Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Nhớ đọc truyện trên Tru*yện88.vip để ủng hộ team nha !!!


Tụ máu ở chỗ vết thương không thể dùng sức mạnh tiêu trừ được. Sức mạnh sẽ làm vết thương bị rách, lẽ ra có thể các loại thảo mộc tiêu trừ, nhưng hiện tại lại không có thuốc.

Tiêu Hào đành phải dùng miệng để hút máu độc ra ngoài.

Một lần trên chiến trường, đồng đội của Tiêu Hào bị trúng độc, Tiêu Hào thường xuyên chữa trị cho anh ta, dùng miệng hút máu độc là chuyện thường xuyên xảy ra.

Tiêu Hào và đội ngũ y tế của vùng biên giới phía Bắc cũng thực hiện khám sức khỏe cho các bé gái, điều trị các bệnh phụ khoa, thậm chí là đỡ đẻ.

Vì vậy, hút máu độc không là gì cả, thần y cũng là bác sĩ, chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Nhưng Bạch Ái Linh không nghĩ vậy.

Chưa từng có người khác giới chạm vào cô ta, cho dù chạm tay cũng chưa từng. Còn Tiêu Hào lại cởi giày, tất, xắn ống quần lên, kiểm tra cho cô ta rồi dùng miệng hút hết máu tụ.

Cô ta biết Tiêu Hào đang chữa trị cho cô ta, làđang cứu cô ta. Nhưng sự ấm áp vẫn quanh quẩn trong trái tim cô ta.

Người đàn ông này, mạnh mẽ như vậy, y thuật cao cường như vậy.

Lại đối xử tốt với cô ta như thế.

Sau khi hút hết máu độc, Tiêu Hào cởi áo khoác, xé các dải vải, nối chúng lại với nhau, băng bỏ cho Bạch Ái Linh.

Tất cả những điều này, trong mắt Bạch Ái Linh đều là sự dịu dàng và ân cần.

Dần dần, đầu của Bạch Ái Linh không còn choáng váng nữa, nhưng lại cảm thấy toàn bộ chân mình tế dại, không còn cảm giác, toàn thân hơi nóng lên, không có biểu hiện gì khác thường.

Tiêu Hào dặn dò: "Tôi đã chữa trị đầy đủ cho cô, ba ngày nữa sẽ tự khỏi. Nhớ đừng dùng sức, nghỉ ngơi thật tốt là được." “Cảm ơn anh, Tiêu Hào.” Giọng Bạch Ái Linh nhẹ nhàng.

Độc âm sát cực kỳ khó trị, cô ta không ngờ rằng Tiêu Hào lại chữa khỏi chỉ trong vài phút, không cần bất kỳ loại thuốc nào, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏi han.

Nếu những người khác nói y chang như vậy, thế thì chắc chắn là người đó điên rồi.

Nhưng Tiêu Hào lại làm được.

Hai mắt Bạch Ái Linh đầy sao sáng, rốt cuộc người đàn ông trước mặt có bao nhiêu bí mật?Cô ta có thể đảm bảo rằng không ai trong số những thiên tài trẻ tuổi từ gia tộc Bình Châu mà cô ta quen biết có thể so sánh với Tiêu Hào. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !

Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Đừng cám ơn tôi, đây chỉ là trách nhiệm của bác sĩ."

Tiêu Hào ngồi sang một bên nghỉ ngơi, dự định đợi Bạch Ái Linh hai tiếng đồng hồ để bình phục một chút, anh sẽ đưa Bạch Ái Linh đi tìm Âm Linh Xà.

Ánh mắt của Bạch Ái Linh rơi vào trên người Tiêu Hào, đầy tò mò về Tiêu Hào. "Tiêu Hào, anh đã cứu tôi hai lần. Nhiệm vụ này kết thúc, chỉ cần tôi có thể sống sót trở về, tôi mời anh đến thăm nhà họ Bạch của chúng tôi."

Ánh mắt Tiêu Hào bình tĩnh: "Nhà họ Bạch, tôi nhất định sẽ đến."

Cho dù đó là vì lý lịch của Liễu Nguyệt Hân hay chuyện của Bạch Đình Quốc, Tiêu Hào vẫn sẽ đến nhà ho Bach.

Bạch Ái Linh vui mừng khôn xiết, cô ta lại hiểu lâm.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ mời bất kỳ người đàn ông nào đến nhà họ Bạch.

Tiêu Hào đồng ý rồi.

Xì xì xì...

Hơn mười phút sau, từ bên ngoài bất thình lình truyền đến tiếng rắn khổng lồ di chuyển.

Nhiều con mãng xà chậm rãi di chuyển ở bên ngoài."Bạch Ái Linh, Tiêu Hào, mau ra đây!" "Tôi biết các người đang trốn ở gần đây!"

Là giọng của Lãnh Quế Anh!

Tiếng hét lớn của Lãnh Quế Anh và âm thanh di chuyển của mãng xà là cùng một hướng.

Bạch Ái Linh ngạc nhiên nói: "Tại sao Lãnh Quế Anh không chết?"

Trước đó, Lãnh Quế Anh rời thùng treo để xử lý rắn khổng lồ, bị rắn khổng lồ cuốn đi, lúc đó mọi người đều nghĩ rằng Lãnh Quế Anh đã chết.

Tiêu Hào đã sớm cảm nhận được mọi thứ bên ngoài, nói: "Lãnh Quế Anh chưa chết, Thạch Đức Quy cũng chưa chết. Hơn nữa, đàn rắn bên ngoài do Lãnh Quế Anh khống chế " "Anh nói cái gì?" Bạch Ái Linh không thể tin được: "Khống chế? Làm sao đàn rắn có thể bị khống chế?" Tiêu Hào giải thích: "Con rắn vừa cắn cô đột nhiên nổi điên, đảm rắn rời đi trở về đều là do trò quỷ của Lãnh Quế Anh." “Cô ta đã tu luyện một loại bí thuật nào đó có thể khống chế được những con rắn."

Vừa rồi Bạch Ái Linh còn nghĩ rằng cô ta bị cắn là sai lầm trong phán đoán của Tiêu Hào, bây giờ xem ra nó không liên quan gì đến Tiêu Hào mà chính Lãnh Quế Anh đã làm điều đó. “Tiêu Hào, Bạch Ái Linh, còn không mau ra ngoài.” “Các ngưười yên tâm, tôi sẽ không giết các người. Tôi tìm các người là có việc thôi.”Giọng nói của Lãnh Quế Anh ngày càng lớn hơn, càng lúc càng gần nơi họ đang ẩn náu. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng h*ộ team nha !!!

Bạch Ái Linh lo lắng: “Lãnh Quế Anh đến rồi.” “Chắc chắn là cô ta muốn đối phó với chúng ta rồi.”

Tiêu Hào dự định để Bạch Ái Linh nghỉ ngơi ở trong đây và tự anh sẽ lo việc bên ngoài.

Nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn nên mang theo Bạch Ái Linh.

Vừa rồi Tiêu Hào vừa sơ ý thì Bạch Ái Linh đã bị rắn độc cắn rồi.

Tuyệt đối sẽ không để Bạch Ái Linh gặp tai nạn nữa. “Tôi đưa cô rời khỏi đây, tất cả mọi chuyện phải nghe theo sự sắp sếp của tôi.”

Toàn thân Bạch Ái Linh yếu ớt, Tiêu Hào chỉ có thể chủ động ôm cô ta và rời khỏi hang cùng Bạch Ái

Linh.

Bạch Ái Linh nhìn thấy Tiêu Hào bế cô ta đứng dậy, cô ta vô thức ôm Tiêu Hào và vùi đầu vào vòng tay của anh.

Trong lòng Bạch Ái Linh tràn đầy cảm giác an toàn, cô ta có cảm giác nhất định người đàn ông trước mặt có thể mang cô ta sống sót rời khỏi đây.

Ngay sau đó, Bạch Ái Linh phát hiện ra Tiêu Hào không chạy trốn mà đang đi về hướng phát ra giọng nói của Lãnh Quế Anh. “Tiêu Hào... anh định làm gì?” Bạch Ái Linh ngạcnhiên hỏi: "Anh đang đi sai hướng.” Tiêu Hào thản nhiên nói: “Tôi muốn diệt trừ người phụ nữ đáng ghét này.” Bạch Ái Linh lo lắng nói: “Không phải vừa rồi anh nói Lãnh Quế Anh biết khống chế toàn bộ đàn mãng xà hay sao?” “Cho dù có hai chục con mãng xà cũng không thể làm hại tôi.” Tiêu Hào nhìn Bạch Ái Linh, trấn an cô ta rồi nói: “Cô nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi sẽ lo những việc khác.”

Bạch Ái Linh vẫn rất lo lắng, Lãnh Quế Anh, Thạch Đức Quy, hơn hai mươi con mãng xà, liệu Tiêu Hào có thể đối phó với nó không?

Bạch Ái Linh tin tưởng Tiêu Hào, cô ta phải tin. Nếu không hai người sẽ chết ở đây.

Ngay sau đó, hai bên đã gặp nhau trong một chỗ trống trải.

Phì phì phì.

Một con rắn nhanh chóng tiếp cận Tiêu Hào và Bạch Ái Linh rồi bao vây họ.

Lãnh Quế Anh và Thạch Đức Quy đang cưỡi trên một con rắn khổng lồ dài hơn chục mét.

Con rắn khổng lồ này là con đã bị thương trước đó, lỗ thủng trên vết thương đã cầm máu và bị Lãnh Quế Anh chinh phục.

Bên cạnh là sáu con rắn dài bảy tám mét, còn lại là những con rắn nhỏ dài khoảng ba mét.

Đôi mắt từng con rắn đều đẫm máu, toàn thân

Nhớ đọc truyện* trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK