Chương 64: Đúng là tìm chỗ chết
Bên trong biệt thự nhà họ Điền.
Điền Hậu tưởng rằng Tiêu Hào đã gặp tai họa do mình gây ra, tâm trạng vui vẻ, đang cùng con trai Điền Sáng nói chuyện gì đó. "Ông nội của con sắp tới rồi, bố dặn con một số chuyện, chỉ cần con làm tốt bố đảm bảo hôm nay con sẽ không có chuyện gì."
Điền Sáng vui mừng khôn xiết, anh ta sợ nhất là ông "Bố, bố muốn con làm gì?" nội.
Điền Hậu nói rất nghiêm túc: "Hôm nay bất cứ chuyện gì liên quan đến việc Tiêu Hào tới nhà chúng ta, bất cứ chuyện gì mà Tiêu Hào nói đều không được tiết lộ ra ngoài, không được nói cho ai biết, kể cả ông nội con."
Điền Sáng khó hiểu hỏi: "Bố, sao lại thế?"
Điền Hậu nói: "Con trai, có một số chuyện bố không tiện nói cho con biết. Bố chỉ có thể nói là, việc Tiêu Hào bắt nạt con bố đã báo thù cho con rồi." "Con nhất định phải nhớ rằng Tiêu Hào chưa bao giờ đến nhà chúng ta, hiểu không?" "Nếu con ra ngoài nói xằng nói bậy sẽ khiến chúng ta gặp phiền phức lớn."
Điền Sáng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố, anh ta nặng nề gật đầu, cũng không hỏi nhiều: "Bố đừng lo, con sẽ không nói linh tinh đầu."
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động lạ vang lên từng đợt, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết.
Điền Hậu hoảng hốt, trong lòng có dự cảm không lành: "Sáng à, con đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì."
Điền Sáng vừa xê dịch bước chân thì...
Bùm!
Có một tiếng động cực lớn ở cửa vọng đến.
Cửa biệt thự bay thẳng lên, hung hãn rơi xuống trước mặt hai người!
Tiếp sau đó, ba nhân viên bảo vệ lần lượt từng người bay qua và ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cả hai đều hoảng sợ, gương mặt biến sắc!
Một bóng dáng mảnh mai từng bước tiến về phía hai người họ.
Chính là Tiêu Hào! "Tiêu Hào ... cậu... sao cậu ra được?"
Điền Hậu nhìn thấy đó là Tiêu Hào vô cùng kinh hãi.
Tiêu Hào rõ ràng đã bị nhốt trong phòng bào chế thuốc ở dưới đất, không thể nào ra được.
Khi rời đi, ông ta còn xả khí độc ra, Tiêu Hào chỉ trong vòng vài phút sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Ông ta vốn định đợi khí độc bay hết, đêm khuya sẽ đi đưa Tiêu Hào đi.
Thế nhưng bây giờ Tiêu Hào lại ra được rồi.
Tiêu Hào vẻ mặt đằng đằng sát khí: "Điền Hậu, có phải ông cảm thấy rất bất ngờ đúng không? Có phải ông cho rằng rồi tôi đã hôn mê mặc cho ông xâu xé đúng không?" "Điền Hậu, ông đúng là muốn tìm cái chết!"
Điền Hậu đứng dậy, ông ta biết thủ đoạn của Tiêu Hào rất tàn nhẫn, liên tục lùi về sau: "Tiêu Hào, cậu định làm gì? Chẳng lẽ cậu dám đánh tôi hay sao?" "Tiêu Hào, tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu đánh tôi, nhà họ Điền chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu và nhà họ Liễu!" Tiêu Hào tức giận rồi! Anh luôn đối xử lịch sự với nhà họ Điền, thậm chí, chỉ cần nhà họ Điền giúp đỡ lần này thì về sau coi như anh đã nợ nhà họ Điền một ân huệ, tương lai anh sẽ giúp đỡ nhà họ Điền. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Nhưng Điền gia không biết tốt xấu, lại dám đối phó với Tiêu Hào.
Sự tức giận của Tiêu Hào dường như đã biến thành vật chất, nhiệt độ trong căn phòng khách to lớn đột ngột giảm xuống, cảm giác sợ hãi cứ thế nảy sinh từng đợt trong lòng bọn họ. “Tiêu Hào, rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì vậy!” Điền Sáng kinh hãi: “Tiêu Hào, tôi không hiểu cậu đang phát điên cái gì! "Có chuyện gì chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế hay sao?"
Rõ ràng, Điền Sáng không hề biết chuyện gì đã xảy ra, không biết việc mà bố mình đã làm.
Tiêu Hào không muốn nhiều lời, thoắt một cái thân hình đã đến trước mặt Điền Hậu.
Tay phải nắm lấy cổ Điền Hậu, một tay nâng Điền Hậu
Điền Sáng cực kì hoảng sợ. lên. "Quản gia!" "Bảo vệ
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Không cần kêu nữa, bên ngoài không còn ai đứng dậy nổi đâu." "Điền Hậu, trả lời tôi! Rõ ràng đã hứa giúp tôi, tại sao lại bán đứng tôi!" "Rốt cuộc ông đang làm việc cho ai!"
Điền Hậu thở hổn hển, vô cùng khó chịu, mặt đỏ bừng tức tối, nhưng có một số chuyện không thể nói với Tiêu Hào. "Tiêu Hào, tôi sẽ không nói lý do, nếu có gan thì cậu cứ giết tôi đi!" "Cậu dám không?"
Tiêu Hào cười nói: "Ông tưởng rằng tôi không dám giết ông ư?" "Giẫm chết ông chỉ như giẫm chết một con kiến!" "Có điều... trước khi giết ông, ông hãy trả lời câu hỏi của tôi trước đã." "Tại sao lại bán đứng tôi, là ai đứng sau bức màn?"
Điền Sáng nhìn thấy bố mình bị Tiêu Hào nhấc bổng lên, sợ hãi quỳ xuống cầu xin lượng thứ: "Tiêu Hào có chuyện gì chúng ta từ từ nói, cậu thả bố tôi ra đi." "Cút!"
Tiêu Hào sút Điền Sáng một phát, Điền Sáng ngã nhào xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn. “Tiêu Hào!” Điền Hậu gần như tắt thở, từng đợt cảm giác nghẹt thở truyền lên não. "Tiêu Hào, tôi nói...... Tôi nói, là nhà họ Đường ... nhà họ Đường...
Tiêu Hào hiểu rồi, "Thật không thể ngờ nhà họ Điền của ông vậy mà lại là con chó của nhà họ Đường!" Điền Hậu cắn chặt răng: "Tiêu Hào, trên đời này, người biết thích nghi sẽ là người sống sót!" "Nhà họ Đường có thể cho tôi thứ tôi muốn, tôi đương nhiên hợp tác với nhà họ Đường!" "Còn cậu ... cho dù cậu có xuất thân như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không sợ đâu!" "Tôi nói cho cậu biết, đợi bố tôi đến thì đêm nay cậu chết chắc rồi!" “Bố của ông?” Tiêu Hào cười: “Được, vậy thì tôi chờ bố của ông tới! "Đêm nay, ông hãy gọi tất cả những người nên gọi ra đây, tôi cho ông được chết một cách rõ ràng!"
Tiêu Hào ném Điền Hậu xuống đất như ném rác.
Điền Hậu hét lên vài tiếng, cú ném này khiến cho xương cốt trên người Điền Hậu như muốn rụng rời, khỏe miệng xuất hiện vết máu. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tiêu Hào bước tới, dùng một chân giẫm lên ngực Điền Hậu. "Tiêu Hào ... Điền Hậu căn bản không thể tránh được.
Điền Hậu lúc này như chó chết bị Tiêu Hào giẫm dưới chân.
Điền Sáng không có cách gì, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể dương mắt nhìn bố mình bị làm nhục! Điền Sáng nhấc điện thoại bấm số của ông nội. "Ông nội... "Ông mau tới đây, có chuyện rồi." "Bố cháu bị người ta đánh, bị giẫm đạp dưới chân ..."
Điền Sáng khóc lóc kể lể.
Năm phút sau, một ông già râu tóc bạc phơ chạy từ cửa vào, lòng như lửa đốt.
Bên cạnh ông cụ là một người đàn ông trung niên mặc vest.
Ông già này chính là bố của Điền Hậu - Điền Văn Trung! Người đàn ông trung niên bên cạnh có phần giống với Lý Phùng chính là bố của Lý Phùng, là cận vệ của Điền Văn Trung - Lý Tính.
Trên đường hai người đến đây đã nhìn thấy toàn bộ nhân viên an ninh của trang viên đều bị đánh tàn phế, ngã xuống đất không dậy nổi, quản gia cũng bị đánh gãy chân rôi.
Những người bị đánh không ai dám gọi cảnh sát, không ai dám đưa ra ý kiến nếu không có lệnh của chủ nhân.
Bọn họ không thể nào tin được lại có kẻ xông vào trụ sở của nhà họ Điền và đánh mọi người bị thương.
Bây giờ nhìn thấy Điền Hậu bị giẫm đạp dưới chân như một con chó chết họ vô cùng tức giận! "Ông ơi, ông ơi, cuối cùng thì ông cũng đến rồi, ông phải gọi điện cho chúng tôi!" "Tiêu Hào, buông bố tôi ra!" "Tôi nói cho cậu biết, ông của tôi đã đến, cậu chết chắc rồi!"
Điền Hậu thấy bố mình cuối cùng cũng đã đến, mặc dù bị Tiêu Hào làm cho bề mặt nhưng động lực của ông vẫn không hề suy giảm. "Tiêu Hào, bố tôi cũng là người có thẻ vàng. Thẻ vàng của bố tôi là do một trong hai chuyên gia y học cao quý nhất thế giới tặng cho!" "Tiêu Hào, nếu cậu thức thời thì lập tức quỳ xuống, quỳ trước mặt bố tôi mà nhận lỗi đi!"
Thế nhưng, vào thời khắc Điền Văn Trung nhìn thấy Tiêu Hào, cả người ông ta run lên.
Đáng lẽ ông phải rất tức giận, phải mắng chửi đối phương một cách dữ dội, bắt đối phương phải trả giá, rửa sạch nỗi nhục cho con cháu ông.
Nhưng khi Điền Văn Trung nhìn thấy khuôn mặt của
Tiêu Hào, có rất nhiều thông tin nằm sâu trong trí nhớ của ông dần xuất hiện. Anh đã từng nhìn thấy người trước mặt mình. Hơn nữa là gặp ở học viện hoàng gia Ưng Quốc.
Ánh mắt của Điền Văn Trung nhìn về phía bức ảnh phóng to trên bức tường phía đông của phòng khách một cách bất thường.
Đó là bức ảnh chụp chung với một vài học viên sau buổi học tại học viện hoàng gia Ưng Quốc ba năm trước.
Không thể, không thể
Điền Văn Trung đang kêu khóc từ tận đáy lòng, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi tột độ. Người đó không thể xuất hiện ở đây, càng không thể cùng nhà họ Điền...
Mình nhận nhầm người rồi, nhất định là nhận nhầm người rồi!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!