Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 962: Không lối thoát

Sau khi máy bay cất cánh, người đàn ông ngồi bên cạnh Tiêu Hào lên tiếng chào hỏi.

TiếngAnh của người đàn ông trung tuổi không được lưu loát, Tiêu Hào chỉ đáp lại vài câu một cách lịch sự, không nói gì thêm.

Ông ta dựa vào ghế, vắt chéo chân, đột nhiên dùng tiếng Trung rất chuẩn. “Phải nói rằng khả năng dịch dung của anh ngày càng mạnh, ngay cả tôi cũng suýt bị lừa." “Đáng tiếc là anh đang bị thương nặng, vài vết thương không qua mặt tôi được”

Tiêu Hào cảm thấy không ổn khi nghe những lời này của người đàn ông trung niên, nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Ông là ai?"

Tiêu Hào nhìn người đàn ông một cách cẩn thận, ông ta có vẻ ngoài bình thường và không có gì đặc biệt.

Nhưng Tiêu Hào nhanh chóng phát hiện người này cũng đang dịch dung.

Ông ta cười không trả lời câu hỏi mà quay đầu sang nhìn Tiêu Hào: “Nam để, anh nói xem nếu chuyến bay này đột nhiên mất kiểm soát giữa chừng, rơi từ trên trời xuống thì sẽ thế nào? Có thể giết chết một Để vương mạnh mẽ hay không?”

Nghe xong câu hỏi này Tiêu Hào biết đối phương nhắm vào anh, là đến để giết anh.

Đối phương ngay lập tức lộ ra chút khí tức Đế vương, Tiêu Hào cảm thấy người này tuyệt đối không phải là Trần Bắc Huyền.

Nếu không phải là Trần Bắc Huyền thì người này có thể là ai?

Tiêu Hào dùng ý niệm truyền âm: “Muốn giết tôi đâu có dễ như vậy? Nếu nhất định muốn giết tôi, vậy thì đợi máy bay hạ cánh chúng ta tìm một nơi từ từ quyết đấu

Ông ta cũng dùng ý niệm truyền âm, vừa cười vừa nói: “Tạo một sự cố ngoài ý muốn như máy bay rơi khiến Nam để chết không phải tốt hơn sao? Đến lúc đó chẳng ai đi điều tra xem Nam đế chết vì nguyên nhân gì rồi.”

Tiêu Hào lạnh giọng: “Tôi biết ông muốn giết tôi, nhưng ông muốn tất cả mọi người trên máy bay chết chung với tôi à?

Ông ta cười: “Như vậy không tốt à? Anh muốn chết một mình à? Nhiều người cùng chết chẳng phải tốt hơn sao, có người đi cùng đi đường cũng bớt cô đơn.

Dù là Đế vương nhưng rơi từ độ cao mấy nghìn mét mà không có đồ bảo hộ chắc chắn sẽ chết.

Tiêu Hào hỏi: “Anh là người của Trần Bắc Huyền đúng không?”

Tiêu Hào nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có khả năng này. Bởi vì lúc Tiêu Hào rời đu Trần Bắc Huyền cũng biết.

Nếu Trần Bắc Huyền muốn theo dõi Tiêu Hào, thì anh ta chắc chắn có thể làm được.

Vì Tiêu Hào đang bị thương nặng, bị Đế vương âm thầm theo dõi anh sẽ không thể phát hiện được.

Ông ta cười: "Tôi là ai đã không quan trọng nữa rồi. Máy bay sắp lên tới điểm cao nhất, lúc đó sẽ xảy ra sự cố, tất cả mọi người sẽ chết.”

Tiêu Hào lo lắng: “Ông có thể giết tôi, nhưng hãy thả những người khác ra, bọn họ đều vô tội, ông không thể giết bọn họ.

Ông ta nhìn Tiêu Hào cười: “Từ khi nào Nam để lại trở nên tốt bụng như thế? Những người này chỉ là con sâu con kiến, giết thì giết thôi.

Tiêu Hào nói: “Tha cho họ, tôi sẽ giơ tay chịu trói, ông muốn giết tôi thế nào cũng được.”

Tiêu Hào biết ông ta là Đế vương, bây giờ anh chỉ còn hai phần công lực, vốn không phải là đối thủ của ông ta.

Nếu thực sự phải chết, Tiêu Hào không thể để những người vô tội này chết cùng anh được.

Nhưng Tiêu Hào không thể làm chủ, đối phương lên máy bay mục đích và kế hoạch là gây tai nạn máy bay làm người chết.

Khí tức của ông ta đã khoá chặt Tiêu Hào, sau đó ấn vào tĩnh mạch của Tiêu Hào: “Thật thú vị, huyết mạch của anh mạnh thật, nghe nói anh là Cửu Âm huyết mạch, xem ra là thật”

Tiêu Hào cảm nhận được đối phương muốn lấy huyết mạch của anh.

Ông ta nằm lấy cánh tay của Tiêu Hào, cười nhạt: “Đi với tôi”

Người đàn ông trực tiếp đưa Tiêu Hào vào buồng lái phía trước mà không có ai ngăn lại.

Có một tiếp viên hàng không muốn hỏi người đàn ông, nhưng ông ta chỉ nhẹ gật đầu một cái, ý thức của tiếp viên hàng không đã bị khống chế, ngoan ngoãn bước sang một bên.

Trong buồng lái, cả bốn phi công đều đã bị khống chế. Người đàn ông và Tiêu Hào vừa bước vào, khí tức của ba vị Đế vương lập tức khóa chặt hai người.

Ba người này, mỗi người đều đeo kính gọng vàng, mặc vest và đi giày da, trông như những ông chủ làm ăn lớn. Người đàn ông nói với ba người còn lại: "Bốn người chúng ta liên thủ lấy hết huyết mạch của Tiêu Hào.” Họ muốn lấy huyết mạch của Tiêu Hào trước rồi mới tạo sự cố giết chết Tiêu Hào.

Vì vậy bốn người vây quanh cùng khống chế Tiêu Hào.

Bốn người đồng thời thay đổi động tác, một luồng huyết mạch mạnh mẽ từ trong tay bốn người phát ra tiến vào trong cơ thể Tiêu Hào. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ tea*m nha !!!

Huyết mạch của Tiêu Hào lưu chuyển điên cuồng, một sức mạnh bắt đầu hoà tan huyết mạch của anh, bắt đầu tách huyết mạch của Tiêu Hào ra.

Lực lượng này cuộn lấy huyết máu của Tiêu Hào biến thành một lượng sức mạnh, từ trong người Tiêu Hào nhanh chóng tiến vào trong cơ thể của bốn người.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần mười lăm phút nữa toàn bộ máu trong cơ thể Tiêu Hào sẽ cạn, lúc đó Tiêu Hào sẽ mất đi toàn bộ sức mạnh.

Nếu máy bay gặp sự cố và phát nổ, Tiêu Hào sẽ thịt nát xương tan.

Tiêu Hào vô lực phản kháng, căn bản là phản kháng không nổi.

Vì anh dùng Huyết mạch cuồng hoả đã bị thương nặng, bây giờ bất kể là tinh thân lực hay sức mạnh trong cơ thể đều bị tổn thương nghiêm trọng.

Bốn Đế vương cùng liên thủ, Tiêu Hào không thể làm gì được.

Một phần ba huyết mạch trong cơ thể Tiêu Hào đã bị rút đi, nếu cứ tiếp tục Tiêu Hào thực sự sẽ chết.

Tiêu Hào không cam tâm, anh vẫn còn rất nhiều việc chưa làm.

Chuyện anh hứa với Liễu Nguyệt Hân anh vẫn chưa hoàn thành.

Anh vừa tìm được mẹ, nhưng vẫn chưa tìm được ba và em gái.

Vì vậy, anh không thể chết ở đây được. Tiêu Hết dùng hết sức phản kháng, người đàn ông trung niên cười lạnh: "Nam đế, vô dụng thôi. Tôi biết anh rất mạnh, lúc anh bình thường tôi không phải là đối thủ của anh" “Bốn người chúng tôi liên thủ anh cũng có thể đánh bại hoặc giết chết chúng tôi, nhưng bây giờ anh chẳng còn chút sức lực nào đối phó chúng tôi rồi.”

Tiêu Hào cắn rằng: “Nói cho tôi thân phận của các ông, nếu các ông muốn giết tôi thì phải nói cho tôi biết các ông là ai, có chết cũng phải để tôi chết nhắm mắt.

Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói: “Anh cứ xuống dưới hỏi Diêm vương xem chúng tôi là ai đi.”

Máu trong cơ thể Tiêu Hào đã bị rút đi một nửa. Tiêu Hào chỉ có thể vô lực nhìn máu của mình từ từ chảy, nhìn mạng sống của mình từ từ chấm dứt.

Tiếp tục một phút nữa, Tiêu Hào sẽ chết. Thần chết đã vẫy tay với Tiêu Hào, anh cảm thấy ý thức dân dân mơ hồ.

Ký ức trong đầu giống như một bộ phim tua nhanh, từng cảnh một lướt qua, cuối cùng càng ngày càng chậm, và nó sắp dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK