Ba người Tiêu Hào tiếp tục ngồi đợi trong tiệm. Liệt Diễm nói: "Sao vừa nãy chúng ta không bắt ông chủ kia lại rồi tần cho hắn một trận ra trò nhỉ? Như thế chắc sẽ hỏi ra được sự tình phía sau. "Cho bọn chúng đi làm chi vậy? Rồi chúng ta lại phải đợi ở đây rõ lâu, chơi chẳng vui gì cả”
Hạ Tử Thanh liếc xéo Liệt Diễm một cái: “Chúng ta đến đây để chơi sao? Anh Liệt Diễm, anh muốn chơi thì ra ngoài mà chơi, đừng có chơi ở đây, bây giờ em đang rất không vui nhá.”
Hạ Tử Thanh có gì nói nấy, bao nhiêu cảm xúc và tâm trạng đều viết hết lên trên mặt.
Liệt Diễm vội vàng kéo tay Hạ Tử Thanh, nói rất nghiêm túc: "Anh biết bây giờ em đang không vui. Em yên tâm đi, có anh với anh Tiêu Hào ở đây, hai người bọn anh sẽ giải quyết được chuyện của gia đình em. Hôm nay anh nhất định đòi lại cửa tiệm vũ khí về cho em.
Tiêu Hào lúc này mới lên tiếng: "Liệt Diễm, ông chủ này không phải là kẻ đứng sau thật sự.” "Dù sao thì thân phận của hai người chúng ta khá bất tiện nên hành sự vẫn phải cẩn thận thì hơn.” “Cho dù làm lớn chuyện lên nhưng chưa đến mức vạn Ở bất đắc dĩ thì không thể giết người. đây vẫn thuộc thủ đô Võ Thần đấy.”
Tất nhiên là người khác không nghe thấy được cuộc đối thoại của hai người. Vì có một lá chắn năng lượng vô hình đã bao bọc ba người họ ở trong đó.
Liệt Diễm nói: "Cậu lo cái gì? Tuyệt đối không có bất kì vấn đề gì về thân phận của chúng ta. Chúng ta bây giờ chính là công dân của thủ đô Võ Thần mãi mãi.
Tiêu Hào vốn không lo lắng chuyện này. Vì hai người bọn họ đúng là đã đăng kí công dân ở thủ đô Võ Thần nhiều năm về trước.
Tuy nhiên, nếu những người ở Thủ đô Võ Thần muốn điều tra chuyện này thì họ chắc chắn sẽ tìm ra được một chút manh mối.
May là lần này đích thân Võ Thần yêu cầu Tiêu Hào đi xử lí. Cho nên thân phận của Tiêu Hào mới không xảy ra vấn đề gì.
Hơn nữa, trước kia Tiêu Hòa đã làm việc cho Võ Thần với thân phận hiện giờ nên cũng không sợ người của thủ đô Võ Thần tra ra.
Nhưng Tiêu Hào hiểu rõ kẻ thù lần này của họ là Tam hoàng tử của hoàng triều Võ Thần. Cho dù họ làm gì thì cũng phải cẩn thận, không thể để xảy ra bất kì một sai sót nào!
Ngay cả đi gây chuyện cũng phải có bằng chứng rõ ràng, không lén lút thập thò. Không được để đối phương nắm được đẳng chuôi.
Quản lí và nhân viên thấy ba người vẫn ngồi chưa chịu đi lại còn đánh cho người của ông chủ chạy mất. Quản lí chưa bao giờ gặp qua người nào càn quấy như này. Có lẽ xuất phát từ lòng hiếu kì, quản lí liền đi tới.
Tiêu Hào phẩy tay một cái, lá chắn cách âm liền biến mất.
Quản lí đi tới nói: "Thưa hai vị, tôi biết mục đích của thật sự các vị là cửa tiệm vũ khí này.” "Nhưng tôi phải nói thật với các vị là cái cửa tiệm này thuộc về một ông lớn. Tốt nhất các vị đừng nên gây chuyện ở đây nữa, nếu không thì hậu quả thật sự khó lường đấy ạ. "Mấy tháng trước, Hạ gia gặp họa diệt môn. Nếu đứa nhóc này đã là người của Hạ gia thì các vị nên mang nó đi tìm một nơi kín đảo không ai tìm ra rồi yên ổn mà sống tiếp. "Thay vì vạch trần thân phận của đứa nhóc này thì các vị nên đi nhanh thì hơn, đi càng xa càng tốt.
Thật ra người quản lí này không xấu, cũng chỉ là người làm thuê ở đây. Anh ta cũng quan sát kỹ Hạ Tử Thanh, thậm chí có nhân viên làm việc ở tầng ba còn nói rằng hồi trước có gặp qua Hạ Tử Thanh. Đúng là con gái út của chủ nhân Hạ gia.
Nên quản lí động lòng trắc ẩn liền đi qua nói mấy câu để họ mau rời đi chứ đừng ở đây gây phiền phức nữa.
Hạ Tử Thanh vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi tuyệt đối không đi. Nơi này chính là của nhà tôi. Thân phận của tôi đã được xác minh tại phòng thừa kế tài sản rồi và không có vấn đề gì cả.” "Tôi có giấy tờ xác minh thân phận trong tay. Tôi đến đây là để lấy lại những gì thuộc về nhà chúng tôi.”
Tiêu Hào nói: "Quản lí à, ý tốt của anh chúng tôi xin nhận.” "Hôm nay không lấy được đồ thì chúng tôi nhất định không đi. Nếu như có ai muốn đối phó với chúng tôi thì phải xem xem bọn họ có gì đã.
Lúc này có một nhân viên đi đến nói: "Các vị có biết ông chủ đứng sau là ai không? Chính là Đàm gia gia tộc đứng thứ năm ở kinh thành đấy!” "Chủ nhân thật sự của cửa tiệm vũ khí này là cậu út của Đàm gia Đàm Nguyên Bá. "Ba vị, thế lực của Đàm gia các vị không rây vào nổi đầu. Bất kể các vị mạnh như thế nào thì đối đầu với Đàm gia cũng không phải là cách "Nên tôi khuyên ba vị thừa lúc rời đi càng sớm càng tốt. Nếu như chọc giận Đàm gia thật sự thì bọn họ chắc chắn sẽ giết chết ba vị.
Tiêu Hào nói: "Chẳng lẽ ở cái kinh thành này không có vương pháp sao? Chúng tôi dùng thân phận "danh chính ngôn thuận" đến lấy lại sản nghiệp. Lẽ nào người Đàm gia không phân biệt trắng đen, phải trái muốn giết là giết sao?” Ủng hộ team chúng mì*nh bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Nhân viên bán hàng kia lắc lắc đầu, liếc ba người, không thèm giải thích cũng không thèm khuyên lơn nữa. Quản lí nói: "Anh nghĩ cái gọi là luật pháp hay quy tắc có tác dụng với mấy thế lực lớn à?” "Thôi bỏ đi. Tôi cũng không muốn tranh cãi với các anh nữa, nói tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Các anh cứ tự giải quyết đi.
Tiêu Hào có biết đôi chút về Đàm gia. Có thể xếp trong hàng ngũ năm gia tộc lớn của kinh thành thì khẳng định là không thể xem thường. Giống như một trong bốn gia tộc lớn ở Ma thành. Thế lực của những gia tộc này cực kì hùng hậu.
Hạ Tử Thanh nói: "Tôi biết cái tên Đàm Nguyễn Bá đấy. Hằn hơn tôi có mấy tuổi, hình như mười tám mười chín nhỉ?" "Cái tên thổi tha này rất xấu tính, chuyên đi bắt nạt người khác. Mấy người bạn của tôi đều bị hằn ăn hiếp. "Hắn chính là một tên "chợ búa”, cả ngày chỉ có biết đi ức hiếp, gây sự chú ý, ra tay độc đoán.
Hạ Tử Thanh vừa dứt lời thì ở bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói. "Là đứa thổi tha nào ở đây nói xấu bổn thiếu gia ta đấy? Cút ra đây mau!” Quản lí sợ đến mức run lên cầm cập: "Thôi xong rồi.
Ông chủ lớn đến thật thì ba người đi tong rồi."
Bên ngoài có ba người, người đi đầu là một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi.
Khuôn mặt thiếu niên có mấy phần trẻ con còn mang theo vẻ kiêu căng. Tướng mạo anh tuấn, cả người khí thế bừng bừng, quả thực rất giống kiểu con nhà giàu không làm ăn đàng hoàng.
Người này chính là Đàm Nguyên Bả. Bên cạnh Đàm Nguyễn Bá là một người đàn ông trung niên toàn thân mặc quần áo đen sì.
Người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, trên mặt phải có một vết sẹo dài, kéo dài từ khóe miệng đến vành tai.
Dáng vẻ của người đàn ông trung niên vốn đã dữ tợn và hung ác, sau khi thêm vết sẹo này trông càng kinh khủng hơn, ông chủ to béo lúc trước đang đứng sau lưng bọn họ.
Quản lí định đi ra ngoài chào hỏi, nhưng sau khi suy nghĩ xong liền vội vàng trốn sang một bên rồi chuôn thẳng ra sân sau. Anh ta không muốn tiếp xúc với tên Đàm Nguyên Bả này, mỗi lần nhìn thấy hắn, anh ta đều rất sợ hãi.
Lần trước cái tên Đàm Nguyễn Bá này nổi giận lên phát liền đánh luôn cả quản lí cho dù quản lí không hề mắc lỗi gì cả.