Sau khi Tiêu Hào lấy đi toàn bộ ký ức của Hắc Ưng thì lại âm thầm dùng thần niệm của mình bao quanh lấy người Hắc Ưng. Toàn bộ cơ thể của anh ta, từ dung mạo hình thể thậm chí là sức mạnh huyết mạch của anh ta, thể chất thiên phủ đều được Tiêu Hào nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau đó, Tiêu Hào lại mở tủ bên cạnh lấy hai bộ đồ của Hắc Ứng
Hắc Ưng không hiểu sao anh lại phải lấy đồ của anh ta làm gì? Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, đối phương thích thì cứ lấy! Lấy hết cũng chẳng sao cả.
Sau này Tiêu Hào cần cải trang thành Hắc Ưng vậy nên đương nhiên cũng phải mặc quần áo và dùng đồ dùng hàng ngày giống với anh ta, như vậy thì mới không khiến người khác nghi ngờ anh là giả.
Lâm Như Tuyết nhìn số thức ăn nước uống ở xung quanh nói: "Thức ăn ở đây có đủ cho cậu dùng trong một tháng không? Nếu không đủ hôm nào tôi lại đưa thêm cho cậu!"
Hắc Ưng thấy chủ tịch thành phố đại nhân quan tâm mình như vậy thì nói: "Với công lực của tôi thì số thức ăn này là dư dả rồi. Chủ tịch thành phố đại nhân, ngài cứ yên tâm làm chuyện của ngài, tôi sẽ ở đây chờ ngài trở lại."
Vì vậy hai người Lâm Như Tuyết và Tiêu Hào rời đi, Lâm Như Tuyết lại dùng năng lực phong ấn cửa đá lại lần nữa.
Sau khi có được ký ức của Lục Vũ Dương, Lâm Như Tuyết đương nhiên cũng có được thủ pháp phong ấn và tất cả năng lực của bà ta.
Đối với một cường giả để vương mạnh mẽ mà nói việc vận dụng sức mạnh của đối phương là một việc hết sức dễ dàng.
Sau khi rời khỏi địa lao, hai người lập tức đi ngược đường tới để trở về.
Lâm Như Tuyết kéo áo Tiêu Hào nói: "Vùng sa mạc này rộng lớn như vậy, nắng thì gắt vậy mà chúng ta còn phải ở đây phơi nắng nữa, mau chóng trở về trong thành phố đi, mẹ đói bụng từ lâu rồi, đi ăn cái gì đó thôi."
Hai người nhanh chóng đi về, vừa đi, Tiêu Hào vừa nghiên cứu ký ức của Hắc Ưng.
Tên Hắc Ưng này quả là một người có tình có nghĩa, anh ta vẫn luôn làm việc cho Lục Vũ Dương. Có nhiều nhiệm vụ đều cần phải liều mạng mới có thể hoàn thành, Hắc Ưng cũng vì thế mà phải trả giá rất nhiều, thế nhưng phần thưởng mà Lục Vũ Dương cho anh ta lại không được bao nhiêu.
Đương nhiên Hắc Ưng cũng sẽ oán giận, anh ta đã sớm không muốn làm việc cho Lục Vũ Dương từ lâu, anh ta muốn được sống cùng với vợ con anh ta. Nhưng Lục Vũ Dương không đồng ý, lần này cuối cùng thì Hắc Ưng cũng thực hiện được nguyện vọng của anh ta rồi.
Bởi vì Lục Vũ Dương đã chết và người mẹ lương thiện của anh, Lâm Như Tuyết đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu của Hắc Ưng.
Tiêu Hào dùng hai mươi phút nghiên cứu triệt để mọi thứ của Hắc Ưng sau đó mới bắt đầu biến thành hình dáng của anh ta.
Với một việc đơn giản như này thì Tiêu Hào chỉ cần một phút là làm xong. Cơ thể anh bây giờ giống như đúc với Hắc Ưng, sau đó lại mặc đồ của Hắc Ứng vào.
Bây giờ cho dù Lục Vũ Dương thật có sống lại thì chưa chắc đã nhận ra Hắc Ưng này là hàng giả, mọi việc thật sự là quá thần kỳ.
Sau khi đi đến cửa ra của sa mạc, Tiêu Hào và mẹ lái xe vào trung tâm thành phố.
Lúc này, trời đã chạng vạng tối.
Việc đầu tiên mà Lâm Như Tuyết làm khi vào đến trung tâm thành phố là kéo Tiêu Hào đi ăn.
Hai người đến một nhà hàng trông rất ổn, Lâm Như
Tuyết gọi hẳn một bàn đầy đồ ăn.
Những người đang ăn trong khách sạn khi thấy chủ tịch thành phố đại nhân tới đây dùng cơm thì đều rối rít đến hành lễ, nhưng vẻ mặt lại không lộ vẻ khiếp sợ hay bất ngờ.
Trong trí nhớ của Lục Vũ Dương, bà ta thường xuyên đến đây dùng cơm.
Hơn nữa người trong thành Di Thất cũng không nhiều, hầu như tất cả mọi người đều từng gặp qua chủ tịch thành phố.
Chủ tịch thành phố đại nhân bình thường bình dị gần gũi, ăn mặc đơn giản không chút phách lối, trông chẳng khác gì một người dân bình thường cả.
Sau khi tất cả đồ ăn đã được mang lên, Lâm Như Tuyết để nhân viên phục vụ đi ra ngoài sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Hào tổng hết đống đồ ăn đó vào bung.
Chưa đến mười lăm phút, cả bàn ăn đã không còn lại gì.
Thực ra với cảnh giới vô cùng cao của mình thì Lâm
Như Tuyết cũng không phải đói lắm.
Những năm gần đây, sức mạnh trận pháp Cửu Long không ngừng truyền lực sinh mệnh vào trong người bà ấy cho nên hẳn là lực sinh mệnh của bà ấy vô cùng dồi dào.
Vấn đề nằm ở chỗ, vì nhiều năm chưa được nếm lại mùi vị đồ ăn nên bà ấy mới sinh ra cảm giác nhớ nhung như vầy, chỉ nghĩ thôi cũng sắp phát điên rồi, nhất thời không khống chế được dục vọng ăn uống của bản thân nên mới ăn uống vô độ như này.
Sau khi cơm nước no say, hai người lại lái xe về nhà thống lĩnh Long.
Trước khi đến nhà thống lĩnh Long, Lâm Như Tuyết đã sớm dùng nhẫn truyền âm trò chuyện với thống lĩnh Long. Ba người gồm hai vợ chồng thống lĩnh Long và Thanh
Nhã đều kiên nhẫn đợi chủ tịch thành phố đại nhân trở về.
Khi hai người Lâm Như Tuyết và Tiêu Hào xuất hiện ở trước mặt vợ chồng thống lĩnh Long, thống lĩnh Long nhìn thấy Hắc Ưng thì vô cùng bất ngờ.
Nhưng vẻ mặt thống lĩnh Long rất nhanh đã trở lại bình thường, nói: "Chủ tịch thành phố đại nhân, mời ngồi, Hắc Ưng các hạ, mời ngồi." Cập nhật nhanh nhấ*t trên tamlinh247.net
Hắc Ưng là hộ pháp bên người chủ tịch thành phố, thân phận cao hơn thống lĩnh Long, lúc thống lĩnh Long thấy Hắc Ưng trở về thì trong lòng có chút không vui, nếu như Hắc Ưng vẫn bị nhốt thì vị trí của anh ta sớm muộn gì cũng rơi vào tay thống lĩnh Long.
Sau khi hai bên đều đã ngồi xuống, Lý Giai Phong lập tức châm trà cho mọi người.
Lâm Như Tuyết vào thẳng luôn vấn đề: "Trương Lỗi đã chết, tất cả nhiệm vụ Tam hoàng tử giao phó cho chúng ta đều được hoàn thành."
Khi nghe được câu này, trên khuôn mặt mọi người đều hiện lên vẻ kích động và hưng phấn.
Thống lĩnh Long vui mừng nói: "Chủ tịch, ngài thật sự là quá lợi hại, không ngờ nhanh như vậy đã giết chết Trương Lỗi rồi. Theo như kế hoạch của chúng ta, muốn giết chết Trương Lỗi thì phải từ từ tìm hiểu anh ta, từ từ đối phó với anh ta, dẫu sao thì Thanh Nhã cũng nói với chúng ta, tên Trương Lỗi này là một đế vương vô cùng lợi hại"
Trên mặt Lý Giai Phong cũng hiện lên sự vui mừng: "Lúc cái tên Trương Lỗi này vừa đến địa bàn của chúng ta đã bộc lộ ra bảo vật cường đại còn có sức mạnh huyết mạch của anh ta nữa, anh ta còn vô cùng tự tin cho rằng bản thân là cảnh giới Đế Vương thì có thể thích làm gì tuỳ ý, xem ra vẫn là chủ tịch thành phố đại nhân của chúng ta cao minh"
Thanh Nhã uống một ngụm trà, dáng vẻ đắc ý nói: "Còn không phải nhờ công của tôi sao, nếu không phải Tam hoàng tử nhận được thông tin từ trước, nếu không phải tôi biết lần này Trương Lỗi qua đây để gây chuyện thì các người bên này sẽ gặp phiền phức to rồi. Dẫu sao thì một tên để vương cũng là một mối lo lớn, bây giờ mọi người hợp tác chặt chẽ giết chết tên Trương Lỗi kia rồi, phía Tam hoàng tử điện hạ cũng có thể hoàn toàn yên tâm."
Tiêu Hào nghe lời mấy người này nói thì thực sự muốn xông qua bóp chết bọn họ cho rồi.
Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa phải lúc giết bọn họ, sau khi trừ khử được Tam hoàng tử thì thuận tiện giết luôn đám người này cũng được.
Lâm Như Tuyết nghe mấy lời ngầm tính toán con trai mình của đám người khốn nạn này thì đương nhiên trong lòng cũng thấy tức giận thế nhưng biểu cảm trên mặt bà ấy không hề thay đổi, một chút cảm giác tức giận cũng không có, hơn nữa trên mặt còn nở một nụ cười vui vẻ. "Chuyện lần này phải cảm ơn Thanh Nhã các hạ rồi." "Lần này vợ chồng thống lĩnh Long cũng lập được công lớn, sau này đương nhiên tôi sẽ thưởng cho hai người." "Lần này để có thể bắt chẹt được Trương Lỗi, cuối cùng còn để tôi thành công xử lý Trương Lỗi kỳ thực đều là nhờ công mọi người liên thủ với nhau."