Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Tối hôm đó, Liễu Nguyệt Hân vẫn luôn đợi Tiêu Hào quay về, đã qua mười hai giờ khuya rồi, Tiêu Hào vẫn chưa về nhà.

Trong lòng cô có chút nhói, đương nhiên là Liễu Nguyệt Hân biết quan hệ giữa Tiêu Hào và Giang Yến Thanh là trong sạch.

Nhưng thân là vợ của Tiêu Hào, cho dù Tiêu Hào ở cùng với bất kì một người phụ nữ nào, chỉ cần là qua đêm không về nhà, thì trong lòng Liễu Nguyệt Hân đều có chút hờn ghen, có chút không thoải mái, đây cũng là tâm lí bình thường.

Đương nhiên, Liễu Nguyệt Hân tin là Tiêu Hào sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.

Liễu Nguyệt Hân gọi điện thoại cho Tiêu Hào, nhưng điện thoại trong trạng thái tắt máy. Cô nghĩ một hồi, rồi lại gọi điện cho Giang Yến Thanh, nhưng cũng trong trạng thái tắt máy.

Điện thoại của Tiêu Hào từ trước nay đều không tắt máy, trừ khi là không có tín hiệu, không lẽ hai người họ đã đến nơi không có tín hiệu?

Giang Yến Thanh ở đại học Danh Nam, Tiêu Hào qua đó tìm cô ta, bên đó sao lại không có tín hiệu được chứ? Gần đại học Danh Nam có các cảnh điểm vui chơi, những nơi vui chơi ăn uống đều có tín hiệu cả, phong cảnh dãy núi gần đó cũng có tháp tín hiệu.

Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Liễu Nguyệt Hân đột nhiên nhớ đến, gần đây Tiêu Hào đã mất hết công lực, có khi nào gặp phải kẻ thù không? Bởi vì những người ám sát Tiêu Hào lúc trước quả thực là rất nhiều.

Chuyện xảy ra lần này trong buổi đấu giá trên đảo, từ miệng Đỗ Thanh Như nói ra khiến Liễu Nguyệt Hân chấn động lòng người, kinh hồn bạt vía.

Không chỉ có Liễu Nguyệt Hân lo lắng, Đỗ Thanh Như sống bên cạnh cũng đang lo, buổi tối cô ấy ngủ rất muộn nên biết Tiêu Hào vẫn chưa về nhà.

Bạch Khả Như ở bên cạnh Liễu Nguyệt Hân đã ngủ từ sớm rồi, cô bé dậy đi vệ sinh rồi trèo lên giường lại, nói với Liễu Nguyệt Hân: “Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa ngủ vậy?” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

Liễu Nguyệt Hân xoa đầu nhỏ của Bạch Khả Như: “Mẹ đang đợi bố, đợi bố về rồi ngủ.”

Bạch Khả Như dụi dụi mắt, ngoan ngoãn nói: “Mẹ không ngủ, vậy con cũng không ngủ, con đợi bố cùng mẹ."

Liễu Nguyệt Hân vui vẻ cười nói: “Vi con mau ngủ đi, một mình mẹ đợi là được rồi.”

Bạch Khả Như chớp chớp, mở to mắt: “Con đâu có buồn ngủ, hơn nữa con cũng không có việc gì, con nói chuyện cùng với mẹ.”

Vì thế Bạch Khả Như với Liễu Nguyệt Hân bắt đầu nói chuyện, trong lòng Liễu Nguyệt Hân càng ngày càng lo lắng.

Tiêu Hào tuyệt đối không phải là người đi đêm không về nhà, nếu như đêm không về nhà thì anh sẽ nói cho Liễu Nguyệt Hân biết.

Giống như lúc trước Tiêu Hào đi đến buổi đấu giá, biết trước là bên buổi đấu giá không có tín hiệu nên anh nói trước với Liễu Nguyệt Hân.

Mỗi lần Tiêu Hào đi đâu, anh sẽ nói với cô là đi bao lâu, hoặc khoảng giờ nào sẽ về.

Hôm nay lúc đi Tiêu Hào có nói, hôm nay tuyệt đối sẽ về nhà.

Lại một tiếng nữa trôi qua, trong lòng Liễu Nguyệt Hân ngày càng khó chịu, cô gọi điện thoại cho Ôn Linh Anh.

Ôn Linh Anh đang ngủ, bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô ta vô cùng khó chịu, vở tay lấy điện thoại bên cạnh gối.

Nhìn thấy số điện thoại của Liễu Nguyệt Hân, có chút oán trách: “Nguyệt Hân, cô không xem thử bây giờ mà mấy giờ rồi sao, lúc này mà gọi điện cho tôi làm gì thế?”

Liễu Nguyệt Hân nói: “Linh Anh, tôi có chuyện tìm cô, Tiêu Hào ra ngoài cả ngày nay rồi, đến bây giờ vẫn chưa về. Cô có thể dùng hệ thống của đội Chấp Quản tra vị trí điện thoại của Tiêu Hài xem thử rốt cuộc anh ấy đang ở nơi nào không?”

Liễu Nguyệt Hân nói tình hình bây giờ cho Ôn Linh Anh nghe.

Ôn Linh Anh thì lại nói: “Tiêu Hào lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”

Liễu Nguyệt Hân nói: “Tôi vẫn có chút lo lắng, cô giúp tôi tra thử đi.”

“Điện thoại tắt máy rồi, bình thường thì sẽ không tra ra được tín hiệu, có thể tra ra được vị trí lúc điện thoại tắt máy.

Ôn Linh Anh lập tức giúp đỡ, cô ta dùng tay đi định vị điện thoại của Tiêu Hào, bước vào hệ thống định vị điện thoại chuyên dùng của ngành bọn họ, nhưng sau khi định vị thì không hề có bất cứ dấu vết nào mà điện thoại của Tiêu Hào sử dụng, vị trí điện thoại hoàn toàn trong trạng thái trống rỗng.

Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề, chính là điện thoại bị người khác nhúng tay vào rồi.

Một số tội phạm với trí thông minh cao sẽ làm những chuyện như thế này, muốn đối phó với một người hoặc ám sát một người, thì sẽ nhúng tay vào điện thoại, xóa bỏ đi mọi vết tích.

Sau khi Liễu Nguyệt Hân biết kết quả thì càng lo lắng hơn.

Ôn Linh Anh an ủi Liễu Nguyệt Hân: “Cô đừng nghĩ nhiều, không phải Tiêu Hào thường đến những nơi không có tín hiệu sao? Cũng có thời gian mười ngày nửa tháng không có liên lạc với cô, không phải rất bình thường sao?”

“Lần này mới có một buổi tối, cô lo lắng cái gì? Không lẽ cô lo Tiêu Hào với Giang Yến Thanh, hai người bọn họ có phải xảy ra..."

Liễu Nguyệt Hân không vui nói: “Cô đừng có nói bậy, bây giờ đang nói chuyện quan trọng với cô đấy, tôi rất lo lắng cho Tiêu Hào, không có tâm trạng đùa với cô đâu.”

Ôn Linh Anh ngáp một cái, nói: “Cô đừng lo nữa, tôi tin là Tiêu Hào không có chuyện gì đâu, hay là ngày mai tôi điều động người đi tìm Tiêu Hào, được không?" Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

Hai người nói chuyện một lát, tâm trạng của Liễu Nguyệt Hân đỡ hơn nhiều rồi.

Mãi cho đến hơn ba giờ sáng, Liễu Nguyệt Hân mới ôm Bạch Khả Như mơ mơ màng màng mà ngủ.

Ngày hôm sau, mọi người vẫn không liên lạc được với Tiêu Hào và Giang Yến Thanh.

Liễu Nguyệt Hân gọi điện thoại cho chú Giang.

“Chú Giang, dạo này chủ có khỏe không? Nhà họ Tiêu bên đó thế nào rồi?” Liễu Nguyệt Hân nói chuyện với nhau một hồi rồi hỏi đến chuyện của Giang Yến Thanh.

Chú Giang cũng nhiều ngày không liên lạc với con gái rồi, ông ấy gọi điện cho con gái mà cũng gọi không được.

Liễu Nguyệt Hân hỏi: “Chú Giang, chú có biết Yến Thanh có một người bạn trai không?”

Chú Giang nói: “Bạn trai? Cái này chú không rõ lắm, cho dù Yến Thanh có bạn trai thì nó cũng không nói cho người bố già này như chú. Bởi vì chú luôn không muốn nó có bạn trai trong thời gian đi học”

Từ bên chú Giang cũng không có được tin tức gì, bây giờ chú Giang cũng có chút lo lắng cho Giang Yến Thanh rồi.

Liễu Nguyệt Hân nói: “Chú Giang, chú không cần lo, Tiêu Hào với Giang Yến Thanh ở cùng với nhau đấy.”

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Nguyệt Hân muốn ra ngoài tìm Tiêu Hào, nhưng không biết đi đâu để tìm cả, khu vực gần đại học Danh Nam rộng lớn quá, muốn tìm Tiêu Hào thì như mò kim đáy

uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK