Chương 56: Có Vấn Đề Với Nguyên Liệu Làm Thuốc
Tiêu Hào gật đầu với Thiên Long: "Cảm ơn" Thiên Long chào: “Tiêu tổng, quân đội đang bận, tạm biệt.”
Sau khi Thiên Long rời đi, Liễu Nguyệt Hân nhìn chằm chằm Tiêu Hào trong sự hoài nghi. Nửa giờ trước, hai dược liệu này đã được bán đấu giá với giá hàng chục tỷ. Bây giờ, Tiêu Hào không tốn một xu, dược liệu đều nằm trong tay Tiêu Hào. Mọi thứ như một giấc mơ. Liễu Nguyệt Hân đang đợi Tiêu Hào giải thích.
Tiêu Hào mỉm cười, "Không phải anh vừa nói người trong Bộ Quân đoàn một đều là của anh. Dù họ Liễu có làm anh xấu hổ, hay họ Đường và những người khác đứng sau, cuối cùng anh cũng sẽ lấy được dược liệu. Người chiến thắng cuối cùng là anh."
Liễu Nguyệt Hân trưng ra vẻ mặt không tin, cô nhìn Tiêu Hào một cách nghiêm túc: "Vụ đầu độc của đại đô đốc đã báo động Bộ quân đoàn một lãnh thổ phương Bắc, vì vậy bây giờ Bộ quân đoàn một đang điều tra đầy đủ vấn đề này sao? Anh nói đúng không?”
Tiêu Hào dừng lại giải thích: “Mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta còn có việc rất quan trọng phải làm.
Ăn xong, Tiêu Hào sẽ đi đến trang viên của cao nhân đội trưởng pha chế thuốc. Liễu Nguyệt Hân tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Quả Vạn Độc là dược liệu dùng để chữa bệnh cho đại đô đốc. Tại sao Bộ quân đoàn một lại đưa cho anh dược liệu?"
Tiêu Hào cười: "Bởi vì anh là bác sĩ, anh muốn luyện chế thuốc giải cho đại đô đốc. Thuốc giải này quá khó, chỉ có anh mới có thể làm ra.
Liễu Nguyệt Hân không muốn nói chuyện với Tiêu Hào: “Trong miệng anh không có một lời nói thật. Anh có thể nói cho em biết?”
Liễu Nguyệt Hân hoàn toàn không tin rằng Tiêu Hào là bác sĩ. Tiêu Hào nói: “Anh không phải là bác sĩ, thẻ vàng của anh từ đầu đến? Chỉ có những bác sĩ rất mạnh mới có thẻ vàng, Nguyệt Hân, tin anh đi.”
Liễu Nguyệt Hân nhớ lại những gì đã xảy ra trước đón. Những người bí ẩn, và những người đối phó với Tiêu Hào đều không có kết cục tốt đẹp. Trong một thời gian dài, cô nghĩ rằng đó là do đại đô đốc chống đỡ sau lưng anh, nhưng khi mọi thứ phát triển, bản năng mách bảo cô rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cô đã ở bên cạnh Tiêu Hào, cả hai cùng nhau trải qua rất nhiều điều, Tiêu Hào luôn rất tự tin, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì anh vẫn luôn có thể giành chiến thắng trong trò chơi.
Giống như lúc đấu giá vừa rồi, Tiêu Hào kêu giả mười tỷ, giống như nói một trăm triệu, không có một chút áp lực. Trong tình huống lúc đó, nỗi sợ hãi của Liễu Nguyệt Hân đã không còn nữa. Nếu không kiếm được mười tỷ, Tiêu Hào và gia đình họ Liễu sẽ bị xử lý. Tuy nhiên, Tiêu Hào vẫn luôn tự tin như vậy. Đối mặt với bất kỳ ai, cho dù địa vị của người khác có cao đến đầu, Tiêu Hào vẫn luôn bình tĩnh. Ngay cả khi Âu Dương Thịnh là người giàu nhất, Tiêu Hào cũng được đối xử như một người bình thường. Rất nhiều lần Liễu Nguyệt Hân muốn tin lời Tiêu Hào nói, nhưng cô không dám tin. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Liễu Nguyệt Hân không hỏi thêm nữa, cô ấy tin rằng chỉ cần Tiêu Hào muốn nói, anh ấy nhất định sẽ nói với cô Nếu anh không nói thì hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tiêu Hào bắt đầu kiểm tra hai dược liệu. Anh muốn đảm bảo rằng không có vấn đề gì với hai dược liệu, Tiêu Hào không quan tâm đến các cuộc kiểm tra của các bác sĩ khác và giấy chứng nhận xác thực do nhà họ Lâm cấp. Tiêu Hào lần đầu tiên mở hộp ngọc bên trái, trong đó có cỏ hồi hồn. Mười chiếc lá cỏ xanh mướt nằm trong hộp ngọc mềm mại, lởm chởm, như cỏ mới nhổ, không chút tổn thương mỗi ngọn cỏ tượng trưng cho một dược tính khác nhau, hợp nhất với nhau, tương đương với ba phương pháp điều trị cho con người có tác dụng chữa bệnh mạnh mẽ đối với các bệnh tâm thần. “Thật là một loại thảo mộc tuyệt đẹp.” Liễu Nguyệt Hàn ngạc nhiên nói: “Loại thảo mộc này được cất giữ trong hộp nhưng tại sao không khô héo? Lá rất mềm, giống như búp cây vừa mới mọc
Tiêu Hào mỉm cười, "Nếu nó khô đi thì làm sao có giá trị hơn một tỷ?" Lúc Tiêu Hào chuẩn bị đóng hộp ngọc lại, đột nhiên phát hiện rễ cây đan dược có gì đó không ổn, bên trong thân rễ có những sợi màu đen. Mặc dù chỉ có những điểm chung lẻ tẻ nhưng Tiêu Hào đã bắt được một cách tinh ý. Tiêu Hào đột nhiên bị sốc, dùng tay phải ấn vào gốc thảo dược, một luồng hơi thở thần bí thoát ra từ ngón tay của Tiêu Hào, tiến vào gốc dược thảo. Ngay sau đó, Tiêu Hào đã có câu trả lời. Những loại thảo mộc này bị nhiễm một độc tố . Chỉ nhiễm một chút thôi nên rất khó để các bác sĩ khác, thậm chỉ cả thạc sĩ phát hiện ra nhưng Tiêu Hào lần đầu tiên đã phát hiện ra điều đó. Đột nhiên, một viên thuốc xuất hiện trong đầu Tiêu Hào, một trong những viên thuốc nổi tiếng của nhà họ Đường. Không chỉ chữa được bệnh tâm thần mà còn có thể tấn công sức mạnh tinh thần của con người. Nhà họ Đường luyện chế chết tiệt. Tiêu Hào lập tức mở một hộp ngọc khác. Bên trong là một quả màu tím sầm giống như quả nho, lặng lẽ nằm trong hộp. “Quả vạn độc này không có gì đặc biệt” Liễu Nguyệt Hân kêu lên: “Không nghĩ nó lại đáng giá mười tỷ Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiêu Hào giải thích: “Đây là độc, uy lực của nó rất kinh người.” Nói xong, tay phải của Tiêu Hào ấn lên quả vạn độc. Bên trong lớp da của Quả Độc, Tiêu Hào lại phát hiện ra một loại độc tố khác, độc tố này hoàn toàn giống với độc tố ở gốc của Cỏ Hồi Hồn. Loại độc tố này khác với độc tố thuộc tỉnh trong quả Vạn Độc, hơn nữa thuộc tính cũng đối lập. Tiêu Hào nghĩ ra trò giết người giấu mặt không màu và không vị. Có phải ai đó trong gia tộc nhà họ Đường đã luyện chế ra vụ giết người giấu mặt quả vạn độc? Tuy nhiên, công thức giết người giấu mặt không bao giờ được truyền lại, chẳng lẽ nhà họ Đường có liên quan gì đến tổ chức sát thủ? Tiêu Hào hơi bối rối. Hai loại dược liệu đều bị giả mạo. Có thể chính xác như vậy, được che giấu như vậy đó là bàn tay của ai? Nhà họ Lâm và nhà họ Đường e rằng không làm được. Vậy là ai? Nếu ẩn độc trong hai dược liệu này không bị người ta phát hiện và có người luyện chế thuốc khác thì những ẩn độc này sẽ bị ích hoạt, phá hủy dược tính, khiến cho việc luyện chế thất bại. Sau khi thất bại, không có vấn đề nào có thể được tìm thấy. Cũng có một cơ hội nhất định là người lấy nó sẽ bị đầu độc chết, đây mới là điều đáng sợ.
Cũng may đã bị Tiêu Hào nhìn ra, anh đương nhiên có cách đào thải độc tố trong hai loại dược liệu này, nhưng cần có lò luyện đan cùng nhiều dược liệu đặc biệt. Thời gian không còn nhiều, những dược liệu này chắc chỉ có họ nhà họ Lâm, họ Đường và họ Điền mới có. Một số loại xuất thân từ nhà họ Liễu và cũng được gia đình nhà họ Đường bảo lưu. Trước đó, Tiêu Hào đã nói với Liễu Kiến Hưng, Đường Tuyết Như và những người khác về việc đầu độc đại đô đốc. Tiêu Hào trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Lâm và nhà họ Đường, chính là âm mưu của bọn họ. Tiêu Hào suy nghĩ một lúc. Lựa chọn đến nhà họ Điền là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần giá cả hợp lý, có thẻ vàng thì nhà họ Thiên nhất định sẽ giúp đỡ. Nếu tìm đến nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng không nhất định sẽ giúp, bởi vì trước đó nhà họ Lâm cảm thấy Tiêu Hào đến phá rối, họ Đường lại càng như vậy. Tiêu Hào cất dược liệu đi, cho dù lo lắng thế nào, anh cũng sẽ cùng vợ ăn cơm xong đưa vợ về.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net