Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Tiêu Hào nói với mọi người về tình hình hiện giờ.

Mục đích ban đầu của Tiêu Hào là đem Linh Trì nguồn tài nguyên tu luyện tốt như thế này giao cho đất nước, có thể đem nơi này thành căn cứ bí mật nuôi rồng.

Nhưng bây giờ lại bị Châu chủ độc chiếm làm của riêng.

Không những như vậy còn giam giữ người của bộ quân sự và giết người.

Mọi người đều vô cùng tức giận.

Chu Tước tức giận nói: “Người của Châu chủ thật sự là gan to hơn trời, vậy mà dám giết người của phái Thanh Long.” “Tôi bây giờ liền đi tiêu diệt phủ Châu chủ, bắt ông ta đến.”

Dựa vào thực lực của Chu Tước nhất định có thể làm được.

Nhưng chuyện này Tiêu Hào phải tự mình giải quyết: “Mọi người ở đây nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi giải quyết."Lương Thiếu Thu, Thạch Đức Quy, hai người đi cùng tôi.”

Lúc trước, Lương Thiếu Thu và Thạch Đức Quy bị Chu Thục Nhi nhục nhã, Lương Thiếu Thu còn quỳ trước Chu Thục Nhi một cái.

Tiêu Hào đem theo hai người giải quyết chuyện này.

Liễu Nguyệt Hân nói: “Tiêu Hào, mọi người nhất định phải cẩn thận nha.

Chu Tước kéo cánh tay Liễu Nguyệt Hân nói: “Chị Nguyệt Hân, chị yên tâm, không ai có thể làm khó được Tiêu Hào!”

Ba người đi ra tới lôi ra, Tiêu Hào trực tiếp kéo chặt tay hai người, nhảy xuống hang động.

Độ cao mười mấy mét, không có bất kỳ đệm đỡ gì, trực tiếp rơi xuống.

Sau khi tiếp đất, hoàn toàn không có cảm giác gì dường như trên đất bằng đi một bước vậy.

Thạch Đức Quy bội phục sát đất thực lực của Tiêu Hào rồi.

Hang động bên dưới sáng choang, trên vách hang xung quanh có thể nhìn thấy rất nhiều dây điện và từng hàng bóng đèn.

Ở phía xa xa là âm thanh của máy phát điện.

Người của Chu Thục Nhi đang xây một cái hang động, bọn họ phải gia cố hàng động sau đó xây một cái thang cầu thang xoắn ốc thông với lối ra của Linh Trì.Tiêu Hào vừa rơi xuống, tám người ở phía xa liên đi tới vây quanh.

Bọn họ nhìn thấy Tiêu Hào đều vô cùng kinh ngạc. Trên đó rõ ràng chỉ giam có hai người, sao bây giờ lại xuất hiện một người lạ mặt? “Anh rốt cuộc là ai? Sao lại từ phía trên đi xuống?”

Người cầm đầu rút ra cây súng, những người bên cạnh cũng lần lượt rút vũ khí ra nhắm vào ba người Tiêu Hào.

Tiêu Hào lạnh lùng: “Chu Thục Nhi đâu? Tôi muốn gặp cô ta. Kẻ cầm đầu lành lạnh nói: “Cô chủ nhà chúng tôi là người anh có thể gặp sao?” “Mau nói, anh là ai? Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.

Lương Thiếu Thu bước lên một bước. “Các người nghe cho rõ, đây là sư phụ của tôi Tiêu Hào.” “Từ bây giờ nơi này do sư phụ tôi tiếp quản. Thạch Đức Quy cũng bước lên một bước, không hề sợ súng trong tay bọn họ, làm tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Kẻ cầm đầu dường như nghe phải chuyện cười gì: “Sư phụ anh? Tiêu Hào?” “Sư phụ anh là thứ gì chứ? Nơi đây thuộc về cô chủ nhà chúng tôi, thuộc về Châu chủ “Người đầu, mau bắt bọn họ lại.”

Trừ kẻ cầm đầu ra, bảy người còn lại áp sát ba người Tiêu Hào.Hai người gần nhất áp sát Tiêu Hào: “Đừng có chống cự, nếu không chúng tôi liền nổ súng.

Tiêu Hào ra ta nắm lấy cánh tay của hai người họ, văn một cái.

Cánh tay hai người trực tiếp gãy luôn.

Mọi người sửng sốt, thực lực của hai người đó là Tiên Thiên đỉnh phong, còn chưa phản ứng lại, một chiêu cánh tay liền bị phế rồi. “Nổ súng!” Kẻ cầm đầu lập tức ra lệnh.

Đùng Đùng!

Giây tiếp theo, năm người bay ra, ngã sang một bên rồi chết luôn.

Hai người lúc trước bị Tiêu Hào bẻ gãy tay cũng bị giết chết.

Trừ Tiêu Hào ra không ai thấy là ai ra tay, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một người phụ nữ mặt lạnh tanh xuất hiện trước mặt Tiêu Hào.

Người giết bọn họ không phải là Tiêu Hào mà là Ninh Khinh Vân. “Các...các người là ai?” Kẻ cầm đầu vô cùng kinh

SỢ.

Hằn là cảnh giới Huyền Thông, vậy mà không nhìn rõ người phụ nữ ra tay như thế nào.

Giây tiếp theo, đầu hắn ta liền bị rơi khỏi người, mau tươi phun ra. Ninh Khinh Vân ra tay không một chút thương tiếc. Tiêu Hào nhìn chằm chằm Ninh Khinh Vân: “NinhKhinh Vân, chuyện của tôi không cần cô lo.

Giọng nói Ninh Khinh Vân trực tiếp truyền vào trong đầu Tiêu Hào: “Tiêu Hào, cho dù là đệ tử của tôi hay là Đế Vương, anh có phải là quá mềm lòng rồi không?" "Bọn người này đáng để sống sao?” “Giết bọn họ là sự lựa chọn tốt nhất.”

Ninh Khinh Vân nói không sai, bọn người này thực sự không đáng để sống. Ra tay với Đế Vương, giết người của Tiêu Hào, còn nhốt đồ đệ của anh. Cập nhật chương m*ới nhất tại tamlinh247.net

Mỗi một tội đều là con đường chết.

Nhưng đây không phải là chiến trường.

Người của Châu chủ thuộc quyền quản lý của người quản lý thành phố, cách xử lý bọn người này với xử lý người của tông phải không hề giống nhau.

Nếu đây là chiến trường, đối mặt là người của nước địch, Tiêu Hào đã sớm giết sạch bọn họ.

Nhưng xử lý bọn người này, có pháp luật và nguyên tắc của nước Kỳ Hạ.

Trên mặt Tiêu Hào lộ ra vẻ tức giận: “Ninh Khinh Vân, tôi làm việc không cần cô dạy! “Những người này nên chết, đợi bọn họ là thẩm phản chứ không phải là bị giết. “Nguyên tắc của Ma Đô của các người không thích hợp dùng ở Kỳ Hạ. “Đừng giết người loạn cũng đừng đi theo tôi nữa!” “Nếu không tôi sẽ không khách sáo!”Tiêu Hào cũng là một người quyết đoán, nhưng Tiêu Hào không hề thích trực tiếp giết chóc.

Như Tiêu Hào trả thù cho người nhà, là muốn kẻ thù nhận được sự trừng phạt của pháp luật, để người nhà chết oan được nhắm mắt, chứ không phải trực tiếp đưa kẻ thù vào chỗ chết.

Thế giới của người bình thường, giới tu võ đều chịu sự ràng buộc của pháp luật và nguyên tắc.

Nếu không quan tâm đến pháp luật và nguyên tắc, hoàn toàn rơi vào sự giết chóc, đó là ma quỷ.

Sự tranh đấu giữa các môn phái hay giữa các thế lực, chỉ cần không động đến tính mạng và tài sản của người bình thường, bất kỳ cuộc chiến đấu nào cũng đều nằm trong nguyên tắc. Nhưng liên quan đến các thế lực quan trong bộ quân sự như chủ tịch thành phố, Châu chủ, cách xử lý nhất định phải dựa theo quy trình.

Không có quy tắc thì được, quyền lực của Châu chủ vô vùng to lớn, muốn đối phó với một Châu chủ, không thể trực tiếp giết hắn, mà phải tìm ra bằng chứng phạm tội, trừng phạt hằn.

Trong mấy năm qua, Ninh Khinh Vân dạy Tiêu Hào rất nhiều, cách xử lý mọi việc của Ninh Khinh Vân hoàn toàn theo cách của Ma Độ.

Ninh Khinh Vân thấy dáng vẻ tức giận của Tiêu Hào cũng không nói thêm nữa.

Lương Thiếu Thu chỉ vào hang động phía xa nói: “Sư phụ, người sư phụ Thanh Long đem tới bị nhốt ở trong đó.
uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK