Toàn bộ thành viên trong hội Trung Thành đang vui vẻ ăn mừng trong tổng bộ.
Thầy Viên cũng thuận tiện gia nhập hội Trung Thành.
Ông lấy lại được tất cả sản nghiệp đã mất, trở thành một trong những người giàu có nhất trong thành Đêm Đen, hơn nữa còn một bước nhảy vọt thành Tông sư rèn đúc, trở thành người đứng đầu trong giới rèn đúc của thành Đêm Đen.
Thầy Viên chẳng những bảo được thù mà còn lấy lại tất cả những gì đã mất, có được cả danh tiếng và tiền tài.
Phút giây vui vẻ ngắn ngủi qua đi, thầy Viên chẳng thể nào vui nổi nữa, bảo được thù thì vui, có được danh tiếng và tiền tài thì vui thế nhưng căn bản là không có cách nào xoá mờ vết thương sâu trong nội tâm của thầy Viên được.
Vợ và con đã chết thì không thể nào sống lại được, đây sẽ mãi là vết thương không thể nào lành của thầy Viên.
Nhưng còn may là bên cạnh thầy Viên vẫn còn hai người là Tiêu Vân và Lưu Đan Bình.
Thầy Viên sớm đã coi hai người họ như người thân của mình.
Những năm gần đây, thầy Viên đã phải sống trong cơ cực. Bây giờ gia nhập hội Trung Thành rồi, cũng có lại sức mạnh mạnh mẽ, cuối cùng thì ông ta cũng có thể an tâm rồi.
Ông định sẽ an an ổn ổn sống nửa đời còn lại trong hội Trung Thành.
Tổng Hội trưởng và tất cả người trong hội Trung Thành tổ chức một buổi tiệc có quy mô lớn để chúc mừng thắng lợi lần này. Hơn nữa tất cả người trong hội Trung Thành đều được chia rất nhiều tiền, dẫu sao thì tất cả sản nghiệp của môn phái Vạn Kiếm đã thuộc về bọn họ rồi.
Tiếp sau đó là việc kiểm tra và bàn giao công việc, Tổng Hội trưởng để thành viên cao tầng của hội Trung Thành đi xử lý toàn bộ việc này.
Cuối cùng Tổng Hội trưởng còn dặn dò tất cả mọi người trong hội Trung Thành phải nâng cao cảnh giác, bởi vì Chủ tịch thành phố và những người khác trong môn phái Vạn Kiếm nhất định sẽ vì lần huỷ diệt môn phái Vạn Kiếm này mà trả thù.
Công cuộc báo thù này sẽ không được tiến hành một cách quang minh chính đại mà là ầm thầm nổ ra trong bóng tối
Chính ngài Chủ tịch thành phố đã tuyên bố sau cuộc tỷ thí giữa hội Trung Thành và môn phái Vạn Kiếm, không có ai được phép trả thù, đây cũng là quy tắc của tất cả cuộc thi đấu.
Thế nhưng cuộc chiến không thấy khói súng diễn ra trong bóng tối mới là thứ đáng sợ nhất
Sau khi bữa tiệc kết thúc thì trời cũng đã tối
Lúc này đây, Tiêu Hào và Tổng Hội trưởng đang thương lượng một chuyện vô cùng quan trọng trong căn phòng bí mật.
Trong tay Tổng Hội trưởng là một tờ giấy xét nghiệm, nội dung của tờ giấy xét nghiệm là kết quả xét nghiệm huyết mạch của môn chủ Dương Nam Kiên môn phái Vạn Kiếm.
Sau khi Dương Nam Kiên và năm đứa con trai của ông ta chết, thi thể của họ đương nhiên đã bị người của môn phái Vạn Kiếm mang đi thế nhưng trên hiện trường vẫn còn lưu lại vết máu của Dương Nam Kiên.
Lúc đó Tổng Hội trưởng đã sai người lấy máu của Dương Nam Kiên đem đi xét nghiệm toàn diện.
Sau đó Tổng Hội trưởng lại tự mình kiểm tra thêm lần nữa mới cầm được tờ đơn xét nghiệm trên tay.
Nhìn kết quả trên tờ xét nghiệm, lòng Tổng Hội trưởng vô cùng khó chịu. Kết quả tờ xét nghiệm đã chứng thực huyết mạch của
Dương Nam Kiên chính là huyết mạch thượng cổ thần thú
Huyết Kỳ Lân!
Tổng Hội trưởng nói: "Ngài Tiêu Hào, lẽ nào Chủ tịch thành phố thực sự giết một con thượng cổ thần thú sao?"
Từ trước tới nay Tiêu Hào chưa từng gặp qua thượng cổ thần thú, anh chỉ mới được biết sức mạnh cường đại của Huyết Kỳ Lân thông qua sách vở mà thôi.
Sự hiểu biết của anh đối với đối với thượng cổ thần thủ, đối với yêu tộc cũng chỉ giới hạn trong nội dung trong sách.
Chắc chắn không thể nào so sánh với những thứ mà Tổng Hội trưởng biết được.
Hơn nữa Tiêu Hào cũng không nhận ra được huyết mạch Huyết Kỳ Lân.
Hiển nhiên là Tổng Hội trưởng đã gặp qua Huyết Kỳ Lần, cũng hiểu vô cùng rõ về loại thần thú quý hiếm này.
Tiêu Hào nói: "Tôi có từng đọc về Huyết Kỳ Lân trong sách cổ, nó vô cùng mạnh mẽ. Cho dù có là đỉnh phong Đế vương cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Với thực lực của Chủ tịch thành phố thì căn bản là không đánh lại Huyết Kỳ Lân, chuyện này sợ là còn điều uẩn khúc gì mà chúng ta chưa biết "
Tổng Hội trưởng nói: "Tôi nhất định phải điều tra cặn kẽ chuyện này, ngài Tiêu Hào, ngài nhất định phải giúp tôi! Nếu như Chủ tịch thành phố thật sự giết thượng cổ thần thú của yêu tộc chúng ta thì tôi nhất định phải báo thù, nhất định phải bằm Chủ tịch thành phố thành trăm mảnh!"
Nói đến đây, Tổng Hội trưởng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt trông vô cùng đau khổ.
Đối với Tổng Hội trưởng mà nói, thượng cổ thần thú tựa như sinh mạng của mình vậy thế nhưng sinh mạng của bà ta lại bị Chủ tịch thành phố tước đi, bà ta hoàn toàn không thể chịu nổi việc này.
Tiêu Hào cũng chẳng có cảm giác gì với việc này lắm, tuy là Tiêu Hào sở hữu huyết mạch yêu tộc hoàng thất nhưng anh lớn lên trong thế giới loài người từ nhỏ, anh căn bản chẳng hiểu gì về thượng cổ yêu tộc và cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với yêu tộc cả.
Nhưng Tổng Hội trưởng đã yêu cầu thì đương nhiên Tiêu Hào sẽ đồng ý. Anh nói: "Chỉ cần là việc có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp."
Đúng lúc này, có người từ ngoài vào báo: "Tổng Hội trưởng đại nhân, cô chủ Đông Phương Ninh Tuyết của dinh thự Chủ tịch đến thăm"
Tổng Hội trưởng và Tiêu Hào đều cảm thấy có chút bất ngờ, nhanh như vậy mà dinh thự Chủ tịch đã phải người tới, tính làm gì đây?
Tổng Hội trưởng nói với Tiêu Hào: "Cái cô Đông Phương Ninh Tuyết này không đơn giản đâu, so ra thì còn lợi hại hơn người bố làm Chủ tịch thành phố của cô ta." "Ö?"
Tiêu Hào tò mò nói: "Nếu lợi hại như vậy thì tôi lại càng muốn gặp, không biết là thần thánh phương nào đây!"
Sau đó, một cô gái xinh đẹp như tiên, mặc một bộ đồ trắng đi tới trước mặt Tổng Hội trưởng và Tiêu Hào.
Toàn thân cô gái ngập tràn linh khí, da thịt trắng nõn như trứng gà bóc, vô cùng mịn màng. Mái tóc dài mượt mà màu tím xanh như làn nước thác xuôi dòng xoã dài đến eo.
Tiêu Hào cũng không kìm nhìn được mà nhìn cô gái trước mắt nhiều hơn một chốc.
Cô gái trẻ nhìn chưa đến ba mươi tuổi này đang ở đỉnh phong cảnh giới Dương Thần, sợ là chỉ cách một chút nữa thôi là đến được cảnh giới Đế vương. Chỉ mới nhiều đó tuổi mà đã có tu vi như này thật khiến Tiêu Hào giật mình.
Cô gái này chắc chắn là thiên tài trong thiên tài.
Cô gái mang vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trong veo tồn kính hành lễ với Tổng Hội trưởng. "Đông Phương Ninh Tuyết, bái kiến Tổng Hội trưởng các hạ"
Tổng Hội trưởng lãnh đạm nói: "Mời ngồi."
Đông Phương Ninh Tuyết ngồi xuống chiếc ghế salon bên tay trái, người làm lập tức bước tới châm trà cho cô ta.
Tổng Hội trưởng thẳng thắn nói: "Cô chủ Ninh Tuyết, không biết cô đến tìm tôi có việc
Đông Phương Ninh Tuyết cười cười: gì?" "Tổng Hội trưởng các hạ, tôi cũng không ngại nói thẳng, hôm nay tôi tới không phải vì muốn tìm Tổng Hội trưởng mà là tìm vị Trương Hồng Long các hạ này đây!"
Đông Phương Ninh Tuyết vừa nói vừa dời ánh mắt sang người Tiêu Hào. *Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Đôi mắt của cô ta ngả từ màu đen chuyển dần sang màu đỏ tươi như màu máu, một nguồn sức mạnh thần bí lượn lờ tựa hồ như muốn nhìn thấu Tiêu Hào.
Tim Tiêu Hào bỗng chốc đập mạnh một nhịp.
Anh có cảm giác bản thân bị đôi mắt có sức mạnh xuyên thấu vô cùng mạnh này nhìn xuyên trong nháy mắt. Tiêu Hào phải đánh giá lại cô gái trước mặt này, cô gái này tuyệt không đơn giản!
Thiên phú dị bẩm, vô cùng mạnh mẽ
Hai người Tổng Hội trưởng và Tiêu Hào đều vô cùng bất ngờ.
Đông Phương Ninh Tuyết và Tiêu Hào căn bản không quen biết nhau, hơn nữa khi hội Trung Thành tiến hành tỷ thí, Tiêu Hào cũng chỉ là một người đứng xem bình thường, không chính thức xuất hiện, vì sao người của dinh thự Chủ tịch lại đến tìm Tiêu Hào?
Trong lòng Tiêu Hào chỉ có một đáp án: Lẽ nào bọn họ phát hiện điều gì rồi sao?
Tiêu Hào vẫn bình tĩnh như thường nói: "Không biết cô chủ Đông Phương tìm tôi có việc gì?"
Đông Phương Ninh Tuyết đi thẳng vào vấn đề luôn: "Có một số việc tôi muốn nói riêng với Trương các hạ, Tổng Hội trưởng các hạ, ngài có thể tránh đi một chút không?"
Tiêu Hào nói: "Cô chủ Đông Phương, có việc gì xin cứ nói thẳng, Tổng Hội trưởng không cần tránh mặt" Đông Phương Ninh Tuyết ôn nhu cười một cái, cô bưng chén trà lên nhấp một ngụm sau đó khen không dứt lời: "Trà của hội Trung Thành quả nhiên là ngon. "Chỉ có điều việc tôi muốn nói có liên quan đến thân phận của Trương các hạ, Trương các hạ thật sự là không muốn để Tổng Hội trưởng tránh mặt một chút sao?"
Tiêu Hào càng lúc càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt này không đơn giản. Tiêu Hào nói: "Tổng Hội trưởng biết thân phận của tôi, cô có chuyện gì cứ nói đi!"
Ánh mắt Đông Phương Ninh Tuyết nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đông Phương Ninh Tuyết hiện lên suy tính sâu xa. "Trương các hạ, tôi đã biết thân phận thật của anh là
Nam Đế, một trong năm đại Đế vương của Kỳ Hạ!" Đông Phương Ninh Tuyết vô cùng dứt khoát mà nói thẳng luôn thân phận của Tiêu Hào. Hai người Tiêu Hào và Tổng Hội trưởng sau khi nghe được những lời này thì vô cùng khiếp sợ!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, thân phận của Tiêu Hào đã bị bại lộ, Trong mắt Tiêu Hào bắt đầu ảnh lên sát ý, là sát ý Để vương.
Nếu như thân phận đã bị đối phương phát hiện rồi thì Tiêu Hào cũng không cần dấu diếm nữa.
Anh nói: "Cô chủ Đông Phương, cô có thể điều tra ra thân phận của tôi cũng thật lợi hại đấy. Nói cho tôi biết, tin tức này từ đâu mà cô có?" Đông Phương Ninh Tuyết cảm nhận được sát ý của Tiêu Hào thế nhưng sắc mặt cô ấy vẫn bình tĩnh như thường còn nở nụ cười vô cùng ôn nhu. "Trương các hạ, ngọn lửa màu trắng mà thầy Viên sử dụng và cả hơi thở Đế vương ở trong thân thể thầy Viên đều bị bố tôi phát giác ra. Trương các hạ ẩn mình vô cùng tốt, hoặc có thể nói là, anh còn lợi hại hơn cả bố tôi. Lúc đó bố tôi cũng không biết Trương các hạ chính là Đế vương, sau khi trở về ông cùng chúng tôi thảo luận một hồi mới đưa ra kết luận này."
Tiêu Hào cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thực lực của anh cao hơn Chủ tịch thành phố rất nhiều.
Hơn nữa ngọn lửa màu trắng trên người thầy Viên và sức mạnh Đế vương đều được dấu rất kỹ. Tiêu Hào chắc rằng Chủ tịch thành phố căn bản không thể cảm nhận được nó nên mới dám làm thế.
Sao mà Chủ tịch thành phố có thể cảm nhận được? Sao lại bị phát hiện?
Nhưng chỉ với nhiều đây giữ liệu mà có thể suy đoán ra thân phận của anh thì thật là đáng sợ!