Ngay khi lời của Đế Vương Hoàng triều vừa dứt, từng luồng ánh sáng đỏ hóa thành nhiều con rồng huyết sắc bắn ra bốn phương tám hướng.
Ngọn lửa trắng nhất thời bị ánh sáng đỏ nuốt chửng.
Dưới tình thế khẩn cấp, Tiêu Hào vội vàng bỏ đi sức mạnh lĩnh vực. Nếu bị Đế Vương Hoàng triều phá hủy lần nữa thì Tiêu Hào nhất định sẽ bị trọng thương.
Sức mạnh lĩnh vực vừa được triệt tiêu thì thế tiến công của Đế Vương Hoàng triều cũng bay đến trước mắt Tiêu Hào.
Một cây thương huyết sắc dài hơn hai mét đâm xuyên ngực Tiêu Hào. Một giây sau, trường thương huyết sắc bị Đế Vương
Hoàng triều rút ra.
Ngay lập tức máu tươi trào ra khỏi ngực Tiêu Hào, tim như muốn vỡ vụn.
Võ Thần hoảng sợ đến xanh mặt, hô lên: "Các hạ Kim Quang cũng hóa thành một luồng ánh sáng vọt đến.
Lâm Như Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, không di chuyển. Mẹ Tiêu Hào không hề cảm thấy lo lắng.
Vì bà biết trạng thái khôi phục sức mạnh của Tiêu Hào đã đến mức tuyệt đối nên dẫu cho tim có bị vỡ nát thì con trai bà vẫn có thể hồi phục trong nháy mắt.
Trước đây, Tiêu Hào bị trọng thương nhưng anh không thể hồi phục ngay lập tức cũng là do Tiêu Hào áp chế sức mạnh của mình.
Như cái hồi ở thành Danh Nam ngày trước, khi đó sát thủ của Đường Minh Tam đánh Tiêu Hào ngã xuống đất, đồng thời đánh vào vết thương của Tiêu Hào. Tiêu Hào phải mất đến một hai phút mới khôi phục được.
Lúc này Tiêu Hào đang ở trong trạng thái cảnh giới Đế
Vương nên sau khi trái tim của anh bị phá vụn thì ngay lập tức đã có thể phục hồi lại. Hai người Kim Quang và Võ Thần vẫn không xông đến còn Tiêu Hào thì lao tới trước mặt hoàng đế. Tay anh ngưng tụ ra một đạo huyết quang khủng bố rồi trực tiếp đập tới.
Huyết quang đỏ rực của Tiêu Hào nện vào ngực của Đế Vương Hoàng triều. Tuy trái tim của Đế Vương Hoàng triều không bị đâm thủng nhưng người thì bị văng xa cả trăm mét, nặng nề đập vào vách núi.
Nhưng cơ thể của Đế Vương Hoàng triều không dừng lại mà xuyên thẳng vào vách núi.
Võ Thần và Kim Quang nhìn Tiêu Hào máu me đầy người nhưng vết thương của anh đã lành lặn như cũ.
Hai người đều vô cùng khiếp sợ, từ trước đến giờ họ chưa từng gặp người nào có khả năng khôi phục nhanh như vậy.
Đến cả Đế Vương, vỡ tim cũng không sống nổi.
Nhưng dù người này có chịu thương thể nặng đến đâu thì vẫn hồi phục một cách thần kỳ.
Sau khi Đế Vương Hoàng triều bị đánh rơi vào núi, Tiêu Hào mới bảo với mọi người rằng: "Đừng đi qua đó, cứ để Đế Vương Hoàng triều cho tôi giải quyết. Sức mạnh hiện tại của ông ta là sức mạnh mạnh nhất của Ma Đô." Võ Thần và Kim Quang đã sớm nhận ra sức mạnh mà
Đế Vương Hoàng triều sử dụng là ma lực.
Hai người họ khó có thể chấp nhận điều này. Đây đúng là nỗi ô nhục của thủ đô Võ Thần. Chẳng mấy chốc, bên vách núi vang lên một tiếng nổ,
Đế Vương Hoàng triều từ trong vách núi lần nữa xông ra.
Giờ phút này, làn da trên người ông ta đã biến thành màu máu. Mái tóc đen dài cũng hóa thành huyết sắc, bay phấp phơ.
Tròng mắt ông ta bây giờ không còn nhãn cầu và tròng trắng, tất cả đều là một mảng đỏ rực.
Đế Vương Hoàng triều lơ lửng trên không trung, cách mặt đất bốn, năm mét. Ông ta tỏa ra hơi thở rất đáng sợ, không khí bốn phía bị khuấy đảo.
Mọi vật trong bán kính hai mươi mét đều bị hơi thở huyết thống của ông ta bóp nát. Mắt của Đế Vương Hoàng triều bắn ra hai tia huyết quang, ông ta nhìn chòng chọc vào Tiêu Hào. "Sức mạnh của các hạ thật khiến tôi khâm phục. Vừa rồi tôi có đâm xuyên qua trái tim cậu nhưng không ngờ cậu có thể sống sót. Quả là khiến tôi bất ngờ." "Vậy thì lần này tôi sẽ đập nát đầu cậu và khiến cơ thể cậu nổ tung ra từng mảnh. Để xem cậu còn sống nổi không"
Đế Vương Hoàng triều vừa dứt lời, trường thương huyết sắc trong tay của ông ta đột nhiên nhân lên hai rồi từ hai nhân lên bốn, cuối cùng thì hóa ra bốn mươi năm mươi cây. Mỗi cây trường thương huyết sắc đều chứa sức lực kinh người của Đế Vương Hoàng triều.
Tiêu Hào cảm nhận được một loại áp lực cực kỳ lớn. Huyết lực trên mỗi cây huyết thương đều giống với huyết lực vừa nãy đâm xuyên tim Tiêu Hào.
Nói cách khác, đòn tấn công lần này của Đế Vương Hoàng triều chính là gấp bốn mươi, năm mươi lần đòn xuyên tim vừa rồi.
Tiêu Hào hét lên trong lòng, “Ngàn dặm đóng băng"! "Ngàn dặm đóng băng” chính là một trong các chiêu thức của Tiêu Hào. Trước đây anh đã thử qua rất nhiều lần nhưng lần này anh dùng ngàn dặm đóng băng với sức mạnh cường đại nhất.
Trong nháy mắt, những cơn ớn lạnh vô tận đã bao trùm khắp hang động, từng luồng sức mạnh hệ Băng bạo phát từ trên người Tiêu Hào, hướng về phía bốn mươi, năm mươi cây trường thương huyết sắc.
Tất cả trường thương huyết sắc bị đóng băng ngay tức khắc. Những khối băng xanh lam như khối băng vạn năm, đông cứng tất cả trường thương huyết sắc lại.
Tuy nhiên một giây sau đó, những lớp băng này cũng nhanh chóng vỡ nát.
Trường thương huyết sắc phá tan tầng bằng, mạnh mẽ đâm tới chỗ Tiêu Hào.
Lực lượng của các trường thương huyết sắc đã khóa chặt Tiêu Hào. Cho dù Tiêu Hào có tránh đi chỗ khác thì đám trường thương huyết sắc này vẫn sẽ đuổi theo Tiêu Hào.
Nhìn thấy tất cả trường thương huyết sắc sắp xuyên thủng Tiêu Hào, Võ Thần và Kim Quang vô cùng thảng thốt Nhớ đọc truyện* trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Nhưng Lâm Như Tuyết vẫn duy trì khuôn mặt như cũ, lặng lẽ đứng từ xa theo dõi trận chiến.
Liệt Diễm cũng không lo lắng cho Tiêu Hào, cả anh ta và Hạ Tử Thanh đều lần đi rất xanh. Liệt Diễm là người hiểu rõ thực lực của Tiêu Hào nhất.
Đế Vương Hoàng triều muốn dùng chiêu này giết chết Tiêu
Hào thì vốn dĩ không thành công được.
Trong tay Tiêu Hào đang nắm giữ sức mạnh của Bát Quái Môn. Anh đã từng sử dụng sức mạnh này để nuốt chửng sức mạnh của kẻ địch.
Nhưng lần này, Bát Quái trong tay Tiêu Hào lại biến thành màu máu. Đây là sức mạnh mạnh nhất của Bát Quái Môn, Bát
Quái huyết sắc dùng sức mạnh của huyết dịch để sản sinh nó.
Cuồng hóa của Đế Vương Hoàng triều cũng là một loại sức mạnh huyết thống, nhưng là Võ Thần Huyết.
Tuy rằng Võ Thần Huyết chưa được kích hoạt hoàn toàn nhưng tuyệt đối mạnh hơn huyết mạch của Đế Vương Hoàng triều.
Huyết quang của Bát Quái biến thành một đạo kiếm có đường kính dài hơn mười thước. Toàn bộ trường thương huyết sắc đâm tới đều bị hút trọn vào trong Bát Quái.
Sức mạnh của Bát Quái huyết sắc đang tinh luyện và trung hòa sức mạnh của trường thương huyết sắc một cách dữ dội.
Ba, bốn giây sau đó, tất cả trường thương huyết sắc đều bị bát quái nuốt chửng, biến mất không còn dấu vết. Xem ra Tiêu Hào đã thành công hóa giải được tuyệt chiêu của Đế Vương Hoàng triều. "Đây là sức mạnh mạnh nhất của Bát Quái Môn."
Đế Vương Hoàng triều nhìn Tiêu Hào nói: "Rốt cuộc các hạ là ai? Bát Quái Môn hình như là môn phái ở Kỳ Hạ. Cậu là Đế Vương ở Đế Vương Khu đúng không?"
Tiêu Hào hơi kinh ngạc, Bát Quái Môn là một môn phái rất bí ẩn. Năm đó, sau khi Bát Quái Môn xảy ra chuyện, vì Tiêu Hào cứu Bát Quái Môn nên người của môn phái đó mới làm việc cho anh.
Còn cuốn bí tích mạnh nhất của Bát Quái Môn thì có rất ít người tu luyện thành công. Thế nhưng, Tiêu Hào là Đế Vương nên anh đã tu luyện đến trạng thái cao nhất của quyển bí tịch này.
Người ngoài đa phần đều không biết đến sự tồn tại của Bát Quái Môn. Tại sao Đế Vương Hoàng triều thân là
Đế Vương của thủ đô Võ Thần lại biết đến Bát Quái Môn?
Tiêu Hào vốn tưởng rằng đối phương sẽ không nhận ra sức mạnh của mình nên mới dùng đến chiêu này. Không ngờ đối phương lại có thể nhìn thấu.
Chuyện bị nhìn thấu này cũng không quan trọng. Tiêu Hào trả lời: “Sức mạnh tôi dùng đúng là sức mạnh của Bát Quái Môn. Nhưng thân là Đế Vương Hoàng triều của thủ đô Võ Thần, vì sao ông lại sử dụng sức mạnh đứng đầu của Ma Đô?”