Đêm nay, Châu Thiên Bắc vô cùng vui vẻ.
Tiêu Hào bị bắt đi rồi, anh ta báo chuyện này cho bố mình là Châu Kính Huyền. Châu Kính Huyền dạy dỗ đứa con lỗ mãng của mình vài câu, nhưng vô cùng vừa lòng với kết quả, khen đứa con một lúc lâu.
Dù thế nào đi nữa Tiêu Hào bị bắt rồi, khối u ác tính này cuối cùng cũng bị diệt trừ Cuối cùng cũng đòi được công đạo cho nhà họ Tần, mọi chuyện đã xong rồi.
Châu Kính Huyền mở tiệc mời các con ăn cơm.
Trước kia mọi người còn nói đứa con này là đồ vô dụng, hiện giờ đã trưởng thành, chuyện hôm nay làm vô cùng tốt. Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên một Châu Kính Huyền cảm thấy tự hào vì đứa con này.
Trong bữa tiệc có mặt Triệu Hùng cùng với ba cấp trên mà Châu Kính Huyền tín nhiệm. Châu Thiên Bắc còn mời riêng hai vị khách đặc biệt là ông Liễu và Liễu Vĩnh.
Lần này Tiêu Hào bị bắt, có thể nói là nhờ ông Liễu liên hệ với Lôi Thiên. Nhà họ Châu vô cùng coi trọng, đương nhiên muốn lôi kéo quan hệ với Lôi Thiên, nên mới kết giao với ông Liễu.
Mọi người nâng chén, khôi khí hài hòa sinh động.
Liễu Vĩnh hưng phấn nói: "Lần này Tiêu Hào bị bắt đến phía Bắc, cả đời này cũng đừng mong ra khỏi đấy." Diệt trừ được cải tai họa Tiêu Hào này, từ nay về sau mọi người có thể vui vẻ rồi.
Uống được mấy chén ông cụ cảm thấy thời cơ đã đến rồi, mặt có vẻ khó xử nói: "Chủ nhà Châu, chuyện này tôi không biết có nên nói hay không"
Châu Kinh Huyền giơ chén rượu, cười nói: "Ông Liễu mời nói." "Là thế này" Ông cụ đã sớm nghĩ lý do thoái thác "Công ty nhà họ Liễu chúng tôi bị Tiêu Hào hãm hại, một trăm bảy lầm tỷ giống như nước chảy về biển Đông vậy, hiện giờ tài chính công ty xảy ra chút vấn đề "Mong chủ nhà họ Châu có thể giúp chúng tôi lần này.
Một trăm bảy mươi lăm tỷ bị đóng băng, nhà họ Liễu có thể bị phá sản bất cứ lúc nào. Lúc này, nhân cơ hội này nói ra chuyện này là thời cơ tốt nhất.
Châu Kinh Huyền đương nhiên đồng ý hỗ trợ, chỉ là chuyện Tiêu Hào bảo lên, bị mất một trăm bảy mươi lăm tỷ chứ bao nhiều, huống hồ, sau lưng còn có Lôi Thiên.
Chu Kinh Huyền cười nói: "Mọi người đều là người một nhà, chuyện của nhà họ Liễu các người cũng là chuyện của nhà họ Châu chúng tôi, một trăm bảy mươi lăm tỷ này, chút nữa tôi để bên tài vụ chuyển cho nhà họ Liễu ngay"
Ông cụ cùng với Liễu Vĩnh nghe thấy vậy vội vàng kính rượu, liên tục cảm ơn. "Cảm ơn giám đốc Châu. Giám đốc Châu, tôi kính người một lỵ. Giám Đốc Châu ngài đúng là cứu tinh của chúng tôi." "Nhà họ Liễu chúng tôi về sau sẽ trở thành Thiên Lôi của nhà họ Châu, nhà họ Châu sai đâu đánh đó" Có thể tạo mối quan hệ với nhà họ Châu, về sau, nhà họ Liễu không phải lo gì nữa. Mọi người đều là bạn bè. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Nếu không phải hôm nay nhà họ Liễu hỗ trợ bảo cho Lôi Thiên biết, căn bản nhà họ Châu sẽ không để họ Liễu vào mắt. Rượu đã uống nhiều, càng uống càng hưng phần. Lúc này, đột nhiên quản gia vội vàng tiến vào, sắc mặt có chút nhục nhã "Lão gia, Tiêu Hào tới chơi. "Cái gì?"
Ảnh mắt mọi người ở đây đều dừng trên người quản gia, tất cả mọi người đều nghĩ mình nghe lầm rồi. Quản gia cũng biết chuyện này, nhưng Tiêu Hào đã ở bên ngoài, xe của Tiêu Hào bị chắn bên ngoài.
Quản gia tiến vào bảo trước.
Quản gia cực kỳ khẳng định nói: "Ông chủ, người tới thực sự là Tiêu Hào, tới cùng Liêu Nguyệt Hân, đang chờ bên ngoài. Mọi người ngạc nhiên, trong lòng nghĩ đến một chuyện. không phải Tiêu Hào bị bắt rồi sao, sao lại trở lại rồi?
Buổi sáng bị bắt đi, buổi tối liên trở "Đuổi Tiêu Hào đi, nói bố tôi không có nhà!" Châu Thiên Bắc có chút bối "Bố, chúng ta không cần phải gặp Tiêu Hào!" "Người nên tới, kiểu gì cũng sẽ tới, người muốn gặp, nhất định phải Châu Kinh Huyền lạnh lùng nói: "Cho Tiêu Hào vào, tôi muốn xem xem, anh ta có ba đầu sáu tay không. không khí hài hòa náo nhiệt nơi này nhanh chóng biến mất, nhảy mắt cứng lại
Mọi người đều lo lắng.
Một lúc sau, Liễu Nguyệt Hân nằm tay Tiêu Hào chậm rãi vào, cũng tiến vào tầm mắt của mọi người. Trên mặt Tiêu Hào mang theo vẻ tươi cười bình tĩnh thường gặp.
Vốn Tiêu Hào định một mình đến xử lý việc này, nhưng Liễu
Nguyệt Hân muốn đi cùng Tiêu Hào, cùng nhau đến đây. Khóe miệng ông Liễu run rẩy, sắc mặt Liễu Vĩnh biến đổi.
Khuôn mặt Châu Kinh Huyền vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có Châu
Thiên Bắc vẻ mặt như gặp ma.
Ba vị cấp trên nhà họ Châu cũng khiếp sợ, không biết làm thế nào.
Tiêu Hào kéo tay Liễu Nguyệt Hân, bước đến trước ghế số pha ngồi xuống, giống như nơi này là nhà anh vậy. "Mọi người không cần phải khẩn trương, nên nói cứ nói, nên ăn cứ ăn." "Không cần bởi vì tôi đến đây mà để đói."
Châu Huyền mặt không đổi sắc: 'Người tới thì đều là "Mau mang đồ ăn đến cho cậu Tiêu cùng cô Liễu"
Tiêu không ý kiến gì, giơ chén rượu lên, cụng ly với Liễu nguyệt Hân. "Hôm nay các người mở tiệc là muốn chúc mừng việc tôi bị bắt vào tù sao? Tiếc là tôi làm cho các người thất vọng rồi." "Ba nghìn năm trăm tỷ kia của tôi là tiền hợp pháp, tôi cũng không làm gì trái pháp luật." "Cho nên, tôi trở lại rồi." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nghĩ đến những chuyện này mọi người ở đây vô cùng tức giận, Tiêu Hào bị bắt đi rồi, mọi người chúc mừng, còn đang uống vui vẻ thì tên này đã trở về. Quang minh chính đại mà trở vē. "Tiêu Hào” Liễu Vĩnh là người đầu tiên không chịu được "Anh không cần ở đây ra oai. Anh ra ngoài kiểu gì thế?" Tiêu Hào liếc mắt nhìn Liễu Vĩnh: "Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, ba nghìn năm trăm tỷ kia của tôi đã điều tra xong, không có chút vấn đề nào. "Cho nên... Tôi được thả ra. "Nhưng mà anh trai của anh. Tiêu Hào cười cười: "Tôi ở phía Bac gặp được anh trai anh, nhưng mà anh ta tìm người đến đánh tôi. Đáng nhẽ tám năm nữa anh ta sẽ được rời khỏi đó.
Hiện giờ, không quá hai mươi năm, không ra được đầu "Còn có cái người Lôi Thiên kia nữa, cũng đã bị trừng phạt rồi." "Không thể thể được." Liễu Vĩnh cả kinh, tức giận nói: "Tiêu Hào, anh làm gì có thể làm được, Tiêu Hảo, thắng khốn này, anh ra kiểu gì thế?"
Liễu Vĩnh không cam lòng, trong lòng hận Tiêu Hào muốn chết, vốn muốn Tiêu Hào chết ở phía Bắc, anh ta đi tới trước mặt Tiêu Hào, tức giận muốn bắm Tiêu Hào thành từng mảnh nhó
Ông Liễu vội lấy di động ra, gọi điện cho Lôi Thiên. Điện thoại bảo không kết nối được.
Số điện thoại của Lôi Thiên, không thể nào không gọi được, trừ khi là bị điều tra. Trong nháy mắt, tâm ông Liều lạnh như băng. Tiêu Hào đang nói sự thật. "Tiêu Hào, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt ông Liễu ảnh lên sự sợ hãi.
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Chỗ dựa vững chắc của các người... ngã rồi." "không thể không thể thể được Ông cụ nghe thấy điều này, hoa cả mắt, Lôi Thiên cũng xảy ra chuyện rồi. “Ông nội. " Lúc này, Liễu Vĩnh cũng hiểu được, anh trai xảy ra chuyện, Lôi Thiên cũng xảy ra chuyện rồi
Liễu Vĩnh giúp ông Liễu thở lại, anh ta cũng không mở miệng nữa, anh ta không còn cách nào đối phó với Tiêu Hào nữa rồi.
Anh ta chỉ chờ nhà họ Châu giải quyết chuyện này.
Trong lòng Châu Thiên Bắc hiện lên sự bất an: "Tiêu Hào, anh tới nhà họ Châu chúng tôi là có việc gì?"
Tiêu Hào cho miếng thịt bỏ vào miệng, không nhanh không chậm nói: "Còn nhớ chúng ta đã đánh cuộc ở buổi đấu thầu không?" "Châu Thiên Bắc, anh thua rồi." "Lần này tôi đến, là muốn anh thực hiện điều khoản "
Châu Thiên Bắc nói: "Đánh cược? Tiêu Hào, tôi thừa nhận lúc đó có đánh cược với anh, anh muốn lấy cổ phần trong tay tôi sao?" "Đúng vậy." Tiêu Hào nói: "Hiện giờ anh có thể giao cho tôi."
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất