Đồ khiếu nhớ rõ rành mạch, từ trên toà tháp cao hàng trăm mét nơi biên cảnh, vua Bắc Cảnh một chiêu chém giết hàng ngàn quân địch, máu chảy thành sông, xương cốt chất như núi...
Chính là vào trận chiến loạn đó, Đồ Khiếu đã gặp qua Vua Bắc Cảnh một lần.
Chỉ là một lần nhưng hình dáng của Vua Bắc Cảnh đã khắc sâu vào đáy lòng của ông ta.
Cả đời ông ta cũng không quên được.
Tiêu Hào ở trước mắt này, người trẻ tuổi ở phía trước mắt này chính là Vua Bắc Cảnh.
Tuyệt đối không sai, đời này ông ta có thể nhận làm bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không nhận lầm Vua Bắc Cảnh.
Bởi vì khí thế của Vua Bắc Cảnh hay hình dáng, hay từng chiêu, từng cử chỉ hành động đều đã khắc sâu vào đáy lòng của Đô Khiếu.
Mấy năm nay Đồ Khiếu vẫn luôn lấy Vua Bắc Cảnh làm mục tiêu phấn đấu khổ luyện.
Nhưng tại sao Vua Bắc Cảnh lại ở đây?
Trong lòng Đồ Khiếu tràn ngập sự sợ hãi, ông ta vậy mà hai lần liên tiếp bảo Vua Bắc Cảnh đi ra chịu cái chết
Ông ta bây giờ thật sự muốn tự tán mình một cái, thậm chỉ còn muốn tạ tôi.
Nếu như Vua Bắc Cảnh có ý thì chỉ cần một tát lập tức có thể biến ông ta thành đống thịt vụn!
Giờ phút này, ông ta chỉ muốn bỏ chạy.
Vua Bắc Cảnh xuất hiện ở đây, chắc chắn có điều bí ẩn nào đó, nếu Vua Bắc Cảnh với nhà họ Đỗ là địch, chẳng phải sẽ tiêu diệt luôn nhà họ Đỗ sao? Bất luận chuyện này là thế nào, Đồ Khiếu nghĩ đều không nên nhúng tay vào, chỉ cần rời đi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Càng không thể để Vua Bắc Cảnh bị lộ, ông ta cái gì cũng đều không biết
Đỗ Quốc Bảo vẻ mặt hống hách: “Bây giờ sư phụ của tôi đã tới rồi, sư phụ của tôi muốn để cho các người nhìn cho thật kỹ. “Tiêu Hào, mày chuẩn bị chết đi!” “Mấy người họ Âu Dương các người chuẩn bị quỳ gối xin hàng đi “Còn có đội trưởng Lư, sư phụ của tôi sẽ cho ông biết thế nào là cường giả chân chính! Top năm mươi cường giả đứng đầu Bình Châu, người ở đây tuyệt đối không thể ngăn cản được.
Bốn phía không khí áp lực đến tột độ.
Người nhà họ Đỗ mặt mày ảm đạm, chờ Tiêu Hào bị chém chết.
Đặc biệt là Đỗ Quốc Bảo, mặt mày đặc ý cùng với nụ cười thâm hiểm. “Hỗn xược!”
Đồ Khiếu đột nhiên trở tay giảng cho Đỗ Quốc Bảo một cái tát.
Cú tát này dùng sức quá mạnh, Đỗ Quốc Bảo bay ra xa năm mét bị nện thắng xuống nền đất.
Đỗ Quốc Bảo ho khan vài tiếng rồi phun ra hai ngụm máu, răng nát đầy đất.
Đỗ Quốc Bảo bị đánh đến ngu người.
Người nhà họ Đỗ đều bị ngu cả người.
Người nhà Âu Dương ở phía bên này cũng không hiểu tình huống này là thế nào, Đồ Khiểu tân nhân như vậy, người một nhà cũng nỡ xuống tay. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Đỗ Quốc Bảo từ trên đất bỏ dậy, vẻ mặt không rõ nguyên do nhìn Đồ khiếu, không biết bản thân đã nói sai chuyện gì. "Sư phụ “Câm miệng!” Đồ Khiếu hung đánh Đỗ Quốc Bảo: "Tôi không phải sư phụ của ông, từ trước đến nay đều không phải
Lời này buông ra, sắc mặt người nhà họ Đỗ đều ớn lạnh. Giây phút này Đồ khiếu chỉ muốn làm thịt người nhà họ Đỗ. Đúng là ăn gan hùm mật gấu, thế nào lại chọc phải Vua
Bắc Cảnh, còn kéo ông ta tới để chịu chết chung. “Các vị" Đồ Khiếu xoay người, nhìn Tiêu Hào và mấy người nhà họ Âu Dương, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt hoảng hồn: “Thật ngại quá, quấy rầy rồi. “Tôi cùng nhà họ Đỗ không hề có quan hệ gì cả, chỉ là mượn của nhà họ Đỗ một chút tiền “Tôi cũng không phải là sư phụ của Đỗ Quốc Bảo, chẳng qua là giao dịch qua lại thôi." “Chắc rằng mọi người đều nhìn ra được, tôi là lính đánh thuế, tôi chỉ lấy tiền làm việc thôi." "Chuyện lần này tôi thực sự không muốn làm “Mọi người, tạm biệt.
Nói xong Đồ Khiếu quay người nhanh chóng rời đi, vài cái lặc người đã không còn thấy người đầu. “Sư phụ, sư phụ.
Đỗ Quốc Bảo hướng về phía cửa kêu gào, bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng xe ô tô nổ máy.
Đồ Khiếu đi rồi, mặc kể mọi chuyện ở đây. Khung cảnh nhất thời trở nên lúng túng, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi nãy Đồ Khiểu tiến vào khí thế hùng hồn, hùng hổ dọa người, thậm chí còn áp chế cả đội trưởng Lư Đột nhiên lại cho Đỗ Quốc Bảo một cái tát, rồi lại đùng dùng rời đi.
Những chuyện vừa rồi xảy đều khiến cho đại não của mọi người không thể xoay chuyển. “Ha ha." Đội trưởng Lư đột nhiên cười to: "Đỗ Quốc Bảo, đây là sư phụ của ông? Top năm mười cường giả tại Bình
Châu?” “Một trận chiến mà dũng khí cũng không có, lập tức bỏ chay?"
Đỗ Quốc Bảo tức tới sắp hộc máu.
Sư phụ của ông ta nhất định không phải loại người này, thân là lính đánh thuế, mỗi ngày mọi sinh hoạt đều như trên mũi đao, không có khả năng xuất hiện tình huống không đánh mà chạy.
Nhưng cục diện thành ra thế này, phải giải thích thế nào đây?
Sư phụ rõ ràng có thể áp chế quân hùng, tới nói vài câu khí thế sau đột nhiên lại mềm nhũn, co giờ bỏ chạy.
Quả thật là mất hết cả mặt mũi
Người nhà Âu Dương đầu óc cũng trở nên mù mịt không hiểu gì.
Lính đánh thuê đều là đầu trọc không sợ bị nằm tóc, trong tình huống bình thường nhất định sẽ không sợ người của Long Tổ.
Đồ Khiếu rời đi, người bên phía nhà họ Âu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng Lư hạ lệnh: “Âu Dương Kiến Đình, lệnh cho ông phế bỏ công lực của Đỗ Quốc Bảo
Đỗ Quốc Bảo khoé mệnh dẹt ra, kinh hãi: "Đội trưởng Lư, ông có ý gì?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Đội trưởng Lư lạnh lùng nói: “Tôi hết lần này đến lần khác tha thứ cho ông, năm lần bảy lượt đẩy ông đi, đáng tiếc ông còn tìm người tới để làm loạn, thậm chí còn muốn đối phó với tôi." “Mọi việc đều có lần thứ hai, nhưng không thể có lần ba lần bốn “Tôi cho ông hai cơ hội, đáng tiếc ông không biết coi trọng. Ông còn muốn khiêu khích, còn muốn giết người." “Phế bỏ công lực của ông, không giết chết ông đã là quá nhân từ rồi."
Không khí lập tức lạnh xuống mấy độ.
Âu Dương Kiến Đình tiến lên một bước. "Không!” “Đội trưởng Lư, tha cho tôi. “Không, giết tôi đi, cầu xin ông ghét tôi đi. “Phế bỏ công lực của tôi chỉ bằng giết chết tôi đi!”
Đỗ Quốc Bảo tuổi tác đã cao, lại còn là kẻ tàn phế, nếu giờ còn mất đi công lực, nhà họ Đỗ nhất định sẽ từ bỏ ông ta.
Quãng đời còn lại của ông ta sẽ chết già trong viện dưỡng lão. "A!"
Âu Dương Kiến Đình dùng một chưởng Long Quyền vào thắng bụng của Đỗ Quốc Bảo.
Đan trong người lập tức vỡ vụn, công lực lâu nay đều tan biến.
Đỗ Kỳ Phong và chú Cường trơ mặt đứng nhìn Đỗ Quốc Bảo bị phế bỏ công lực, không thể làm được gì.
Bất luận là loại cầu xin nào đều không dùng được.
Đỗ Kỳ Phong và chủ Cường đỡ Đỗ Quốc Bảo dậy, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Đỗ Kỳ Phong quét mắt liếc mọi người một cái: "Tương lại còn dài, chúng ta đi!” “Khoan đã!” Âu Dương Thịnh tiến lên hai bước, lạnh lùng như một khối bằng nói: "Ban nãy tôi đã nói, làm nhục nhà họ Âu Dương, tôi tuyệt đối không buông tha. “Kiến Đình, mau đánh gãy chân của Đỗ Kỳ Phong, sau đó để cậu ta cút đi."
Đỗ Kỳ Phong nghiến răng kèn kẹt: “Các người dám?”
Rac!
Âu Dương Kiến Đình vọt lên, không chút nương tay hạ một chiều vào đùi phải của Đỗ Kỳ Phong.
Đỗ Kỳ Phong hung hăng nghiến răng nhẫn nhịn, không hề kêu la thảm thiết cũng không hề xin tha
Nét mặt vô cùng ngoan cố
Trong lòng Đỗ Kỳ Phong vô cùng tức giận, Tiêu Hào, họ Âu Dương, tôi nhất định sẽ khiến các người nợ máu trả máu. Hai vệ sĩ tới khiêng Đỗ Kỳ Phong và chủ Cường rời đi. Mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc.
Mọi người lớn nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng Lư nhìn đồng hồ, nói: "Kiến Đình, lần này thời gian của chúng ta đã vượt quá dự định, ông cũng tới lúc phải về rồi, chúng ta phải trở về thôi.
Trước khi rời đi đội trưởng Lư để lại cho Âu Dương Chanh Kỳ một cái điện thoại: "Nếu còn ai tới làm phiền nhà họ Âu Dương, cứ dùng chiếc điện thoại này gọi cho tôi, người của Long Tổ nhất định sẽ tới giúp đỡ.
Âu Dương Thịnh và Âu Dương Chanh Kỳ muôn phần cảm kích đội trưởng Lư Nhà họ Âu Dương có Long Tổ bảo vệ cũng chẳng ngại nhà họ Đỗ tới gây sự nữa.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net