Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Sau khi người đàn ông trung niên cùng chàng trai áo xanh nói chuyện xong, trong bụi cỏ ven hồ, một con rắn nhỏ lặng lẽ chạy trốn về hướng xa xa.

Con rắn nhỏ đó chính là Thanh Vũ.

Tử Thanh đã hai ngày không được chợp mắt, giờ đang ở trong phòng trùm kín đầu nằm ngủ, Thanh Vũ hầu hết thời gian đều ngủ trong ngực Tử Thanh. Sau khi Tử Thanh đi ngủ, Thanh Vũ không có chuyện gì để làm, liền lén đi ra ngoài tản bộ.

Mới từ phòng Tử Thanh bước ra, liền nghe được người đàn ông lớn tuổi đó kêu quản gia giám sát cô ấy. Thanh Vũ không thể hiểu nổi, ông chủ lớn tuổi đó đối tốt với Tử Thanh như vậy, tại sao lại phải đi giám sát?

Vì vậy, Thanh Vũ âm thầm đi theo sau ông ta đến tận bên bờ hồ.

Thanh Vũ nghe được người trung niên cùng chàng trai áo xanh nói chuyện cùng nhau. Thanh Vũ biết được hai người đó muốn hại Tử Thanh, trước tiên phải đi báo ngay cho cô ấy, hai người bọn họ cần rờikhỏi nơi này ngay lập tức.

Thanh Vũ nhanh chóng chạy về phía trước. Nhưng khi Thanh Vũ vừa rời khỏi rừng trúc, một bóng người màu xanh cao ngất đứng ra chặn đường Thanh Vũ, một hơi thở thần bí khoá chặt Thanh Vũ lại.

Người đang ngăn cản Thanh Vũ chính là chàng trai áo xanh vừa nãy. “Linh xà nhỏ, hoá ra là mày, tao còn tưởng rằng là vị cường giả tài giỏi nào.

Lúc ban đầu chàng trai áo xanh vẫn chưa phát hiện ra có người nghe lén, chỉ vào lúc Thanh Vũ rời đi mới có thể cảm giác được, nên ngay lập tức đuổi theo.

Thanh Vũ bỗng cảm thấy sợ hãi và muốn tìm hướng khác để chạy trốn, nhưng chàng trai đó có năng lực quá mạnh mẽ, đã vây khốn Thanh Vũ vào một góc nhỏ.

Một giây kế tiếp, anh ta tóm được Thanh Vũ vào trong bàn tay, sau đó vẫn về cái đầu nhỏ của Thanh Vũ.

Thanh Vũ giãy dụa mạnh mẽ khi bị nằm trong tay chàng trai đó, nhưng không thể nào trốn thoát được.

Chàng trai cẩn thận cảm nhận sức lực của Thanh Vũ, rất giật mình: “Linh xà nhỏ, trông ánh mắt mày rất linh động, xem ra chỉ số thông minh của mày không thấp, chắc chắn không phải là một con linh xà thông thường. “Mày có thể che giấu chính mình, lén nghe bọn tao nói chuyện, hiển nhiên chỉ số thông minh đã đạt đến mức ngang bằng với loài người.“Tao thiếu chút nữa không phát hiện được mày.

Một con linh xà nhỏ như vậy, lại còn rất thông minh, đến anh ta còn không phân biệt được là chủng loại gì, chắc chắn là một linh vật hiếm hoi. Loại linh vật này khi lớn lên hẳn sẽ sở hữu sức mạnh lớn lao có thể chống lại trời đất.

Lúc này, một người trung niên đi tới bên cạnh. Ông tôi nói: “Tôi đã từng thấy qua nó, là thú nuôi của Hạ Tử Thanh” “Tôi cũng không ngờ tới một con linh xà nho nhỏ lại có trí khôn cao như vậy.” “Con linh xà này chắc chắn thuộc chủng loại vô cùng hiếm, chúng ta cần phải đưa nó đến chỗ giám định để kiểm tra một chút." “Nếu như linh vật này hiếm hoi như vậy, chúng ta cần phải thu để chính mình sử dụng.

Chàng trai cùng ông chủ đều có chung một suy nghĩ. “Trên người Hạ Tử Thanh đâu đâu cũng có bảo vật, ông Từ, chúng ta thật là quá may mắn.” “Cứ dựa theo lời cậu nói mà làm, bây giờ đem con linh xà này đưa đi giám định.”

Tay của chàng trai đè lên đầu Thanh Vũ, Thanh Vũ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm rồi ngất đi. Đúng lúc ấy, Hạ Tử Thanh chạy tới từ đằng xa. “Lý Tuấn Sinh, thả Thanh Vũ ra!”

Tử Thanh là chủ nhân của Thanh Vũ, trong hai người nếu có ai gặp phải nguy hiểm thì người kiacũng có thể cảm nhận được.

Tử Thanh nhìn thấy Thanh Vũ nằm hôn mê trong tay của chàng trai áo xanh, lập tức nổi giận. “Anh dám làm Thanh Vũ bị thương!” “Lý Tuấn Sinh, anh đúng là đồ lừa đảo, chính là anh đã lấy đi tất cả bảo vật của tôi!” “Cho anh một cơ hội, thả Thanh Vũ ra, rồi đem đồ trả lại cho tôi. “Nếu không tôi sẽ giết anh!”

Chàng trai đó chính là người đã lừa lấy đi toàn bộ bảo vật của Tử Thanh.

Tử Thanh đã đi tìm kiếm anh ta trong rất lâu.

Chàng trai cười một tiếng, Lý Tuấn Sinh chẳng qua là chỉ là một trong những cái tên của anh ta mà thôi. “Thật là đáng yêu, cho dù cô bày ra vẻ tức giận như vậy cũng rất đáng yêu. “Thì ra con linh xà này tên là Thanh Vũ, thật là một cái tên quê mùa.” “Sau này, chờ tôi trở chủ tịch thành phố nhân của con rắn thần này, tôi sẽ đổi cho Thanh Vũ một cái tên thật khí phách

Tử Thanh cuối cùng đã hiểu, chàng trai áo xanh muốn cướp Thanh Vũ đi.

Cô thấy ông chủ đứng ở bên cạnh chàng trai kia liền biết rằng hai người bọn họ là cùng một phe. Cô bỗng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều. "Các người ... Các người trước giờ luôn lừa gạt tôi!”“Trước kia các người kêu sẽ nói cho tôi một vài tin tức, cũng là đang dối gạt tôi!” “Các người chỉ muốn bảo vật trong tay tôi, bây giờ còn muốn cướp Thanh Vũ đi!”

Tử Thanh chẳng qua chỉ có chút ngây thơ nhưng không hề ngu xuẩn, ngược lại còn rất thông minh. Tử Thanh có thể thuận lợi trở thành sát thủ của Hồn Điện đều là trò lừa bịp, tất cả đều là cái bẫy dành cho cô.

Lý Tuấn Sinh mỉm cười nói: “Hạ Tử Thanh, cô là sát thủ biệt hiệu một trăm bốn mươi, thật ra thân phận thật sự của số một trăm bốn mươi chính là tôi.” “Tôi còn có một thân phận khác, là người phụ trách của Hồn Điện ở Ba Trân, điện chủ của điện Tuấn Sinh, Lý Tuấn Sinh. “Dĩ nhiên, cái tên đó của tôi cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.” “Cô cũng không nên trách tôi, ai bảo trên người cô có nhiều bảo vật như vậy.”

Ban đầu, sau khi Tử Thanh rời khỏi thủ đô Võ Thần thì lúc nào cũng đi tìm Tiêu Hào. Cô chỉ biết Tiêu Hào được gọi là thần y, ở gần khu Bắc Cảnh, không có nhiều tin tức hơn.

Mọi khoản tiêu xài trên đường của cô đều dùng một ít đá quý đổi thành tiền, bởi vì sơ ý sử dụng một loại đá quý hiếm mà dẫn tới bị người của Hồn Điện theo dõi.

Người của Hồn Điện dẫn dụ Tử Thanh vào bẫy rập, mà Tử Thanh lúc đó muốn tìm Tiêu Hào, lại không thể bại lộ thân phận của anh, vì vậy cô nói chongười của Hồn Điện biết rằng cô muốn làm sát thủ Tử Thanh biết Tiêu Hào cũng là sát thủ, cô muốn tự mình tìm được Tiêu Hào. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88*.vip

Sau khi người của Hồn Điện biết trên người Tử Thanh có rất nhiều đá quý, chuyện này rất nhanh dẫn tới sự chú ý của Lý Tuấn Sinh.

Lý Tuấn Sinh tự mình ra tay, nói với Hạ Tử Thanh nếu muốn gia nhập Hồn Điện thì cần phải bỏ ra một số lượng lớn tiền tài. Sau khi bị Lý Tuấn Sinh dùng lời nói lừa gạt, Tử Thanh đem toàn bộ đá quý trên người giao cho Lý Tuấn Sinh, chỉ cần có thể làm sát thủ rồi tìm được thần y, tiền tài đối với Tử Thanh mà nói đều không phải là vấn đề lớn.

Những bảo vật này ở thủ đô Võ Thần cũng cũng không được coi là quý giá, nhưng ở trong mắt Lý Tuấn Sinh đây chính là trận bảo.

Lý Tuấn Sinh cầm tất cả bảo vật của Tử Thanh đi, để cho Tử Thanh ở quán rượu chờ anh ta. Kết quả, Lý Tuấn Sinh giống như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, đã hẹn trước ngày hôm sau dẫn Tử Thanh đến Hồn Điện làm sát thủ, nhưng một tuần lễ trôi qua mà anh ta vẫn không thấy xuất hiện.

Tử Thanh lúc này mới biết bản thân bị gạt.

Tử Thanh muốn đi tìm Lý Tuấn Sinh tính sổ nhưng không thể tìm thấy, nửa tháng sau, Hạ Tử Thanh tìm được người của Hồn Điện, một người trung niên đứng ra tiếp đón Tử Thanh.

Ông ta nói với Tử Thanh rằng, Hồn Điện không có người nào tên là Lý Tuấn Sinh. Hơn nữa, Hồn Điện đang thu nhận một lượng lớn sát thủ, dựa vào thựclực của Tử Thanh thì hoàn toàn không có vấn đề. V vậy, người trung niên đó giúp Tử Thanh gia nhập Hồn Điện, thân phận của Tử Thanh lúc này, là số một trăm bốn mươi.

Người trung niên này, chính là ông Từ, ông ta là đàn anh của Lý Tuấn Sinh.

Đây chính là kế hoạch của bọn họ.

Bởi vì Lý Tuấn Sinh đã lừa gạt hết bảo vật của Tử Thanh, không có cách nào khác để cho Tử Thanh gia nhập Hồn Điện, bởi vì không ai có thể phá bỏ quy tắc của Hồn Điện, cho dù có là điện chủ của phân bộ cũng không được.

Bọn họ điều tra ra Tử Thanh là người của Tiêu Dao Môn, cũng biết người của Tiêu Dao Môn là nhất mạch đơn truyền, mỗi đời chỉ truyền cho một người, bây giờ toàn bộ Tiêu Dao Môn chỉ có một mình Tử Thanh.

Có tin đồn người của Tiêu Dao Môn rất thích cất giữ bảo vật, một bé gái mang theo bên mình nhiều bảo vật như vậy, nói không chừng bên trong tông môn có càng nhiều bảo vật hơn. Nhưng bọn họ không cách nào tra được vị trí cụ thể của Tiêu Dao Môn.

Lòng ham muốn của con người chưa bao giờ là đủ, bọn họ đã lừa hết toàn bộ bảo vật của Tử Thanh nhưng vẫn còn muốn lừa lấy càng nhiều bảo vật hơn.

Vì vậy, Lý Tuấn Sinh cùng ông Từ bàn bạc qua, dù sao Hạ Tử Thanh rất ngây thơ và dễ bị lừa nên cũng không cần những thứ thủ đoạn cứng rắn khác, chỉ cần tiếp tục lừa gạt cô là được rồi.
uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK