Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Lục Việt hít một hơi dài, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ tiều tụy.

“Lúc nãy cậu nói không sai, Châu chủ mời đến Vực chủ, cơ hội thắng của Tiêu Hào rất thấp.

“Nếu tôi đứng về phía Châu chủ, sẽ không giết được Châu chủ, cũng không giành được Linh Trì, đến lúc đó tôi không có cách nào giải thích với bố và môn phái Bính Điệu, cuối cùng, tôi mát đi vị trí thiếu chủ, tôi sẽ mất hết tất cả, thậm chí còn có thể bị đuổi khỏi môn phái Bính Điệu.”

“Nếu tôi đứng về phía Tiêu Hào ít nhất vẫn còn một tia hi vọng.” “Chỉ cần Tiêu Hào thắng, bất kể Châu chủ bị giết hay là bị cách chức, bố tôi đều được thăng chức, như vậy thì tôi thắng rồi.”

“Vụ Linh Trì, tôi có được tư cách tu luyện là được rồi.”

Tâm tình của Đào Anh Nhàng nặng trĩu. Trước đây làm bất cứ điều gì, bất cứ kế hoạch gì, Lục Việt chỉ cần đứng đằng sau thâu tóm cục diện, tất cả đều phát triển theo đúng kế hoạch mà Lục Việt sắp xếp. Đọc truyện hay trên truyen88.vip

Nhưng hiện giờ, Lục Việt không còn có con đường khác để lựa chọn, bị cục diện hiện tại dắt mũi rồi. Lục Việt đang đánh cược, hắn bắt buộc phải chọn Tiêu Hào.

Đào Anh Nhàng vốn đã có dự tính sắc mặt cũng trở nên tái mét. Hắn đi theo Lục Việt nhiều năm, thực lực và địa vị của hắn hiện tại có được cũng là nhờ công của Lục Việt. Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ tôn trọng quyết định của thiếu chủ, đi theo người, cúng sống cùng chết.

Đào Anh Nhàng vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Việt: “Thiếu chủ, chúng ta nhất định sẽ thắng, tôi tin tưởng thiếu chủ.”

Lục Việt uống một ngụm trà, mỉm cười, trên khuôn mặt khôi phục lại sự tự tin vốn có.

“Tôi sẽ đi gặp Tiêu Hào, nói cho hắn biết âm mưu của Châu chủ, nếu như Tiêu Hào vẫn quyết định đến phủ Châu chủ chứng minh được rằng hắn chắc chắn sẽ thắng”

“Nếu như Tiêu Hào lựa chọn rút lui, vậy thì chúng ta cũng sẽ thua”

Đào Anh Nhàng điều chỉnh lại trạng thái, nói: “Tiêu Hào sớm đã bị người của Châu chủ nhắm vào rồi, trên đường từ đường sắt cao tốc đến bến xe chắc chắn bị Châu chủ theo dõi, nếu như thiếu chủ tiếp cận Tiêu Hào sẽ bị Châu chủ phát hiện.”

“Vấn đề này lại càng đơn giản.” Lục Việt cười rồi nói: “Chẳng phải Tiêu Hào vẫn chưa đến phủ Châu chủ sao?”

“Hắn phải ngồi xe ba tiếng đồng hồ, tôi sẽ ở nửa đường mới lên xe, gặp mặt hắn. Cậu không cần đi theo tôi, cậu bây giờ không được lộ diện, không thể gặp mặt bất cứ ai.”

Trước đây Lục Việt từng phái Đào Anh Nhàng đến phủ chủ tịch thành phố, vào mấy năm trước đã dựa vào mối quan hệ thâm nhập vào Huyền Âm Môn, hiểu biết về tình hình của hang động Huyền Âm.

Bây giờ, Đào Anh Nhàng là người dự bị, nếu như phía Diệp Văn Thuận xảy ra chuyện gì, Đào Anh Nhàng sẽ tố cáo rằng Diệp Văn Thuận giết chết người của chủ tịch thành phố, giết chết Chu Soái và Chu Thục Nhi.

Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Đào Anh Nhàng sẽ đóng vai người chết, đã sớm bị sát hại tại miệng sơn cốc rồi, thi thể cũng bị đốt thành tro.

Một ngày trước.

Ba người Tiêu Hào, Ninh Khinh Vân và Lương Thiếu Thu vẫn đang trên đường xuống núi đuổi bắt Chu Thục Nhi.

Khi họ đi qua khu rừng ảo giác, đến hẻm núi thì phát hiện rất nhiều người chết, liều trại và vật tư cũng bị đốt sạch. Một bộ phận thi thể cũng bị đốt cháy không nhận ra mặt người.

Sau khi kiểm tra hoàn cảnh hiện trường cũng không thấy có một điểm khác thường. Cả ba người đều khó hiểu, rốt cuộc là ai làm chứ?

Lương Thiếu Thu nghi hoặc nói: “Thưa sư phụ, đây đều là người của chủ tịch thành phố, đi theo Chu Thục Nhi.”

“Chu Thục Nhi cũng xuống núi rồi, sao lại phải giết đám người này?”

Ninh Khinh Vân nói: “Ngoài biến thái và kẻ điên ra, không ai lại vô duyên vô cớ giết người cả.”

“Toàn bộ người đều bị giết, chắn chắn có âm mưu đằng sau.”

Tiêu Hào tán thành lời nói của Ninh Khinh Vân, nói: “Dù là âm mưu gì, cái chết của những người này chắc chắn có liên quan đến Linh Trì, đối với chúng ta cũng có quan hệ nhất định. Tôi sẽ điều tra rõ cái chết của đám người này, khiến hung thủ phải đền tội.”

Ninh Khinh Vân liếc nhìn Tiêu Hào một cái: “Đừng có việc gì cũng ôm về mình”

“Mau đi thôi, đuổi theo Chu Thục Nhi.”

Cho dù không bắt được Chu Thục Nhi cũng không sao, Tiêu Hào sẽ đến phủ Châu chủ hỏi tội.

Đến chân núi Bàn Long, ba người Tiêu Hào hoàn toàn mất dấu Chu Thục Nhi.

Bọn họ đến tầng cao nhất của khách sạn nơi đậu trực thăng, dự tính trực tiếp đi đến phủ Châu chủ. Kết quả trực thăng bị biến hình, phòng điều kiển cũng bị người ta phá hủy rồi. Camera xung quanh cũng bị đập vỡ. Đọc truyện hay trên truyen88.vip

Ninh Châu Vũ nói: “Tiêu Hào, xem ra có người cố ý phá hỏng phương tiện đi lại của anh, không muốn anh đến phủ Châu chủ quá sớm.

Tiêu Hào không điều tra vụ việc này, nếu đã có người muốn phá hỏng trực thăng, vậy thì chắc chắn đã xóa bỏ mọi dấu vết.

Chuyện trực thăng bị phá hủy là do Lục Việt làm. Anh ta phải Diệp Văn Thuận đem thi thể của Chu Soái và Chu Thục Nhi về phủ Châu chủ, nếu như Tiêu Hào đi trực thăng, chắc chắn sẽ đến phủ Châu chủ trước Diệp Văn Thuận, thế nên anh ta cho người phá trực thăng của Tiêu Hào.

Lúc này Lương Thiếu Thu mới lên tiếng: "Sư phụ, sau khi Chu Thục Nhi trở về, phủ Châu chủ chắc chắn sẽ được phòng bị nghiêm ngặt.”

“Thưa sư phụ, đối mặt với Châu chủ, anh có kế hoạch gì?”

Lương Thiếu Thu biết Tiêu Hào tài giỏi, nhưng đối phó với Châu chủ, anh vẫn có chút lo lắng.

Trước đây, anh chỉ là thiếu chủ của hai nhà thành Danh Nam, thân phận Châu chủ cao cao tại thượng như thế, cae đời này anh cũng không dám động chạm đến.

Tiêu Hào bật cười, đáp: "Không cần lo lắng.

“Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần có một trái tim chính nghĩa, có một sức mạnh tuyệt đối thì bất cứ thế lực tà ác nào cũng không phải là đối thủ của chúng ta.”

Đừng nói là Châu chủ,cho dù là người có thân phận cao hơn chau chủ gấp trăm lần, chỉ cần là họ sai, Tiêu Hào vẫn có thể xét xử hắn.

Bọn người Tiêu Hào nghỉ chân ở khách sạn, ăn xong bữa cơm rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó mua vé tàu hỏa.

Ba người ngồi tàu hỏa, hướng về phía thành thị có phủ Châu chủ mà đi tới.

Tàu hỏa đi đến nơi của chủ tịch thành phố cần đi qua mười mấy trạm. Mỗi trạm dừng chân khoảng hai phút đợi khách lên xe.

Hai tiếng sau, tại trạm dừng chân của một thành phố nhỏ, Lục Việt mặc bộ đồ thể thao đến đợi tàu hỏa.

Lục Việt đi đến trước vị trí chỗ

uploads

551023769.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK