Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854: Ngẫu nhiên gặp ở đầm l'ây

Tiêu Hào hỏi: "Thanh Nhã, vì sao cô muốn Phi Thủ dừng chân ở chỗ này?" "Chẳng lẽ không còn con đường nào khác sao? Hay là chim Hỏa Diễm không thể bay từ nơi này đi?"

Thanh Nhã giải thích: "Chỉ cần đi xuyên qua địa điểm này là chúng ta có thể đến Di Thất của Yêu tộc." "Nên chúng ta chỉ có thể đi bộ qua đây, nếu như bay trên không thì sẽ bị người của Yêu tộc coi là kẻ thù" "Tôi đã từng đi đường này, rất tiện, nhất định sẽ thuận lợi tới được địa bàn của Yêu tộc, lại không bị ai tra ra tin tức thân phận của chúng ta."

Thanh Nhã huýt sáo, chim Hỏa Diễm bay lại gần.

Thanh Nhã nói với chim Hỏa Diễm: "Hỏa Nhi, mày ở chỗ này chờ chúng ta, đợi chúng ta xong việc, mày lại chở chúng ta về nhà."

Chim Hỏa Diễm kêu khẽ hai tiếng, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

Thanh Nhã nói: "Ta biết mày khó chịu, không sao đâu, tin tưởng ta, ta sẽ không gặp chuyện gì, mày ở chỗ này chờ ta."

Chim Hỏa Diễm mở miệng cần tay áo của Thanh Nhã, không cho Thanh Nhã rời đi.

Dường như ánh mắt nó đỏ hồng như khóc.

Thanh Nhã vươn hai tay ôm lấy đầu của chim Hỏa Diễm, nói: "Không sao đâu, mày yên tâm, ta đã hứa với mày thì nhất định sẽ quay về, nghe lời."

Thanh Nhã và chim Hỏa Diễm lưu luyến từ biệt nhau, sau đó hai người Tiêu Hào và Thanh Nhã đi theo một con đường nhỏ. Gọi là đường nhỏ nhưng thật ra cũng không phải là đường, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một đoạn đất kéo dài về phía xa.

Chim Hỏa Diệm ở phía sau hai người khẽ gầm lên hai tiếng.

Tiêu Hào nói: "Thanh Nhã, tình cảm giữa cô và chim

Hỏa Diễm rất tốt nhỉ"

Thanh Nhã nói: "Cảm tình giữa chim Hỏa Diễm với mấy người chúng tôi đều tốt lắm, trước kia chim Hỏa Diễm từng chở rất nhiều người tới đây! "Cuối cùng, những người ấy đều không quay trở lại, đã bỏ mạng ở địa bàn của Yêu tộc, chỉ còn chim Hỏa Diễm một mình trở về. Cho nên nó rất sợ, sợ rằng lần này chở tôi đi, tôi cũng sẽ chết ở trong này."

Nghe Thanh Nhã giải thích như vậy, Tiêu Hào có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy hơi chua xót.

Thanh Nhã toát ra hơi thở của Yêu tộc từ trong huyết mạch, như ngựa quen đường cũ cứ thế đi về phía trước.

Dọc đường đi không gặp phải nguy hiểm gì, ở đây khắp nơi là khí độc, bốn phía có thực vật di chuyển xung quanh, còn có vài động vật nhỏ giương nanh múa vuốt, không có ý tấn công hai người. Tiêu Hào hỏi: "Thanh Nhã, muốn ra ngoài nơi này mất bao lâu?"

Thanh Nhã đáp: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khoảng bốn mươi phút đi ra khỏi chỗ này, có thể trông thấy một tòa đô thị hết sức tráng lệ."

Vào đến đầm lầy, khí độc bao trùm khắp nơi càng đậm đặc.

Những ao nước thải ở hai bên trái phải lúc nào cũng sủi bọt, tựa hồ có thứ gì đó quỷ quái đáng sợ đang lang thang trong đó.

Tiêu Hào phát hiện, chỉ cần Thanh Nhã để lộ ra hơi thở của Yêu tộc thì nơi này sẽ không có thứ gì tấn công bọn họ cả. Nếu là người khác xâm nhập vào đây, những thứ quanh đây có thể dễ dàng giết chết một cường giả Ngưng

Nguyên.

Hai người đi hơn hai mươi phút, trước mặt sương mù đã dày đặc, chỉ có thể nhìn được hơn mười mét trước mặt.

Thậm chí còn có một trận pháp kỳ lạ ở đây. Sương mù này không những che khuất tầm nhìn mà còn có thể làm suy yếu sức mạnh của con người, đáng sợ vô cùng, nhưng lại không làm suy yếu sức mạnh của Yêu tộc. Thanh Nhã đi đến gần, giữ chặt tay của Tiêu Hào, nói: "Nơi này nhiều nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." "Tuy rằng xung quanh không có gì tấn công chúng ta, nhưng nếu gặp phải người của Yêu tộc thì phiền lắm." Bởi vì chung quanh ngập trong sương mù nên Thanh

Nhã mới kéo Tiêu Hào cùng đi.

Thanh Nhã còn nói với Tiêu Hào, ngàn vạn lần không nên dùng ý niệm, hay các nguồn sức mạnh khác để kiểm tra nơi này.

Nếu không, sẽ dễ bị người của Yêu tộc phát hiện ra. Chính vì vậy, cô ấy mới giữ chặt tay Tiêu Hào, dùng mắt thường để nhìn đường đi phía trước.

Kỳ thực, Tiêu Hào đã ở cảnh giới để vương, anh phóng thần niệm ra cũng có thể nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, cũng sẽ không kinh động đến bất kỳ kẻ nào, trừ phi là cường giả cùng cảnh giới mới có thể cảm nhận được thần niệm của đế vương.

Vừa đi được hơn trăm mét, đột nhiên có tiếng người nói chuyện ở cách đó không xa. Tiêu Hào nhìn thấy có hai người cách đây năm, sáu mươi mét đang đi tới.

Hai người này nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, một nam một nữ.

Điều kỳ lạ là hai người này đều mặc đồ thể thao, đi giày thể thao, là cách ăn mặc của người hiện đại. Mà trong tay người đàn ông còn cầm theo điện thoại di động, đang không ngừng nói chuyện với một ai đó.

Tiêu Hào đã phát hiện ra người đối diện, nhưng Thanh Nhã thì chưa trông thấy.

Tiêu Hào vội vàng kéo tay Thanh Nhã, dừng chân, nói: "Thanh Nhã, phía trước có người, là hai người của Yêu tộc, chúng ta nên trốn qua một bên đi."

Thanh Nhã nói: "Phía trước có người của Yêu tộc ư?" Thanh Nhã không cảm nhận được điều gì, còn cho rằng Tiêu Hào nghĩ sai rồi. Nhớ đọc truyện* trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!

Tiêu Hào khẳng định: "Có một nam một nữ, hơn bốn mươi tuổi, người đàn ông còn cầm điện thoại, người phụ nữ đang kiểm tra hoàn cảnh chung quanh.

Thanh Nhã kinh ngạc, không ngờ đến việc Tiêu Hào có thể phát hiện được người đang tới.

Nhưng không dùng sức mạnh gì, sao anh có thể phát hiện được họ?

Thanh Nhã nói: "Đã là người của Yêu tộc đến thì trốn đi cũng vô dụng." "Bởi vì hoa cỏ ở đây đều có thể báo cho người của Yêu tộc biết hai chúng ta ở trong này" "Nhưng không sao, trên người tôi có hơi thở của Yêu tộc, trong tình huống cấp bách có thể ứng phó được."

Thanh Nhã nói: "Trương Lỗi, lúc này anh phải nghe lời tôi, anh nhất định không được nói gì, nếu bị lộ thì phiền toái lớn rồi."

Thanh Nhã kéo tay Tiêu Hào xoay người lại, bước thật chậm về phía trước, dọc theo con đường vừa đi. "Phía trước là ai? Mau đứng lại!"

Hai người của Yêu tộc rất nhanh đã đi đến đây. Hai người này cũng lợi hại, hay tay vung nhẹ đã khiến sương mù trong phạm vi ba, bốn mươi mét tan đi hết.

Thanh Nhã vội kéo tay Tiêu Hào vừa chạy vừa cười nói: "Chạy mau lên, người của đội tuần tra đến, nếu như bị bắt sẽ bị phạt tiền đấy."

Tiêu Hào không hiểu lắm Thanh Nhã đang tính kế sách gì, hai người cứ nắm tay nhau chạy về phía trước.

Thanh Nhã chạy không nhanh lắm, nên Tiêu Hào cũng chậm lại, chạy theo nhịp độ của Thanh Nhã.

Một nam một nữ ở đằng sau đuổi theo rất nhanh, tốc độ cực lớn, một trước một sau chặn lại đường đi của hai người.

Đôi nam nữ này cẩn thận đánh giá Tiêu Hào và Thanh

Nhã.

Người đàn ông nói: "Hai người tới nơi này làm gì? Làm sao mà hai người tìm được con đường này? Chẳng lẽ các người không biết nơi đây rất nguy hiểm à?"

Thanh Nhã cười: "Nơi này có nguy hiểm thì làm sao? Tôi và bạn trai thường xuyên tới đây chơi, đã tới rất nhiều lần rồi, lần này là không may đụng phải các người thôi"

Người đàn ông nói: "Hai người chúng tôi không phải người của đội tuần tra, đôi tình nhân các người không phải lo lắng. Mau trở về đi, nơi đây rất nguy hiểm, nếu gặp người xấu thì rắc rối lắm."

Thanh Nhã kinh ngạc nói: "Anh trai, chị gái à, hai người không phải tuần tra thì đến đây làm gì?" "Ồ, tôi hiểu rồi, chẳng lẽ cũng giống chúng tôi, đến đây hẹn hò phải không?"

Người đàn ông liếc nhìn Thanh Nhã, nói: "Đồ quỷ nhỏ, cái chỗ toàn đầm lầy như này thì có gì tốt mà hẹn hò?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK