Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


“Người nhà Âu Dương?”

“Ồ... Tôi nhớ ra rồi, lúc trước lúc giết Bạch Đình Quốc, giết rất nhiều người, là người nhà Âu Dương các cô à?”

“Đám nhân vật nhỏ như các cô cũng tới tìm tôi trả thù à?”

"Đúng là thú vị, ha ha!”

Bạch Triều Vĩ giống như khoe ra những tội của mình.

Bạch Khả Như kêu to: “Rốt cuộc là ai giết bố tôi, ông nói cho tôi biết là ai!”

Bạch Triều Vĩ nhìn Bạch Khả Như, nói: “Cô bé, cô nói cho tôi biết, là ai chữa khỏi bệnh cho nhóc, là ai lấy đi cổ trùng trong đầu cô, tôi sẽ nói cho cô bé biết là ai giết bố nhóc”

Bạch Khả Như nói: “Tôi sẽ không nói cho ông!”

Không có sự đồng ý của Tiêu Hào, đương nhiên Bạch Khả Như sẽ không nói ra.

Bạch Triều Vĩ cười nói: “Nhóc không nói cho tôi biết, tôi cũng đoán được, có liên quan tới Tiêu Hào, đúng không?”

Trên gương mặt Bạch Khả Như xuất hiện kinh ngạc, Bạch Triều Vĩ cười nói: “Cô nhóc, xem ra tôi đoán đúng rồi.”

“Có thể thuận lợi lấy được cổ trùng từ trong đầu Bạch Khả Như ra, còn hoàn toàn chữa khỏi cho Bạch Khả Như chỉ trong thời gian ngắn, thế giới này có rất ít người có thể làm được.”

“Tiêu Hào, tôi càng ngày càng có hứng thú với cậu rồi.”

Đứa bé căn bản không biết cách khống chế vui buồn, có thể từ mặt đứa bé bắt giữ được rất nhiều tin tức. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip

“Nếu tôi đã biết được đáp án, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu, lúc trước là tôi phải người đi giết Bạch Đình Quốc, người phải đi là Bạch Thế Dân

Lúc trước giết Bạch Đình Quốc, giết người nhà Âu Dương, là Bạch Thế Dân.

Âu Dương Chanh Kỳ nghiến răng: “Chúng ta bắt Bạch Triều Vĩ lại trước, rồi đi giết Bạch Thế Dân!”

Bạch Khả Như nói: “Vừa rồi Bạch Thế Dân đưa Bạch Như Mai đi bệnh viện, chúng ta tới bệnh viện tìm bọn họ, con muốn báo thù cho bố.”

Liễu Nguyệt Hân cũng nói: “Ông bảy, Tiêu Hào, chúng ta phải bắt được Bạch Thế Dân, không thể để hung thủ chạy mất.”

Bây giờ đi bắt Bạch Thế Dân cũng không phải lúc.

Tiêu Hào đảm bảo với mọi người: “Nơi này gặp chuyện không may lâu như vậy, chỉ sợ Bạch Thế Dân đã sớm chạy mất.”

“Mọi người yên tâm đi, cho dù Bạch Thế Dân chạy tới chân trời góc biển anh cũng sẽ tìm được ông ta.”

Tất cả mọi người tin tưởng Tiêu Hào, xử lý Bạch Triều Vĩ trước, lại giết Bạch Thế Dân.

Lúc này những người có thù oán với Bạch Triều Vĩ, đều bao vây xung quanh Bạch Triều Vĩ.

Mỗi người đều muốn giết chết ông ta.

Sát khí vô tận tỏa ra từ người mỗi người tuôn về phía Bạch Triều Vĩ.

Thất Sát gầm lên: "Nói, rốt cuộc ông là ai!”

“Ông hại nhà họ Bạch tôi nhiều người như vậy, rốt cuộc mục đích của ông là gì?”

“Nếu ông muốn hủy nhà họ Bạch, mấy năm nay, ông sẽ không để nhà họ Bạch phát triển tới mức độ này!” “Ông làm những chuyện này, rất cuộc có mục đích gì?”

Phần lớn mọi chuyện năm đó đều đã rõ ràng, bây giờ chỉ còn thân phận của Bạch Triều Vĩ và mục đích ông ta thống trị nhà họ Bạch.

Bạch Triều Vĩ không nói, ông ta hơi nhếch miệng lên, trên người loang lổ vết máu, nhưng mà ông ta luôn cười to, giống như đang đùa giỡn mọi người.

Ông ta nhìn thấy mỗi người lửa giận ngút trời, giống như đang hưởng thụ lửa giận của mọi người.

“Ha ha, các người giết tôi đi!” “Giết đi! Đến đây đi, giết đi!”

“Mỗi người các người đều muốn tôi chết, các người còn đang đợi cái gì!” Bạch Triều Vĩ tiếp tục khiêu khích mọi người.

Thất Sát lại đi tới, giẫm mạnh Bạch Triều Vĩ mấy cái.

Nhưng Bạch Triều Vĩ vẫn không nói, trên người ông ta đã chồng chất kết thương, rất nhiều chỗ da tróc thịt bong, nhưng Bạch Triều Vĩ không nhíu mày một cái, giống như người bị hành hạ không phải là ông ta.

“Bây giờ tôi làm thịt ông!”

Thất Sát đã không còn một chút kiên nhẫn nào, ông ta muốn dùng phương thức khủng bố và cực đoan hành hạ Bạch Triều Vĩ, nhưng ông ta từ bỏ.

Nếu thực sự dùng phương thức cực đoan, vậy thì ông ta có khác gì tên ác ma Bạch Triều Vĩ này?

Nếu Bạch Triều Vĩ không nói, không bằng giết đi, kết thúc mọi chuyện!

“Ông bảy!"

Bạch Ái Linh ngăn cản Thất Sát, nói: “Chúng ta bắt ông ta về trước, sau này chậm rãi thẩm vấn.”

“Dù sao bây giờ đã biết Bạch Triều Vĩ là đồ giả mạo, mỗi người của thế lực lớn đều ở đây”

“Chúng ta giam ông ta lại, xử lý chuyện nhà họ Bạch trước, lại làm quyết định.

Bạch Triều Vĩ căn bản không sợ hành hạ, hành hạ tàn nhẫn tới mấy cũng không có tác dụng đối với ông ta.

Bây giờ giải quyết vấn đề, chỉ có một biện pháp cuối cùng.

Di Hồn Đại Pháp.

Tiêu Hào không thích sử dụng Di Hồn Đại Pháp, loại phương pháp này quá độc ác, nhưng đối với ác ma giết người như Bạch Triều Vĩ, Tiêu Hào quyết định sử dụng.

Tiêu Hào nói: “Ông bảy, dẫn Bạch Triều Vĩ tới một phòng riêng, cháu có biện pháp tìm ra được thân phận của ông ta.”

Thất Sát kéo Bạch Triều Vĩ đi tới sườn sảnh tầng một, để Bạch Triều Vĩ lên trên một cái ghế. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip

Tiêu Hào nói: “Thất Sát, ông cũng ra ngoài đi.”

Di Hồn Đại Pháp không thể để bất cứ người nào nhìn thấy.

Sau khi Thất Sát rời khỏi đây, cửa đóng lại.

Bạch Triều Vĩ nhìn Tiêu Hào, cười nói: “Tiêu Hào, tôi vô cùng tò mò, cậu có biện pháp gì biết được thân phận của tôi?”

“Rất nhanh ông sẽ biết." Tay Tiêu Hào ấn lên trán Bạch Triều Vĩ, sử dụng Di Hồn Đại Pháp.

“Đây là gì? Đây là công pháp gì?” Bạch Triều Vĩ vốn kinh hãi, sau đó cười to: “Muốn cắn nuốt trí nhớ của tôi, cậu còn chưa đủ tư cách, ha ha!”

Lực lượng của Di Hồn Đại Pháp biến mất vào trong đầu Bạch Triều Vĩ.

Tiêu Hào phát hiện, trong đầu Bạch Triều Vĩ không có trí nhớ gì!

Trí nhớ trong đầu, đã sớm bị thứ gì đó cắn nuốt, trống rỗng!

Giống như linh hồn bị vét sạch! Tiêu Hào lấy làm kinh hãi.

Ngay sau đó, Bạch Triều Vĩ chảy máu thất khiếu mà chết.

Thi thể đã khô lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mấy giây sau biến thành thấy khô.

Thần niệm của Tiêu Hào lập tức bao bọc thi thể, kiểm tra tường tận, không bỏ sót một chi tiết nào.

Huyết mạch trong cơ thể Bạch Triều Vĩ bị loại lực lượng thần bí nào đó rút đi. Không có bất cứ phát hiện gì.

Gặp quỷ rồi! Bạch Triều Vĩ chết một cách khó

uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK