“Mọi người sẽ vào một môi trường đặc biệt, ở đó có một trăm con sói ma, cảnh giới của từng con đều tương đương với mọi người, nhiệm vụ của mọi người là giết hết chúng, thời gian là sáu tiếng đồng hồ, giết được một trăm con trong sáu tiếng mới qua ải.” “Nếu như trong sáu tiếng không giết đủ một trăm con, các người sẽ thất bại, bị đào thải, nếu như mỗi người giết được hơn hai mươi con thì tất cả đều qua ải, còn nếu không đủ thì người giết được ít sói nhất sẽ bị đào thải
Người phụ nữ áo đỏ giới thiệu xong quy tắc nhiệm vụ thì hỏi: “Mọi người còn chỗ nào chưa hiểu sao?”
Thanh niên số một hỏi: “Ý của các hạ là người giết được ít sói nhất, số lượng không đủ hai mươi con sẽ bị đào thải, đúng không?”
Người phụ nữ áo đỏ nói: “Đúng, lần luyện tập này, năm người các người có thể sẽ cùng nhau đi tới tầng thứ ba, cũng có thể sẽ bị đào thải cùng nhau, hoặc là chỉ một người bị đào thải, điều này thì phải xem năm người chọn thế nào rồi.”
Thanh niên số hai hỏi: “Có quy tắc nào khác không, ví dụ cẩm những người thi đấu đánh nhau? Ví dụ giết người?"
Mọi người đều nhìn sang số hai, câu hỏi của cậu ta quá kì lạ, đã nói rồi, nhiệm vụ là giết sói mà cậu ta lại nghĩ tới việc người thi đấu giết nhau.
Cậu ta muốn giết người sao?
Người phụ nữ áo đỏ nói: “Giết một trăm con sói ma không phải chuyện dễ, năm người các người liên thủ với nhau mới là lựa chọn tốt nhất, nếu như đơn độc hành động, xác suất thành công rất thấp. “Không có quy định khác, ai giết con nào sẽ có đếm số tự động, không phải lo. “Còn câu hỏi nào khác không?”
Người phụ nữ áo đỏ không trả lời câu hỏi của số hai, nhưng cũng coi như là đã trả lời, không có quy định khác tức là có thể giết người.
Mọi người đều đã hiểu quy tắc tập luyện, không có câu hỏi nào nên cuộc đấu lập tức bắt đầu.
Theo chỉ dẫn của người phụ nữ áo đỏ, năm người họ đi vào một cánh cửa.
Sau cánh cửa đó là một vùng trời khác, đây là một khu rừng lớn, bốn bề là cây to, ánh sáng rơi xuống qua từng kẽ lá, trông rất ấm áp.
Giọng của người phụ nữ áo đỏ lại vang lên: “Sói ma ở ngay trong khu rừng này, mọi người hãy cần thận, bây giờ bắt đầu đếm giờ, sáu tiếng sau kết thúc"
Lệnh bài trong tay mọi người đều xuất hiện thời gian, bên trên hiển thị sáu tiếng, bắt đầu đếm người.
Mọi người thấy khung cảnh trước mặt thì đều rất ngạc nhiên, mọi thứ đều vô cùng chân thực, hoa cỏ sờ như thật, thậm chí còn có cả bướm ong bay lờn vờn trên hoa.
Gió nhẹ vờn lên mặt Tiêu Hào, Tiêu Hào cẩn thận quan sát bốn bề, trước kia Ninh Khinh Vân từng nói, trong Ma thần tháp rất kì bí, thật sự không ngờ rằng lại có chỗ chân thực tới tế, mọi thứ quả thực quá kì diệu, rất chân thực, ánh nắng nhẹ nhàng, hoa cỏ thơm ngát.
Chẳng lẽ việc này có liên quan tới cánh cửa kia, vì cảnh giới của mọi người đã bị kìm chế tới mức rất thấp, cho nề không nhận ra mọi thứ ở đây đều là ảo giác, là đồ giả?
Nếu như tất cả đều là giả, dùng trận pháp rất mạnh đề họ rơi vào ảo giác, vậy thì trận pháp này thực sự quá mạnh.
Phán đoán của Tiêu Hào đương nhiên thiên về về sau, mọi thứ ở đây đề là ảo giác, mê hoặc những người đang tập luyện, tuy là do ảo giác, nhưng lại rất chân thực, nếu như chết trong ảo giác này thì cũng là chết thật, ai cũng không cứu nổi.
Mọi người kiểm tra xung quanh, chân thực tới nỗi ai cũng thấy ngạc nhiên.
Số một nhìn mọi người một lượt, cười nói: “Tôi cảm thấy việc săn bắt lần này chúng ta hợp tác với nhau thì tốt hơn, vì mục tiêu là một trăm con, nếu như chúng ta không giết hết thì sẽ thua hết “Mọi người thấy thế nào?”
Thanh niên số hai cười lạnh lùng: “Theo tôi biết, sau tập luyện trong ma thần tháp, mọi người sẽ thành đối thủ cạnh tranh, thậm chí còn là đối thủ sống còn, e là ai ở đây cũng nghĩ thế, muốn khiến kẻ thất bại bị đào thải, vì mỗi lần hoàn thành tập luyện thì sẽ nhận được phần thưởng, bảo vật cuối cùng chỉ dành cho một người, không ai muốn người khác đạt được.
Nếu như chỉ còn lại một người, vả lại còn nhận được sự bảo vệ và chỉ dẫn của Ma thần tháp, vậy người mạnh nhất sẽ là người may mắn nhất. Cập nhật *nhanh nhất trên tamlinh247.net
Người đẹp số tám ngườm số hai một cái: “Nói như thế thì chắc là các hạ muốn hành động một mình, các hạ muốn một trong chúng tôi bị đào thải? Nếu các hạ đã nghĩ thế thì cứ đi đi, ok?”
Thanh niên số hai cười: “Tôi chỉ nói thế thôi, chứ vẫn cảm thấy hợp tác lại là tốt hơn, nhưng nếu có ai thực lực kém, không giết đủ hai mươi con thì cũng chưa chắc “Hoặc có người chết trong tay sói ma thì cũng không liên quan tới người khác.”
Mọi người đều phát hiện số hai có ý đồ xấu, cố ý nhằm vào số tám, cậu ta nói cứ nhìn số tám mãi.
Số một nói: “Được rồi, mọi người đừng cãi nhau,lần nãy hợp tác thì hơn, đằng nào việc luyện tập vẫn còn dài, mọi người hành động cùng nhau đừng chia ra, một trăm con sói ma rất khó đối phó, nếu từng con tới thì còn dễ, cả đàn tới thì nguy hiểm lắm. “Mọi người đừng quên, sức mạnh của chúng ta đã bị kìm nén tới mức cực thấp, kể cả phòng ngự cũng kém nốt, nếu chết ở đây thì thật lãng phí. "Bây giờ ai tán thành liên thủ thì giơ tay!”
Số tám số chín đều giơ tay lên, Tiêu Hào cũng giơ, số hai bất lực lườm số tám một cái rồi giơ tay phải lên.
Số một vô cùng hài lòng: “Mọi người làm tốt lắm, bây giờ chúng ta đã liên thủ với nhau, tôi làm đội trưởng, mọi người không có ý kiến chứ?"
Số một quả thực có năng lực lãnh đạo nhất định, không ai phản đối.
Số một cười: “Bây giờ tôi là đội trưởng, tôi nói nhiệm vụ lần này cho mọi người, mọi người cùng nhau liên kết để ai cũng qua ải, tốt nhất hãy bỏ qua những ý đồ khác, đừng làm lỡ chuyện, đừng làm ra những chuyện người khác không chấp nhận được, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua! Số một nói, cố ý nhìn số hai một cái, dường như đang cố tình nói cho số hai nghe.
Số hai nói: “Đội trưởng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tìm sói ma thế nào?”
Giọng của số hai rất kì quặc. Tiêu Hào biết Ma Độ có rất nhiều ma thú, số ma thú này đều sống ở nơi núi rừng hẻo lánh, người tập luyện hầu hết đều tích bắt ma thú và giao đấu với ma thú cùng cấp, sẽ có được sức chiến đấu mạnh mẽ, tăng cao năng lực.