Chương 158: Không ai có thể chống đỡ
Người khó hiểu nhất chỉ sợ là Giang Yến Thanh, cô căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt khi cô ra tay, cô cảm nhận được sức mạnh trên thân dùi cui trong tay đội trưởng đội bảo an.
Cô biết đối phương là cao thủ, lần này cô đã đá vào tấm sắt rồi. Thế nhưng, quyền vừa ra không cách nào thu hồi, vậy thì đơn giản toàn lực đánh một trận. Giang Yến Thanh đã sẵn sàng cá chết lưới rách, bằng bất cứ giá nào!
Thế nhưng hoàn toàn không ngờ một quyền này của cô lại chặt đứt dùi cui của đối phương. Đánh một quyền khiến đối phương bay xa bảy tám mét. Lẽ nào cô đã kích hoạt được tiềm năng trong cơ thể rồi sao?
Điều này là không thể. Có người đang âm thầm giúp cô.
Đây là khả năng duy nhất, người kia không muốn lộ diện, cho nên mới âm thầm giúp mình. Nếu đối phương không muốn bại lộ, Giang Yến Thanh cũng im lặng, không cố gắng tìm ra người này nữa.
Động tĩnh của một quyền này quá lớn, thu hút rất nhiều khách ở trong rất nhiều phòng đi ra.
Trương Mạn ở trong phòng bao cũng đi ra xem. Nhất thời hành lang đứng đầy người.
Trương Mạn thông qua lời bàn tán của mọi người xung quanh, đã biết chuyện xảy ra ở đây. Cô ta nóng nảy nói với cậu Long: "Cậu Long, không phải anh thích Yến Thanh sao?" "Hiện tại Yến Thanh xảy ra chuyện, tại sao anh không đi giúp?" "Mà còn đứng ở đây xem trò hay?"
Trương Mạn căn bản không biết đây là kế hoạch của cậu Long.
Vương Kiên kéo Trương Mạn lại, ám chỉ cô ta không nên nói chuyện lung tung. Cậu Long trừng mắt liếc Trương Mạn: "Yến Thanh giỏi như vậy, người ở đây không thể chống lại cô ấy!" "Hơn nữa, không phải còn có Tiêu Hào sao? Tôi tin Tiêu Hào sẽ bảo vệ được Yến Thanh" "Mọi người cũng yên tâm, nếu Yến Thanh thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ ra mặt"
Cậu Long vừa rồi đã âm thầm liên lạc với bà chủ Văn Nhàn, người bên này đã không khống chế được tình hình rôi. "Tiêu Hào, chúng ta đi."
Hai người lần nữa muốn rời khỏi, lúc này, một người phụ nữ gợi cảm, khí chất tạo nhã cùng một người quản lý đi tới. Sau lưng hai người có hai người đàn ông vóc dáng cao to.
Người phụ nữ này là bà chủ của karaoke Đế Hào, Văn
Nhàn!
Tất cả mọi người đứng ở hành lang đều nhường đường. "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Văn Nhàn thấy khắp nơi đều có người bị đánh ngã thì cau mày.
Cô ta sở dĩ xuất hiện ở đây là vì cậu Long gọi điện thoại. Bởi vì chuyện ở nơi này không thể ép xuống được, cho nên mới kêu Văn Nhàn đứng ra. "Chị Văn Nhàn, chị phải làm chủ cho tôi!" Gã đàn ông trung niên vừa rồi bị bẻ gãy xương tay lập tức đi tới, tố khổ trước mặt Văn Nhàn. "Chị Văn Nhàn, chị xem, bọn họ đánh tôi, đánh gãy tay tôi rồi." "Chị nhìn đi, thuộc hạ của tôi đều bị thương. "Chị phải đòi lại công bằng cho tôi đấy!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Văn Nhàn cười làm lành, bảo đảm nói: "Ông chủ Đỗ, trước tiên ông đứng lên đã. Nơi này là Đế Hào của tôi, tôi sẽ làm chủ cho ông"
Văn Nhàn đi về phía Giang Yến Thanh và Tiêu Hào, chặn đường của hai người.
Sắc mặt Giang Yến Thanh bình tĩnh: "Chị Văn Nhàn, chúng ta vừa gặp mặt" "Tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau." Giọng Văn Nhàn rất lạnh. "Chị Văn Nhàn không nhớ cũng không sao. Giang Yến Thanh nhìn thẳng Văn Nhàn: "Chị Văn Nhàn, đây là Đế Hào của chị, khách ở nơi này quấy rầy tôi, hơn nữa sỉ nhục tôi, còn muốn đánh tôi." "Mà nhân viên bảo an ở đây không phân biệt tốt xấu muốn bắt tôi và bạn của tôi." "Cho nên tôi giúp chị Văn Nhàn dạy dỗ mấy vị khách và nhân viên bảo an không hiểu chuyện này một chút."
Khí phách!
Tiêu Hào lén thả cho Giang Yến Thanh một nút like. Văn Nhàn nghe Giang Yến Thanh nói, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Cô nhóc, khẩu khí không nhỏ đâu!" "Đánh người ở Đế Hào của tôi, còn nhiều lý do, nói đường đường chính chính như vậy!"
Giang Yến Thanh híp mắt: "Chị Văn Nhàn muốn thế nào?"
Văn Nhàn lạnh lùng nói: "Cô đánh người của tôi, đánh khách của tôi, tôi đương nhiên phải lấy lại công bằng cho khách của tôi!" "Cô bẻ gãy tay ông chủ Đỗ, đánh người của ông ấy bị thương, còn có mấy nhân viên bảo an ở đây nữa!" "Tôi đương nhiên muốn phế một tay của cô."
Giang Yến Thanh không hề sợ hãi: "Chị Văn Nhàn, nếu chị đã muốn gây sự, vậy tôi đây không thể làm gì hơn là báo cảnh sát." "Chỉ cần người của sở chấp pháp muốn phế một tay của tôi, tôi không còn lời nào để nói." "Đến lúc đó, sợ rằng người bị bắt là người bên các chị đấy!"
Sắc mặt Văn Nhàn phát lạnh, loại chuyện này, nếu như người của sở chấp pháp đến xử lý thì thể diện của cô ta còn lại gì nữa?
Nếu để cho một con nhóc giẫm lên đầu mình một cước, sau này cô ta sao ngóc đầu lên nổi?
Loại bê con mới sinh không sợ hổ, Văn Nhàn đã gặp nhiều rồi.
Chỉ cần dạy dỗ bọn chúng một trận, bọn chúng sẽ lập tức ngoan ngay. "Nhóc con, đừng tưởng rằng cô biết đánh nhau thì muốn làm gì thì làm." Văn Nhàn giọng điệu của kẻ trên nhìn xuống: "Trên đời này người có thể đánh nhau rất nhiều." "Hiện tại, lập tức cùng tên đàn ông bên cạnh cô quỳ xuống, phế một tay của cô, chuyện này sẽ bỏ qua." "Nếu không, tối nay, nơi này chính là địa ngục của cô." "Tôi sẽ dạy cô cách làm người." "Ha ha." Giang Yến Thanh cười khan vài tiếng: "Chị Văn Nhàn, đường đường là một bà chủ như chị lại liên thủ với những người ở đây để bắt nạt một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như tôi." "Nếu chuyện này mà truyền đi, chị không sợ người ta cười nhạo sao?" "Từ đầu đến cuối, đều là người của các chị bắt nạt tôi, làm khó tôi." "Lẽ nào, các chị luôn làm ăn thế này hả?" "Những người có tiền có thể như các chị thì có thể bắt nạt người khác như thế sao?" "Lẽ nào các chị không cảm thấy vô liêm sỉ sao?" "Láo xược!" Văn Nhàn hoàn toàn bị chọc giận: "Thực sự là không biết trời cao đất rộng!" "Nhóc con, cô có thể thể đánh như vậy, khẳng định phía sau lưng có người, tôi cho cô một cơ hội, gọi kẻ sau lưng cô ra." "Đừng nói tôi bắt nạt cô!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Văn Nhàn cũng hiểu chuyện này không đơn giản.
Nếu như là những người khác, kẻ ngu si đều nhìn ra được cục diện bây giờ.
Dám trực tiếp gọi bà chủ Đế Hào ra, còn dám xung đột trực diện với người ở đây! Phía sau tuyệt đối có người! Nếu không, ai dám làm càn ở đây?
Cũng không thể để người khác cảm thấy mình và một đám người đang bắt nạt một con nhóc chứ?
Cho nên Văn Nhàn thử quyết định, kêu Giang Yến Thanh gọi người.
Cô ta cũng muốn nhìn xem người phía sau Giang Yến Thanh là ai, chờ trưởng bối của cô ta tới, lại lần nữa giảm nát bọn họ.
Lấy lại toàn bộ thể diện hôm nay. Nếu như chỉ là giẫm một con nhóc, khả năng không lấy lại được thể diện, còn có thể bị người ta cười nhạo. "Kêu tôi gọi người đúng không?" Giang Yến Thanh cười cười: "Tôi gọi người sau lưng ra, sợ rằng sẽ hủy đi Đế Hào của mấy người."
Sắc mặt Văn Nhàn trầm xuống: "Đúng là khẩu khí lớn, tôi muốn nhìn xem, cô sẽ gọi ai tới!" "Tôi xem người phía sau cô mạnh bao nhiêu, có đúng là lợi hại không"
Lúc này điện thoại của Tiêu Hào vang lên, Âu Dương Chanh Kỳ đã đến.
Âu Dương Chanh Kỳ đã sớm chờ không kịp rồi. Tiêu Hào đã đồng ý đến chữa bệnh cho Âu Dương Thịnh, nhưng đã trễ thế này mà vẫn chưa tới.
Vừa rồi lúc Tiêu Hào và Giang Yến Thanh rời đi, Tiêu
Hào đã gửi định vị cho Âu Dương Chanh Kỳ. Ở chỗ này náo loạn lâu như vậy, Âu Dương Chanh Kỳ đã tới. "Tránh ra, tránh ra!"
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất