“Tôi hiểu nỗi lòng của cô, tôi hiểu sự đau đớn của cô, bởi vì tôi đã từng phải trải qua tất cả những chuyện này, tôi yên lặng chịu đựng tất cả một mình.”
“Lúc đó tôi cũng từng muốn chết, bố mẹ tôi, gia đình tôi, tất cả mọi thứ bên cạnh tôi đều bị hủy hoại, tôi mất đi tất cả, còn bị tống vào ngục giam, cuộc sống của tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Nhưng tôi không tự sát, bởi vì tôi biết bên ngoài vẫn có một người, có một người yêu thương tôi, chờ đợi tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi biết người đó chắc chắn vẫn đang chờ tôi.”
“Cho nên để không phụ sự nhung nhớ, yêu thương, chờ đợi tôi của người kia, tôi lựa chọn kiên cường sống sót”
“Tôi lựa chọn báo thù, chọn tìm ra kẻ hại chết cả nhà tôi, tìm ra từng người một, bắt bọn chúng phải trả giá đắt, một cái giá gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp nghìn lần..."
Sáu năm trước, nhà họ Tiêu bị diệt, Tiêu Hào vào tù, giống hệt tình huống Đỗ Thanh Như phải đối mặt bây giờ.
Mắt Đỗ Thanh Như lại rơm rớm nước mắt, cô ta nhìn Tiêu Hào: “Anh có một người yêu anh, có một người vợ yêu anh đang chờ anh bên ngoài, chờ anh trở về, chờ tận sáu năm.”
“Nhưng tôi thì sao? Không ai yêu tôi cả, không ai chờ đợi tôi, bây giờ tôi không còn gì nữa, tôi đã mất hết tất cả, anh hiểu không?”
Tiêu Hào ngồi bên giường, đỡ lấy thân thể Đỗ Thanh Như, ôm Đỗ Thanh Như vào lòng, giờ phút này Đỗ Thanh Như cần sự an ủi, cần bờ vai rộng lớn của người đàn ông, cần có người tiếp thêm sức mạnh cho cô ta, ủ ấm trái tim băng giá của cô ta.
Nếu không cõi lòng cô ta lại sinh ra những cảm xúc không cần thiết, mất kiểm soát cảm xúc rồi lại nghĩ đến chuyện tự sát, đi rời khỏi thế giới này.
Tiêu Hào có thể đoán được chắc chắn chuyện này có liên quan đến đá Lưu Ly, bọn họ vừa trở về từ Âm Quỷ tông, đêm hôm sau nhà họ Đỗ đã xảy ra chuyện.
Tiêu Hào cho rằng mình phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nếu anh không giúp Đỗ Thanh Như mua đá Lưu Ly thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi.
Hiện giờ nhà họ Đỗ bị diệt, một mình Đỗ Thanh Như thì không có năng lực báo thù, Tiêu Hào nhất định phải báo thù giúp cô ta, tìm ra kẻ hủy diệt nhà họ Đỗ.
Thân thể Đỗ Thanh Như vùi vào vòng tay của Tiêu Hào, ôm chặt lấy Tiêu Hào gào khóc đau đớn, hai tay không ngừng đập lên lưng Tiêu Hào, miệng cô ta rống lên, nước mắt không ngăn nổi, trào ra liên tục.
Đỗ Thanh Như đang bộc phát cảm xúc, cô ta phải trút ra toàn bộ nỗi thống khổ và tuyệt vọng trong lòng thì mới không có việc gì.
Điều đáng lo ngại nhất chính là nỗi đau và sự tuyệt vọng ăn sâu vào trong lòng, không thể trút hết ra, như vậy mới là dễ có chuyện.
Mãi đến mười mấy phút sau, Đỗ Thanh Như mới yên tĩnh lại, cô ta lẳng lặng nằm trong lòng Tiêu Hào, cô cảm thấy vòng tay Tiêu Hào rất thoải mái, rất an toàn.
Cô ta chưa từng nằm trong lòng người đàn ông nào như vậy, Tiêu Hào là người đầu tiên, cô ta cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, mình lại nằm trong lòng Tiêu Hào bằng cách này.
Hai mắt Đỗ Thanh Như đã sưng lên vì khóc, tròng mắt tràn ngập tơ máu.
“Tiêu Hào, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.”
“Tôi không sao, thật đấy, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi thật sự không có việc gì.”
Đỗ Thanh Như rời khỏi vòng tay Tiêu Hào, cô ta cảm thấy điều này không ổn, tuy cô ta muốn Tiêu Hào tiếp tục ôm cô ta, vỗ về cô ta, an ủi cô ta, muốn thời gian mãi ngừng lại ở phút giây này.
Nhưng cô ta biết Tiêu Hào không thuộc về cô ta, Tiêu Hào thuộc về Liễu Nguyệt Hân, bất cứ ai cũng không thể cướp Tiêu Hào đi khỏi Liễu Nguyệt Hân.
Tiêu Hào là thần y, nhất định có thể phán đoán được trạng thái cảm xúc hiện tại của Đỗ Thanh Như, điều đáng mừng là vừa rồi Đỗ Thanh Như đã trút ra được hết những cảm xúc tiêu cực, ý định tự tử sẽ dần dần bị bỏ ra khỏi suy nghĩ của cô ta.
Tiêu Hào quyết định ở lại với Đỗ Thanh Như cho đến khi cô ta bình phục.
Thậm chí Tiêu Hào còn quyết định sau này sẽ dẫn Đỗ Thanh Như đến linh trì tu luyện, ở cùng với nhiều người sẽ giúp Đỗ Thanh Như sẽ chậm rãi tốt lên, chuyện báo thù cứ để Tiêu Hào làm.
Tiêu Hào gọi điện thoại cho Thất Sát, bảo người nhà họ Bạch tới linh trì ở núi Bàn Long một chuyến, chuyển lời cho đám Liễu Nguyệt Hân là nhà họ Đỗ xảy ra chuyện, anh sẽ ở bên ngoài thêm một khoảng thời gian.
Nhà họ Đỗ chết nhiều người như vậy, ngoài tổ chức tang lễ cho người nhà họ Đỗ ra thì còn rất nhiều việc khác, Tiêu Hào phải đi xử lý.
Trên dưới nhà họ Đỗ có hơn một trăm người chết, người Nhà họ Đỗ đang ở bên ngoài cũng vội chạy về, nhưng những người này đều không làm chủ tình hình được.
Nên Tiêu Hào điều mười mấy người từ nhà họ Bạch tới, sau đó tiêu tiền ở bên ngoài thuê một lượng lớn người tới tổ chức tang lễ cho nhà họ Đỗ.
Tổng hơn một trăm thi thể, khoảng sáu mươi thi thể được người nhà họ đưa đi, tất cả những người đó đều làm việc ở nhà họ Đỗ khi còn sống.
Tiêu Hào đưa đủ tiền bồi thường cho người nhà những người này, hơn bốn mươi người còn lại, từ nghi lễ đến chôn cất đều do hai người Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như lo liệu.
Sau khi nhà họ Đỗ bị diệt, nhiều cơ nghiệp cũng bị phá hủy, tại đám tang của nhà họ Đỗ, có rất nhiều người đến hỏi chuyện sổ sách của nhà họ Đỗ, hơn nữa còn thừa cơ cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đỗ.
Thế giới này thực tế như vậy đấy, nhà họ Đỗ bị diệt, tất cả lợi ích, tình nghĩa cũng bị hủy theo, những người này không muốn có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Đỗ nữa.
Tiêu Hào bắt đầu xử lý hết thảy, dù sao đám người này cũng không có lỗi.
Bọn họ chỉ lo lắng sau khi kết thúc tang lễ người nhà họ Đỗ sẽ bỏ chạy hết, nên mới chọn thời điểm không thích hợp thế này tới bàn chuyện sổ sách.
Ai muốn hỏi chuyện sổ sách cũng hỏi rất uyển chuyển, khi bọn họ biết chính Tiêu Hào và người nhà họ Bạch là người đang làm chủ tình hình, hầu hết đều không dám mở miệng.
Nhưng một số thể lực không thể tồn tại nếu không có số tiền đó hoặc đã tổn thất quá lớn, cần tiền thì vẫn liều lĩnh đến hỏi chuyện tiền nong.
Người của Tiêu Hào và nhà họ Bạch giải quyết tất cả những vấn đề mà nhà họ Đỗ để lại.
Tám ngày sau, Tiêu Hào dẫn Đỗ Thanh Như rời khỏi nhà họ Đỗ, Đỗ Thanh Như giữ lại nhà tổ của nhà họ Đỗ, những mảnh đất khác thì Đỗ Thanh Như bán hết đi.
Bởi vì nhà họ Đỗ chỉ còn lại một mình Đỗ Thanh Như, cô ta không có cách nào tiếp tục duy trì cả gia tộc được, nên cô ta quyết định rời đi cùng Tiêu Hào, tới linh trì ở cùng với bạn của Tiêu Hào, tu luyện.
Cô ta muốn dần dần mạnh lên, trong lòng Đỗ Thanh Như chỉ còn lại ý muốn báo thù.
Chờ sau khi xử lý tất cả chuyện nhà họ Đỗ xong, Tiêu Hào mới tìm được một cơ hội bàn bạc kỹ lưỡng với Đỗ Thanh Như về chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Hai người ngồi trên sô pha, Đỗ Thanh Như bắt đầu kể lại: “Hung thủ tối đó có một ông già và một thiếu niên.”
“Tôi cảm giác ông lão kia chính là người đã đấu giá ở hội đấu giá tối hôm đó, người đã đấu giá đá Lưu Ly với anh.
Vốn Đỗ Thanh Như không nhận ra ông lão kia, cô ta nhớ đêm đó ông lão muốn gỡ bùa hộ mệnh ra khỏi người cô ta, sau khi ông ta bị bùa hộ thân tấn công đã kêu lên thảm thiết, để lộ giọng nói thật sự của ông ta.
Đỗ Thanh Như nhận ra giọng nói đó, giống hệt giọng nói của ông lão trong hội đấu giá.