Tiêu Hào lạnh lùng nhìn Võ Thần: “Lời tôi vừa nói đều là sự thật, cũng là kế hoạch của Đế Vương Khu. Thủ đô Võ Thần các anh nên hiểu rõ sự thật, các anh khai chiến với Ma Đô người hưởng lợi cuối cùng chỉ có Đế Vương Khu chúng tôi. Nếu các anh ngừng chiến đối với đôi bên đều tốt, vị thế của ba Khu cân bằng của ba Khu bị phá vỡ đối với bên nào cũng không tốt, các anh là người rõ hơn ai hết.
Tiêu Hào tng lòng xin lỗi Viêm đế, để êm xuôi chuyện này, Tiêu Hào chỉ có thể đắc tội Viêm đế.
Trần Bắc Huyền nghe Tiêu Hào nói ra toàn bộ kế hoạch của Viêm đế, sắc mặt anh ta ngày càng khó coi.
Anh ta muốn ngăn Tiêu Hào nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống. Anh ta không cần phải can ngăn, Tiêu Hào làm rối tung mọi thứ lên không phải càng tốt sao?
Trần Bắc Huyền muốn báo thù cho đồ đệ, anh ta đương nhiên hy vọng Tiêu Hào sẽ gặp khó khăn.
Kim Quang lên tiếng: “Nam để, anh đừng quên thủ đô Võ Thần và Đế Vương Khu đã ký hiệp ước đình chiến ba mươi năm, hai chúng ta không thể khai chiến, thủ đô Võ Thần và Ma Đô khai chiến, Đế Vương Khu không được đổi phó chúng tôi. Nếu Đế Vương Khu khai chiến với thủ đô Võ Thần, chính là vi phạm hiệp ước, mà Đế Vương Khu là đại diện cho Kỳ Hạ, e rằng Đế Vương Khu không thể làm loại chuyện này.” Năm đó Đế Vương Khu và thủ đô Võ Thần đã ký một hiệp ước vào năm đó để chống lại các thế lực ngoại bang.
Tuy nhiên, lần này tình hình đã khác, nếu Đế Vương Khu có cơ hội tiêu diệt thủ đô Võ Thần và Ma Đế thì Đế Vương Khu chắc chắn sẽ vi phạm hiệp ước. Vì lợi ích và sự phát triển của mình người của ba Khu có thể làm rất nhiều chuyện.
Giọng Tiêu Hào rất lạnh lùng: “Tôi đã bày tỏ ý định của mình rất rõ ràng. Tôi không cho phép hai bên khai chiến. Bất kể thủ đô Võ Thần đã bị tổn hại như thế nào, tôi cũng không cho phép khai chiến."
Võ Thần và Kim Quang nhìn thái độ kiên quyết của Tiêu Hào đều rất khó hiểu.
Võ Thần lạnh lùng nói: “Nam đế, trận chiến này anh không cảm được, giống như Ma để đã nói hội đàm ba bên này chẳng có tác dụng gì cả.
Ninh Khinh Vân cũng lên tiếng: “Nam đế, anh có ý gì? Hai chúng tôi muốn đánh nhau anh xen vào làm gì? Anh nghĩ làm như vậy tôi sẽ cảm kích anh à? Anh nghĩ anh áp chế được thủ đô Võ Thần, hay là áp chế được người dân Ma Đô?”
Ninh Khinh Vân không muốn Tiêu Hào vì mình mà gặp chuyện.
Tiêu Hào nhìn Ninh Khinh Vân: “Bất luận thế nào tôi cũng không hy vọng các người đánh nhau, hôm nay không cần biết dùng biện pháp gì tôi cũng phải ngăn cản bằng được. Tiêu Hào nhìn Võ Thần và Kim Quang: “Hai vị đừng quên nếu tôi không cứu thì hai người đã chết từ lâu. Bây giờ hai người nghe tôi một lần đừng phát động chiến tranh." Võ Thần lạnh giọng: “Nam đế, anh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi nhưng chuyện nào ra chuyện ấy, chúng tôi nợ cậu một ân tình nhưng chuyện khai chiến với
Ma Đô thì đừng bàn nữa.
Kim Quang cũng lên tiếng: “Nam đế, tên đã lên cung không thể không bắn, hiện tại cả thủ đô Võ Thần và Ma Đô đều muốn khai chiến, anh không thể cản được, hà tất phải làm thế?”
Lúc này Lâm Như Tuyết ở bên cạnh lên tiếng, bà đi lên nói với tất cả mọi người: “Như mọi người đã biết cuộc thi Đế Vương toàn cầu mười năm một lần sắp bắt đầu. Nếu Ma Đô và thủ đô Võ Thần đại chiến tất sẽ thương vong nghiêm trọng. Ba Khu đều thuộc Kỳ Hạ, nếu cường giả chết vô số cuối cùng sẽ làm suy yếu cả Kỳ Hạ. Đến lúc đó kẻ địch của Kỳ Hạ sẽ nhìn chằm chằm, nếu mọi việc phát triển theo tình hình này, xin hỏi mấy người sẽ giải quyết như thế nào?”
Mọi người nghe Lâm Như Tuyết nói xong đều cảm thấy ngạc nhiên. Có đều nghĩ kỹ lại, cuộc thì Đế Vương toàn cầu sắp bắt đầu, Kỳ Hạ chắc chắn sẽ cử người tham dự, chuyện này rất quan trọng.
Cuộc thi Đế Vương toàn cầu mười năm mới tổ chức một lần, mỗi quốc gia sẽ cử ba Đế Vương tham dự, vì vậy Đế Vương Khu, Ma Đô và thủ đô Võ Thần mỗi bên sẽ cử ra một Đế Vương tham dự.
Hiện tại thủ đô Võ Thần và Ma Đô xảy ra chiến tranh, nếu có Đế Vương bị chết thì sẽ làm giảm thực lực của cả Kỳ Hạ.
Nếu trong cuộc thi Đế Vương toàn cầu không thể duy trì thứ hạng trước đó, hoặc tụt hạng, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của giới tu luyện Kỳ Hạ. Nếu sức mạnh tổng thể của Kỳ Hạ suy giảm, thì kẻ thù của họ sẽ nhìn vào, thậm chí khiêu khích. Nghiêm trọng hơn là phát động một số cuộc chiến tranh quy mô nhỏ, hậu quả rất nghiêm trọng. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net đ*ể ủng hộ team nha !!!
Lời nói của Lâm Như Tuyết khiến mọi người phải trầm ngâm, bởi vì không ai từng nghĩ đến chuyện này.
Tuy nhiên, Võ Thần rất nhanh liền nói: “Chủ tịch thành phố, chiêu họa thủy đông di này không tệ, có điều Kỳ Hạ không thiếu Đế Vương. Ví dụ Đế Vương Khu có năm Đế Vương thân thủ bất phàm thì Viêm để càng đáng sợ hơn. Ân oán lần này giữa thủ đô Võ Thần và Ma Đô, các người có nói gì cũng vô dụng, chúng tôi buộc phải khai chiến khiến Ma Đô phải trả giá cho tất cả những gì họ đã làm
Lâm Như Tuyết nói: “Cuộc thi Đế Vương toàn cầu hai năm nữa sẽ diễn ra, sao mọi người không đợi thêm hai năm? Đợi chuyện này kết thúc, mọi người hoàn toàn có thể tiếp tục đánh một trận. Hơn nữa mọi người ở đây có thể ký một hiệp định chuyện này đợi ba năm sau sẽ xử lý tiếp
Tiêu Hào thuận theo lời nói của mẹ anh: “Chủ tịch nói không sai, hiện tại chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, cuộc thi Đế Vương toàn cầu sắp tới mới là chuyện quan trọng. Chúng ta không thể vì ân oán đấu đá nội bộ mà ảnh hưởng đến Kỳ Hạ, tôi hy vọng thủ đô Võ Thần và Ma Độ có thể vì đại cuộc
Kim Quang bất mãn: “Lời của hai vị tôi hiểu. Nhưng Đế Vương toàn cầu hai năm nữa mới diễn ra, trong hai năm này có thể phát sinh bao nhiêu chuyện. Hiện tại cuộc chiến giữa thủ đô Võ Thần và Ma Đô sắp diễn ra, toàn bộ lực lượng của thủ đô Võ Thần đều đã sẵn sàng cho trận chiến, không có cách nào để xoa dịu cơn giận dữ của thủ đô Võ Thần.”
Võ Thần cũng nói: “Chủ tịch, Nam đế, hai vị đừng thuyết phục nữa, không có tác dụng đầu. Cuộc chiến của chúng tôi với Ma tộc nếu Đế Vương Khu muốn giúp đỡ chúng tôi rất cảm tạ, nếu không muốn giúp thì hãy giữ thái độ trung lập là được rồi. Kết quả ai thua ai thắng Đế Vương Khu không cần bận tâm.
Võ Thần và Kim Quan kiên quyết khai chiến, Tiêu Hào và Lâm Như Tuyết có nói gì có cũng không chấp nhận. Ninh Khinh Vân thấy hơi khó chịu, cô biết Tiêu Hào muốn giúp mình nhưng cô không cần.
Ninh Khinh Vẫn đến đây chủ trương khai chiến, muốn đối phó với Võ Thần và Kim Quang. Cô muốn nói với mọi người Ma Đô đã sẵn sàng khai chiến, không muốn Tiêu Hào đề cập đến chuyện khác.