Trận pháp đã được khởi động rồi, nhưng mà, vẫn còn chưa tìm được bất kỳ đáp án nào.
Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân thuận theo trận pháp xoay mấy vòng, cảm ứng được sức mạnh xung quanh, nhưng cũng không phát hiện được gì, ở đây lẽ nào không có bí mật gì thật sao?
Đúng lúc này, Linh Xà đột nhiên nhảy ra khỏi vai của Tiêu Hào, trực tiếp nhảy vào giữa trung tâm trận pháp. Tiêu Hào đang dùng sức mạnh của mình để ngăn cản, võ sĩ giáp đen bên cạnh thì kéo lấy cánh tay của Tiêu Hào.
Võ sĩ giáp đen nói: "Đây là nhà của Bí Long đại nhân, không phải tôi đã từng nói rồi sao? Bí Long đại nhân có thể tu luyện trong trận pháp cửu long. “Bọn tôi căn bản không cần lo lắng trận pháp cửu long sẽ làm hại đến Bí Long đại nhân.
Ninh Khinh Vân cũng nói: “Tiêu Hào, anh không cần lo lắng, không sao đâu, Linh Xà rất là thông minh, chắc chắn tìm được gì rồi mới chạy vào trong."
Tiêu Hào cảm thấy rất lo lắng, sau khi nghe lời hai người nói cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, trung tâm trận pháp truyền đến âm thanh của Linh Xà: “Tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi! Nơi này quả nhiên có một số bí mật!
Trung tâm trận pháp bị một sức mạnh rất lớn bao phủ, Tiêu Hào cũng không nhìn thấy trên mặt đất trung tâm có xuất hiện thứ gì, nói: "Bé Chín, mi phát hiện được cái gì ở bên đó?" “Dưới đất dường như có một dấu vết, một thứ lõm xuống, hơn nữa nhìn mặt lõm xuống này giống như một cái ngọc bội.” Linh Xà nói rồi lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Tôi nhớ ra rồi, chính là cái ngọc bội trước đây, là miếng ngọc bội Huyết Phật Ngọc đặt trong cái hộp của tôi cùng tôi chơi đùa."
Tiêu Hào nghe thấy ba chữ Huyết Phật Ngọc, thân người anh khẽ động, lập tức nhảy tới trung tâm trận pháp. Tiêu Hào là cảnh giới để vương, anh ra tay ngăn chặn luồng sức mạnh xung quanh trận pháp Cửu Long.
Chín người đang khởi động trận pháp Cửu Long cảm nhận được sức mạnh của Tiêu Hào, trên trán mỗi người đều toát mồ hôi lạnh, áp lực trong lòng tăng gấp bội, hai tay không ngừng run rẩy.
Ninh Khinh Vân lập tức hạ lệnh: “Chín người các người đều chống đỡ cho tôi, tiếp tục khởi động, trận pháp cửu long tuyệt đối không được dừng lại."
Chín võ sĩ giáp đen đều cắn răng, tiếp tục vận chuyển sức mạnh vào chín cây thạch trụ đó, ngăn chặn sức mạnh của Tiêu Hào.
Không lâu sau, ở chỗ trung tâm trận pháp mà Linh Xà đang đứng, quả nhiên phát hiện một ô vuông bị lõm xuống mặt đất.
Xung quanh của ô sọc này đều chẳng chịt bùa chú, Tiêu Hào biết là sức mạnh của trận pháp Cửu Long, kích hoạt những phục vụ bí mật này, mà sức mạnh của phục vụ khiến mặt đất chỗ này lõm xuống, mới xuất hiện ô vuông này.
Tiêu Hào vội vàng lấy ngọc bội đeo trước ngực tới ấn vào bên trong ô vuông đó, còn hình dạng của ngọc bội sau khi ấn vào lại giống với ô vuông nhỏ, vừa hay ăn khớp với nhau.
Đột nhiên, sức mạnh của chín cây thạch trụ đó đều biến mất, bắt đầu xoay chuyển rất nhanh theo mấy cây thạch trụ, chỗ mà Tiêu Hào đang đứng cũng bị chùng xuống.
Thấy vậy, Ninh Khinh Vân vội vàng nhảy đến bên cạnh Tiêu Hào, thủ lĩnh võ sĩ giáp đen cũng xông tới, nhảy lên bệ đá đang lún xuống.
Bệ đá ở chính giữa có bán kính ba mươi mét vuông, sau khi lún xuống hơn chục mét thì đột ngột dừng lại.
Bức tường chung quanh được khảm bằng từng viên ngọc sáng, toàn bộ không gian đều sáng lên, trước mắt là một đại sảnh. Kỳ lạ là xung quanh đại sảnh còn có một số cây xanh, và một số loài hoa cỏ.
Trong một không gian bịt kín này, vậy mà lại sinh trưởng rất tươi tốt, có điều những loài hoa cỏ này dường như không phát triển thêm, rất là bằng phẳng, không có cảm giác lộn xộn.
Đại sảnh rộng năm sáu mươi mét vuông, bên phải đại sảnh có một cổng đá cao hơn hai mét.
Linh Xà đột nhiên xông về phía cổng đá, những người khác cũng vội đuổi theo sau.
Sức mạnh của con Linh Xà này rất lớn, trong miệng phun ra một cổ sức mạnh, đẩy cánh cổng đá ra, phía sau cổng đá lúc này vậy mà lại xuất hiện một mật thất.
Trên tường còn có những bức tranh điêu khắc, trước mắt có một cái giường hàn ngọc, mà cái giường hàn ngọc này lại giống như giường hàn ngọc trước đây từng nhìn thấy dưới Đoạn Hồn Nhai,
Nhưng mà ở đây không hề có tượng của mẹ Tiêu Hào, xung quanh còn có bốn cái tủ gỗ, những cái tủ gỗ này không biết đã được bao nhiêu lâu rồi, vậy mà lại vẫn còn y như lúc ban đầu.
Trong tủ có một số bộ quần áo đơn giản, những bộ quần áo này là những bộ các triều đại hồi xưa hay dùng, nhìn khung cảnh xung quanh có thể thấy, đây có lẽ là phòng của một người phụ nữ. “Anh nhìn chỗ này.” Ninh Khinh Vân đột nhiên kéo Tiêu Hào đến bức tường phía đông.
Trên tường còn chạm khắc rất nhiều bức tranh, bức tranh trước mặt là một thôn trang nhỏ, trong thôn có một con sông, rất nhiều phụ nữ đang ở bên sông giặt áo, những đứa trẻ thì nô đùa nghịch nước, đường xá trong thôn rất là sạch sẽ, người người qua lại, người dân trong thôn làng đều đi làm từ sáng sớm, đến trời lặn mới trở về nhà, bên trong bức tranh này là một khung cảnh rất là an yên.
Trong bức bích họa còn có một đôi nam nữ, rất nhanh chóng đã thu hút được sự chú ý của Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân, đôi nam nữ này đang ngồi bên một con sông nhỏ, nhìn ngắm mặt trời lặn. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật n*hanh nhất
Khuôn mặt bọn họ đều nghiêng sang một bên, có thể nhìn thấy được bảy mươi phần trăm khuôn mặt.
Bức tranh tường này sống động như thật, cảnh tượng nhân vật trong tranh giống như đang sống.
Đôi nam nữ này mặc quần áo cổ xưa, Tiêu Hào nhìn thấy dung mạo của bọn họ thì rất là kinh ngạc, tuy không được nhìn thấy toàn vẹn gương mặt nhưng Tiêu Hào vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông này chính là bố của anh, còn người phụ nữ kia chính là mẹ của anh.
Tiêu Hào cảm thấy rất sốc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Hào hỏi: "Khinh Vũ, thôn này ở đâu? Trong thành phố của Ma Đô các người có thôn nào như này không? Tôi muốn xem thử kỹ một chút!"
Mọi người đều xúm lại xem bức tranh vẽ trên tường, nhưng sau đó họ đều lắc đầu, chưa ai từng nhìn thấy thôn này, Ma Đô chắc chắn cũng không có thôn nào như thế.
Tại sao bố mẹ Tiêu Hào lại mặc quần áo cổ trang? Tại sao lại xuất hiện ở ngôi làng không tồn tại này?
Chắc mấy chốc Tiêu Hào nhìn thấy cách chỗ bố mẹ anh không xa, chỉ khoảng mười mấy mét, có một đứa nhỏ đang chơi đùa ở đó, hình như là đang bắt dế và bướm trong bụi cỏ.
Đứa nhỏ này quay lưng lại, không nhìn thấy mặt, nhưng Tiêu Hào cứ có cảm giác đứa nhỏ này lại chính là bản thân anh.
Ninh Khinh Vân lúc này mới nói: "Tiêu Hào, tôi nhớ anh hình như từng nói với tôi, anh không nhớ được những ký ức trước năm tuổi của mình, đúng không?"
Tiêu Hào gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi chẳng nhớ gì trước lúc mình năm tuổi cả, hình như khoảng kí ức đó đều là một mảng trống rỗng"
Dân gian có câu nói ba tuổi nhớ đến già, chính là nói những chuyện trước lúc ba tuổi thì con người ta sau khi lớn lên sẽ không thể nhớ rõ ràng được.
Trên thực tế đối với người bình thường mà nói, ký ức lúc nhỏ càng lúc càng trở nên mơ hồ, cho dù là ký ức trước bảy tám tuổi, có khi cũng không nhớ được.
Nhưng đối với người tu luyện mà nói, ký ức của những người tu luyện khác nhau đều rất mạnh.
Ký ức trước ba tuổi dĩ nhiên vẫn còn đó, điều khiển Tiêu Hào kỳ lạ là, ký ức của anh lại không hoàn chỉnh, trước năm tuổi dường như đều chẳng nhớ gì cả.
Đối với mảnh ký ức bị thiếu này, Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cũng không có cách nào khác, thậm chí sư phụ thánh y của Tiêu Hào cũng không có cách nào khôi phục.
Dường như đoạn ký ức này đã bị một nhân vật quyền lực xóa sạch, hình như rất giống ổ cứng của máy tính, dữ liệu bên trong đều bị chia nhỏ, tìm không được cơ bản không thể khôi phục. “Ở đây có một bức thư” Đột nhiên, trong miệng Linh
Xà ngậm một lá thư đi tới.