Đương lúc ấy, một luồng khí tức hãy còn chưa chưa thấy bóng dáng chủ thể của nó, dẫn theo nguồn năng lượng cực kỳ khủng bố tràn vào từ ngoài cửa lớn. "Tất cả mọi người dừng tay lại hết cho tôi!"
Âm thanh của người vừa tới như sấm rền, chấn động màng nhĩ mỗi người nơi đây.
Mà nguồn năng lượng vô hình vô ảnh kia giống như mang theo thần chú đóng băng vậy, khiến tất cả mọi người đều như bị đóng đinh vào sàn nhà. Ngay cả Tiêu Hào cũng bị đở ra chừng một giây đồng hồ, còn những người khác thậm chí không thể nào nhúc nhích cho nổi!
Người kia lập tức lướt vào, chắn ngay giữa đường kiếm của Tổng hội trưởng và Dương Nam Kiên. Cả người ông ta vận một bộ đồ đen tuyền, tóc dài xóa vai, gương mặt lạnh lùng tối tăm, nhìn qua áng chừng độ tuổi tứ tuần, thế nhưng trong đôi mắt ông ta ẩn chứa nỗi đau thương tang tóc. Toàn thân ông ta ẩn chưa một nguồn năng lượng kinh khủng đến bất thường!
Người này chính là Chủ tịch thành phố Đêm Đen Đông Phương Vũ! dpv vung tay pải lên, luồng sức mạnh kỳ dị vay quanh căn phòng ngay lập tức biến mất. Tất cả những người bị đông cứng cũng được tư do hoạt động trở lại. "Kính chào chủ tịch đại nhân!"
Môn phái Vạn Kiếm là đám người quỳ xuống cúi chào đầu tiên, người của hội Trung Thành cũng theo đó lần lượt quỳ xuống. Cốc chủ Thiên Lôi Cốc cùng người của ông ta cũng quỳ một chân xuống. Tiêu Hào cũng cúi người, tuy nhiên thì đầu gối anh vẫn cách mặt đất chừng hai xăngtimét.
Anh sẽ không quỳ xuống thật với chủ tịch thành phố Đêm Đen đầu.
Vị chủ tịch kia nói rất tự nhiên: "Đứng lên hết đi."
Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy. Đôi bên ban nãy vừa định lao vào đánh nhau, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Chủ tịch thành phố vừa mới đến thì nháy mắt mọi nguồn lửa giận đều được dập tắt. Hai phe hội Trung Thành và Môn phái Vạn Kiếm ngay lập tức tách hẳn ra hai phía.
Chủ tịch thành phố tức giận nhìn hai người, Dương Nam Kiên và Tổng hội trưởng. "Mấy người đang làm cái trò gì ở đây vậy hả? Tính ở đây làm một trận kẻ sống người chết mới chịu phải không?"
Tổng hội trưởng nói: "Thưa Chủ tịch đại nhân, là chính Môn chủ Môn phái Vạn Kiếm Dương Nam Kiên đây dẫn theo người của ông ta đến giết người của hội Trung Thành chúng tôi." "Ông ta âm mưu muốn giết chết tôi, hủy hoại hội Trung
Thành." "Thái độ ngang ngược đến như vậy thì tất nhiên tôi phải cho người đánh chết ông ta. Nếu không mặt mũi của tôi còn để đầu được nữa chứ? địa vị hội Trung Thành của chúng tôi ở trong thành phố Thiên Huyền này còn đâu nữa?"
Chủ tịch thành phố lạnh lùng phản: "Dù cho hôm nay đã có chuyện gì xảy ra đi nữa thì hai người các người cũng không được phép đánh nhau" "Người của Môn phái Vạn Kiểm lập tức rời khỏi đây ngạy, ngày sau đừng bao giờ đến làm phiền hội Trung
Thành thêm nữa." "Mâu thuẫn giữa hội Trung Thành các người và Môn phái Vạn Kiếm ngày hôm nay chính thức được hóa giải, bây giờ thì ai về nhà nấy đi!"
Dương Nam Kiên vội vàng nghe lệnh, lên tiếng: "Vâng, thưa chủ tịch đại nhân!"
Tổng hội trưởng hội Trung Thành thì cực kỳ bất mãn: "Chủ tịch đại nhân! Hôm nay tôi không thể bỏ qua cho
Dương Nam Kiên được!" "Ông ta phải trả giá cho những gì mình đã làm chứ! Hôm nay ông ta phải chết!" "Làm càn!"
Chủ tịch thành phố giận dữ: "Bà đang coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai phải vậy không?"
Dứt lời, Chủ tịch thành phố lập tức trợn trừng mắt nhìn Tổng hội trưởng.
Cả người Tổng hội trưởng lập tức bay thẳng ra ngoài, bay xa đến bảy, tám mét rồi phun ra một ngụm máu.
Tiêu Hào đứng lẩn bên trong đám người xem trận chiến này cảm thấy căng thẳng. Tên Chủ tịch thành phố này đang ở cảnh giới Đế vương.
Không chịu phân biệt trắng đen, hơi tí là ra tay với người khác, quá rõ ràng, ông ta đang bao che cho môn chủ Môn phái Vạn Kiếm Dương Nam Kiên!
Nhưng mà Tiêu Hào cũng không ra tay trả đòn, bây giờ anh không thể vội vàng lộ diện trước mặt bao người được.
Nếu như thân phận Nam để của anh bị bại lộ thì đám Đế vương ở Đế vương Khu chắc chắn sẽ lao vào thành Đêm Đen truy lùng Tiêu Hào cho bằng được.
Cả người Tổng hội trưởng bốc lên sát ý, bà ấy căm tức nhìn Chủ tịch thành phố, cười to: "Ha ha ha ha!" "Tôi còn tưởng đâu Chủ tịch đại nhân đến đây để chủ trì công đạo, hóa ra đến để tấn công tôi, làm tôi bị thương!" "Suýt chút nữa tôi cũng quên béng mất, Chủ tịch thành phố đây là anh rể của môn chủ Môn phái Vạn Kiếm mà, sao lại để người của tôi giết chết em rể mình được, đúng không?" "Tôi nói ông biết Chủ tịch đại nhân, ngày hôm nay, một là ông giết chết tôi, bằng không thì tôi sẽ sử dụng tất cả sức mạnh mình có để tiêu diệt cho bằng được Môn phái Vạn Kiếm!" "hội Trung Thành chúng tôi tuyệt đối không để cho kẻ nào sỉ nhục, chà đạp!"
Cho đến tận ngày hôm nay, chưa có một người nào dám công khai đối đầu với Chủ tịch thành phố như thế.
Nhưng lần này vì Chủ tịch thành phố đã công khai bao che cho Môn phái Vạn Kiếm, thậm chí còn ra tay đá thương Tổng hội trưởng hội Trung Thành.
Tổng hội trưởng thật sự không nhịn nổi sự bất công này mới nói năng ác độc như thế. Chủ tịch thành phố nổi đóa: "Là bà tự tìm chết!"
Vừa dứt lời, Chủ tịch thành phố ngay lập tức tung đòn, một nguồn sức mạnh khủng bố tấn công thắng về phía Tổng hội trưởng.
Ngay lúc này, Cốc chủ Thiên Lôi Cốc ra tay. Bóng người lóe lên, ông ta đã xuất hiện ngay trước mặt Tổng hội trưởng, tạo ra một nguồn năng lượng cực mah5 khác đối kháng với sức mạnh của Chủ tịch thành phố.
Chủ tịch thành phố không hề nghĩ ra, người của Thiên Lôi Cốc thế mà cũng dám công kahi chống đối ông ta.
Khí thế và uy nghiêm của một Đế vương không cách gì cản nổi, luồng sức mạnh chế ngự cực kỳ khủng bố đánh bay cả Cốc chủ Thiên Lôi Cốc và Tổng hội trưởng ra ngoài. Cả hai đập vào vách tường xa hơn hai mươi mét, sau đấy ngã xuống đất, cực kỳ chật vật phun lên tiếp vài ngụm máu.
Chủ tịch thành phố giận dữ nhìn cả hai: "Hai người đúng là muốn chết sớm mà!" Cốc chủ Thiên Lôi Cốc lau sạch vệt máu ở khóe miệng, nhìn chăm chăm Chủ tịch thành phố. “Chủ tịch thành phố của nhiều năm trước đây là một người công chính nghiêm minh. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng sẽ đứng ở thế trung lập để xử lý mọi chuyện, khiến ai ai đều tâm phục khẩu phục. "Nhưng lần này thì sao, Chủ tịch thành phố, tại sao ông lại như vậy? Trước mặt bao nhiêu con người, bênh vực cho kẻ gian làm điều ác, còn hết lần này đến lần khác đánh Tổng hội trưởng hội Trung Thành đến mức trọng thương" "Tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa!"
Chủ tịch thành phố quát to: "Đám khốn kiếp này! Rảnh quá không có gì làm hết hả? Cả ngày chỉ biết đi gây chuyện thôi sao?" "Chẳng lẽ các người không nhìn thấy tình hình của thành Đêm Đen ngay lúc này ư? Vùng biển cả bốn phía thành Đêm Đen đều đã bị người của Đế vương Khu Kỳ Hạ phong tỏa cả rồi, người của Đế vương khu Kỳ Hạ bảo là vì truy lùng kẻ phản quốc Nam đế, nhưng ai mà biết chắc sự thật thế nào?" "Ngộ nhỡ người Kỳ Hạ muốn diệt trừ thành Đêm Đen thì sao đây?" "Bây giờ giữa các người có ân oán gì thì xóa bỏ toàn bộ ngay cho tôi. Thành thật lại hết cho tôi, cả ba thế lực tuyệt đối không được phép nảy sinh thêm bất kỳ xung đột nào nữa!" Cập nh*ật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Chủ tịch thành phố dùng cách nào để chuyển chủ đề, nói hoa mỹ thì là lấy đại cuộc làm trọng nhưng thực tế chỉ là lấy cớ để dẫn người Môn phái Vạn Kiếm rời đi thôi.
Người mù cũng nhìn ra được là Chủ tịch thành phố đang bao che cho người của Môn phái Vạn Kiếm.
Ở đây không ai đánh thắng được Chủ tịch thành phố hết, bởi vì ông ta đã là người ở cảnh giới Đế vương.
Tổng hội trưởng vẫn rất bực tức, nhưng công khai chống đối Chủ tịch thành phố thêm nữa cũng không có lợi lộc gì.
Thế nên bà ấy suy nghĩ một hồi, mới nói: "Chủ tịch đại nhân, ông muốn dẫn Dương Nam Kiên đi cũng được. "Bảo ông ta quỳ xuống xin lỗi tôi rồi muốn đi thì đi Gương mặt Chủ tịch thành phố lạnh lùng, nhìn Tổng hội trưởng, nói: "Bà đã chặt một cánh tay Dương Nam Kiên, ra vẻ thế cũng đủ rồi, còn muốn gì nữa?"
Giọng của Tổng hội trưởng còn lạnh hơn: "Tôi vốn dĩ muốn một chiêu giết chết Dương Nam Kiên ngay, nhưng giờ nể tình Chủ tịch đại nhân nên mới bảo Dương Nam Kiên quỳ xuống xin lỗi tôi thôi đấy." "Nếu như Chủ tịch đại nhân không chịu, không muốn để Dương Nam Kiên xin lỗi, thì ngày hôm nay ông cứ giết tôi luôn đi." "Mời Chủ tịch đại nhân hủy diệt hội Trung Thành chúng tôi luôn đấy, dựa vào sức mạnh của ông thì chuyện này dễ như bỡn thôi mà!"
Tổng hội trưởng đang ép buộc Chủ tịch thành phố phải thỏa hiệp.
Ở nơi này đang có biết bao nhiêu Cường giả có mặt, Chủ tịch thành phố tất nhiên không thể làm quá lên thêm nữa. Mặc dù bảo là quyền lực trong tay Chủ tịch thành phố tại thành Đêm Đen này là lớn nhất, song ba thế lực lớn cũng đã hình thành cái kiềng ba chân, thế lực nhỏ thì cũng chi chít vô ngàn.
Chủ tịch thành phố sở dĩ ngồi vững ở chiếc ghế tối cao này là vì ông ta có thực lực mạnh tuyệt đối, cũng có phong cách làm việc được biết là vô cùng công bình công chính. Nếu như Chủ tịch thành phố làm ra chuyện gì chọc giận tất cả mọi người, khiến ai ai cũng đền căm phẫn thì chức Chủ tịch thành phố này chắc chắn không thể nào giữ được nữa.
Lúc bấy giờ, Chủ tịch thành phố quay đầu, trợn mắt trừng Dương Nam Kiên, Dương Nam Kiên hiểu được ý của Chủ tịch thành phố, lập tức tiến lên phía trước, quỳ xuống trước mặt Tổng hội trưởng
Dương Nam Kiên làm gì mà muốn quỳ như thế, nhưng ông ta không còn cách nào hết. Nếu hôm nay ông ta muốn rời khỏi nơi này thì nhất định phải quỳ xuống xin lỗi Tổng hội trưởng. Mặt Dương Nam Kiên tỏ rặt một vẻ không cam lòng, lại chẳng thể không khuất phục.
Thái độ ông ta cũng coi như thành khẩn mà nói: "Tổng hội trưởng các hạ, chuyện ngày hôm nay, là tôi sai. Sau này, tôi chắc chắn sẽ không đến gây rối các hạ, xin các hạ bỏ qua cho!"
Tổng hội trưởng giận dữ quát: "Dương Nam Kiên! Lập tức mang người của ông cút xéo đi!" Bóng người Chủ tịch thành phố lóe lên, biến mất dạng.
Cậu chủ Dương đỡ Dương Nam Kiên dậy, dẫn theo người Môn phái Vạn Kiếm rời khỏi nơi này.