Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Nếu vực chủ không tìm sát thủ giết chết Tiêu Hào, Phạm Tuấn Nghị tuyệt đối có thể bảo vệ được vực chủ, thậm chí còn nghĩ biện pháp toàn thân mà lui.

Nhưng mà bây giờ, mọi chuyện đều đã muộn, tìm sát thủ giết chết, còn ám sát thất bại.

Hơn nữa, vực chủ còn ra tay với Tiêu Hào ở linh trì, muốn giết Tiêu Hào.

Nghe xong mọi chuyện, Phạm Tuấn Nghị vô cùng khó chịu.

Trần Nguyên Phong là nhân tài ông ta một tay bồi dưỡng, từng bước một đi tới địa vị vực chủ.

Bây giờ vì linh trì, lại rơi vào đường cùng. “Cái tên nghịch đồ này!”

Phạm Tuấn Nghị lại tát mạnh một cái.

Vực chủ lại ngã lên trên mặt đất.

Vực chủ vốn ngâm ở trong sông hai ngày, gương mặt sưng phù, lại bị Phạm Tuấn Nghị tát hai cái, lúc này đầu giống như quả bóng.

Ngũ quan bị đè ép cùng một chỗ, hoàn toàn vặn veo.Cái tát này, cũng mở huyệt vị của vực chủ, vực chủ có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa. Ý của Phạm Tuấn Nghị là muốn vực chủ mở miệng nhận lỗi, ông ta sẽ dốc sức cầu xin Cho dù thế nào, mấy năm nay Phạm Tuấn Nghị chiến công hiển hách, có uy vọng rất cao ở khu vực thứ tám Nam Cảnh.

Chỉ cần dẫn vực chủ tới nơi xét xử ở Nam Cảnh, thì có thể bảo vệ vực chủ một mạng.

Nếu Long Tổ không thả người, Phạm Tuấn Nghị cũng không có biện pháp.

Bởi vì Long Tổ có lệnh điều tra, Phạm Tuấn Nghị thì không có.

Nếu Phạm Tuấn Nghị có văn bản, thì có thể trực tiếp dẫn vực chủ rời đi. “Nghịch đồ! Còn không mau nhận tội!” Phạm Tuấn Nghị bày ra bộ dạng vì đại nghĩa diệt thân, công bằng nghiêm chính.

Ông ta nhất định phải làm ra tư thế này, nhất định phải khiến vực chủ hiểu rõ, chỉ cần anh ta nhận tội thì còn có đường sống!

Ông ta cũng muốn đám người Tiêu Hào thấy rõ mình rất công bằng, đến lúc đó cầu xin còn có phân lượng.

Nhưng mà vực chủ không nghĩ giống như thế.

Bây giờ nhận tội, dù thế nào đều là tội chết!

Nếu phản kháng, nếu có thể giết Tiêu Hào ở đây, giết người diệt khẩu mới có đường sống."Sư phụ!

Vẻ mặt vực chủ tàn nhẫn và âm hiểm: "Sư phụ, chẳng lẽ với lực lượng của người, không giết được Tiêu Hào sao?” “Con là đệ tử của người, đệ tử nhập thất!” “Bây giờ người lại liên hợp với người khác, đẩy đệ tử của người vào chỗ chết sao?" “Sư phụ, nếu con nhận tội, con chỉ còn con đường chết, cho dù không chết, nhưng mấy năm cố gắng sẽ uổng phí hết!” “Một khi con bị ngã xuống đài, mọi thứ mà nhà họ Trần chúng con có được, toàn bộ sẽ sụp đổ!” "Sư phụ, hẳn là người hiểu rõ rút dây động rừng!”

Vẻ mặt vực chủ thống khổ và đầy nước mắt, anh ta nhất định phải thuyết phục sư phụ

Đại trưởng lão cũng quỳ xuống đất cầu xin: “Ngài Phạm, cầu xin ngài chủ trì công đạo cho chúng tôi, quyết định cho nhà họ Trần chúng tôi!” “Ngài không thể vứt bỏ chúng tôi không để ý được!” "Ngài.

Ý nghĩ của đại trưởng lão cũng giống như vực chủ.

Tiêu Hào phải chết.

Phạm Tuấn Nghị thực sự muốn tát chết vực chủ, tát chết cả đại trưởng lão. “Cái tên nghiệt đồ này!” “Mấy năm nay, sư phụ dạy con uổng phí hết!”“Nhà họ Trần con, sư phụ sẽ chăm sóc!” “Bây giờ con tự vẫn tạ tội đi!”

Phạm Tuấn Nghị không muốn để vực chủ nói tiếp, không có ý định bảo vệ vực chủ nữa.

Vực chủ vẫn luôn lần lượt bảo sư phụ giết Tiêu

Hào.

Vực chủ chết cũng không nhận tội, đã khó bảo vệ được nữa. "Sư phụ, người nói gì thế?” Vực chủ khó mà tin được, sư phụ lại bảo anh ta tự vẫn

Tiêu Hào mở miệng: “Trần Nguyên Phong, sư phụ anh dụng tâm lương khổ, vẫn luôn bảo vệ anh, muốn giữ mạng sống cho anh, muốn cứu anh." “Nếu ngay từ lúc ban đầu anh nhận sai, sư phụ anh dẫn anh tới Nam Cảnh, để Nam Cảnh xét xử, có lẽ chỉ cách chức anh, phán anh vào tù, còn có thể giữ cho anh một mạng. “Nhưng mà anh lần lượt không quý trọng cơ hội.” “Sư phụ anh bảo anh nhận tội, anh lần lượt bảo sư phụ anh ra tay giết tôi.” “Anh cho rằng, sư phụ anh giết được tôi sao?”

Tiêu Hào không phải là người đuổi tận giết tuyệt, Lục Việt Hải lúc trước thu tay lại đúng lúc, gia nhập vào Tiêu Hào, Tiêu Hào đã cho Lục Việt Hải một cơ hội.

Mà vực chủ, đã không còn thuốc chữa.

Chu Tước cũng mở miệng: “Trần Nguyên Phong, nếu chúng tôi dẫn anh đi, để cho Long Tổ xét xử, đếnlúc đó sẽ ảnh hưởng tới danh dự của khu vực thứ tám Nam Cảnh, cũng sẽ khiến sư phụ anh hổ thẹn, khu vực thứ tám các anh còn chịu tổn thất vô cùng lớn.” “Ý của sư phụ anh, chính là không muốn quậy lớn chuyện này lên, muốn anh gánh vác trách nhiệm việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. “Đáng tiếc anh vẫn luôn cố chấp!”

Anh ta không muốn mất đi thân phận địa vị vực chủ này, không muốn mất đi mọi thứ có được lúc này, lại càng không muốn ngồi tù!

Một là chết, hai là thành công!

Anh ta không muốn tham sống sợ chết “Sư phụ... Vẻ mặt vực chủ khẩn cầu nhìn Phạm

Tuân Nghị.

Tình hình hiện giờ, sư phụ không ra tay, vực chủ đã hoàn toàn tuyệt vọng. “Sư phụ... Vực chủ ôm chân Phạm Tuấn Nghị, khổ sở cầu xin: “Chẳng lẽ người muốn trị tội con sao?” “Người muốn tự tay hại chết đệ tử của mình à?” “Sư phụ...

Sau khi nói xong, vực chủ nhìn thấy vẻ mặt sư phụ kiên quyết, đã quyết định, thì oán hận không thôi. Cập nhật chương m*ới nhất tại tamlinh247.net

Bỗng nhiên tay phải của vực chủ xuất hiện một dòng lực lượng, trực tiếp biến mất vào trong đan điền của Phạm Tuấn Nghị.

Một dòng lực lượng che lại đan điền của Phạm Tuấn Nghị, sau đó tay phải của vực chủ nắm lại, nắm lấy cổ Phạm Tuấn Nghị.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.

Phạm Tuấn Nghị căn bản không nghĩ tới vực chủ sẽ đánh lén mình.

Đám đại trưởng lão và châu chủ vô cùng sợ hãi. Phạm Tuấn Nghị kinh hãi: “Nguyên Phong, con muốn làm gì?”

Tiêu Hào và Chu Tước cũng vô cùng bất ngờ, đang diễn vở tuồng gì thế?

Vực chủ nghiến răng, đỏ mắt nói: “Con muốn làm gì sao? Đương nhiên là con muốn giết sư phụ!” “Con không rõ, vì sao sư phụ không giết Tiêu Hào!” “Con không rõ, vì sao sư phụ lại đối xử với con như vậy!” "Con hận Tiêu Hào, nhưng con càng hận sư phụ hon!" “Sư phụ, cầu xin người, cầu xin người ra tay!”

Trên mặt Phạm Tuấn Nghị xuất hiện bất đắc dĩ, mấy năm nay đệ tử của mình vẫn luôn nghe lời, làm việc cũng thận trọng.

Bây giờ đối mặt với tử vong, vậy mà điên cuồng như thế.

Mục đích chân chính của vực chủ, chính là ép sử phụ ra tay.

Phạm Tuấn Nghị nói: “Con có biết cô Chu này là ai không?” “Cô ấy là nữ tướng của Bắc Cảnh, thân phận của cô ấy ở trên sư phụ, thực lực cũng trên sư phụ.”

Cuối cùng Phạm Tuấn Nghị cũng nói ra, nhưngvẫn không chỉ ra hoàn toàn. “Con sớm đã đoán được, con cũng không phải là kẻ ngốc!” Vực chủ quát: “Con biết sư phụ sợ thân phận của bọn họ, nhưng mà tu vi của sư phụ, là cảnh giới Ngưng Đan!” "Sư phụ, người tuyệt đối có thực lực giết chết Tiêu

Hào!” “Nhưng mà người không làm như vậy!”

Đại trưởng lão kinh hãi tới mức trái tim sắp vọt ra bên ngoài.

Xảy ra chuyện gì, ông ta đều phải lấy đại cục làm trọng, lấy nhà họ Trần làm trọng.

Ông ta hiểu rõ, sở dĩ vực chủ làm như vậy chính là vì ép sư phụ, nhưng vẫn là vì nhà họ Trần. Nhà họ Trần mới là gốc rễ của vực chủ, địa vị của vực chủ ở Nam Cảnh cao tới đâu, toàn bộ là vì nhà họ Trần, nơi đi về cuối cùng vẫn là nhà họ Trần. “Ngài Phạm, mong người ra tay!” “Nhà họ Trần chúng tôi nguyện ý dâng một nửa gia nghiệp!”

Đại trưởng lão vì khiến Phạm Tuấn Nghị ra tay, trực tiếp muốn tặng một nửa sản nghiệp. Hai người cưỡng ép cộng thêm dụ dỗ

Bầu không khí ở bốn phía sắp ngưng kết lại. Phạm Tuấn Nghị vô cùng khó chịu, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Tiêu Hào đang đợi quyết định của Phạm Tuấn Nghị, cảnh giới Thần Thông căn bản không thể cưỡng
uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK