Chương 72: Báo nguy
Liễu Nguyệt Hân suy nghĩ rồi hỏi: “Bác cả, nếu bây giờ tôi từ chức giao ra hết quyền hành, vậy bản hợp đồng mà tôi ký với nhà họ Lương sẽ xử lý thế nào đây?”
Liễu Kiến Hưng cười nói: “Cháu yên tâm đi Nguyệt Hân, chuyện này bác sẽ đích thân nói chuyện với nhà họ Lương, bác cả lăn lộn ở ngoài nhiều năm như vậy, chuyện nhờ vả quan hệ này cháu cứ yên tâm, cứ tin vào bác là được. Bác đương nhiên có biện pháp xử lý chuyện này, giữ được nhà họ Liễu chúng ta.
Liễu Nguyệt Hân không hỏi thêm nữa, Liễu Kiến Hưng không nói rõ biện pháp xử lý chuyện hợp đồng, đúng là có âm mưu, nhưng Liễu Nguyệt Hân không cần vạch trần. “Nếu bác cả có lòng vậy tôi vô cùng biết ơn. Nhưng tôi còn phải suy nghĩ thêm, bàn bạc lại với Tiêu Hào xem thế nào, hai ngày sau tôi sẽ đi đàm phán với nhà họ Lương, đến lúc đó sẽ cho bác câu trả lời.
Liễu Kiến Hưng cười nhẹ, trong lòng nghĩ, bàn bạc với Tiêu Hào à? Sau này cô vĩnh viễn không gặp lại được Tiêu Hào nữa rồi.
Liễu Nguyệt Hân, lần này không còn lựa chọn nào khác nữa, một khi cô giao công ty cho tôi, tôi sẽ khiến cho một nhà ba người các người nhà tan cửa nát
Liễu Kiến Hưng sâu xa nói: “Nguyệt Hân, chuyện này quyết định càng nhanh càng tốt, tốt nhất là giải quyết trước khi truyền thông chưa đưa tin, nếu không sẽ càng phiền phức. Bác chờ câu trả lời của cháu. Sau khi Liễu Kiến Hưng đi rồi, lòng Liễu Nguyệt Hân loạn hết cả lên.
Cô gọi cho Tiêu Hào hết lần đến lần khác nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy.
Rốt cuộc Tiêu Hào đi đậu mất rồi?
Liễu Nguyệt Hân bỗng sốt ruột, lấy hiểu biết của cô với Tiêu Hào thì anh tuyệt đối sẽ không đi mà không nói câu nào.
Chẳng lẽ Tiêu Hào xảy ra chuyện rồi?
Gần đây anh đắc tội với nhiều người như vậy, nhà họ Liễu, nhà họ Điền, còn có nhà họ Đường nữa...
Liễu Nguyệt Hân nghĩ một hồi bèn đi tới văn phòng quản lý một chuyến. “Chị Nguyệt Hân, lâu rồi không gặp chị
Một nữ cảnh sát dáng người thon thả xinh đẹp đi tới. Nữ cảnh sát xinh đẹp đi tới đâu thì hấp dẫn ánh mắt đồng nghiệp nam tới đó. Nữ cảnh sát xinh đẹp này là Ôn Linh Anh.
Sáu năm trước, vì vụ án của Tiêu Hào mà Liễu Nguyệt Hân quen được Ôn Linh Anh, hai người còn rất thân nhau, thường xuyên liên lạc. “Linh Anh, em lại xinh hơn trước rồi, hơn nữa... Liễu
Nguyệt Hân nói bên tai Ôn Linh Anh: “Ngực cũng lớn hơn. Ôn Linh Anh sửng sốt, thẹn thùng véo eo nhỏ Liễu Nguyệt Hân, “Chị Nguyệt Hân xấu quá đi. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Ôn Linh Anh gợi cảm quyến rũ, là bông hoa của phòng quản lý, đặc biệt là đôi thỏ trắng sexy trước ngực, là cảnh đẹp nổi tiếng nhất ở đây.
Hai người đi vào văn phòng riêng nói chuyện. Ôn Linh Anh pha cho Liễu Nguyệt Hân một tách cà phê. “Chị Nguyệt Hân, bây giờ chị đã là tổng giám đốc, Tiêu Hào là chủ tịch rồi, em hâm mộ hai người quá đi. Hai người định khi nào có baby vậy?”
Liễu Nguyệt Hân nói: “Chuyện đó nói sau đi, lần này Tiêu Hào trở về còn chưa qua được thử thách, chị còn chưa đồng ý chấp nhận anh ấy đâu. “Không thể nào?” Ôn Linh Anh khoa trương cười nói: “Em nhớ có ai đó gọi điện thoại cho em cứ nhắc đi nhắc lại rằng Tiêu Hào tốt thế này, Tiêu Hào giỏi thế kia. Lần nào nhắc tới cũng hưng phấn không ngớt mà.” “Đừng có nói bậy bạ” Liễu Nguyệt Hân không có tâm trạng nói mấy chuyện này. "À, em biết rồi, chẳng lẽ.” Ôn Linh Anh ngạc nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: "Hai người chưa phát sinh quan hệ?”
Liễu Nguyệt Hân đỏ mặt, nói: “Linh Anh đừng giỡn nữa, hôm nay chị tới tìm em là có chuyện nghiêm túc. “Chị tới báo án, Tiêu Hào mất tích rồi.” “Cái gì?” Ôn Linh Anh ngạc nhiên: “Tiêu Hào mất tích?”
Đối với Tiêu Hào, Ôn Linh Anh có hơi áy náy, lần trước vì vụ án cưỡng bức mà bắt anh lại, cô rất tức giận làm khó anh mọi nơi. Sau đó mới biết, vụ án Phương Văn Nhã bị cưỡng bức đến bệnh hung thủ không phải Tiêu Hào, mà là Liễu Kiến Phong.
Ôn Linh Anh hỏi lại: “Bảo sao sắc mặt chị không tốt lắm, thì ra là lo lắng cho người yêu. Tiêu Hào mất tích chưa đến hai ngày, có thể là... anh ta đi đâu đó nên tắt máy rồi?” “Không đơn giản vậy đâu. Liễu Nguyệt Hân kể toàn bộ mọi chuyện xảy ra gần đây cho Ôn Linh Anh nghe.
Lúc này Ôn Linh Anh mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, nghiêm túc lại, thở dài: “Đấu đá trong gia tộc, tiền tài quyền lợi đều là chiến tranh thiếu mùi thuốc súng. Chị Nguyệt Hân, không thể giống như trước kia đi làm bình thường, không xen vào mấy chuyện như vầy, Tiêu Hào cũng tìm một công việc, hoặc là đầu tư hay buôn bán gì đó không tốt hơn sao? Vì sao phải bị cuốn vào nhiều chuyện như vậy?” Liễu Nguyệt Hân cũng không còn cách nào: “Sao chị có thể được tự do giống em chứ. Chị cũng là không còn cách nào khác. Chị và Tiêu Hào không muốn đắc tội với những người đó, nhưng họ không buông tha cho tụi chị. Linh Anh, gần đây Tiêu Hào đắc tội với rất nhiều người, chị thật sự rất sợ lỡ như Tiêu Hào xảy ra chuyện gì. “Nhổ nước bọt, đừng nói bậy bạ” Ôn Linh Anh nắm tay Liễu Nguyệt Hân an ủi: “Chị Nguyệt Hân đừng lo lắng quá “Tên Tiêu Hào kia không đơn giản vậy đâu, lần trước em bắt anh ta, mấy cha chú gọi hẳn điện thoại đến kêu em thả ra, nếu không đá em văng luôn đấy. Tiêu Hào không dễ xảy ra chuyện vậy đâu.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Liễu Nguyệt Hân vẫn rất khổ sở: “Bây giờ chị phải làm gì đây? Việc ở công ty... Quá khó khăn.. “Em giúp chị.” Ôn Linh Anh nói: “Chuyện làm ăn em không giúp được gì, nhưng em sẽ dốc hết sức tìm Tiêu Hào về. Chị yên tâm, nhất định sẽ tìm được."
Nghe Ôn Linh Anh đảm bảo, tâm trạng Liễu Nguyệt Hận mới tốt lên nhiều.
Ôn Linh Anh còn trong giờ làm việc nên Liễu Nguyệt Hân về công ty không quấy rầy cô ấy nữa.
Vừa về tới thì có rất nhiều người cao tầng đến tìm dò hỏi chuyện hạng mục với nhà họ Lương. Liễu Nguyệt Hân chỉ có thể trả lời theo tình hình thực tế hoặc là lơ đi.
Tối đó, Liễu Nguyệt Hân tinh thần và thể xác đều mệt mỏi đi về nhà. Vốn dĩ phải đi nghỉ ngơi ngay, nhưng vừa vào cửa đã thấy cha mẹ đang ở ngoài phòng khách chờ cô. “Nguyệt Hân, nghe nói công ty xảy ra chuyện. Nhà họ Lương ngừng hợp tác với chúng ta rồi, sao lại như vậy?” Mặt Lưu Ngọc Lan đầy lo lắng.
Lưu Ngọc Lan kéo tay con gái ngồi xuống sofa, sốt ruột dò hỏi. Liễu Nguyệt Hân thật sự không ngờ, hôm nay ở công ty cách mười phút lại có người tới hỏi việc này, Liễu Nguyệt Hân phiền không tả nổi.
Lưu Ngọc Lan đen mặt: “Mẹ biết chuyện này không đơn giản như vậy đâu mà, ở đâu ra cái bánh từ trên trời rơi xuống chứ. “Nhất định là Lương Thiếu Thu, tên đó thích con nhưng bị con từ chối mãi nên bề ngoài nó hợp tác với nhà họ Liễu. Để con trở thành tổng giám đốc, đưa con lên vị trí cao, sau đó đột nhiên không hợp tác nữa để con ngã từ trên cao xuống! Nhất định là Lương Thiếu Thu đang trả thù con và Tiêu Hào!”
Liễu Nguyệt Hân giải thích: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.” “Không phải vậy thì là thế nào?” Lưu Ngọc Lan tức giận nói: “Tiêu Hào đâu? Tên khốn kia đâu rồi? Hôm qua không gặp, hôm nay cũng không gặp. Xảy ra chuyện nên chạy rồi đúng không. Đúng là không thể tin tên khốn nạn đó mà.”
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net