ánh mắt Tiêu Hào trở nên lạnh lùng.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net