Có điều Tiêu Hào là một ngoại lệ, anh không thích cảm giác đó.
Nếu như thật sự muốn uống say, anh cũng sẽ uống cùng người mình thích, uống cùng bạn bè. Nếu uống như thế sẽ không có gì phải lo lắng, có thể ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng nếu như đi cùng nhóm người như Niếp Vô Tình, thì không có chuyện Tiêu Hào sẽ uống say.
Anh chỉ là uống cùng Niếp Vô Tình, hết chén này đến chén khác, Tiêu Hào đều sẽ dùng năng lượng hóa giải hết số rượu.
Không thể không thừa nhận tửu lượng của Niếp Vô Tình rất mạnh, bốn nhân viên khác đều đã uống say nghiêng ngả.
Mà Niếp Vô Tình chỉ có hơi chút men say.
Nhưng cô gái hầu rượu kia vẫn tiếp tục cùng họ chơi kéo búa bao, chơi xúc xắc, đánh bài. Tóm lại, những cô gái này rất lợi hại, luôn luôn thắng, còn khách thì luôn thua. “Ha ha ha, các anh em biết không? Thật ra lúc trước tôi không phải là người nhà họ Niếp, tôi chỉ là người của một thành phố nhỏ, tôi là người của Bắc Cảnh”
Rất rõ ràng là Niếp Vô Tình đã uống say rồi, anh ta đang nhớ về những chuyện trước kia, bỗng nhiên lại nói ra miệng.
Một người bên cạnh nói: “Vô Tình đại ca, chúng tôi đều biết, anh là người nhà họ Liễu, là người nhà họ Liễu tiến cử anh đến nhà họ Niếp làm việc, mỗi lần anh uống rượu xong là lại nói đến chuyện này.
Một người khác lại nói: “Vô Tình đại ca, ai cũng thế thôi, ai cũng có chuyện cũ, ai cũng có những chuyện không muốn nói đến, nên là uống rượu thôi, đừng nói gì nữa”
Tiêu Hào lật xem lại kí ức, sau mỗi lần Niếp Vô Tình uống sau, xác thực sẽ nhắc đến chuyện của nhà họ Liễu. Niếp Vô Tình lại cụng ly với mọi người, mặt mày sầu khổ. “Những chuyện tôi đã trải qua, đều là do có người hại tôi.” “Đều là do một thằng khốn hại tôi, hại chết cả nhà của tôi!” “Mà tôi đến bây giờ vẫn chưa bảo được thù, bởi vì kẻ thù của tôi quá lợi hại, thật sự là quá mạnh!”
Một người ngồi bên cạnh nói: “Vô Tình đại ca, anh cứ nói là kẻ thù của anh quá mạnh, nhưng anh vẫn chưa nói cho các anh em biết kẻ thù của anh là ai?" “Bây giờ Vô Tình đại ca làm việc cho nhà họ Niếp, hơn nữa địa vị cũng không hề thấp, nếu như gọi nhà họ Niếp ra mặt giết kẻ thù của anh, chẳng lẽ còn sợ không giết được hay sao?”
Niếp Vô Tình lắc đầu nói: “Lần trước nhà họ Niếp đã ra tay rồi, kẻ thù của tôi ở Ma Đô, khi đó tôi cho rằng kẻ thù của tôi sẽ chết ở Ma Đô. “Nhưng đáng tiếc là kẻ thù của tôi thế mà vẫn chưa chết, sau đó tôi để cho nhà họ Niếp tiếp tục đối phó với kẻ thù của tôi, nhưng người nhà họ Niếp lại nói bây giờ tạm thời chưa thể hành động.” “Bởi vì kẻ thù của tôi đã khiến người nhà họ Niếp bắt đầu kiêng kị, họ hiện tại không biết kẻ thù của tôi rốt cuộc có thân phận ra sao, là ai?” “Người nhà họ Niếp bây giờ đang điều tra kĩ thân phận kẻ thù của tôi, chờ họ điều tra ra được thân phận của gã ta, đến lúc đó mới có thể đối phó.”
Niếp Vô Tình căn bản không biết rằng kẻ thù của anh ta đang ở trước mặt. Niếp Vô Tình nhớ đến những chuyện cũ ngày xưa, anh ta vô cùng đau khổ. Tiêu Hào hại chết cả nhà, hại chết cha và em trai anh ta.
Nhà họ Liễu bây giờ đã bị Tiêu Hào cướp đi hết thảy, thậm chí nhà họ Liễu ở khu Đế Vương suýt chút nữa đã bị Tiêu Hào phá hủy.
Tiêu Hào như là khắc tinh của anh ta, đánh anh ta rơi vào Ngục hắc ám.
Thầy Lôi Thiên của anh ta cũng vì anh ta mà đã mất đi chức Phó đốc trưởng khu Chín, hơn nữa còn phải chịu cảnh tù đày.
Nhất là sau lần đối phó Tiêu Hào thất bại của nhà họ Niếp, Niếp Vô Tình đã tuyệt vọng triệt để.
Bởi vì Tiêu Hào chưa từng thất bại, đến tận bây giờ vẫn chưa
Niếp Vô Tình nghĩ đến việc không cách nào có thể giết chết Tiêu Hào, không thể bảo thù, lại nghĩ đến chuyện cha và em trai đã chết, trong lòng cực kì buồn bã.
Niếp Vô Tình cũng muốn đối phó với người nhà và bạn bè của Tiêu Hào.
Nhưng người nhà và bạn bè của Tiểu Hào đều được âm thầm bảo vệ, với năng lực của anh ta bây giờ thì không có cách nào có thể làm tổn hại đến bất kì ai trong số họ.
Niếp Vô Tình lại giơ ly rượu lên, hướng về phía Tiêu Hào: "Người anh em, mỗi lần tâm trạng tôi không tốt, chỉ có anh bên cạnh em thôi.” “Cho dù có xảy ra chuyện gì, đều là người anh em ở bên cạnh tôi, hiện tại bên cạnh em cũng chỉ có anh, anh là người mà em tin tưởng nhất, vì tình cảm của chúng ta, cạn ly!"
Tiêu nghe được những lời này của Niếp Vô Tình, khóe miệng giật giật.
Hai người là kẻ thù không đội trời chung, bây giờ Niếp Vô Tình lại xem Tiêu Hào như người anh ta tin tưởng nhất. Buồn cười làm sao, bi ai nhường nào!
Tiêu Hào cũng giơ ly rượu lên nói: “Tốt, vì tình anh em của chúng ta, cạn ly!”
Mọi người đang uống hăng say, đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, thậm chí là tiếng đánh nhau. Cậ*p nhật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Tiếng nhạc trong phòng riêng vô cùng lớn, khả năng cách âm cũng mạnh, nhưng mọi người vẫn nghe được. Thậm chí có người đạp vỡ của phòng, một người trung niên mặc vest mang giày da bị đánh bay vào, vừa đúng đập vào mắt mọi người
Niếp Vô Tình bất mãn, giận dữ mắng to: “Ông đây đang uống rượu ở đây, ai dám cắt ngang nhã hứng của ông đây vậy?”
Người bị đánh bay lập tức đứng lên, không hề xin lỗi một câu nào đã xoay người xông ra ngoài.
Niếp Vô Tình thấy đối phương vô lễ như thế, bèn cầm theo chai rượu ra ngoài.
Hai người thủ hạ bên cạnh vội vàng kéo Niếp Vô Tình lại mà nói: “Vô Tình đại ca, nơi này dù sao cũng không phải là địa bàn của chúng ta, đừng nên gây sự thì hơn, nếu có chuyện thì cứ giao cho người của karaoke xử lí, chúng ta đừng gây chuyện ở chỗ này
Một người khác cũng nói: “Vô Tình đại ca, anh bớt giận đi, chúng ta cứ ngồi ở đây xem tình hình thế nào.” “Chuyện ở chỗ này chúng ta tuyệt đối đừng nhúng ta, chọc đến thế lực ở nơi này với chúng ta mà nói thì không có chuyện gì tốt cả
Niếp Vô Tình suy ngẫm trong lòng, cơn tức cũng tan đi nhiều, anh ta buông bình rượu ra, lại ngồi xuống.
Tiêu Hào cũng nói: “Em trai, cậu cứ cùng mọi người uống tiếp, tôi đi ra ngoài xem một chút.
Tiêu Hào muốn ra ngoài là vì cảm thấy có một hơi thở quen thuộc, cảm giác như thể huyết mạch tương liên phát ra từ tận đáy lòng anh.
Anh cảm giác ngoài hành lang có một người anh vô cùng quen thuộc.
Một tên thủ hạ nói: “Trương Hồng Long đại ca, anh đi ra xem một chút thì được, nhưng tuyệt đối đừng nên gây sự."
Tiêu Hào nói: “Các cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không gây
Niếp Vô Tình chỉ muốn uống rượu, anh ta cùng mấy người kia lại uống tiếp.
Tiêu Hào đi đến cổng, bên ngoài vẫn đang cãi vã không ngừng.
Tiêu Hào nhìn thấy có bốn người trung niên mặc vest, vây quanh một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi. Cô gái này mặc quần áo phục vụ của cửa hàng karaoke, bên cạnh có một quản lí đang bảo cô gái xin lỗi, nhưng cô gái kia căn bản không chịu xin lỗi.
Một tên mập khoảng ba mươi tuổi đi đến, cậu ta uống say mèm, cả người ngập mùi rượu.
Cậu ta run rẩy che lấy một bên mặt, tức giận nhìn cô gái mà nói: "Mày đánh tao, bây giờ mày còn không xin lỗi? Không cho tạo một lời công bằng! Mày còn đánh đàn em của tao, trước giờ tao chưa thấy ai ngang tàng như thế này!