Điều Lâm Như Tuyết nói là sự thật, kế hoạch lúc trước của bên Võ Thần là nếu muốn tấn công Ma đô thì phải đi qua địa bàn của thành Di Thất.
Đến lúc đó, chỉ cần liên hợp đánh bại người của thành Di Thất rồi cùng đi tấn công Ma đô chính là kết quả tốt nhất.
Tiếp theo, Đế Vương sẽ phải binh tấn công Ma đô từ bên kia.
Quân ngựa từ ba hưởng xông đến vây Ma đô bên trong, tuyệt đối có thể khiến Ma đô bị hủy diệt.Thế nhưng, hiện tại thành Di Thất lại liên thủ với Ma đô.
Nếu hai bên liên thủ, thì khi thủ đô Võ Thần sẽ trực tiếp cùng hai bên kia khai chiến, khả năng cao là đánh không thắng.
Mà thái độ lần này của Đế Vương, hiển nhiên là không phát hết binh chi viện cho thủ đô Võ Thần, mà chỉ gửi người tiếp viên tượng trưng.
Bên này, bốn vị Đế Vương của thủ đô Võ Thần sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Thái Thượng Võ Thần lạnh lùng nói: “Chủ tịch các hạ, cô cần phải nghĩ kỹ, một nước cờ nếu đi nhầm, có khả năng sẽ thua hết cả bàn cờ!” “Nếu lần này cô đứng về phía Ma đô, vậy tức là kẻ thù của thủ đô Võ Thần, cũng là địch thủ của Đế Vương! Đến lúc đó, thành Di Thất sẽ vĩnh viễn không còn bảo trì thế trung lập được nữa!"
Thái Thượng Đại Đế cũng nói: "Lục Vũ Dương, cô đang tiếp tay cho giặc! Có một số việc một đã làm thì không thể quay đầu lại!" “Mấy năm nay, không có người đi đánh phá thành Di Thất mấy người, cũng không có người đối phó người Yêu tộc!” “Nếu hiện tại các người lựa chọn cùng người Mađô liên thủ, về sau thủ đô Võ Thần chúng ta sẽ không bỏ qua cho thành Di Thất, cô hãy suy xét cho rõ ràng di!"
Lâm Như Tuyết nói: "Chư vị, lời các người nói tôi đều đã suy nghĩ kĩ, nhưng tôi đã quyết định, khi các người muốn tấn công Ma đô, thành Di Thất chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên." "Hơn nữa, bây giờ tôi đưa ra một hiệp ước hòa bình dành cho những người đại diện giữa thủ đô Võ Thần và Đế Vương khu, cũng như những người đại diện của Ma đô"
Lời này vừa rơi xuống, sắc mặt mọi người liền biến đôi.
Thái Thượng Võ Thần hét lớn một tiếng, cả giận nói: "Lục Vũ Dương, cô đừng quá cô là ai?!"
Thái Thượng Võ Thần vừa dứt lời, Lâm Như Tuyết trực tiếp một chưởng đánh về phía Thái Thượng Võ Thần.
Thái Thượng Võ Thần là một Đế Vương với sức mạnh cao cường, ông ta đã cảm ứng được lực lượng của Lâm Như Tuyết trước đó.
Thái Thượng Võ Thần lập tức phản kích, nháy mắt hội tụ một chưởng đánh qua.
Chường lực của hai người hung hăng mà va chạmvào nhau, ngay sau đó răng rắc một tiếng, xương bàn tay và cánh tay của Thái Thượng Võ Thần bị gãy đứt.
Ngay sau đó, Lâm Như Tuyết lại tung một chiêu đánh vào ngực Thái Thượng Võ Thần.
Thái Thượng Võ Thần té trượt dài đến năm mét trên mặt đất, ông ta phát hiện lực lượng trong cơ thể mình đã bị đánh tan, đan điền sở hữu lực lượng bên trong đã nhắc không nổi.
Thái Thượng Võ Thần, khiếp sợ không thôi! “Làm càn!"
Lúc này, Thái Thượng Đại Đế quát to một tiếng, nhằm phía Lâm Như Tuyết.
Mà Lâm Như Tuyết chỉ nhẹ nhàng nâng lên tay phải khiến một quyền của ông ta đánh vào không khí.
Thái Thượng Đại Đế giống như Thái Thượng Võ Thần ban nãy, thân thể trực tiếp bay ra ngoài, trượt còn xa hơn, sức lực toàn thân trên dưới đều bị một quyền đánh tan.
Trong nháy mắt, bầu không khí ngưng đọng.
Không ai nghĩ rằng người đứng đầu của thành Di Thất lại có thể có được cảnh giới hùng mạnh như vậy!
Hai người mạnh nhất thủ đô Võ Thần đều bị bà ấy đánh đến không còn lực chiến đấu.Lâm Như Tuyết ánh mắt quét về phía mọi người, sắc mặt bình tĩnh như cũ, trên mặt thế mà còn nhoẻn cười. "Nếu ai không phục thì nói, tới đây đánh với tôi một trận " “Hiện tại, hy vọng thủ đô Võ Thần và Ma đô, cùng với Đế Vương khu, còn có thành Di Thất chúng ta bốn cộng đồng cùng ký kết một cái hiệp ước hoà bình." “Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần năm năm là được, nếu các ngươi không lên tiếng thì hôm nay ta lập tức bắt đầu giết người."
Giọng nói của Lâm Thư Tuyết vẫn bình tĩnh, khi bà ấy bảo sẽ giết người thì nghe vẫn rất dịu dàng.
Thế nhưng mấy vị Đế Vương ở đây đều rùng mình. "Việc này trăm triệu lần không thể "
Trần Bắc Huyền đứng dậy đầu tiên, nói: “Thành chủ các hạ, bà ép buộc chúng tôi ký kết hiệp ước thì tưởng là chúng thật sự ký kết à, hiệp ước ấy còn hữu hiệu sao?"
Lâm Như Tuyết không trả lời Trần Bắc Huyền nói, chỉ là vận một chường đánh qua, Trần Bắc Huyền giống như như diều đứt dây, thân thể ở trong không trung tung bay mấy chục mét xa.Một tràn đạo máu tươi chưa kịp rơi xuống mặt đất đã ngưng kết thành băng. tamlinh247.net trang web cập nhật nh*anh nhất
Trần Bắc Huyền rơi xuống đất sau đó, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí, quỳ rạp trên mặt đất mà bỏ không thể đứng dậy, liên tục phun vài ngụm máu.
Kim Quang cùng đám người Võ Thần thấy thế, muốn nói lại thôi.
Bọn họ vốn muốn chất vấn Lâm Như Tuyết chính là thấy được kết cục của Trần Bắc Huyền lời nói vừa đến bên miệng đành nuốt xuống.
Không còn ai lên tiếng nữa, Lâm Như Tuyết tay phải vừa động, không gian bên trong nhẫn của bà ấy xuất hiện giấy và bút.
Lâm Như Tuyết hóa ra bốn bản hiệp ước tại chỗ, nội dung hiệp ước cực kì đơn giản. "Tứ đại khu vực trong vòng năm năm không được can dự và đồng thời không được vịn vào bất kì lý do gì để lấy cớ phát động chiến tranh!"
Sau đó, Lâm Như Tuyết cái thứ nhất ký tên, viết ba chữ Lục Vũ Dương. “Bây giờ đến mấy người ký" Lâm Như Tuyết theo thứ tự đảo mắt qua từng người.Mục đích chính là muốn bức ép mọi người ký tên, sau đó sẽ đem hiệp ước này công bố cho thiên hạ, để người ở tam đại đều biết đảm kết quả bốn phương hội đàm.
Cứ như vậy sẽ có thể tránh cho chiến tranh nổ ra, bởi vì một khi kết quả hội đàm công bố thì về sau không còn cách nào thu hồi.
Tiêu Hào đi qua đầu tiên, đại diện cho Viêm Đế, đại diện cho Đế Vương khu, ở mặt trên xuống tên của mình.
Kế tiếp, Ninh Khinh Vân cũng đi qua, ở mặt trên ký tên mình.
Cuối cùng, chỉ còn lại có thủ đô Võ Thần.
Võ Thần đã đi tới, tay phải anh ta cầm lấy bút, run ray.
Nếu anh ta kỷ vào, một khi chuyện này bị công khai thì về sau muốn lại xoay chuyển cục diện sẽ cực kì khó khăn.
Võ Thần cắn răng nói: “Chủ tịch các hạ, nếu tôi ký tên ở đây, bà có nghĩ rằng việc ép buộc tôi sẽ khiến chữ ký không có hiệu lực!" “Còn nữa, tuy Nam để ký tên nhưng Viêm Đế đại nhân sẽ thừa nhận cái này hiệp ước sao? Sẽ thừa nhậnchữ ký của phản đồ sao?"
Lâm Như Tuyết vẫn cười cười nói: "Không quan trọng, chỉ cần ông ký tên là được đến lúc đó có thừa nhận hay không cũng không sao cả." "Nếu anh khó chịu với tôi, anh có thể phát động chiến tranh với Ma đô và thành Di Thất, chúng ta đánh tiếp." “Và nếu anh nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa tôi lập tức sẽ lấy mạng ông đấy!"