Sau khi nhóm cấp cao và trưởng lão của tứ đại gia tộc qua đời, người kế thừa lực lượng của các gia tộc ngồi lên ghế trưởng tộc, sẽ lại chọn ra một nhóm cao tầng khác của gia tộc.
Đối với những người này thì bọn họ như một bước lên trời, tựa như có một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì thế, sau khi trở thành chủ của gia tộc và nhóm cao tầng, bọn họ sẽ giấu kín mọi sự thật ở trong lòng, không để người nhà đem chân tướng nói hết ra bên ngoài.
Bởi có ý tứ của đại nhân Ma Đế, chỉ trong một thời gian ngắn, tứ đại gia tộc đã bình ổn trở lại, giải quyết ổn thỏa hết mọi việc trong Hoàng thành, sẽ không để xảy ra náo loạn, bạo loạn nữa.
Những kẻ thật sự muốn gây chuyện thì chỉ cần để lộ chút thôi cũng bị người của Hoàng thất bí mật thủ tiêu.
Nửa tháng sau, Ma Đô đã yên bình, không còn ai nhắc lại việc hai đại để vương quyết chiến và tứ đại gia tộc gặp chuyện không may nữa.
Tiêu Hào rất khâm phục Ninh Khinh Vân, cô ta xử lý mọi việc một cách dứt khoát và quyết đoán.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà cô ta có thể sắp xếp hết mọi việc đầu vào đấy.
Đương nhiên, những việc còn lại Ninh Khinh Vân bí mật thực hiện, ví dụ như cử người mình tín nhiệm tiến hành tẩy trừ tứ đại gia tộc.
Việc này cần thời thêm thời gian, từng bước một thực hiện. Ninh Khinh Vân sẽ thay đổi từng chút một những thành viên quan trọng của Hoàng thất
Chiến tranh không có khói thuốc súng như thế này mới là điều đáng sợ nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hai mươi ngày sau, Tiêu Hào cũng phải rời đi rồi. Anh muốn đến thủ đô Võ Thần.
Tối qua, Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cùng ăn tối.
Sau đó, hai người ra bờ sông ngắm trắng, gió đêm hiu hiu thổi, mang lại cảm giác mát mẻ.
Tiêu Hào cởi áo khoác ngoài khoác trên người Ninh
Khinh Vân.
Gần đây Ninh Khinh Vân rất bận rộn, có quá nhiều việc phải làm, ngày mai Tiêu Hào đã rời đi rồi, cho nên tối nay Ninh Khinh Vân muốn cùng Tiêu Hào tụ họp ăn một bữa cơm, rồi cùng lang thang đi dạo bên bờ sông.
Hai người trò chuyện về những việc xảy ra trước đấy, Ninh Khinh Vân nói: "Lần này cũng nhờ có anh, giúp làm lộ dã tâm của tứ đại gia tộc và chủ ba của tôi. Cũng may có anh giúp đỡ bên cạnh mới có thể giết được hai để vương"
Lần này quả thật nhờ có Tiêu Hào. Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, trong lòng hay trên mặt Tiêu Hào cũng không còn sợ hãi.
Đã nhiều năm rồi anh không còn cảm giác về cái chết, cho đến khi đế vương kia ở lối thoát hiểm suýt chút nữa giết chết mình.
Tiêu Hào vẫn khâm phục nhất Ninh Khinh Vân, có thể giải quyết xong việc phản loạn chỉ trong một buổi tối, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có.
Nửa tháng ngắn ngủi, cả Ma Đô đã khôi phục lại nhịp sống bình thường.
Hai người ngồi ở bên bờ sông. Ninh Khinh Vân tựa đầu vào vai Tiêu Hào, giống như ngày trước, Tiêu Hào vẫn là đồ đệ của Ninh Khinh Vân.
Khi ấy, Ninh Khinh Vân thường ngồi bên cạnh, tựa vào vai Tiêu Hào, hai người thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi, cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau tu luyện.
Khoảng thời gian ấy, hai người kề cận nhau như hình với bóng. Hệt như một cặp đôi yêu nhau say đắm. Nhưng trong lòng Tiêu Hào, trước giờ vẫn chỉ có Liễu Nguyệt Hân.
Từng có một lần, Ninh Khinh Vân uống say, hỏi Tiêu Hào, nếu như không có Liễu Nguyệt Hân, Tiêu Hào có thể lựa chọn cô ta hay không?
Câu hỏi này Tiêu Hào không trả lời, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào. Còn Ninh Khinh Vân đã uống rất nhiều, khi ấy còn nằm dựa trên đùi Tiêu Hào ngủ.
Về sau, Ninh Khinh Vân không còn hỏi Tiêu Hào câu ấy nữa.
Ninh Khinh Vân cười nói: "Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào. Anh nói xem anh muốn gì, tôi có thể đáp ứng anh."
Tiêu Hào cười cười, rất nghiêm túc nhìn Ninh Khinh Vân, đáp: "Tôi muốn rất nhiều, rất rất nhiều."
Ninh Khinh Vân tò mò hỏi Tiêu Hào: "Vậy anh muốn thứ gì?"
Tiêu Hào dịu dàng nhìn Ninh Khinh Vân: "Tôi muốn cô sẽ luôn sống vui vẻ, muốn Ma Đô không gặp tai ương, không nổ ra chiến tranh" "Mọi người an cư lạc nghiệp, các thế lực chung sống hòa bình, tôi còn muốn cô hãy đi tìm hạnh phúc thuộc về bản thân cô."
Ninh Khinh Vũ nghe những lời dịu dàng của Tiêu Hào, trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Cô ta cũng muốn được ở bên người đàn ông trước mặt, nhưng cô ta biết rõ, người đàn ông ấy chỉ yêu một mình Liễu Nguyệt Hân.
Ninh Khinh Vân ngẩng đầu khỏi bả vai Tiêu Hào, nói: "Từ bao giờ anh học được cách nói mấy lời sến sẩm như thế này hả? Mau nói đi, anh muốn thứ gì? Muốn vũ khí? Muốn bảo thạch? Hay muốn bí tịch tu luyện?" ТrцуeлАРР.cоm trang web cập *nhật nhanh nhất
Tiêu Hào lắc đầu, đáp: "Mấy thứ đó tôi không cần đầu. Hiện tại tôi còn không biết được cảnh giới của mình mạnh đến mức nào." "Tôi cảm thấy đã không còn phần trống để nâng cao hơn nữa. Mấy năm gần đây khi rảnh rỗi tôi vẫn tu luyện, nhưng không có tác dụng gì." "Lần trước, sau khi giết hết nhà họ Tần, báo thù được cho người thân và những người năm ấy bỏ mạng, cảnh giới của tôi bỗng đột phá đến một giai đoạn khác." "Với hai anh em Mã Bảo Lâm và Mã Bảo Thạch, nếu không phải phía trước có kết giới ngăn cản thì muốn giết Mã Bảo Lâm chỉ cần ba mươi chiêu là đủ. "Năng lượng của Mã Bảo Thạch còn không bằng Mã Bảo Lâm, tôi chỉ cần hai ba chiêu là giết được ông ta."
Ninh Khinh Vân gật đầu: "Về sau anh muốn nắm vững thì không được lúc nào ngừng tu luyện." "Sau này, hai người chúng ta muốn điều tra việc chiến tranh năm ấy bùng nổ thì khá phức tạp, còn can hệ đến vài vị để vương."
Tiêu Hào hiểu rõ, ngoại trừ điều tra việc này, còn có việc của bố mẹ mình.
Bố mẹ anh đều là cảnh giới đế vương, vậy mà vẫn bị người đuổi giết, e rằng đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Hai người ngồi bên bờ sông trò chuyện hồi lâu, như đã quên bằng thời gian, Ninh Khinh Vân dựa vào người Tiêu Hào ngủ.
Mấy năm qua, chỉ khi ở cùng Tiêu Hào, Ninh Khinh Vân mới không còn đề phòng điều gì, giao hết thảy của mình cho Tiêu Hào.
Hai người tựa vào nhau đến khi bình minh lên, Tiêu
Hào cũng rất thích loại cảm giác này.
Sáng hôm nay, Ninh Khinh Vân tỉnh giấc, thấy mình vẫn gối đầu trên đùi Tiêu Hào.
Tiêu Hào vẫn để cô ta ngủ một giấc thật ngon.
Suốt tối ấy, Tiêu Hào vẫn ở đây làm bạn với Ninh Khinh Ninh Khinh Vân ngượng ngùng nói: "Sao anh không Vân. đánh thức tôi? Chẳng lẽ đêm qua anh không ngủ à?"
Tiêu Hào nói: "Không có việc gì đâu, mọi người đều là cảnh giới đế vương, đừng nói một đêm, có thức cả nửa tháng cũng không sao. Quan trọng hơn là, tôi thích nhìn cô ngủ."
Những lời này làm ấm lòng Ninh Khinh Vân.
Hai người cùng ăn sáng, sau đó Tiêu Hào tạm biệt Ninh Khinh Vân.
Ninh Khinh Vân tiễn Tiêu Hào đến cổng Hoàng thành, giao cho Tiêu Hào một phi thủ lớn, Tiêu Hào cưỡi phi thú còn vẫy tay chào Ninh Khinh Vân.
Về tới Kỳ Hạ, trước hết Tiêu Hào đi thăm Liễu Nguyệt
Hận. Bởi vì anh rất nhớ Liễu Nguyệt Hàn.