Âu Dương Chanh Kỳ sốt ruột nói: “Thần y Lâm đã xem bệnh cho ông mấy lần rồi, Đường Thiên Quân cũng đã xem cho ông vài lần, đều không thấy chuyển biến gì, lần này nghiêm trọng “Tiêu Hào, ông đã từng nói, anh là người có khả năng chữa bệnh cho ông nhất, chỉ là ông không muốn làm phiền anh, nói là thời cơ chưa “Tiêu Hào, chuyện lần trước mua thuốc ở nhà họ Lâm, chúng tôi từng giúp anh, nếu không thì nhà họ Lâm sẽ không bán thuốc cho anh."
Chuyện lần trước của nhà họ Lâm, Tiêu Hào đã sớm biết, cho dù Âu Dương Thịnh không giúp, Tiêu Hào cũng có cách của mình.
Tiêu Hào thực ra cũng không thích những người chủ trương nhúng tay chuyện của mình. “Sinh lão bệnh tử, là chuyện mà mỗi con người đều phải trải qua, có những chuyện, không thể cưỡng cầu. “Xe của tôi không cần cô sửa nữa, thôi cô đi đi."
Âu Dương Chanh Kỳ thật không ngờ Tiêu Hào tuyệt tình như vậy: "Tiêu Hào, làm bác sĩ, không phải là nên cứu sống người sao? Tại sao? Tại sao anh không cứu ông của tôi vậy?" “Hơn nữa, ông của tôi là người giàu nhất Giang Nam, chỉ cần anh đã cứu ông của tôi, thì anh sẽ có vô số lợi ích" “Tại sao anh lại từ chối?"
Tiêu Hào không để bản thân mình bị thao đang kích tưởng tôi? Hay là mê hoặc tôi?" “Tôi nói cho cô biết, không có ích đầu, tôi không cần câu
Nói rồi, Tiêu Hào quay đầu, muốn bỏ trốn.
Kết quả, cái xe ở phía sau, lập tức ngăn cản đường của Tiêu
Hào, làm Tiêu Hào bị chặn lại.
Nếu như không phải xe của vợ, Tiêu Hào đã vứt đó để rời đi. Tiêu Hào thật hối hận, vừa nãy không nên cản đường bọn họ. Sao cô ta da mặt dày vậy chứ, từ chối bao nhiêu lần, vẫn còn quấy rầy?
Âu Dương Chanh Kỳ không có cách nào, thật không ngờ Tiêu Hào nặng nhẹ đều không chịu đồng ý “Chỉ cần anh giúp tôi, cái gì cũng được hết, bất kỳ điều kiện gì tôi cũng đồng ý với anh" Âu Dương Chanh Kỳ hết sức nghiêm túc nhìn Tiêu Hào. “Vậy hãy làm người phụ nữ của tôi, đêm nay qua đêm cùng tôi thấy thế nào?” Tiêu Hào thuận miệng nói câu đó, là muốn làm cho cô ta biết khó mà lui.
Âu Dương Chanh Kỳ sắp tức phát nổ rồi, chẳng qua ông sắp không xong thôi, anh nhớ ông cụ trước khi hôn mê, hình như kêu tên Tiêu Hào hai lần. “Được! Anh nói cái gì tôi cũng làm!” “Đêm nay tôi sẽ ở cùng anh!” “Âu Dương Chanh Kỳ tôi nói được thì làm được!" Tiêu Hào khóe miệng giật một cái, cô ta điên rồi sao?
Bỏ đi, vẫn nên thử giúp Âu Dương Thịnh xem, lần trước gặp
Âu Dương Thịnh, ông cụ không sống được bao lâu, nhưng cũng không chết nhanh như vậy. Thế là, Tiêu Hào xuống xe, liếc nhìn người phụ nữ điện Âu Dương Chanh Kỳ một cái, để cho cô ta dừng xe sát lại, không cản đường của những người khác. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Trên chỗ ngồi phía sau, là một bác sĩ trung niên đang chăm sóc Âu Dương Thịnh.
Âu Dương Thịnh hôn mê bất tỉnh, mang theo bình truyền dịch, sắc mặt xám trắng, cực kỳ khó coi.
Tiêu Hào trực tiếp rút ống bình truyền dịch trên tay Âu Dương Thịnh, liếc bác sĩ một cái.
Vị bác sĩ kia không vừa lòng: “Anh làm cái gì ở đây? Hiện tại ông cụ hôn mê bất tỉnh, cần truyền dịch vào, duy trì năng lượng cần thiết cho cơ thể "
Tiêu Hào quay sang bên cạnh hỏi Âu Dương Chanh Kỳ: "Ai
Âu Dương Chanh Kỳ giới thiệu: "Đây là bác sĩ Lý, bác sĩ riêng của bố tôi “Vị này chính là Tiêu Hào, bác sĩ Tiêu. “Ồ" Bác sĩ Lý nhận ra Tiêu Hào, suy cho cùng thì Tiêu Hào gần đây quá nổi tiếng: "Đó là nghe đồn anh ta đánh bại vị thần y Lâm nhà họ Lâm kia?" “Tôi xem chương trình phát sóng trực tiếp đó rồi, anh căn bản không ra tay, gây khó dễ ca bệnh, chỉ dùng lời nói đã dễ dàng tháng. “He he... Ai biết ỷ vào người của bộ quân sự sẽ được giúp đỡ, bên trong còn có bao nhiêu tin tức. Bác sĩ Lý dĩ nhiên xem thường Tiêu Hào.
Tiêu Hào không đếm xỉa đến bác sĩ Lâm, nói với Âu Dương Chanh Kỳ: “Từ giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy người này.” “À, là vĩnh viễn không muốn nhìn thấy tên lang băm này."
Âu Dương Chanh Kỳ ngẩn ra, lập tức ra lệnh: “Bác sĩ Lý, ông bị sa thải, từ giờ trở đi, không còn là bác sĩ riêng của bố tôi nữa.” “Tôi hạn cho ông thời gian là một ngày, để ông và người trong đội của ông thu dọn hành lý ra đi." “Nhà họ Âu Dương chúng tôi, sẽ không cần ông nữa" Bác sĩ Lý không ngừng đẫn người ra: "Cô chủ, cô điện rồi sao? Cô muốn đuổi tôi?" “Không sai, tôi muốn đuổi ông.” Âu Dương Chanh Kỳ nhảy mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ phía sau.
Hai người họ trực tiếp kéo bác sĩ Lý từ trong xe ra, ném sang một bên.
Bác sĩ Lý kêu to: “Cô chủ, cô không thể làm như vậy, cô không có quyền đuổi tôi, chúng ta đã ký hợp đồng rồi. “Tôi đã chữa bệnh cho ông cụ vài chục năm rồi." “Tôi không có công lao, thì cũng có khổ lao mà “Cô không thể vứt bỏ người đã làm việc cho nhà cô chứ "Tôi chính là người nhà họ Lâm đấy!”
Mặc cho bác sĩ Lý kêu to ra sao, Âu Dương Chanh Kỳ cũng không vì thế mà động lòng.
Bác sĩ Lý đã bị lôi đi rất nhanh sau đó, biến mất khỏi tầm mặt của mọi người. “Tiêu Hào, anh đã vừa lòng chưa? Có thể chữa trị cho ông tôi chưa?"
Người phụ nữ này phong cách làm việc thật mạnh mẽ dứt khoát, Tiêu Hào rất thích.
Tiêu Hào đang chữa trị, tay phải đã bắt mạnh cho Âu Dương Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Thịnh.
Kiểm tra xong, Tiêu Hào trong lòng đã có đáp án, hỏi Âu Dương Chanh Kỳ. "Lần trước không phải tôi đã dặn dò, không cho ông của cô uống bổ khí rồi sao, vì sao trong cơ thể của ông cụ, vẫn còn được lực của thuốc bổ khí
Âu Dương Chanh Kỳ nhớ lại, lần trước Tiêu Hào quả thật đã từng nói, không cho ông luyện long quyền, không cho ông uống bổ khí,
Âu Dương Chanh Kỳ nói: "Mỗi lần bệnh cũ của ông tái phát, toàn thân đều khó chịu, cho nên đã uống bổ khí để giảm bớt. “Loại thuốc này, đã dùng trong nhiều năm, là thần y Lâm kê đơn thuốc này. “Nếu như không uống bổ khí, cơ thể của ông căn bản là chịu không nổi." “Lần trước ông đã hỏi qua thần y Lâm, nhưng mà thần y
Lâm vẫn để ông tiếp tục uống"
Tiêu Hào không biết làm sao, lần trước khảm thấy Âu Dương Thịnh sống không quá ba tháng, đó là dựa vào tình hình dừng uống bổ khí.
Nếu liên tục uống bổ khí, trong vòng một tháng sẽ chết.
Viên bổ khí, đối với bệnh tình của Âu Dương Thịnh, trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể áp chế ổ bệnh, không thể trừ tận gốc, chỉ làm tăng nhanh độ phát bệnh của Âu Dương Thịnh, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tiêu Hào vô cùng không hài lòng nói: "Thần y Lâm giỏi như vậy, các người tìm thần y Lâm khám bệnh là đúng rồi, vì sao còn muốn tìm tôi?" "Xem lời của tôi như gió thoảng qua tại, các người còn không biết ngượng mà đến tìm tôi sao?"
Những lời mỉa mai cử hết lần này đến lần khác, Âu Dương Chanh kỳ thực sự không chịu nổi nữa rồi. “Tiêu Hào... Anh, anh đừng có mà quá đáng!” Âu Dương Chanh kỳ tức giận sắc mặt trắng bệch: “Tôi hết lần này đến lần khác cầu xin anh, cho anh cả thể diện của tôi, thậm chí đồng ý qua đêm với anh. “Anh còn muốn thế nào?"
Tiêu Hào bĩu môi: "Tôi không muốn thế nào, là cô đang cầu xin tôi, không phải tôi đang cầu xin cô, cô xem, cô thái độ gì?” “Bỏ đi, tôi cũng không làm khó cô, cô chỉ cần quỳ xuống cầu xin tôi là được." “Tôi sẽ cứu ông của cô.
Thật ra Tiêu Hào đã quá nhân từ rồi, Âu Dương Thịnh không nghe lời anh căn dặn, Tiêu Hào cũng rất tức giận.
Tiêu Hào đúng là thần y, đã từng một vị vua của một nước câu xin Tiêu Hảo cứu mẹ hằn, tại nơi ở của Tiêu Hào quỹ ba ngày ba đêm, Tiêu Hào cũng không đồng ý! “Anh..."
Âu Dương Chanh Kỳ đã được nuông chiều từ bé, cô ta sao có thể chịu đựng uất ức như thế điều, cô ta đã theo ông rất lâu, có gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy qua cơ chứ?
Cô ta hít sâu một hơi, sự tức giận và uất ức trên gương mặt trong nháy mắt đều biến mất không thấy nữa.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất